“Sao không trả lời tin nhắn của tôi?” Tạ Mân mười tám tuổi đeo cặp sách, không vui nhìn Tùy Ngưỡng: “Tôi chờ ở thư viện lâu lắm luôn”.
Tùy Ngưỡng nghiêng người cho Tạ Mân vào, nói với hắn: “Tôi xin lỗi”.
Tạ Mân mặc một chiếc áo phông dài tay màu trắng, trên tay áo có logo của nhãn hàng, da hắn rất trắng. Đèn phòng khách trong khu Bảo Tây là màu lạnh, hắt xuống mặt hắn làm hắn càng có vẻ nhợt nhạt hơn. Lông mi Tạ Mân rất dài, đẹp như một con búp bê mặc trang phục đắt đỏ.
Sau khi vào nhà, Tạ Mân khoanh tay, giả vờ tức giận: “Chỉ biết mỗi xin lỗi thôi”.
Tùy Ngưỡng có nhiều tâm sự quá, cảm giác mình không cách nào dỗ dành hắn được nữa, cũng không thể đùa nữa, chỉ im lặng nhìn Tạ Mân, không hiểu sao Tạ Mân lại đỏ mặt.
“Làm gì đấy?” Tạ Mân nói nhỏ, rồi nhích lại gần Tùy Ngưỡng. Tùy Ngưỡng có thể ngửi thấy mùi hoa thiên lý thoang thoảng trên người hắn.
Mùi hoa bám vào người Tạ Mân trên đường từ thư viện đến nhà Tùy Ngưỡng.
Dán lại gần Tùy Ngưỡng, Tạ Mân hơi ngẩng đầu, như đang đợi Tùy Ngưỡng hôn hắn. Nhưng hắn kiên nhẫn kém lắm, Tùy Ngưỡng đứng im mấy giấy, hắn đã lại gần thêm chút nữa, hôn khóe môi Tùy Ngưỡng.
Tùy Ngưỡng không thể chịu được, hôn môi Tạ Mân.
Cặp sách của Tạ Mân rơi xuống đất, hắn ôm lưng Tùy Ngưỡng. Vì cao lên nhanh quá, Tạ Mân rất gầy. Tùy Ngưỡng cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên cổ Tạ Mân.
Mặt Tạ Mân ửng đỏ, cả đốt ngón tay cũng hồng hồng, hắn không còn hung dữ như mọi ngày nữa, chỉ khẽ gọi tên Tùy Ngưỡng, dán người mình lên người Tùy Ngưỡng.
Tùy Ngưỡng nghe giọng Tạ Mân, nhìn vào mắt Tạ Mân, cảm nhận linh hồn mình bị xẻ thành hai nửa.
Một nửa ở trước mặt Tạ Mân, lẳng lặng bày tỏ cảm xúc Tùy Ngưỡng dành cho hắn.
Chẳng hạn như Tùy Ngưỡng chưa từng thích một người như vậy, lần đầu tiên anh khao khát có lại cuộc sống suôn sẻ như trước năm mười tám tuổi, có một gia đình hạnh phúc, sau đó anh có thể tự tin như mình của khi đó, ở bên Tạ Mân mà không phải sợ điều gì.
Có lẽ họ có thể cùng đi đến rất nhiều nơi, từ cấp ba đến đại học, sau này đi làm cũng vẫn ở bên nhau, từ lén lút đến không cần che giấu.
Mà một nửa linh hồn còn lại của Tùy Ngưỡng đã rời xa Dư Hải, ép mình trốn đến một nơi hoang vắng, trốn tránh cái tên Tạ Mân.
Anh không còn nhớ mình đã buông Tạ Mân thế nào, nói với hắn: “Tôi có chuyện này muốn nói với cậu”.
“Sau khi vụ kiện kết thúc, tôi sẽ đến Viên Cảng.” Tùy Ngưỡng nói.
Tạ Mân sửng sốt, thốt lên một tiếng, “Xa vậy à?”.
“Vậy tôi có thể đến Viên Cảng học đại học,” Tạ Mân lập tức nói với Tùy Ngưỡng: “Được không?”.
“Chắc ở Viên Càng không có trường nào hợp với cậu đâu.” Tùy Ngưỡng nhìn vẻ đờ đẫn của Tạ Mân, anh không kìm được lòng mình, chạm lên mặt hắn.
“Tạ Mân,” anh nghe thấy mình nói: “Ý tôi là sau khi tôi đến Viên Cảng, chúng ta đừng liên lạc nữa”.
Tạ Mân nhìn anh, hắn trợn trừng mắt như không hiểu anh nói gì, hồi lâu sau mới hỏi: “Tại sao?”.
“Đến đó rồi tôi sẽ bận lắm.” Tùy Ngưỡng nói.
“Không có thời gian gọi điện thoại luôn à?” Tạ Mân nhìn anh, hơi cau mày, như thể đang cố gắng hiểu ý Tùy Ngưỡng. Sau đó hắn bào chữa: “Tôi không thích làm phiền cậu đến vậy đâu”.
“Không phải.” Tùy Ngưỡng không biết hóa ra nói những câu này với Tạ Mân lại khó đến vậy.
Anh không sao nói ra được câu “Tôi không biết tương lai sẽ thế nào, cũng không muốn phí hoài thời gian của cậu” mà mình đã nghĩ sẵn.
Tạ Mân đẩy anh, trông có vẻ rất khó chịu, nói: “Không phải cái gì?”.
“Cậu nói rõ ràng đi.”
Có lẽ đây là lần duy nhất trong trí nhớ của Tùy Ngưỡng mà anh không thể hoàn thành một chuyện mình lên kế hoạch sẵn.
Tùy Ngưỡng không thể nói rõ với Tạ Mân rồi tạm biệt nhau như mình tưởng tượng.
Khi Tạ Mân nổi giận với Tùy Ngưỡng, trách anh nói chuyện khó hiểu, đòi anh xin lỗi, Tùy Ngưỡng mới nhận ra mình chỉ có thể nói câu “xin lỗi”.
Cuộc nói chuyện thất bại này không kéo dài bao lâu, bố Tạ Mân gọi điện hỏi hắn đang ở đâu, bảo hắn về ngay lập tức.
Tùy Ngưỡng đưa Tạ Mân về nhà, sau đó rời đi trên chuyến tàu điện ngầm cuối cùng.
Khoang tàu trống vắng, Tùy Ngưỡng không ngồi mà đứng cạnh cột thép đã gỉ, không thể kiềm chế mình nhớ đến Tạ Mân. Anh nghĩ sau khi đến Viên Cảng mình sẽ khổ sở lắm, lo mình cách Tạ Mân quá xa, lo mình làm không tốt.
Sau khi về nhà, chừng hai, ba ngày sau Tạ Mân đều không liên lạc với Tùy Ngưỡng.
Tùy Ngưỡng tưởng Tạ Mân tức giận, nhắn tin, gọi điện cho hắn, Tạ Mân đều không đáp lại.
Vào kỳ nghỉ, vụ kiện nhà Tùy Ngưỡng ra tòa, anh không thể phân thân được, đợi xong xuôi mọi việc anh mới về trường làm thủ tục thôi học. Tùy Ngưỡng đến lớp Tạ Mân theo thời khóa biểu trong trí nhớ của mình, muốn tìm Tạ Mân, nhưng Tạ Mân không đi học.
Tùy Ngưỡng định hỏi mấy người bạn thân thiết với hắn, nhưng vừa ra khỏi dãy phòng học, anh nhìn thấy Tạ Trình mặc đồ chơi bóng màu đỏ ngồi nghỉ cạnh sân bóng rổ với mấy người bạn.
Như đã được âm thầm sắp xếp, Tùy Ngưỡng vừa lại gần đã nghe bạn Tạ Trình hỏi hắn ta: “Sao mấy hôm nay không thấy em cậu đâu thế?”.
“Sắp chết rồi,” Tạ Trình quay lưng với Tùy Ngưỡng, ngả ngớn nói: “Giờ nó giỏi lắm, trộm ba mươi nghìn trong két của bố tôi bị ổng phát hiện”.
“Sao lại phát hiện thế?” Bạn Tạ Trình ngạc nhiên hỏi.
“Giờ tôi mới biết bố tôi có chơi vậy đấy,” Tạ Trình nói: “Tuần nào ổng cũng kiểm kê lại két sắt, phát hiện thiếu tiền xong lập tức kiểm tra thẻ của tôi với Tạ Mân còn bao nhiêu tiền”.
“Thẻ tôi còn năm nghìn, Tạ Mân thì chẳng có đồng nào,” Tạ Trình nhún vai: “Không phải rõ ngay ai trộm tiền à?”.
“Thế nó trộm tiền làm gì?”.
“Tôi đâu biết,” giọng Tạ Trình cũng hơi khó hiểu: “Đánh chết cũng không chịu nói, bố tôi tức lắm, hôm qua bắt nó quỳ ngoài phòng khách, sáng nay tôi dậy nghe giúp việc nói nó ngất xỉu, bố tôi cũng chẳng cho đi viện mà gọi dậy rồi bảo nó tự lên gác”.
“…Nhà các cậu giàu vậy sao có mỗi ba mươi nghìn mà căng thế?” Bạn Tạ Trình ngạc nhiên.
“Ừ,” Tạ Trình thở dài: “Bố tôi là vậy đó”.
“Bình thường Tạ Mân cũng đâu có tiêu tiền linh tinh, không biết nó lấy tiền làm gì,” hắn ta nói: “Đầu nó có vấn đề, hay cãi nhau với tôi thật đấy… nhưng mấy hôm nay cũng đáng thương lắm”.
Khi đó đã nóng lắm rồi, đứng dưới nắng một lúc là đổ mồ hôi ngay.
Tùy Ngưỡng không nghe tiếp mà ra khỏi trường, bắt xe đến nhà Tạ Mân, trên đường, anh nhận được tin nhắn Tạ Mân gửi đến.
Tạ Mân không giải thích lý do mình biến mất mấy ngày, chỉ nói: “Tôi mới thấy tin về vụ án nhà cậu trên báo”.
“Lúc nào cậu đi?” Hắn hỏi Tùy Ngưỡng.
Tùy Ngưỡng gọi cho hắn, hắn tắt máy, sau đó lại nhắn tin, bảo “Sắp tới đừng gọi cho tôi, tôi không tiện nghe máy”.
“Kết quả thi kém quá, bố tôi đang giận lắm”.
Hắn nói với Tùy Ngưỡng như vậy.
Xe buýt chật kín người, mùi mồ hôi không sao tản được quanh quẩn xung quanh. Tài xế không mở điều hòa, chỉ mở hai, ba ô cửa sổ, trong xe cực kỳ ngột ngạt.
Tùy Ngưỡng cao hơn hầu hết mọi người, anh nhìn đầu người chi chít ở phía trước, rồi cúi xuống đọc tin nhắn. Lần này anh mới thấy lời nói dối của Tạ Mân thật sự rất gượng ép, lý do hắn bịa ra khó khiến người khác tin được. Anh nhắn lại cho Tạ Mân bằng một tay: “Hôm nay tôi đến trường làm thủ tục thôi học, cậu không đi học”.
“Tôi học thêm ở nhà mà,” Tạ Mân nói: “Ngày nào cũng mệt hết”.
“Bố cậu có ở nhà không?” Tùy Ngưỡng nhớ lại Tạ Trình kể vể tình trạng của Tạ Mân, anh bỗng thấy khó thở, hỏi: “Tôi đến thăm cậu được không?”.
Tạ Mân lập tức đáp “không được”, “có nhiều giáo viên ở nhà lắm”, “sắp phải học môn tiếp theo rồi, tôi tranh thủ lúc rảnh nhắn cho cậu thôi”.
Tùy Ngưỡng đọc những lời nói dối vụng về Tạ Mân gửi mình, không biết đọc bao lâu, xe buýt đã đỗ trước trạm gần nhà Tạ Mân nhất.
Anh xuống xe, đứng vào trạm xe buýt.
Ánh nắng chiếu lên người anh, làm da anh nóng bỏng.
Tùy Ngưỡng nghĩ, anh thật sự không muốn Tạ Mân cố gắng nhiều như vậy để nói dối mình, chỉ để mình nhẹ lòng hơn đôi chút. Anh cũng không nỡ để Tạ Mân chịu khổ thêm nữa.
Vốn Tạ Mân cũng là một cậu ấm có cuộc sống ăn ngon mặc đẹp, mà Tùy Ngưỡng đã khác trước rồi. Anh sắp phải đối mặt với cuộc sống không nơi ở cố định, bôn ba khắp nơi, không giống Tạ Mân nữa.
Tùy Ngưỡng không đến nhà Tạ Mân, anh cúi đầu nhìn màn hình điện thoại, nghĩ xem mình nên nói gì, cảm nhận cơn đau đầu nhức nhối, nghĩ thêm một lát, anh mới nói: “Tôi biết cậu trả tiền giúp tôi”.
Lần này Tạ Mân không trả lời ngay nữa.
“Tôi sẽ cố gắng trả lại cậu sớm.” Nói xong, Tùy Ngưỡng bỗng nhớ ra, cả chiếc điện thoại anh đang dùng cũng là Tạ Mân mua cho.
Lại thêm một chiếc xe buýt đi qua, hành khách lên xuống xe, người qua kẻ lại xung quanh.
Tùy Ngưỡng rất bối rối, vừa không biết mình đã làm gì sai, vừa cảm giác có lẽ đã sai ngay từ đầu rồi. Tất cả đều là trách nhiệm của anh, vì anh không chín chắn, quá trẻ con, không lý trí. Anh không hợp với Tạ Mân, cũng không có cách nào khác cả.
Nếu lúc chọn lớp anh không chọn thí nghiệm vật lý, có phải Tạ Mân vẫn sẽ vô lo vô nghĩ, không cần lo lắng cho anh nhiều như vậy, có lẽ hắn sẽ thích một cô gái khác.
Vốn dĩ Tạ Mân không thích Tùy Ngưỡng.
Cuối cùng Tạ Mân cũng trả lời, hắn mắng Tùy Ngưỡng một câu, nói: “Tiền gì, không hiểu”.
Thật ra Tạ Mân vẫn rất đáng yêu, Tùy Ngưỡng muốn cười mà không sao cười nổi. Anh nghĩ lúc mình nhắn Tạ Mân “Sau này đừng làm gì cho tôi nữa”, anh đã đủ nói năng lộn xộn, không nói nên lời rồi. Anh gõ “học sinh tiểu học”, sau đó lại xóa đi, không biết mình còn có thể nói gì nữa.
Cuối cùng Tạ Mân không giả vờ học thêm chỉ gửi tin nhắn nữa, hắn gọi điện cho Tùy Ngưỡng.
Tùy Ngưỡng biết rõ mình không thể từ chối thẳng mặt Tạ Mân, nên không nghe máy.
Tạ Mân gọi mấy lần không ai nghe bèn nhắn tin giục Tùy Ngưỡng nghe máy, cuối cùng hắn bắt đầu nổi giận.
Tùy Ngưỡng buông xuôi tắt điện thoại, về nhà.
Lúc đó Tùy Ngưỡng đã nghĩ họ có thể kết thúc ở đây rồi, vì Tạ Mân đang bị nhốt trong nhà, còn anh sắp phải đi.
Đến bốn rưỡi chiều hai hôm sau, Tùy Ngưỡng ngồi trong phòng chờ ga tàu hỏa, cụp mắt ngẩn người, còn hai mươi phút nữa là bắt đầu soát vé, thì một đôi giày thể thao xuất hiện trước mắt anh.