Biến Thái

Chương 53: Đông thành…




Lời từ chối của Tô Bắc còn chưa nói ra, Thẩm lão gia đã cúp điện thoại.

Nhìn di động, sắc mặt Tô Bắc biến hóa đủ màu.

Cậu cảm thấy, cho dù mình có đi hay không, cũng chỉ là râu ria [không giúp được gì].

Nhưng mà Thẩm lão gia lại đem cậu trở thành nhân vật trọng yếu, nhất định phải có mặt mới có thể bắt tay vào làm việc.

Trong lòng Tô Bắc kêu rên một tiếng, Thẩm lão gia, ngài cũng quá coi trọng tại hạ rồi.

Tô Bắc chà mái tóc lộn xộn của mình.

Sắc mặt âm u, vẻ mặt uể oải không phấn chấn.

Nếu đi Bắc thành, sẽ có thể nhìn thấy người đã lâu không gặp – Chu Phỉ Thạch.

Nghe ba cậu bảo, Chu Phỉ Thạch mới xuất hiện, bây giờ đang dưỡng bệnh ở nhà cũ.

Nhà cũ, chính là biệt thự mấy đời của Chu gia truyền lại.

Nằm ngay trung tâm Bắc Thành.

Tô Bắc từng nghe Chu Phỉ Thạch kể qua, nhưng lại chưa từng tới đó.

Trong khoảng thời gian Chu Phỉ Thạch nằm viện và qua về nhà cũ dương thương, ba cậu nhiều lần bảo Tô Bắc đi thăm y, nhưng tất cả đều bị Tô Bắc từ chối.

Loại thái độ lạnh lùng này làm Tô Vận Thành rất nổi giận.

Ông thậm chí còn khấu trừ hai tháng tiền tiêu vặt của cậu.

Tô Vận Thành cảm thấy hành động này của cậu, chẳng khác nào tạt một chậu nước lạnh vào cái gia đình vừa mới tạo thành này.

Khiến ông ở trước mặt La Hân trông không công bằng, cũng mất hết thể diện.

Trong lòng Tô Bắc có nỗi khổ khó nói.

Nếu cậu đi, lỡ như trí nhớ Chu Phỉ Thạch khôi phục lại thì sao? Thứ hai, còn có khả năng khiến con rắn độc Chu Bàn Thạch cừu hận.

Chuyện Chu Phỉ Thạch bị thương, có thiên ti vạn lũ [trăm tơ ngàn sợi] liên quan tới cậu.

Đối với người như Chu Bàn Thạch, giận chó đánh mèo là chuyện đương nhiên.

Tô Bắc đứng trước cổng trường.

Một chiếc xe Lincoln thân dài dừng lại cách cậu không xa.

Cửa xe mở ra.

Thẩm lão gia mặc một bộ đồ bình thường màu trắng, ngồi trong xe mỉm cười thăm hỏi cậu.

Nụ cười ấm áp, khiến người ta cảm thấy như gió xuân tràn về. Mị lực đàn ông thành thục, từ nếp nhăn nơi mi mắt, cho đến từng cái giơ tay nhấc chân đều thể hiện đầy đủ, không chút bỏ sót.

Tô Bắc bỗng cảm thấy quẫn bách [rối rắm] khó hiểu.

Cậu lên xe, đoan đoan chính chính ngồi đối diện Thẩm lão gia.

Thẩm lão gia thấy cậu khẩn trương, không khỏi cười cười: “Đừng khẩn trương, chuyện lần này còn phải nhờ cậu.”

Tô Bắc nhanh chóng xua tay, “Thẩm thúc, ông thấy tôi hữu dụng chỗ nào, cứ việc nói — dù sao tôi cũng không thể giúp ích chuyện gì.”

Thẩm lão gia thở dài, nhu nhu mi tâm, “Aiz, ngươi cũng biết, lấy tính tình Cẩm Trạch, dù tôi khuyên cỡ nào cũng không được, cũng chỉ đám người trẻ tuổi như cậu mới có thể nói chuyện với nhau được.”

Tô Bắc vuốt vuốt tóc rũ xuống, “Kỳ thật — quan hệ giữa chúng tôi không tốt như vậy.”

Đôi môi như điêu khắc của Thẩm lão gia duyên dáng cong lên, tạo vòng cung trên gương mặt, “Tôi từ chỗ rất nhiều người khác biết rằng quan hệ của cả hai bình thường khá tốt.”

Tô Bắc nghe hai chữ ‘bình thường’ được nhấn mạnh, sau lưng nhất thời đổ mồ hôi.

“Đó là có nguyên nhân, tại Thẩm Cẩm Trạch hiểu lầm tôi và Ngô Thiệu có–” Thanh âm Tô Bắc càng nói càng nhỏ, loại chuyện riêng tư này thật sự khó mở miệng.

Thẩm lão gia nhẹ giọng nở nụ cười, tiếng cười trầm thấp mà hùng hậu, giống như một bình rượu ngon được ủ lâu năm, chỉ nghe đã khiến người say mê.

“Đứa nhỏ ngốc, sự tình nào đơn giản như vậy.” Ý cười Thẩm lão gia nồng đậm, nói.

“A?” Tô Bắc nghi hoặc nhìn ông, “Có chuyện gì tôi không biết sao?”

Thẩm lão gia đột nhiên vươn tay tới, xoa xoa đầu Tô Bắc.

Ngón tay cảm nhận xúc cảm trên tóc, xõa tung mà mềm mại, tản ra hơi thở mặt trời.

Động tác bất ngờ khiến Tô Bắc thất thần.

Cậu ngẩn ngơ nhìn Thẩm lão gia, ánh mắt ông hiền hòa nhìn chăm chú Tô Bắc, giống như xuyên thấu qua cậu nhìn một thế giới bên trong.

“Có một số việc, cậu không nên biết mới tốt, biết càng nhiều, càng khó thoát thân.” Thẩm lão gia nhẹ giọng nói.

Trong thanh âm tràn đầy ân cần dạy dỗ, còn có một tia phiền muộn.

Tô Bắc nhìn nếp nhăn nơi khóe mắt, lộ ra năm tháng lắng đọng lại.

Nếu không muốn lộ ra, vậy nên thức thời, không hỏi là tốt nhất.

Tô Bắc thực rõ ràng tính toán buông tha việc truy vấn.

Cái gì nên biết, sớm hay muộn gì cũng biết, huống chi chuyện này có quan hệ với cậu, mặc kệ cậu có nguyện ý hay không, cũng sẽ bị lôi vào trong vũng bùn, tiểu thuyết võ hiệp thường nói “Người trong giang hồ, thân bất do kỷ”, “Nơi nào có người nơi đó có giang hồ”…

Tô Bắc không chú ý tới, trong lúc cậu thất thần, Thẩm lão gia cứ vài lần lại đặt ánh mắt khó dò trên người cậu.

Nếu cậu chú ý, trong lòng nhất định vang lên cảnh báo.

Lúc đến Bắc thành, đã là ba giờ chiều.

Thời gian nóng nhất trong ngày vừa mới trôi qua, mặt đất tản ra nhiệt khí nóng hổi, Tô Bắc từ trong xe có máy lạnh đi ra, cả người lập tức chảy ra mồ hôi tinh mịn.

Cậu thô lỗ lau khô mặt.

Tô Bắc theo sát phía sau đoàn người Thẩm lão gia.

Nơi này, đã hơn mấy tháng cậu không tới.

Biển tên Chu thị màu vàng để bên ngoài trước tòa nhà cao hai mươi tầng.

Lúc xe của đoàn người Thẩm lão dừng lại, liền có vài người đàn ông mặc tây trang bước ra, đứng trước cửa.

Chẳng lẽ đây không phải hành động đột kích, mà là đã có kế hoạch, báo trước hết rồi?

Tô Bắc cúi đầu, tận lực khiến chính mình không có cảm giác tồn tại.

Vài người đàn ông canh giữ trước cửa, một nửa từng giao đấu qua, nửa còn lại cảm thấy quen thuộc.

Đáng tiếc, mặc dù cậu có cúi thấp đầu như thế nào, nhưng một tên nhóc vẻ ngoài ngây ngô đứng lạc trong đám đàn ông bưu hãn lớn tuổi, cao to, khí thế kinh người, thật sự đủ chói mắt, đại bộ phận người chỉ liếc mắt một cái liền nhìn thấy, thứ chú ý nhất chính là Thẩm lão gia, thứ hai ‘ngoại lệ’ chính là Tô Bắc.

Rất nhanh, Tô Bắc cũng nhận ra điểm này.

Cậu bất đắc dĩ ngẩng đầu, đứng thẳng lưng, tư thế thả lỏng, không chớp mắt đi qua mấy người kia.

Chu Bàn Thạch cũng không đi ra cửa nghênh đón đoàn người Thẩm lão gia.

Điều này đối với Thẩm lão gia đức cao vọng trọng trong giới hắc đạo ở H thị mà nói, coi như là đối xử khinh thường ông.

Tô Bắc nhớ rõ, trước đây Chu Bàn Thạch trước mặt Thẩm lão gia, vẫn thường dùng vẻ mặt hậu bối kính cẩn người trên.

Dùng bộ dạng giả vờ như vậy, dám dùng thực lực đấu trí cùng Thẩm lão, nhưng không thể phủ nhận rằng, cách Thẩm lão gia xử sự khiến hắn dù thua cũng rất tôn kính.

Mà hiện tại, Chu Bàn Thạch lại vứt bỏ hết mọi thứ đã làm, sự cam chịu trước đây.

Đối với một người có cá tính giảo hoạt luôn cẩn thận như hắn thật sự khác biệt.

Thẩm lão gia giống như không hề để tâm, trên mặt vẫn treo nụ cười ấm áp.

“Bàn Thạch, gần đây sao không tới thăm lão già này hả?” Thẩm lão gia trêu chọc nói.

Tô Bắc nhìn mặt Thẩm lão gia còn chưa tới bốn mươi tuổi, xưng lão già có quá sớm hay không.

Chu Bàn Thạch ngoài cười nhưng trong không cười kéo khóe miệng, cặp mi tinh xảo lộ ra cỗ mị ý sắc bén: “Gần đây bận rộn, bận rộn quá.”

Hai người vừa nói vừa đánh Thái Cực [chậm rãi].

Nửa ngày vẫn không vào đề, Tô Bắc còn thay bọn họ sốt ruột.

Đương nhiên, thứ làm cậu như ngồi trên đống lửa, như ngồi trên đống than vẫn là ánh mắt Chu bàn Thạch.

Ánh mắt âm ngoan, giống như con rắn nhìn chằm chằm làn da lộ ra, khiến cả người cậu toát ra khí lạnh.

Tô Bắc cảm thấy, đã lâu không gặp, âm khí trên người Chu Bàn Thạch càng ngày càng nặng.

Hiện tại mây đen đã tụ tập trên đỉnh cả rồi.

Tô Bắc lén lút nhìn về phía đại sảnh của Chu thị.

Đám người chia làm hai bên lẳng lặng giằng co với nhau, không khí như cô đọng lại.

Không nhìn thấy Chu Phỉ Thạch, chuyện này nằm trong dự kiến, cũng khiến Tô Bắc cảm thấy tiếc nuối.

Kỳ thực cậu cũng không muốn gặp mặt y, chỉ muốn nhìn y gần đây trông ra sao.

Có thể liếc mắt nhìn người một cái, tự xác định lại, vậy thì không thể tốt hơn.

Ngay lúc Tô Bắc nhìn chung quanh, hết Đông rồi tới Tây, Chu bàn Thạch đối diện hừ lạnh một tiếng, chỉ ngón tay vào Tô Bắc, bén nhọn nói: “Tên phản đồ của Chu thị chúng tôi vì sao lại ở chỗ ngài?”

Thẩm lão gia liếc mắt nhìn vẻ mặt khẩn trương của Tô Bắc.

Ông nhẹ nhàng khụ một tiếng: “Việc này đã điều tra rõ, chỉ là hiểu lầm thôi.”

— Sao ông lại không biết chuyện này? Tô Bắc quay mạnh đầu nhìn về phía Thẩm lão gia.

Đã điều tra xong? Hiểu lầm?

Cậu rõ ràng là mật báo nằm vùng — Tô Bắc không nghĩ phải dùng nội gian để hình dung chính mình.

Cặp mày tinh xảo của Chu Bàn Thạch nhăn lại: “Hừ, có phải hay không, lòng tôi tự hiểu rõ ràng.”

Thẩm lão gia thở dài: “Ngươi a, vẫn là cái tính cứng đầu như vậy.”

Chu Bàn Thạch giơ tay lên: “Ngài đứng giáo huấn tôi, ngài nói xem, hôm nay đến tìm tôi có chuyện gì?”

Thẩm lão gia vẫn bình tĩnh như vậy, giống như không phải chuyện gì quan trọng: “Cái thằng con không nên thân của ta, mấy ngày hôm trước tới địa bàn của ngươi thì không thấy tăm hơi, cho nên đến đây hỏi một chút, xem có phải nó đắc tội người nào rồi bị bắt không.”

“Việc này, tôi cũng vừa biết, ngài yên tâm, chỉ cần y gặp chuyện không may ở chỗ tôi, vậy nhất định tìm được.”

Thẩm lão gia gật gật đầu, “Vậy làm phiền ngươi. Bắc thành là địa bàn của ngươi, muốn tìm người cũng dễ.”

Nói xong mọi chuyện, không khí xung đột cũng dịu hơn.

Thẩm lão gia và Chu Bàn Thạch lại thảo luận về Trà đạo.

Chu Bàn Thạch bảo mình gần đây tìm được một loại Hồng Bào cực phẩm, khó gặp ở chợ.

Thẩm lão gia rất có hứng thú.

Chu Bàn Thạch phân phó đám đàn em đem trà cụ tới, tự pha.

Chu Bàn Thạch chuyên chú hoàn thành các trình tự pha trà rườm rà, khuôn mặt đầy lệ khí nhu hòa một chút, động tác mây trôi nước chảy, lưu loát sinh động, tao nhã ý nhị, dù chỉ ngồi nhìn bên cạnh, cũng là một loại hưởng thụ thị giác.

Tô Bắc không nghĩ tới, Chu Bàn Thạch còn có mặt này.

Trà pha tốt lắm, Chu Bàn Thạch đưa một chén cho Thẩm lão gia.

Hắn cầm chén thứ hai, đưa ánh mắt về phía Tô Bắc.

Tô Bắc vẻ mặt khẩn trương nhìn hắn.

Chu Bàn Thạch nhìn, không tiếng động nở nụ cười, cầm lấy chén trà đưa đến trước mặt Tô Bắc.

Tô Bắc nhận chén trà, cẩn thận uống liền một hơi.

Cậu uống hết chén trà, còn chưa kịp cảm thụ hương vị tinh tế bên trong.

Vài người đẩy cửa Chu thị ra, bước vào.

Tô Bắc nhìn người thiếu niên, chén trà trong tay buông lỏng, nước trà nóng bỏng ngã xuống bàn gỗ thô.

Chu Phỉ Thạch mang theo vài người bước tới.

Sắc mặt y tái nhợt, thân hình gầy yêu.

Vẫn tuấn mỹ như cũ, hoặc nói khách quan là càng thêm tuấn mỹ.

Trước kia, cái người luôn lộ ra ánh mặt trời – hương vị thiếu niên ngây ngô đã dần biến mất, lưu lại chỉ còn sự thành thục tuổi trưởng thành, lộ ra bộ dáng cao cao của đàn ông.

Y đến khiến con rắn Chu Bàn Thạch như bị công kích, bật người dậy lộ ra vẻ khẩn trương.

Tô Bắc chỉ liếc nhìn Chu Phỉ Thạch một cái.

Lúc này Chu Phỉ Thạch cũng nhìn lại đây, hai ánh mắt giữa không trung chạm vào nhau.

Chu Phỉ Thạch giống như nhìn người xa lạ, dời ánh mắt.

Trái tim Tô Bắc treo giữa không trung, thả lại tại chỗ, như vậy cũng tốt.

Chu Phỉ Thạch hướng tới chỗ anh trai mình, chào hỏi Thẩm lão gia một tiếng, sau đó nhẹ giọng nói một câu bên tai anh mình.

Sắc mặt Chu bàn Thạch đại biến.

Hắn lập tức nói với Thẩm lão gia, “Thẩm lão gia, chúng tôi có tin tức của Thẩm Cẩm Trạch, bất quá –”

Thẩm lão gia nghe lời nói nửa vời, lập tức căng thẳng trong lòng.

Trên đường trang trải nhiều năm như vậy, đương nhiên hiểu được ngữ khí hàm nghĩa này.

Nhưng ông không dám tin tưởng, ở H thị cũng có người dám hạ độc thủ với con ông.

“Đi.” Thẩm lão gia lập tức đứng lên, lần đầu tiên thất thố lớn tiếng nói.

Tô Bắc đi theo sau bọn họ.

Thẩm lão gia vừa đi vừa nói chuyện với Chu Phỉ Thạch.

Chu Phỉ Thạch cũng chỉ vừa mới nhận được tin tức, đám đàn em báo cáo Thẩm Cẩm Trạch có nạn.

Thẩm Cẩm Trạch đến tìm ‘Búa’ và La Đồng tính sổ.

La Đồng và đám người trước đó đã bị nhốt trong ngục giam, nhưng vẫn còn người sót lại chưa bị bắt.

Y không suy nghĩ mà một người một ngựa đi tìm đám người phức tạp đó.

Thật sự là người có bao nhiêu ngu ngốc, có bao nhiêu can đảm.

Bây giờ đã xảy ra chuyện, y mất tích.

Manh mối cuối cùng tìm được, Thẩm Cẩm Trạch bị hai người kèm hai bên đến Đông thành.