Video clip theo dõi trên màn hình không tắt. (X)
Thẩm Cẩm Trạch bên trong vẫn không có động tĩnh, chẳng biết còn sống hay đã chết.
Toàn bộ tiểu kho hàng, trừ bỏ cũ kĩ, chỉ là cũ kĩ.
Không gian bên trong trống rỗng, chỉ có bóng đèn treo lủng lẳng trên trần nhà, phát ra ánh sáng ố vàng ảm đạm.
Điểm này đã hạn chế trình độ suy đoán hoàn cảnh nơi chốn xung quanh.
Tô Bắc nắm chặt tay.
Vì sao biến thái lại đưa video clip theo dõi này cho cậu xem?
Nhưng cậu không thể không thừa nhận, điều này khiến cậu rơi vào tình huống lưỡng nan.
Đầu tiên, cậu không thể thấy chết không cứu; Thứ hai, cậu đối với việc cứu Thẩm Cẩm Trạch rất do dự.
Nghĩ đến những điều kiện biến thái sẽ đưa ra, Tô Bắc trật tự rút lui.
Nhưng mà… cậu nâng mắt nhìn, thấy Thẩm Cẩm Trạch trên màn hình.
Tô Bắc vẫn không thể thấy chết mà không cứu.
Tô Bắc biết, nên máu lạnh một tí, mới tốt.
Lúc này, nhìn Thẩm Cẩm Trạch sống chết không rõ, cậu phát hiện bản thân mình vốn không chán ghét Thẩm Cẩm Trạch đến thế.
Khoảng thời gian trước kia, Thẩm Cẩm Trạch thường tiếp cận cậu, tuy phương thức hơi quái dị, khiến người khác khó tiếp nhận, nhưng sớm chiều ở chung, cho dù không phải thói quen cũng trở thành thói quen.
Ý thức điều này, Tô Bắc cảm thấy phức tạp.
Cậu quay đầu, nhìn biến thái, thốt ra: “Anh muốn gì?”
Khóe miệng biến thái nhếch lên, giống như luôn đợi câu nói này của cậu.
“Tôi muốn em tự tay hoàn thành nhiệm vụ thứ tư bước cuối cùng, không được lùi bước.” Biến thái nói như thế.
Tô Bắc nghe vậy, đồng tử mạnh mẽ co rút.
“Kỳ thật tôi có thể bắt buộc em hoàn thành, nhưng nếu làm vậy sẽ trái ý định ban đầu của tôi.” Ánh mắt biến thái sắc bén như đao.
Tô Bắc nghe vậy, nhất thời cảm thấy khôi hài.
Lối suy nghĩ của biến thái thật sự không thể tưởng tượng được.
Chẳng lẽ trước giờ anh chưa từng bắt buộc cậu sao? Cậu tự nguyện làm nhiệm vụ lúc nào?
Tô Bắc bỗng có ảo giác “Óc suy diễn của những kẻ điên làm nhiều trẻ em thiệt thòi hạnh phúc”. (1)
Cậu lắc lắc đầu, đem ý nghĩ quỷ dị này vứt bỏ.
Tô Bắc trầm mặc một hồi lâu, “Bước cuối cùng là làm gì?”
Biến thái nhún nhún vai: “Đến lúc đó em sẽ biết, không cần phải chờ lâu.”
Tô Bắc cắn chặt răng, nói tiếp: “Nếu là chuyện giết người phóng hỏa hay cướp bóc gì đó, tôi mặc kệ.”
Tóc biến thái rũ xuống trán, ánh mắt đen thăm thẳm.
“Em yên tâm, tôi sẽ không bắt em làm chuyện ‘tàn nhẫn’ gì đâu.” Biến thái ý vị thâm trường nói.
Vẻ mặt Tô Bắc hoài nghi nhìn anh.
Khuôn mặt nhã nhặn, thanh tú trước mặt, từng cái giơ tay nhấc chân đều tỏa ra mị lực hấp dẫn lòng người.
Biến thái nhất định không có ý tốt.
Lúc Tô Bắc đưa ra quyết định trong lòng, trên mặt bình tĩnh không tìm được manh mối.
Cậu do dự thật lâu, mãi đến lúc ăn cơm trưa xong, mới đáp ứng điều kiện của anh.
Biến thái vỗ tay một cái, “Tốt lắm, kế hoạch có thể bắt đầu.”
Tô Bắc nhìn thoáng qua màn hình: “Kế hoạch?”
Biến thái lạnh lùng nói: “Kế hoạch cứu người.”
Tô Bắc kinh ngạc: “Chỉ chúng ta? Hay đem tình báo nói cho Thẩm lão gia?”
Theo cậu nghĩ, nói cho Thẩm lão gia biết có lẽ tốt hơn.
Dù tính cậu có thể đánh bại vài người, nhưng trước tình huống sâu cạn không rõ này, nếu có sự trợ giúp từ đám đàn em Thẩm lão gia thì thuận lợi hơn.
“Không, chỉ chúng ta.” Biến thái nhẹ giọng trả lời.
“…” Thanh âm Tô Bắc suy yếu, “Chỉ hai chúng ta?”
“Đúng vậy, đi thôi.” Biến thái đứng lên, hướng Tô Bắc vươn tay.
Tô Bắc nhìn ngón tay thon dài, trắng nõn của anh, hừ một tiếng, xem như không thấy đi tới cửa.
Biến thái thì muốn gì được đó rồi.
Tô Bắc bất đắc dĩ nghĩ.
Mặc kệ thế nào, lấy cách xử sự của biến thái, anh sẽ không làm những chuyện mình không nắm chắc.
Hai người đi ra khỏi cửa chính.
Biến thái lấy một chiếc xe thực bình thường từ bãi đỗ.
Mãi đến khi ngồi xuống, Tô Bắc mới phát hiện chiếc xe này không phải dạng thường.
Đây là chiếc xe trải qua lớp cải trang tỉ mỉ, thiết bị bên trong xe vô cùng tiên tiến, thậm chí cả cửa sổ cũng làm từ kính chống đạn.
Xe lướt nhanh trên đường.
Ổn định mà êm ái.
Căn bản không phải chiếc xe thông dụng.
Thấy biến thái chuyên tâm lái xe, Tô Bắc định cầm điện thoại ra chơi.
Vừa mới lấy ra, tay biến thái liền cướp đi, đoạt điện thoại của cậu.
“Nè, anh làm gì?” Tô Bắc giận dữ.
“Tôi lái xe, còn em thì chơi, rất không công bằng.” Vẻ mặt biến thái tự nhiên mà vô liêm xỉ nói.
“…” Tô Bắc cảm thấy mắc cười, hướng biến thái vươn tay, “Trả điện thoại cho tôi, tôi không chơi.”
Biến thái liếc mắt ngắm cậu, cầm điện thoại ném trở về.
Làm một người hướng nội, là một trạch nam, Tô Bắc có một nguyên tắc luôn thừa cơ hành động không bỏ được.
Sẽ có lúc nào đó, trên tay cái gì cũng không có, không di động, không Sps, không ipad, cái gì cũng không có.
Tô Bắc giống như chưa ăn cơm cả ngày, cả người không khỏe, đành đem lực chú ý để trên con đường bên ngoài.
Cậu chưa từng tới nơi này.
Tô Bắc cau mày, nhìn cảnh thành phố rách nát.
Ngã tư đường nhỏ hẹp, nhà lầu thấp bé, cửa hàng tồi tàn.
Cậu vẫn còn trong phạm vi Đông thành?
Thêm một lát sau, kiến trúc hai bên đường đột nhiên thay đổi.
Từ cổ xưa tồi tàn trở nên có sức sống.
Loại chuyển biến đột ngột này, giống như vừa mới xuyên qua không gian khác.
Xe tiếp tục chạy ổn định.
Cuối cùng, dừng ở một khu dân cư.
Hai người xuống xe.
Tay biến thái bỏ vào trong túi, bộ dáng nhàn nhã tùy ý đi phía trước, Tô Bắc đi theo sát anh.
Đây là một tiểu khu mang đậm hương vị cuộc sống.
Bây giờ đã tới trưa, trong không khi thoang thoảng mùi rau xào.
Hương vị món nhà, khiến Tô Bắc dù không đói cũng phải nuốt nước miếng.
Hai người dọc theo tiểu khu đi về phía trước.
Tới trước một tòa nhà bảy lầu.
Biến thái ở đằng trước dừng lại, chỉ vào tòa nhà, “Ừm, tới nơi rồi.”
Hình như nơi bắt cóc là một kho hàng cũ thì phải?
Còn tòa nhà này thoạt nhìn mới xây cách đây không lâu.
Tô Bắc hoài nghi ngước nhìn tòa nhà cao tầng, một bác gái đi ngang qua, nhìn thấy họ rồi hấp tấp xoay người rời đi.
Biến thái tiếp tục bước đi.
“Từ từ…” Tô Bắc khẩn trương.
“Sao vậy?” Biến thái dừng bước.
“Chúng ta cứ đi vào như vậy?” Tô Bắc ngốc ngốc khoa tay múa chân.
“Bằng không thì sao? Chẳng lẽ còn phải thông báo với người bên trong?” Biến thái nhẹ nhàng cười.
Khuôn mặt thanh tú, lập trức trở nên tuấn mỹ.
“Ít nhất cũng phải tìm hiểu tình huống trước đã.” Tô Bắc căm tức nói.
Lấy tính cách biến thái, thực lực biến thái, có lẽ không cần, nhưng cậu thích làm việc có kế hoạch, vững chắc trước tiên.
“Em cứ đi theo tôi là được.” Biến thái đối Tô Bắc ngoắc ngoắc ngón tay.
Tô Bắc hít một hơi thật sâu, cảm thấy ngọn lửa vô danh đang bốc cháy trong lòng, chỉ còn chờ Sao Hỏa rơi xuống ấn kíp nổ.
Hai người một trước một sau đi vào, tới tầng thứ ba.
Biến thái nhẹ nhàng gõ cửa phòng bên trái.