Biến Thái

Chương 59: Thời cơ




Một người đàn ông ló đầu ra khỏi cửa, nhìn thoáng qua, không một tiếng động mở cửa phòng.

Biến thái cứ nghênh ngang dắt Tô Bắc vào như vậy.

Tô Bắc cũng không lên tiếng, theo sát phía sau.

Đây là căn phòng thuộc tính trung đẳng, nhìn qua nửa mới không cũ, so sánh với các khu dân cư chung quanh thì khiến người ta có chút ấn tượng.

Biến thái chéo chân ngồi trên sô pha, nhàn nhã vô cùng.

Tô Bắc ngồi kế bên anh.

Trong phòng còn có hai người đàn ông, trầm mặc ít lời, bộ dáng bình thường.

Một người đàn ông trong số đó là người mở cửa lúc nãy, đi tới cạnh bàn, hai người không nói một tiếng vùi đầu ăn cơm.

Chén cơm lớn, mới mấy ngụm đã ăn xong.

Cả phòng lâm vào im lặng quỷ dị, trừ bỏ âm thanh nhấm nuốt.

Tô Bắc nhìn nhìn biến thái, lại nhìn hai người đàn ông.

Chuyện đang diễn ra khiến cậu không hiểu gì hết. Im lặng quan sát có lẽ là lựa chọn tốt nhất.

Tô Bắc tâm bình khí hòa nghịch di động, đợi biến thái mở miệng.

Địch bất động, ta không động; Địch vừa động, ta lấy tĩnh chế động.

Lúc này, biến thái bỗng nhiên vươn tay, vòng lấy eo Tô Bắc, kéo cậu tới gần, khiến cậu tựa vào người anh.

Tô Bắc ngẩng đầu nhìn anh một cái.

Biến thái nhẹ nhàng người, dùng tay xoa đầu cậu.

Hai người đàn ông dùng tốc độ nhanh nhất càn quét đồ ăn, chỉ để lại vài cái dĩa không.

Tiếp, bọn họ đứng trước mặt biến thái.

Biến thái dùng ánh mắt kẻ mạnh thong thả quét nhìn bọn họ một lần.

Bộ dáng lạnh lùng mà bễ nghễ này, Tô Bắc chưa từng thấy bao giờ.

Người đàn ông rõ ràng có gương mặt thanh tú văn nhược, vào giờ khắc này, lại tản ra mùi máu tươi cường đại.

Trầm mặc, nguy hiểm, ánh mắt giống như dã thú đã thức tỉnh.

Ngay lúc Tô Bắc phải run rẩy vì không khí ngưng trọng chung quanh, khóe miệng biến thái đột nhiên nhếch một độ cong, gần như chỉ là sự thay đổi nhỏ bé, thế nhưng lại khiến bầu không khí biến đổi hoàn toàn.

Tất cả mọi người không tự chủ thở phào nhẹ nhào.

Cho dù hai người đàn ông trước mặt có vẻ trầm mặc ít lời, nhưng sức ép đè nặng lên vai (X), đều giống nhau.

“Đi đi.” Tô Bắc nghe thấy biến thái nói.

Thanh âm trầm thấp, độc đáo mà từ tính.

Hai người đàn ông gật đầu, không chút do dự xoay người rời khỏi nơi này.

Mãi đến khi hai người kia rời khỏi, Tô Bắc mới như bừng tỉnh.

Cậu nhìn biến thái, há miệng thở dốc.

“Muốn hỏi gì sao?” Biến thái ôm eo Tô Bắc, nâng cậu lên, để cậu khóa ngồi trên đùi mình.

Kiên cố, bộ vị mẫn cảm nóng bỏng kề sát đùi cậu, khiến Tô Bắc ngay cả động cũng không dám.

Tô Bắc cúi đầu, ánh mắt mơ hồ nhìn thấy đường cong xinh đẹp của chiếc cằm biến thái.

Dù có hay không, cậu tuyệt đối không chủ động mở miệng hỏi.

Người đàn ông này rất nguy hiểm.

Thời điểm đối mặt với biến thái, anh tùy thời tùy chỗ đều có khả năng bán đứng cậu.

Nhưng vấn đề ở chỗ, cho dù bị bán đứng, cũng có thể là do cam tâm tình nguyện bị dụ dỗ.

“Lại không muốn biết?” Biến thái thấp giọng nở nụ cười, ngực phập phồng.

Thân thể Tô Bắc bởi vị tiếng cười của anh mà nhẹ nhàng chấn động.

“Còn phải đợi thêm tí nữa, thời cơ chưa chín mùi.” Biến thái khẽ bâng quơ mái tóc rũ xuống của Tô Bắc.

Tiếp theo, biến thái chạm vào xương đùi trong của cậu.

Đây là chỗ mẫn cảm của Tô Bắc, mỗi khi bị đụng, cả người cậu đều không tự chủ được mà phiếm hồng, phát run, sau khi biến thái phát hiện ra, mỗi lần làm tình đều vuốt ve nơi này.

Động tác trực tiếp đầy nguy hiểm, dẫn dụ bùng bổ dục vọng và nhiệt tình.

Quần Tô Bắc bị tuột ra, cả cái mông đều nằm trong lòng bàn tay biến thái.

Mắt thấy sắp lên còi súng.

Biến thái chạm tới bộ vị tối bí ẩn của cậu.

Ngón tay thử chui vào thăm dò bên trong, Tô Bắc theo phản xạ kẹp chặt ngón tay anh.

Mặt cậu nhăn lại, thân thể nguyên bản đang khơi lửa dục vì đau đớn mà bình thường trở lại.

Đêm qua làm rất nhiều lần.

Biến thái chọt sâu một chút, ngón tay nhẹ nhàng đè niêm mạc nóng rực bên trong.

Tô Bắc sợ run cả người.

“Không thể làm.” Biến thái tiếc nuối rút ngón tay ra.

Tô Bắc bởi vì động tác rút ra của anh, thân thể lại rung rung một chút.

Biến thái đè nặng vai Tô Bắc, “Hé miệng.” Anh nhẹ giọng nói, thanh âm không lớn, Tô Bắc nghe xong hơi mở miệng ra.

Đầu lưỡi biến thái quấn quanh tới.

Hai người trao đổi một nụ hôn sâu nhiệt tình.

Khi hôn sắp đến độ cao triều, biến thái mới buông Tô Bắc ra.

Tô Bắc thở hổn hển, đầu dựa trên đầu vai biến thái.

Biến thái nhìn khuôn mặt hồng nhuận, ánh mắt ướt át của cậu, ánh mắt tối sầm lại, anh ôm Tô Bắc, cũng chôn đầu trên bả vai cậu, dục vọng không chiếm được thỏa mãn rục rịch bên dưới, đáng tiếc thân thể thiếu niên hiện giờ không thể để anh tàn sát bừa bãi được.

Tô Bắc cảm nhận được vật cứng kia của anh.

Cậu liếm liêm đôi môi khô ráo.

Hô hấp lửa nóng của biến thái phun phun trên cổ cậu.

Hai người cứ lẳng lặng như vậy trong chốc lát.

Biến thái đột nhiên vươn tay, tiến vào trong quần Tô Bắc, cầm lấy cái vật mềm mại của cậu.

Thân thể Tô Bắc cả kinh, ngã về sau, thiếu chút nữa té xuống đất, lại bị biến thái gắt gao ôm về.

Lúc này, biến thái để cậu dựa vào ngực mình.

Lấy tay Tô Bắc đặt lên bộ vị đang giương cung bạt kiếm của anh.

Tô Bắc vì cảm giác được thứ cứng rắn nóng bỏng trong tay, cảm thấy thẹn tới mức hai lỗ tai cũng nóng lên, cậu né né, lại không thể vùng ra khỏi giam cầm biến thái.

Biến thái ngoan cố dán tay cậu lên bộ vị kia.

“Dùng tay…” Biến thái ái muội cọ cọ tai cậu.

Giằng co một lát sau, Tô Bắc rốt cuộc thỏa hiệp.

Bởi vì biến thái nói, nếu không chịu dùng tay, thì dùng miệng, tóm lại, anh không kiêng ăn.

Tô Bắc nghe xong, trán nổi mấy cái gân xanh.

Cậu căm giận cởi quần biến thái ra, bộ vị kia bật lên, bộ dáng sinh động khiến Tô Bắc hoảng sợ.

Không thể tưởng tượng rằng một vật lớn như vậy đã từng tàn phá bừa bãi trong cơ thể cậu.

Vì suy nghĩ này của mình, trán Tô Bắc lại nổi thêm mấy cái gân xanh.

Cậu có chút thô lỗ xoa xoa cái vật cứng kia.

Lông mày biến thái cau lại, ngay sau đó, anh nở nụ cười, nụ cười kia khiến Tô Bắc nhất thời không dám làm càn.

Tiếp theo, Tô Bắc phát hiện, tay biến thái giơ tới, bao lấy cậu.

Biến thái buộc Tô Bắc xích vào sát anh, hai vật cứng gắt gao tựa vào sau, bị bàn tay cao thấp ma sát.

Loại hành vi ái muội quá mức thân mật này, làm cả người Tô Bắc nóng lên.

Cậu cảm thấy đầu óc mình đang trong trạng thái bảo trì.

Biết rõ không nên, nhưng tiếng thở dốc cùng rên rỉ lại không thể nhịn được.

Phần eo hai người theo động tác tay mà đưa đẩy.

“A–” Ở tiếng rên rỉ cuối cùng, một tay Tô Bắc ôm lưng biến thái, một tay cầm vật nóng của anh, bắn ra chất lỏng nóng bóng.

Cậu thở hổn hển, cả người xụi lơ.

Tay còn bị biến thái bắt ma sát bộ vị vẫn chưa đạt tới cao triều.

Thời gian biến thái lâu hơn so với cậu… Ý thức điểm này, Tô Bắc thân là đàn ông có chút chua trong lòng.

Chờ tay cậu mỏi nhừ, biến thái rốt cuộc bắn ra.

Tô Bắc nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng…

Biến thái lấy tay lau tay, lau địa phương bị dơ kia.

Tô Bắc cau mày, rốt cuộc vẫn nhịn không được, “Phải đợi tới khi nào đây?”

Nếu biến thái cứ bảo đợi một ngày lại thêm một ngày, cậu còn là sinh viên, phải quay về trường học.

“Em gấp cái gì.” Biến thái cười như không cười nhìn cậu.

Sâu trong đồng tử, đã không còn lửa dục kích thích ban đầu, khôi phục bình tĩnh an nhàn như trước.

“Tôi đương nhiên gấp.” Tô Bắc cắn răng, “Không có rảnh rỗi như anh.”

“Nga, tôi còn tưởng nhiệm vụ mỗi ngày lớn nhất của em là chơi trò chơi chứ.” Biến thái thoải mái tùy ý nói.

Tô Bắc kéo khóe miệng.

Tên biến thái chết tiệt… Anh quả nhiên vẫn còn giám thị mình.

Sau khi thi đậu vào trường cao đẳng là thời điểm phóng thích của sinh viên, nhiệm vụ chủ yếu đương nhiên là chơi, so với mọi người xung quanh, cậu như vậy là tốt lắm rồi, ít nhất tới tiết đều đến lớp, mặc dù lúc trong lớp chỉ ngủ hoặc chơi trò chơi…

“Thẩm Cẩm Trạch đâu?” Tô Bắc nhìn xung quanh căn phòng.

“Ở trong tay Lâm Chí Vinh.” Biến thái buông tay trả lời.

“Cụ thể là ở đâu?” Tô Bắc truy hỏi tiếp.

“Tiểu Bắc, đừng nóng vội, chỉ cần vận khí Thẩm Cẩm Trạch không quá kém, y tạm thời sẽ không chết.” Biến thái nhún nhún vai trả lời.

“…”

Nhận được câu trả lời như thế, Tô Bắc nhất thời không biết nên đánh biến thái một cái tát hay cho bản thân một cái tát, vì sao cậu lại nhớ ăn không nhớ đánh, cứ bị người đàn ông này xoay vòng vòng.

Cứ như vậy ngốc ngốc đi theo anh.

Ánh mắt Tô Bắc lạnh lùng, nhìn anh từ trên xuống dưới.

“Nếu Thẩm Cẩm Trạch không nơi này, vậy tôi đi đây.” Cậu cúi đầu, không thèm nhìn biến thái.

“Giận?” Biến thái vươn tay, nắm lấy cổ tay Tô Bắc.

“Làm sao dám.” Tô Bắc ngoài cười trong không cười.

“Chậc chậc, giận tới nỗi mặt đều vặn vẹo.” Biến thái nhẹ giọng cười.

“…” Tô Bắc cắn chặt răng.

“Đừng nóng giận, tôi không đùa giỡn em, thời cơ quả thật chưa tới.” Biến thái sửa sang lại sắc mặt nói.

Tô Bắc nhắm mắt lại, lời nói của người đàn ông này, một chữ cũng không thể tin.

Nhưng không hiểu vì sao, dưới ánh mắt anh, cậu không tự chủ được tin tưởng.

Này quả thật là một bế tắc không giải được.

Tô Bắc cảm thấy mình đang rơi vào vòng xoáy tuần hoàn.

Thời thời khắc khắc cậu luôn nhắc nhở bản thân, nhưng ý đồ muốn nhảy ra vòng xoáy tuần hoàn, lại thất bại trong gang tấc lần nữa.

Tô Bắc cảm thấy nhất định là do ý chí chính mình không đủ kiên định.

Cậu cũng biết mình không phải là một cường nhân đặc biệt gì.

Loại ý chí giống cương thiết không thể phá vỡ trong truyền thuyết, tuyệt đối không bị ảnh hưởng bởi ngoại nhân, cậu còn kém quá xa.

Cậu luôn cố gắng rèn luyện bản thân, nhưng vẫn tuyệt vọng phát hiện, mình còn chưa tiếp cận được mục tiêu này bao nhiêu.

Rốt cuộc do khởi đầu quá trễ, hay thiên phú không được?

Tô Bắc chán nản gục đầu xuống.

Biến thái vươn tay, nâng mặt cậu lên.

“Làm sao vậy?” Biến thái hỏi.

Tô Bắc nhìn biến thái, người đàn ông này có mọi thứ cậu muốn đạt được.

Cường đại mà không sợ hãi, trí tuệ mà không hề cấm kỵ.

Tô Bắc hơi tuyệt vọng nhìn biến thái: “Tôi có phải rất vô dụng, rất vô năng không? Chỉ xứng để anh đùa giỡn?”

Biến thái lạnh lùng nhìn cậu, ánh mắt giống như đại dương rộng lớn, cũng rất vô tình.

“Không.” Ngón tay biến thái nhẹ nhàng xẹt qua môi Tô Bắc, “Em giải quyết mọi chuyện rất khá.”

“Thật vậy chăng.” Tô Bắc không qua xác định.

“Thật sự.” Biến thái nhẹ nàng ôm Tô Bắc, “Tốt vượt ngoài dự liệu của tôi.”

“Nhưng kỳ thật cái gì tôi cũng chưa làm tốt.”, Tô Bắc rầu rĩ nói.

“Em không phải vẫn rất kiên trì bản thân sao?” Biến thái ôn nhu nói.

“Có sao?” Tô Bắc mờ mịt hỏi lại.

“Có, vẫn luôn như vậy.” Biến thái hôn tóc thiếu niên trong lòng, dùng ngữ khí khẳng định trả lời.

Tô Bắc đẩy nhẹ biến thái ra.

Tâm tình rốt cuộc bình tĩnh lại, tỉnh ngộ ra lúc nãy vừa thất thố, khiến Tô Bắc xấu hổ quẫn bách xoay đầu.

Biến thái dẫn cậu tới khu dân cư nhỏ, đạp chân trên đường đá cuội chậm rãi tản bộ.

Mà lúc này, ở một nơi Tô Bắc không biết.

Một màn huyết tinh sống chết lẳng lặng trình diễn.

Bang Tam Hợp không thể cung cấp chứng cớ rằng họ không có liên can gì tới việc bắt cóc Thẩm Cẩm Trạch, vì vậy đã xảy ra xung đột nghiêm trọng với thế lực Thẩm lão gia trong lúc đó.

Nguyên bản thần bí, điệu thấp, người trên đời vẫn nghĩ bang Tam Hợp không có thực lực gì, khi Thẩm lão gia ra lệnh hạ sát, cư nhiên không hề đứng ở thế hạ phong, ngược lại còn hình thành thế ‘tướng đình kháng lí’ (?).

Lão đại nhã nhặn bang Tam Hợp nhiều lần chụp cái bàn hất đi.

Hắn tức giận kéo cà vạt, nắm tay rít gào giống như chó điên: “Con mẹ nó, ai hại lão tử như vậy. Lão tử nhất định phải bắt người này trực tiếp tưới bùn cho bằng được.”

Người bang Tam Hợp xung quanh câm như hến.

Chỉ còn hai Phó Thủ trấn định tự nhiên, ôn ngôn khuyên bảo.