Phòng 1201 là phòng bệnh cao cấp, trong khu vực sinh hoạt cạnh phòng bệnh có một bàn ăn kiểu Tây, cạnh bàn ăn là quầy bar đơn giản, gần cửa sổ thì có một bộ sô pha.
Thời tiết Dư Hải hôm nay rất đẹp, nắng chiều chiếu lên mặt bàn đầy ắp đồ ăn, cùng với chiếc bánh ngọt bên cạnh.
Tạ Mân chọn một chiếc bánh màu xanh da trời có dòng chữ chúc mừng sinh nhật bằng tiếng Anh được viết cẩn thận bằng kem đỏ, điều dưỡng viên đã lấy bánh ra khỏi hộp bày vào giữa bàn, chẳng qua vẫn chưa cắm nến.
“Thắp nến trước hay ăn trước?” Tạ Mân hỏi Tùy Ngưỡng.
Tùy Ngưỡng bảo ăn trước, hai người bèn ngồi xuống, Tùy Ngưỡng ăn đồ bên ngoài, còn Tạ Mân ăn mấy món vô vị nhạt nhẽo của bệnh viện.
Tạ Mân bảo Trì Nguyên đặt đồ cho Tùy Ngưỡng tại một nhà hàng hắn rất thích, ngửi mùi đồ ăn, Tạ Mân thấy thèm lắm nhưng lại không ăn được, đành phải im lặng múc cháo.
Hai người đều không nói gì, khung cảnh cũng không lãng mạn lắm, còn có mùi bệnh viện thoang thoảng trong không khí. Thật ra Tạ Mân thấy hơi kỳ lạ, như thể hai người ngồi tạm vào với nhau, ăn một bữa tiệc sinh nhật không phù hợp trong hoàn cảnh không phù hợp, đón sinh nhật mà lại thành tang lễ.
Hắn nghĩ nếu Tùy Ngưỡng đến ăn sinh nhật với hắn là vì hoài niệm thì chắc năm sau hoặc mãi mãi sau này, anh sẽ không bao giờ muốn làm chuyện gượng gạo này nữa.
Cứ im lặng mãi cũng không hay, Tạ Mân ngẩng đầu nhìn Tùy Ngưỡng, hỏi: “Cậu ăn có hợp miệng không?”
Tùy Ngưỡng nói cũng ngon, Tạ Mân bèn nói: “Mấy năm nay tôi hay ăn ở chỗ này lắm, lần sau cậu đến Dư Hải mà rảnh, tôi có thể đưa cậu đi ăn, rượu ở đây cũng ngon”.
“Thật không?” Tùy Ngưỡng bỗng hỏi: “Tôi đến Dư Hải cậu sẽ dẫn tôi đi thật à?”.
Cả phòng ăn chỉ có hai bóng đèn treo trần phía trên bàn ăn đang sáng, khi mặt trời đã lặn, ánh sáng tối dần, khuôn mặt của Tùy Ngưỡng càng có vẻ sắc nét, anh dịu dàng nhìn vào mắt Tạ Mân.
Tạ Mân nói “Có gì đâu mà phải lừa cậu”, sau đó bổ sung “Nhưng phải đợi tôi khỏe lên đã”.
Tùy Ngưỡng bèn nói: “Năm nay tôi sẽ thường xuyên đến đây, có đầu tư dự án mới bên này”.
Tạ Mân lườm anh: “Đến thu lại Dư Hải à?”.
Tùy Ngưỡng bật cười: “Có sếp Tạ ở đây, tôi không dám”.
Tạ Mân chậm lại mất hai giây mới hiểu được câu nói của Tùy Ngưỡng. Vì nụ cười của Tùy Ngưỡng chân thật vô cùng, không có vẻ lễ phép khi nói chuyện với người khác kia, nên Tạ Mân rung động.
Tạ Mân vùi đầu múc một thìa đầy cháo hòng che giấu cho sự bối rối của mình, hắn nghe Tùy Ngưỡng nói: “Ngon vậy à?”.
Tạ Mân nhét đầy đến phồng má, không nhìn Tùy Ngưỡng. Tùy Ngưỡng lại nói: “Cho tôi ăn thử được không?”.
“…”
Tùy Ngưỡng cầm đũa chung gắp một sợi đồ ăn kèm màu đỏ lên: “Tôi có thể đổi bằng cà rốt”.
“Cút,” Tạ Mân mắng anh: “Đừng lên cơn khùng”.
Lần nào bị chửi Tùy Ngưỡng cũng có thể coi như không nghe thấy, Tạ Mân cảm giác da mặt anh thật sự rất dày. Ăn thêm vài miếng nữa, anh bỗng hỏi: “Lúc nào cậu không cần ăn đồ bệnh viện nữa?”.
“Tôi không biết, bác sĩ không nói.” Tạ Mân không muốn ăn nữa bèn đặt thìa xuống, đẩy khay đồ ăn ra xe, sau đó tựa vào ghế. Tay chân Tạ Mân ê ẩm, ngực cũng hơi nhói, hắn cảm giác thuốc giảm đau sắp hết tác dụng rồi, đang nghĩ xem lát nữa có nên bảo bác sĩ tiêm thêm không.
Tùy Ngưỡng nói mình cũng no rồi.
Tạ Mân không tiện hành động, anh bèn tự cắm nến, châm lửa.
Tùy Ngưỡng không tắt đèn, ngọn lửa nhỏ trên cây nến chập chờn, đáng yêu vô cùng. Đặt bật lửa xuống, Tùy Ngưỡng nhìn Tạ Mân, không biết đang chờ đợi điều gì. Tạ Mân thấy khó hiểu bèn hỏi anh: “Sao thế?”.
Tùy Ngưỡng khựng lại vài giây mới khẽ nói “Không có gì”, sau đó anh cúi người như muốn thổi nến, Tạ Mân lại nhắc: “Có ước không?”.
Mùi sáp nến chảy phảng phất xung quanh, vào thời khắc hoàng hôn và đêm tối đổi chỗ cho nhau, cả căn phòng gần như không một tiếng động. Tùy Ngưỡng không ước, anh nhanh chóng thổi tắt nến, nói: “Thôi”.
“Không có ước muốn gì hết,” anh nói xong thì rút nến, cắt một miếng bánh, hỏi Tạ Mân: “Cậu ăn được không?”. Tạ Mân lắc đầu, anh bèn ăn một mình.
Nhìn Tùy Ngưỡng ăn bánh, Tạ Mân bỗng hơi buồn ngủ, hắn không nhịn được ngáp dài, sau đó chống cằm.
“Buồn ngủ rồi à?” Tùy Ngưỡng hỏi.
Tạ Mân nói “Bình thường”, sau đó bảo Tùy Ngưỡng: “Mấy hôm nay tôi cứ ngủ suốt, bác sĩ nói là cơ thể vẫn đang hồi phục”.
Nói xong hắn lại ngáp tiếp, ngáp đến chảy nước mắt.
Mặt Tùy Ngưỡng thoáng có nét cười, rõ ràng là đang cười nhạo Tạ Mân, Tạ Mân lười mắng anh, anh lại nói: “Vậy tôi về trước đây, cậu ngủ sớm đi”.
Anh đậy hộp bánh lại, buộc ruy băng.
Thấy anh tiết kiệm như vậy, Tạ Mân ngạc nhiên: “Cậu mang đi đấy à?”.
“Không thì lãng phí lắm,” Tùy Ngưỡng nói: “Cậu không ăn được mà”.
Tạ Mân “à” một tiếng, khen anh: “Được rồi, sếp Tùy văn minh quá, bảo vệ môi trường thật”.
Tùy Ngưỡng nhìn Tạ Mân, không phản bác.
Lúc Tùy Ngưỡng chuẩn bị ra về, Tạ Mân đứng dậy muốn tiễn anh. Nhưng chân hắn mềm nhũn, mới đi hai bước đã hơi lắc lư, không điều khiển được cơ bắp dưới chân, ngay lúc hắn sắp ngã vồ ra trước, Tùy Ngưỡng giữ lấy cánh tay hắn. Vai Tạ Mân dán lên người anh, kéo áo Tùy Ngưỡng để mượn sức.
Lúc ở trong thân thỏ Tạ Mân không cảm nhận được gì, không như lúc này hắn có thể cảm nhận được nhiệt độ và sức mạnh của Tùy Ngưỡng một cách chân thực. Lúc Tùy Ngưỡng giơ tay ra, hắn ngửi thấy mùi nước hoa Cologne rất nhạt, còn chạm được vào cơ bắp hơi gồ lên qua lớp áo sơ mi.
“Sao cậu lạnh thế?” Tùy Ngưỡng không trêu đùa hắn, chỉ lịch sự đỡ hắn đứng vững lại.
“Thân nhiệt thấp bẩm sinh.” Vốn dĩ Tạ Mân còn muốn nói “Có phải cậu không biết đâu”, nhưng may sao hắn kìm lại được, không nói ra.
Hắn cúi đầu nhìn, phát hiện vì đỡ mình mà chiếc bánh Tùy Ngưỡng đóng gói lại lệch sang một bên, đụng vào mép hộp. Nhìn qua lớp màng nhựa trong suốt trên hồng, Tạ Mân thấy chiếc bánh bên trong đã nát bét rồi.
“Hình như bánh bị nát rồi,” Tạ Mân chỉ vào hộp, bảo: “Hay là cậu bỏ đi”.
Tùy Ngưỡng nói “Không sao”, không để bánh lại phòng bệnh.
Kể cũng lạ, rõ ràng bầu không khí lúc hai người ở cạnh nhau cũng chẳng ấm cúng tới đâu, nhưng Tùy Ngưỡng đi rồi, Tạ Mân lại thấy căn phòng trống trải phát ghét, cơ thể mình càng khó chịu hơn.
Bác sĩ đến kiểm tra, tiêm thuốc giảm đau cho hắn lần nữa.
Hắn đọc tài liệu bố hắn bảo Trì Nguyên mang tới một lúc, mí mắt nặng trĩu không sao mở được, bèn nằm xuống ngủ.
Hắn mơ suốt một đêm, mơ thấy mình mười tám tuổi, mơ thấy mình bước vào một ngày lặp đi lặp lại, mỗi sáng thức dậy đều là ngày hắn và Tùy Ngưỡng chia xa, hắn đều có cơ hội đến ga tàu giữ Tùy Ngưỡng lại, hoặc đi theo Tùy Ngưỡng.
Mỗi ngày hắn đều có thể không đến ga tàu, nhưng ngày nào hắn cũng đến.
Bởi hắn sợ bị từ chối lần nữa, phải đau lòng lần nữa. Hắn không vào gặp Tùy Ngưỡng, chỉ ngồi xổm ngoài cửa phòng chờ số hai nhìn Tùy Ngưỡng ngồi bên trong, đợi nhân viên soát vé rồi Tùy Ngưỡng đi mất.
Hắn.
Nếu không đến ga tàu, hắn có thể bắt đầu cuộc sống mới, không bị nhốt lại ngày hôm ấy nữa. Nhưng Tạ Mân trong mơ biết mình đang mơ, vậy nên hắn mặc cho mình ở mãi trong phòng chờ số hai. Hắn đã làm rất nhiều chuyện ở ga tàu, tự mua thuốc về nhà nghỉ xử lý vết thương, tự mua nước có ga, ăn mỳ gói, dồi nướng và trứng trà của hàng quà vặt.
Tạ Mân thức dậy, tự thấy mình trong mơ còn mất kiểm soát hơn hiện thực.
Thời gian có thể chữa lành vết thương cơ thể, Tạ Mân bắt đầu hồi phục, từ từ đi lại được trước sự giúp đỡ của bác sĩ, cũng ngày một khỏe mạnh hơn.
Sau nhiều lần bị bố yêu cầu, Tạ Mân bắt đầu tham gia họp trực tuyến với công ty, công việc phó giám đốc Giản Lập Quần đang gánh vác lại đè nặng lên hắn.
Giản Lập Quần vào viện thăm hắn, cảm thán nhờ Tạ Mân quay lại mà cuối cùng hắn ta cũng có cơ hội về nhà ăn mấy bữa cơm.
Thỉnh thoảng Tùy Ngưỡng cũng nhắn tin cho Tạ Mân, nhưng nội dung tin nhắn lại khiến Tạ Mân nghĩ kiểu gì anh cũng có vấn đề về não. Tùy Ngưỡng đặt may mấy bộ quần áo cho thỏ con, gửi cho Tạ Mân xem, hỏi Tạ Mân thích bộ nào, như thể anh cố tình đến để chọc chửi.
Nằm viện thêm khoảng mười ngày, Tạ Mân đã có thể về nhà.
Chiều hôm hắn xuất viện, Dư Hải lại là ngày nắng, ánh nắng mùa đông chiếu lên thảm cỏ khô héo, cây cối trong bệnh viện đều trơ trụi.
Tạ Mân ngồi xe về khu nhà, quẹt thẻ vào sảnh thang máy, bỗng dưng hắn nhớ lại tình cảnh Tùy Ngưỡng đưa mình về nhà lần trước.
Hôm đó là vào nửa đêm, giờ nhớ lại Tạ Mân vẫn thấy hai người họ có vẻ hơi lén lút, nhớ đến dáng vẻ Tùy Ngưỡng cầm mình đi qua đi lại trong phòng, Tạ Mân hơi buồn cười, cũng hơi nhớ.
Lúc đó Tùy Ngưỡng còn nhận ra hai bức tranh hắn đấu giá được ở hội đấu giá, Tạ Mân chợt nhớ lại, lúc đó còn giả vờ không nhận ra mà. Bây giờ Tạ Mân giả vờ không quan tâm đã “chuyên nghiệp” lắm rồi, hắn tự nhủ lần sau gặp lại Tùy Ngưỡng, hắn phải mắng Tùy Ngưỡng vì đã nhắc đến chuyện này.
Cửa thang máy mở ra, nhà hắn vẫn chẳng thay đổi chút nào, bàn trà và sô pha đều sạch bong, như thể hắn chưa từng rời đi vậy.
Đứng trong phòng khách một lúc, Tạ Mân bỗng vào thư phòng.
Hắn vào cạnh tủ, kéo ra, thuốc hắn chuẩn bị sẵn đã bị Tùy Ngưỡng lấy mất một hộp rồi. Tạ Mân nhìn ngăn kéo khuyết mất một góc nhỏ, lại không khỏi nhớ kỳ nghỉ trong thân thỏ.
Dù thỏ con chẳng làm được chuyện gì, ngày nào cũng chán, không ăn được cũng không uống được, còn dễ rơi vỡ. Nhưng thỏ con có người ở bên, dường như có chán cũng vui hơn bây giờ. Ở tầm tuổi này rồi, cả Tạ Trình cũng đã có người bầu bạn.
Hắn đang ngẩn người thì điện thoại bỗng reo lên.
Tùy Ngưỡng nhắn tin cho hắn: “Hôm nay tôi có việc đột xuất đến Dư Hải, sức khỏe cậu sao rồi?”.
Tạ Mân ngồi luôn xuống sàn, trả lời Tùy Ngưỡng: “Hôm nay mới xuất viện.” Nhớ đến lời hứa của mình lần trước, hắn lại hỏi: “Tôi mời cậu đi ăn nhé?”.
Tùy Ngưỡng không trả lời mà gọi điện cho hắn, Tạ Mân ngồi cạnh tủ thuốc, ngớ ra vài giây mới nghe máy.
“Cậu đừng ra ngoài,” Tùy Ngưỡng nói: “Nhà cậu có người nấu ăn không? Có thì tôi qua ăn ké một bữa”.
“Có,” Tạ Mân nói: “Cũng được, nhưng cô giúp việc nhà tôi không nấu ngon lắm đâu”.
“Không sao,” Tùy Ngưỡng nói: “Tôi không kén”.
Tạ Mân gửi Tùy Ngưỡng mật mã cửa, sau đó bảo cô giúp việc nấu cơm. Bỗng dưng, bố hắn gọi tới.
Hai người nói chuyện về công ty, sau đó ông ta bảo Tạ Mân dự thính thảo luận, hắn đành phải ngồi lên sô pha mở máy tính.
Họp đến nửa chừng thì Tùy Ngưỡng đến, cô giúp việc ra mở cửa cho anh.
Lúc Tùy Ngưỡng vào nhà, Tạ Mân đang phát biểu vài câu suy nghĩ của mình dưới sự ép buộc của bố. Có một dự án trong buổi họp có tiến độ hơi khác biệt so với trước lúc hắn tai nạn, nhưng Tạ Mân định ngày mai sẽ xem kỹ lại, nên không đưa ra trong buổi họp.
Mười mấy phút sau cuộc họp mới kết thúc. Bố hắn lại gọi đến, nói chuyện riêng với hắn.
Tùy Ngưỡng ngồi trên chiếc sô pha bên còn lại, thấy hắn cúp điện thoại bèn hỏi: “Công việc bận vậy à?”.
Tạ Mân để máy tính sang bên cạnh: “Phiền”. Sau đó hắn đứng dậy dẫn Tùy Ngưỡng vào phòng ăn.
Tạ Mân bảo cô giúp việc làm mấy món Tùy Ngưỡng thích theo trí nhớ của mình, còn hắn thì ăn cơm của bệnh viện.
“Sao bao nhiêu hôm rồi cậu vẫn ăn cái này thế?” Tùy Ngưỡng nhìn hắn bằng ánh mắt thông cảm.
Tạ Mân ngửi mùi lại không ăn được, trợn mắt nhìn anh: “Liên quan đến cậu à?”.
Không biết có phải ảo giác không, hắn cảm thấy cơm bệnh viện hôm nay còn khó nuốt hơn trước, cháo vón từng cục, Tạ Mân ăn mà thấy chóng mặt. Hắn cố nuốt thêm một miếng thịt gà đắng ngắt, sau đó bỗng thấy trời đất quay cuồng.
Vừa định nói hóa ra trên đời này lại có thứ ăn gớm như vậy, hắn nhận ra hình như mình không thể nói ra thành tiếng, hai mắt nhòe đi, sau đó mất ý thức.
Khi Tạ Mân tỉnh lại, hắn đang ở trong một nơi rất tối.
Hắn chớp mắt mấy lần, bỗng có cảm giác vừa lạ vừa quen. Tạ Mân không còn chóng mặt nữa, tay chân cũng tràn trề sức lực, hắn ngồi dậy, thấy chỗ này hẹp quá bèn mò mẫm đi lên mấy bước, sau đó chợt có thứ gì đó nắm lấy hắn.
Tạ Mân được nhấc ra khỏi bóng tối, hắn phát hiện mình đang nằm trong một bàn tay to đùng. Ngẩng đầu nhìn, hắn thấy khuôn mặt đang ngẩn ra của Tùy Ngưỡng.
Họ đang ở trong hành lang bệnh viện được phóng đại gấp trăm lần, không biết có phải Tùy Ngưỡng ngạc nhiên quá không mà tay hơi rung. Tạ Mân sợ mình rơi xuống, vội vàng quen lối dang tứ chi ra, dùng cả chân cả tay bấu chặt lấy ngón tay Tùy Ngưỡng.
“…Tạ Mân?” Tùy Ngưỡng đặt hắn lên lòng bàn tay, hỏi rất khẽ, cũng rất ngập ngừng.
“Cái vẹo gì vậy?” Tạ Mân chửi.
Lúc này, Tạ Mân lại chú ý thấy móng vuốt nho nhỏ của mình nằm trong lớp vải màu hồng, má nó, Tùy Ngưỡng mặc cho hắn bộ đồ bó màu hồng mà hắn nói là nữ tính nhất kia.
Nhưng dù biết không nên, cũng không rõ vì sao, Tạ Mân nhận ra lúc này mình đang vui.