Sau khi nhờ trợ lý mua bánh cho Tùy Ngưỡng, Tạ Mân lại thiếp đi.
Hắn ngủ không sâu giấc, sáng hôm sau thức dậy bác sĩ đến kiểm tra, hắn lại thấy đau nhức khắp người. Cái đau này có thể chấp nhận được, nhưng cũng làm hắn khó lòng bỏ qua, tựa như một căn bệnh mãn tính khó chữa khỏi lại không chết người nào đó, từ từ dày vò hắn.
Bác sĩ của hắn rất dịu dàng, hỏi hắn thấy thế nào, sau đó tiêm thêm thuốc giảm đau cho hắn. Tiêm xong, cơ thể Tạ Mân bỗng nhẹ nhàng và chậm chạp hơn hẳn, hắn không thấy đau nữa, nằm đờ đẫn trên giường một lát rồi vào phòng tắm, tắm rửa dưới sự hỗ trợ của điều dưỡng viên.
Ánh đèn trong phòng tắm ấm áp, hắn không nhìn cơ thể mình mấy, tắm rửa xong mới ngồi ra trước gương để điều dưỡng viên sấy tóc giúp.
Lần trước soi gương, hình như hắn vẫn còn là con thỏ đồ chơi màu hồng bên cạnh người khổng lồ Tùy Ngưỡng, trông cực kỳ sáng láng, đắc chí vô cùng. Bây giờ trở lại cơ thể mình, không còn vẻ đáng yêu của đồ chơi nữa mà trở thành Tạ Mân nằm trên giường bệnh một tháng trong hiện thực, hắn cảm thấy rất khó chịu.
Hôm qua vừa có nhà tạo mẫu tóc đến đây, cắt mái tóc dài che mắt của Tạ Mân trở lại như lúc đầu, nhưng người trong gương vẫn rất nhợt nhạt, gầy yếu.
Vóc dáng Tạ Mân cũng tính là cao, thuộc dạng dáng người vốn rất gầy. Trước đây khi còn giữ thói quen vận động thì cũng gọi là cân đối, nhưng giờ hắn gầy đi nhiều, mặc đồ bệnh nhân cổ tròn làm hắn càng có vẻ sa sút.
Thật ra Tạ Mân rất rõ, nếu không vì Tùy Ngưỡng đột ngột muốn đến thăm, hắn cũng không quan tâm đến ngoại hình như vậy.
Nhưng gặp Tùy Ngưỡng, Tạ Mân vẫn mong mình có thể giống như lần trước gặp ở buổi đấu giá. Ăn mặc chỉnh tề sáng sủa, đấu giá thành công hai bức tranh của họa sĩ nổi tiếng liên tục, nổi bần bật giữa hội trường. Nếu không thì đừng gặp còn hơn, không gặp hắn cũng không phải thấp thỏm và phiền muộn thế này.
Tiếng máy sấy ù ù bên tai, hắn nghe mà đau đầu, Tạ Mân nhìn đôi mắt đen kịt của mình trong gương, bắt đầu suy nghĩ lung tung.
Mười năm không liên lạc, Tạ Mân thấy mình càng không hiểu được Tùy Ngưỡng.
Tùy Ngưỡng rất tốt với Tạ Mân, lần này hắn đột nhiên biến thành thỏ, Tùy Ngưỡng đã giúp hắn rất nhiều, nên hắn cũng ngại từ chối Tùy Ngưỡng. Nhưng Tạ Mân vẫn không thể hiểu, tại sao tự dưng Tùy Ngưỡng lại đòi đến phòng bệnh của mình đón sinh nhật.
Vì thái độ của Tùy Ngưỡng với Tạ Mân không mờ ám chút nào… Bây giờ cả hai đều rất thực tế, không thể có ý muốn thừa thãi như nối lại tình xưa gì đó. Nghĩ tới nghĩ lui, Tạ Mân vẫn thấy hình như Tùy Ngưỡng đón sinh nhật kiểu này hơi khó hiểu, đến Dư Hải một chuyến không hề cần thiết.
Viện ra rất nhiều lý do vẫn không thể giải thích hoàn toàn, cuối cùng Tạ Mân kết luận là do Tùy Ngưỡng hoài niệm người xưa. Dù sao họ cũng từng hạnh phúc. Có lẽ với Tùy Ngưỡng, Tạ Mân cũng hơi đặc biệt, nên Tùy Ngưỡng mới muốn đón một sinh nhật đặc biệt hơn chút.
Sấy khô rồi, Tạ Mân lại lên giường, Trì Nguyên tới.
Bố Tạ Mân vừa nghe hắn đã tỉnh táo hơn, bèn bảo Trì Nguyên mang hết tài liệu mấy dự án gần đây của công ty đến cho hắn, muốn hắn nhanh chóng làm quen, sau này về làm việc sẽ thuận lợi hơn.
Tạ Mân đã quen với sự chèn ép của bố mình, không hề phản kháng. Xem được mấy tập thì bắt đầu chóng mặt, bèn đặt máy tính xuống, đúng lúc đó thì điện thoại rung lên.
Tùy Ngưỡng nhắn tin bảo mình sắp bay rồi. Tạ Mân nhìn màn hình, chưa kịp trả lời, một người hắn không ngờ tới bỗng dưng vào phòng bệnh.
Tạ Trình nhuộm tóc xanh lè, mặc chiếc áo phông của một nhãn hiệu rất hot, đeo mấy chiếc vòng vàng trên cổ, cứ kêu leng keng suốt. Trì Nguyên căng thẳng đứng dậy, chắn cạnh giường bệnh: “Anh Tạ”.
“Chưa chết à?” Tạ Trình không nhìn Trì Nguyên mà nhìn Tạ Mân, cười khẩy.
Đáng ra Tạ Mân phải thấy phiền mới đúng, nhưng cách ăn mặc của Tạ Trình thật sự hơi buồn cười, hắn không tức nổi: “Anh mặc cái vẹo gì thế, công ty phá sản nên qua rạp xiếc làm à? Sao bảo vệ lại cho anh vào vậy?”.
“Mày thì hiểu cái gì?” Tạ Trình trợn mắt nhìn hắn: “Tao là anh mày, sao lại không thể đến?”.
Tạ Mân cười, không nói gì thêm.
“Giám đốc Tạ, tôi quên dặn người mới,” Trì Nguyên nhìn mấy bảo vệ lúng túng đứng phía sau Tạ Trình, do dự hỏi Tạ Mân: “Có cần…”.
Tạ Trình lập tức sầm mặt, Tạ Mân khoát tay, bảo không cần, sau đó hỏi Tạ Trình: “Anh đến đây làm gì?”.
“Xem mày đã chết chưa,” Tạ Trình mỉm cười: “Sao gầy đến thế này rồi, xấu kinh hồn”.
Vốn Tạ Mân đang rất để ý đến vẻ ngoài, nghe vậy mới sầm mặt: “Không biết nói chuyện thì cút”.
“Được rồi,” Tạ Trình nhún vai: “Bị xe đâm xong gắt hơn đấy nhỉ”.
Tạ Mân nhìn hắn, lạnh mặt không nói gì. Tạ Trình nhìn Trì Nguyên mấy lần, như thể đang ra hiệu bảo Trì Nguyên cho hai người không gian riêng, nhưng Trì Nguyên vẫn đứng im tại chỗ làm Tạ Mân thấy hơi buồn cười. Song hắn vẫn vờ như không biết: “Còn gì không? Không thì cút”.
Tạ Trình thấy ra hiệu không có tác dụng, bèn bỏ cuộc, nói với Tạ Mân: “Tao sắp đi rồi, đến báo cho mày một câu”.
Tạ Mân nhìn mái tóc xanh lóa mắt của hắn ta, sững người.
“Mấy hôm trước tao từ chức rồi.” Trông Tạ Trình không thiếu đòn như mọi khi nữa, hắn ta bình tĩnh nói với Tạ Mân.
“Bị bố đá đi à?” Tạ Mân cũng bất ngờ.
“Không hẳn,” Tạ Trình túm tóc, nói: “Tự tao cũng không chịu nổi nữa, đây không phải việc dành cho tao”.
Tạ Mân bật cười: “Sau ba mươi năm, cuối cùng anh cũng nhận ra rồi”.
Tạ Trình lớn hơn hắn sáu tháng tuổi, từ nhỏ đã vừa ngu vừa đần, gáy nhiều làm ít, nhưng tính cách thì một chín một mười với bố họ. Thành tích học của Tạ Trình rất tệ, bằng tốt nghiệp gần như là mua về, tán gái gây họa khắp nơi, quản lý công ty thì nát bét, cuộc sống chỉ toàn thất bại.
“Tao chuẩn bị đến Viên Cảng đây.” Tạ Trình lại nói.
Tạ Mân ngạc nhiên: “Đến Viên Cảng làm gì?”.
“Bạn gái tao ở đấy,” Tạ Trình nói: “Cô ấy là nghệ sĩ, nếu mày chưa gãy tay thì có thể lên mạng mà tra”.
“…Anh đi bám váy vợ đấy à?” Tạ Mân nhìn Tạ Trình, cảm thán.
Tạ Trình nhảy dựng lên: “Tao có kế hoạch mà”.
“Tóm lại sau này tao không ở Dư Hải nữa,” Tạ Trình nói: “Bố nói coi như chưa đẻ ra tao, sau này chỉ có một đứa con là mày thôi”.
Tạ Mân chưa từng thấy Tạ Trình nghiêm túc như lúc này: “Lúc bố đuổi tao đi tao còn thấy nhẹ nhõm cơ. Chắc mày không hiểu đâu, bao năm qua ngày nào tao cũng ở công ty, mệt không chịu nổi, mà cũng chẳng có ai coi trọng tao”.
“Từ khi hẹn hò với cô ấy, tao thấy tao thông được nhiều chuyện lắm, bình thản hơn nhiều,” hắn ta nói: “Mày chưa yêu chắc không biết đâu”.
Tạ Mân nhìn dáng vẻ chìm trong tình yêu của hắn ta, chỉ thấy buồn cười: “Vậy anh trả hết tiền nợ chủ quán bar chưa?”.
“Người ta bịa ra để gây sự chú ý thôi,” mặt Tạ Trình đỏ bừng: “Tao có nợ bao giờ đâu”.
Thấy Tạ Mân vẫn còn cười, hắn ta mới mắng: “Mày bớt xem mấy tin hành lang đấy đi được không?” Sau đó lại mỹ mãn nói: “Thế mày thấy bạn gái tao rồi nhỉ, xinh lắm đúng không?”.
“Không để ý,” Tạ Mân không muốn hắn ta vừa lòng, bèn nói: “Chỉ thấy ảnh chụp tin nhắn của anh với chủ quán bar thôi”.
Lạ là Tạ Trình không cãi nhau với hắn nữa, hắn ta chỉ thở dài, nói: “Tao chỉ nghĩ vẫn phải nói với mày một câu trước khi đi, sau này chỉ có mình mày ở đây thôi”.
Tạ Trình nói xong thì không ở thêm nữa, hắn ta chào Tạ Mân rồi ra khỏi phòng bệnh, dây rợ trên người kêu leng keng.
Tạ Mân ngồi trên giường bệnh, nghĩ về câu nói cuối cùng của Tạ Trình.
Cả Tạ Trình cũng rời khỏi nơi trói buộc họ này rồi, từ giờ chỉ còn một mình Tạ Mân ở Dư Hải, chịu dày vò dưới bàn tay của bố hắn.
Tạ Mân cảm thấy mình lại càng cô đơn.
Tạ Trình ngu ngốc như vậy, ba mươi tuổi rồi vẫn chẳng được việc gì, đầu óc thì trống không, ăn vận như một tay rapper lỗi thời, vậy mà cũng tìm được tình yêu đích thực… Tạ Trình còn dũng cảm và may mắn hơn Tạ Mân, có thể rời khỏi nhà, rời khỏi bố cùng người con gái mình thích.
Còn bên cạnh Tạ Mân lại là cả đống tài liệu đợi hắn xem, chưa khỏe hẳn đã bắt đầu lo nghĩ đến những chuyện công ty không thuộc về hắn. Hôm nay Tạ Mân còn sắm vai một người bạn, người yêu cũ rộng lượng, đón một sinh nhật không chút mập mờ với Tùy Ngưỡng, chuẩn bị bước vào quỹ đạo sống mình không mong muốn.
Tạ Mân chưa từng nghĩ lại có ngày mình thấy ghen tị với Tạ Trình.
Nắng sáng tháng một ở Dư Hải ấm áp, rọi vào phòng bệnh, Tạ Mân nhìn không đến một trăm lần thì cũng phải năm mươi, nhưng không vì Tạ Mân thấy ghét mà ánh nắng thay đổi. Từng ngày trôi qua chán nản vô cùng, nhưng hắn cũng không thể làm gì được.
Tạ Mân không muốn nghĩ nữa, ăn sáng xong, hắn mở ti vi lên xem bộ phim truyền hình mà bạn gái Nhan Song Văn của Tạ Trình tham gia.
Bộ phim chiếu mạng này có nội dung xuyên không, Nhan Song Văn là nữ chính, thật sự rất xinh đẹp, hẹn hò với Tạ Trình thì tiếc quá.
Xem xong hai tập Tạ Mân sực nhớ ra gì đó, hắn cầm điện thoại lên, Tùy Ngưỡng không nhắn lại cho hắn nữa. Ước chừng thời gian hẳn Tùy Ngưỡng đã hạ cánh rồi, Tạ Mân nhắn lại một câu “Chúc mừng sinh nhật”, chưa được mấy phút sau, người được hắn chúc mừng đã xuất hiện trước mặt hắn.
Tùy Ngưỡng cũng cắt tóc rồi, hôm anh mặc áo khoác bành tô, đẹp trai và chững chạc hơn cậu học sinh mặc đồng phục ngày xưa nhiều lắm. Tạ Mân nghĩ Tùy Ngưỡng là kiểu người đi đâu cũng có người ngoái lại nhìn. Bây giờ anh đã thành công vậy rồi, cũng rất xa vời.
Bây giờ Tạ Mân đã quay về cơ thể mình, Tùy Ngưỡng không còn là người khổng lồ với hắn nữa, tỷ lệ rất bình thường, khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, Tạ Mân bỗng thấy hoang mang và hồi hộp… Rõ ràng họ đã ở cùng nhau một tháng, nhưng Tạ Mân lại thấy như đây là lần đầu tiên mình gặp Tùy Ngưỡng sau mười năm.
Tim hắn đập điên cuồng, Tạ Mân nghi có lẽ mình đã đỏ mặt rồi, hắn âm thầm dằn vặt mình, thầm nghĩ không thể thể hiện ra ngoài được.
Tùy Ngưỡng cầm điện thoại, dừng lại cách giường bệnh của Tạ Mân chừng hai mét, cười với hắn: “Cảm ơn lời chúc”.
“Không có gì,” Tạ Mân lùng sục chút lý trí còn sót lại, bình tĩnh nói: “Nhưng bánh vẫn chưa đến”.
Hắn sai Trì Nguyên đi hỏi thử, bảo cả Trì Nguyên và điều dưỡng viên ra ngoài.
Tùy Ngưỡng cởi áo rất tự nhiên, ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường Tạ Mân, nói “Không sao”. Anh nhìn sang ti vi, hỏi: “Sao lại xem cái này?”.
“Bạn gái Tạ Trình đóng đấy,” Tạ Mân không nhịn được kể cho Tùy Ngưỡng chuyện Tạ Trình đến thăm hồi nãy, tức giận nói: “Sao Tạ Trình cũng tìm được bạn gái xịn vậy chứ?”.
Tùy Ngưỡng không nói gì, xem phim cùng hắn một lát.
Tạ Mân nhìn đồng hồ, mới hai giờ chiều, bèn hỏi Tùy Ngưỡng: “Cậu có kế hoạch gì cho bữa tối chưa?”.
“Chưa có.” Tùy Ngưỡng nói xong, quay sang nhìn Tạ Mân.
Tạ Mân thấy hơi lúng túng, nhớ lại Tạ Trình nói mình xấu, hắn lại tiu nghỉu, muốn tìm một tấm bình phòng chắn giữa mình với Tùy Ngưỡng. Tạ Mân nói: “Tôi không ra khỏi viện được, Giang Tứ có biết cậu đến không, hay là tôi mời hai cậu ăn cơm nhé?”.
“Ý cậu là sao?” Tùy Ngưỡng vẫn chăm chú nhìn hắn: “Cậu không đi à?”.
Tạ Mân “ừ” một tiếng, chung quy vẫn không chịu được Tùy Ngưỡng chăm chú nhìn mình như vậy, hắn mới quay sang nhìn Tùy Ngưỡng: “Đừng có nhìn tôi mãi”.
Thật ra ánh mắt của Tùy Ngưỡng rất dịu dàng, chẳng qua như vậy càng khiến Tạ Mân thấy bối rối. Tùy Ngưỡng vẫn nhìn hắn, hỏi “Tại sao?”, Tạ Mân bèn giơ tay xoay mặt Tùy Ngưỡng về phía ti vi: “Xấu hoắc có gì mà nhìn, xem ti vi đi”.
“Không xấu đâu.” Tùy Ngưỡng nói với hắn, nhưng vẫn rời mắt.
Lòng Tạ Mân rối như tơ vò.
“Tôi không muốn làm phiền Giang Tứ,” Tùy Ngưỡng đổi chủ đề: “Ăn ở chỗ cậu được không?”.
“Đồ ăn của bệnh viện chẳng có vị gì hết,” Tạ Mân quay sang lườm anh: “Nhạt lắm, tôi cũng không thích, sinh nhật ăn vậy cũng không may mắn”.
“Tôi không mê tín, khẩu vị rất nhạt,” Tùy Ngưỡng hỏi hắn: “Hoặc là tôi tự gọi đồ ăn đến chỗ cậu ăn, được không?”.
Không nghe thấy câu trả lời ngay, Tùy Ngưỡng lại gọi tên hắn: “Tạ Mân, được không?”.
Tùy Ngưỡng lại nhìn Tạ Mân, Tạ Mân không biết nên từ chối anh thế nào, gần như trở nên nóng nảy. Hắn loáng thoáng trông thấy Tùy Ngưỡng giơ tay ra, cảm giác như Tùy Ngưỡng quen tay muốn xoa đầu hắn như xoa tai thỏ con vậy. Nhưng đương nhiên chuyện này không hợp lý, nên Tùy Ngưỡng không chạm vào hắn.
“Mai tôi còn có việc, ăn xong sẽ đi luôn,” Tùy Ngưỡng giải thích: “Tôi không muốn di chuyển nhiều quá thôi, không có ý gì khác đâu”.
Tùy Ngưỡng đã nói vậy rồi, Tạ Mân cũng không còn lý do từ chối anh nữa, đành phải nói “Được rồi, tôi tìm chỗ đặt cơm”. Tùy Ngưỡng bỗng nói: “Tạ Mân, cậu gầy rồi trông hơi giống thỏ con đấy. Da cực kỳ trắng, mặt nhọn nữa”.
“Cút,” Tạ Mân nói: “Ông đây là đàn ông”. Tùy Ngưỡng cười, tiếp tục xem phim cùng Tạ Mân. Tựa như lúc còn ở nhà Tùy Ngưỡng vậy.