Tùy Ngưỡng cảm giác Tạ Mân không muốn mình thay đổi lịch trình công việc vì cậu ấy lắm, nên vẫn đến bữa tiệc đã hẹn sẵn, dù đến nơi chỉ ngồi chưa bao lâu đã rời đi.
Trên đường về nhà, anh nhận được tin nhắn hỏi thăm của bác sĩ Trác, hỏi anh mấy hôm nay sao rồi.
Anh trả lời: “Nghỉ ngơi khá ổn nên không có ảo giác nữa”.
Bác sĩ Trác muốn Tùy Ngưỡng đến tư vấn tâm lý đúng thời hạn, nhưng Tùy Ngưỡng vẫn chưa chắc chắn lắm.
Anh không thể nói với bác sĩ Trác rằng dạo này nhà anh tạm thời có một con thỏ LEGO vô cùng ỷ lại anh, nó là Tạ Mân, nó sẽ nói chuyện một cách ôn hòa với Tùy Ngưỡng, xem ti vi ở nhà Tùy Ngưỡng, thượng cẳng chân hạ cẳng tay với ngón tay của Tùy Ngưỡng, chui qua chui lại trên thảm nhà Tùy Ngưỡng, mà không phải ngồi trong hội trường đấu giá gần nhau như vậy lại vờ như không thấy nhau.
Sáng sớm thức giấc, thỏ con nằm trên chiếc gối cạnh Tùy Ngưỡng. Anh xách tai thỏ lên lay nó là có thể nghe thấy tiếng Tạ Mân.
Đây là chuyện anh khó có thể nói với bác sĩ Trác được.
Tùy Ngưỡng cũng bất đắc dĩ, nhưng anh không còn cách nào khác, chỉ có thể lùi lịch tư vấn lại. Bởi có lẽ thời gian thỏ con ở nhà anh sẽ rất ngắn, anh muốn trân trọng vận may trời ban này.
Lúc ăn tối Tùy Ngưỡng có uống một ly rượu vang, vốn cơ thể anh không có phản ứng gì, nhưng về đến nhà, nhịp tim của anh lại bắt đầu tăng nhanh.
Phòng khách rất ồn, Tạ Mân đang xem loạt phim điện ảnh Ngạnh Hán, hắn mở chế độ chiếu liên tục, hiện đã chiếu đến bộ thứ năm, đang là đoạn chiến đấu ác liệt, tiếng súng tràn ngập căn phòng.
Tùy Ngưỡng tạm dừng bộ phim lại, cúi đầu tìm trên thảm, rồi thấy cái tai thỏ trước tiên.
Anh qua đó cúi người, thấy bé thỏ LEGO đang nằm nghiêng trên thảm lông cừu, tựa như món đồ chơi nhỏ bị ném đi sau khi lắp xong.
Thỏ con rất bình thường, không hút mắt nên bạn nhỏ mới quên mất, cũng nhờ vậy mà nó có cơ hội được cất chứa Tạ Mân, trở thành bé thỏ của riêng Tùy Ngưỡng.
“Tạ Mân.” Tùy Ngưỡng gọi thỏ con.
Tạ Mân lại ngủ rồi.
Tùy Ngưỡng cầm thỏ con lên khỏi thảm lông cừu. Dù biết linh hồn Tạ Mân trong con thỏ đồ chơi không cảm nhận được đau đớn, nhưng anh vẫn cầm rất nhẹ nhàng, sau đó đặt lên lòng bàn tay, ngón cái khẽ gảy chân trước của Tạ Mân, hạ thấp giọng gọi tên hắn.
Thỏ con màu hồng ngơ ngác nằm trong tay anh mười mấy giây, sau đó hắn đạp chân sau, chân trước cũng cử động, cào Tùy Ngưỡng, nói “Tôi ngủ rồi đừng làm ồn”.
Sau đó hắn cứng nhắc trở mình, chuyển sang tư thế nằm sấp, cái đuôi nhựa tròn như quả bóng chĩa về phía Tùy Ngưỡng, như thể trở mình xong hắn sẽ không nghe thấy Tùy Ngưỡng gọi tên mình nữa vậy.
Tùy Ngưỡng chạm vào đuôi thỏ: “Học sinh tiểu học mới ngủ lúc chín giờ”.
“Lượn,” Tạ Mân yếu ớt phản bác: “Đây là lối sống khỏe mạnh”.
“Tạ Mân,” Tùy Ngưỡng bỗng phát hiện đuôi Tạ Mân là một miếng ghép riêng lẻ, nói: “Đuôi của cậu xoay được này”.
“…Tùy Ngưỡng,” bị Tùy Ngưỡng quấy quả không ngừng, cuối cùng Tạ Mân cũng không ngủ nữa, hắn ngồi dậy, sau đó nhảy lên, quay về phía Tùy Ngưỡng, muốn nói lý với anh: “Cậu đừng nghịch tay chân tôi nữa được không, tôi không phải đồ chơi của cậu”.
Dáng vẻ tức giận của hắn rất chân thực, có khí chất của Tạ Mân hơn bất cứ hình ảnh, video về Tạ Mân nào Tùy Ngưỡng từng xem, hơn cả những khoảnh khắc hai người lướt qua nhau từ xa trong trí nhớ của Tùy Ngưỡng.
Tùy Ngưỡng “ừ” một tiếng, rồi lại không nhịn được nói với Tạ Mân: “Tôi biết rồi, thỏ con cũng có quyền tự do thân thể, sau này tôi sẽ chú ý”.
Tạ Mân nghe vậy mới nổi giận: “Không thể nói chuyện mà không chêm chữ thỏ vào à?”.
Thỏ con đứng thẳng trên tay Tùy Ngưỡng, đôi mắt vốn mở to trông như càng to hơn, như thể đang nói “Thỏ đây dữ lắm”, sức tấn công mạnh tới cấp bậc thế giới luôn rồi.
“Xin lỗi,” Tùy Ngưỡi mỉm cười, dỗ hắn: “Được rồi, tôi không nói nữa”.
Không biết tại sao Tạ Mân bỗng dừng lại mấy giây, sau đó rụt rè trách Tùy Ngưỡng tiếp: “Cậu còn đánh thức tôi nữa”.
“Tôi xin lỗi.” Tùy Ngưỡng lại xin lỗi.
“Tôi xem phim cả ngày rồi, chưa ngủ,” hắn giải thích với Tùy Ngưỡng, càng nói càng nhỏ giọng: “Mệt lắm”.
“Nếu chán quá cậu có thể đi làm cùng tôi.” Tùy Ngưỡng đề nghị.
Tạ Mân không hề trúng chiêu: “Không chán đến vậy đâu”.
“Trước đây công việc bận rộn quá,” Tạ Mân nói với Tùy Ngưỡng: “Tự dưng rảnh rỗi nên tôi thấy không quen lắm, vả lại tôi nhỏ quá, không làm được gì hết”.
Giọng hắn rất mờ mịt, tốc độ nói không nhanh cũng không chậm.
Trước giờ, Tùy Ngưỡng không nghĩ đến chuyện mình và Tạ Mân lại có cuộc trò chuyện đời thường và dễ chịu thế này, nhưng những gì Tạ Mân nói ra lại rất tự nhiên.
“Hồi chiều tôi muốn đổi bộ phim khác,” Tạ Mân nói: “Không ngờ chưa ấn được nút đã trượt xuống rồi, điều khiển vẫn ở trên sô pha”.
Tạ Mân không than phiền, chỉ như đang kể lại chuyện, giọng điệu cũng rất bình thường, nhưng cơ thể thỏ con của hắn lại khiến Tùy Ngưỡng có ảo giác hắn đang oán thán, với làm nũng với mình.
Tùy Ngưỡng nhìn vào mắt thỏ, hạ thấp giọng nói: “Hồi chiều tôi bảo về cậu lại không cho”.
“Cũng đâu phải không xem được,” Tạ Mân dừng một lát, bình tĩnh nói: “Cậu về thì phiền cậu quá”.
Tùy Ngưỡng muốn nói không phiền chút nào, nhưng anh biết Tạ Mân không muốn tranh cãi với anh chuyện này nữa, nghĩ một lát, anh bèn hỏi Tạ Mân: “Cậu muốn xem bộ phim nào?”.
“Lâu lắm rồi tôi không xem phim, tôi có thể xem cùng cậu”.
Tạ Mân không từ chối, hắn đọc tên bộ phim mình muốn xem, sau đó yên lặng ngồi trên sô pha xem cùng Tùy Ngưỡng.
Tùy Ngưỡng đặt Tạ Mân cách mình chừng hai mươi centimet, Tạ Mân im lặng ngồi trên sô pha, hắn cực kỳ nhỏ, chỉ như một chiếc khuy rơi trên ghế.
Tạ Mân chọn một bộ phim hợp tác quay cho liên hoan phim. Lúc xem phim, Tạ Mân không nói không rằng, yên tĩnh đến lạ, làm Tùy Ngưỡng cũng thất thần theo.
Trước đây hai người xem phim cùng nhau không giống thế này.
Tạ Mân thường xuyên tựa bên cạnh anh, ôm gói khoai tây hoặc bắp rang mà hắn chẳng ăn bao giờ, vung tay múa chân bàn về nội dung phim. Khi phát hiện ra một “hạt sạn” chưa chắc đã là “sạn”, Tạ Mân sẽ đắc chí hỏi Tùy Ngưỡng: “Sao hả, tôi có thông mình không?”.
Lần đầu xem phim, họ chỉ có quan hệ bạn bè trong sáng.
Tạ Mân cãi nhau với bố, không muốn về nhà, hắn đeo cặp đi theo Tùy Ngưỡng, tỉnh bơ theo anh về Bảo Tây, sau đó nghênh ngang quen chân vào nhà Tùy Ngưỡng, nói: “Hôm nay tôi ngủ lại nhà cậu”.
Hôm đó mẹ và bà ngoại Tùy Ngưỡng đi tàu hỏa đến Viên Cảng, muốn tìm họ hàng trước kia vay tiền thuê luật sư, sáng hôm đó họ vừa mới đi, phải ba ngày sau mới về Dư Hải, chỉ còn mình Tùy Ngưỡng ở nhà.
Trong nhà không còn ai biết nấu cơm, Tùy Ngưỡng bèn nấu mì cho Tạ Mân, chần thêm hai quả trứng.
Tùy Ngưỡng cũng từng là cậu ấm mười mấy năm không vào bếp, chần trứng cực kỳ xấu, mì thì đứt cả. Anh thử một miếng thấy chán vô cùng, nhưng Tạ Mân lại im lặng ăn hết.
Cơm nước xong, Tùy Ngưỡng lấy thuốc xịt y tế cho ra, bôi thuốc giúp Tạ Mân. Tay Tạ Mân trắng nõn làm vết thương trông càng có vẻ đáng sợ. Tùy Ngưỡng lau sạch vết thương cho hắn, Tạ Mân lại kêu ầm ĩ làm Tùy Ngưỡng không dám mạnh tay.
Tạ Mân nói: “Tùy Ngưỡng, cậu có biết bôi thuốc không đấy, tôi sắp chết vì đau ở nhà cậu rồi đây”.
“Tôi còn bài tập hai môn chưa làm nữa,” hắn cúi đầu nhìn tay mình, nói: “Mà hình như tay trái cứ đau là tay phải cũng mất sức theo luôn”.
Tạ Mân cực kỳ có khiếu chơi xấu, hắn thành công bắt Tùy Ngưỡng làm bài tập hộ lần đầu tiên trong đời.
Hôm đó Tùy Ngưỡng mở ti vi, chiếu bộ phim được giáo viên môn Thưởng thức và Phân tích Điện ảnh giao về, Tạ Mân rảnh rỗi ngồi cạnh xem cùng anh.
Tùy Ngưỡng vẫn nhớ tên và nội dung bộ phim ấy, màn hình đổi cảnh liên tục, anh vừa cầm máy tính Tạ Mân làm bài giúp hắn, vừa phải chú ý đến nội dung phim.
“Ông cảnh sát này ngoại tình à?” Tạ Mân hỏi luôn miệng: “Còn đây là vợ ổng hả?”.
Tùy Ngưỡng như có ba đầu sáu tay, anh giải thích cho hắn, Tạ Mân lại nói: “Tùy Ngưỡng, không ngờ cậu làm bài nhanh thật đấy, lại còn vừa làm vừa xem phim nhớ nội dung được nữa, đúng là học sinh giỏi phát biểu khai giảng không cần bản thảo có khác”.
Trông hắn cười tí tởn thế này chẳng giống đau tay chút nào.
Nhưng vì tình thương với người đau yếu, Tùy Ngưỡng vẫn nhẫn nhịn, chỉ nhắc hắn đừng nói nhiều, ngồi ngoan xem phim. Tạ Mân chẳng chịu nghe anh, trái lại còn nói hăng hơn.
Sau này hẹn hò rồi, khi xem phim với nhau, nếu Tạ Mân nói chuyện liên tục thì Tùy Ngưỡng sẽ hôn hắn. Tạ Mân bị anh hôn sẽ không ngọ nguậy hay hỏi lung tung nữa, ngoan ngoãn hơn nhiều.
Hôn xong hắn có thể ngồi im mười phút, sau đó bắt đầu chỉ trích Tùy Ngưỡng: “Lần nào cũng vậy, không cho tôi nói chuyện”.
Chẳng qua lúc đó Tùy Ngưỡng mải đôi co với Tạ Mân, chưa từng giải thích mình hôn Tạ Mân những lúc ấy chưa bao giờ vì anh thấy Tạ Mân ồn ào, chỉ là anh muốn hôn thôi.
Thỏ con ngồi xem nửa bộ phim mới Tùy Ngưỡng thì bắt đầu ngáp, nói mình buồn ngủ rồi, muốn đi ngủ.
“Sáng mai tôi phải lên tinh thần đến công ty gặp đại sư với anh nữa.” Tạ Mân nói.
Tùy Ngưỡng tắt ti vi, mang Tạ Mân vào phòng ngủ.
Chín rưỡi sáng hôm sau, đại sư gọi video cho họ. Tạ Mân ngồi trên bàn Tùy Ngưỡng, nhìn điện thoại của anh, trông cực kỳ nghiêm túc và cảnh giác.
Đúng như hôm qua Tùy Ngưỡng và đại sư đã trao đổi, Tùy Ngưỡng trình bày như ban đầu anh đã nói, nói với đại sư là mình có một người bạn bị tai nạn xe, muốn nhờ đại sư tính xem lúc nào cậu ấy tỉnh, sau đó đọc bát tự của Tạ Mân cho đại sư.
“Bạn anh đang ở trong một đồ vật có hình dáng giống sinh vật, cậu ấy tỉnh rồi nhưng không phải tỉnh trong cơ thể của mình.” Giọng điệu của đại sư còn khoa trương hơn hôm qua, nhưng dường như Tạ Mân không nghi ngờ chút nào. Hắn rụt đôi tay thỏ trước ngực, như thể đang ngạc nhiên vì suy đoán quá chính xác của đại sư. Đôi chân vốn gập lại cũng duỗi thẳng, tựa như muốn thể hiện sự kính trọng.
“Đó là bởi vì thân xác của cậu ấy đang đau đớn quá, linh hồn của cậu ấy mới thoát khỏi trói buộc, đến một nơi an toàn hơn.” Đại sư híp mắt, cao giọng nói: “Lúc nào thân thể của cậu ấy khỏe lại, không còn đau đớn thì linh hồn sẽ tự động quay về. Anh Tùy, anh không cần lo quá”.
Cúp điện thoại, Tạ Mân nói ngay với Tùy Ngưỡng: “Đại sư này tính chuẩn hơn tôi nghĩ đấy”.
Tùy Ngưỡng gật đầu. Một lát sau, thỏ con lại nói: “Tùy Ngưỡng, cậu hỏi giúp tôi tại sao tôi lại đến chỗ cậu mà không phải chỗ Giang Tứ được không?”.
“Thôi,” hắn lập tức gạt đi: “Hình như hỏi vậy hơi khó”.
Nghe giọng Tạ Mân vẫn mờ mịt như trước: “Vậy tôi chỉ có thể chờ trong thân thỏ này thôi à? Lỡ như không về được nữa thì sao?”.
Tùy Ngưỡng cũng không muốn hắn lo lắng mãi, bèn chạm vào tai thỏ, hỏi: “Cuối tuần tôi đến Dư Hải công tác thì đưa cậu đi xem tình hình hồi phục sao rồi, được không?”.
Tạ Mân lập tức nhảy cẫng lên, lịch sự cảm ơn Tùy Ngưỡng.