Mọi chuyện xảy ra là như vầy.
Bạn học thời trung học là Lâm Lâm hẹn cậu tới quán trà nhỏ nói chuyện, kết quả bị tập kích. Trong lúc mọi chuyện không thể vãn hồi, có một đám người vọt vào gián tiếp cứu cậu.
Tô Bắc ghi lời khai lại rồi đưa cho cảnh sát.
Trong những người vọt tới có ai cậu thấy quen không? XX hỏi cậu, Tô Bắc lắc đầu, đương nhiên không biết.
Nghe nói thương thế Tô Bắc rất nghiêm trọng, sau khi đưa lời khai, y tá tận chức tận trách ‘thỉnh’ cảnh sát ra khỏi phòng bệnh.
Trong gian phòng im lặng, Tô Bắc khoanh tay, nằm trên giường.
Thương thế trên người cậu không nặng như vẻ bề ngoài.
Trên thực tế, trong lúc hỗn chiến, cậu tuy bị thương, nhưng so với La Đồng bị bỏng do lửa đốt thì nhẹ hơn nhiều lắm.
Cả người cậu đầy máu, đại bộ phận là của người khác.
Lấy một địch mười, Tô Bắc rất không thoải mái, nhưng cái La Đồng phải trả giá là bị bỏng do lửa đốt, không thể nghi ngờ quá nặng. Bởi vì về sau vọt tới một đám người, khiến XX nghĩ vết bỏng của La Đồng do bọn họ tạo ra, kỳ thực hầu hết vết thương của hắn đều do Tô Bắc làm.
Đương nhiên chuyện này đã được an bài từ trước.
Mặc kệ là chứng cứ Tô Bắc cung cấp, hay là đám lưu manh vọt tới tìm phiền toái.
Cố ý bị thương, tố cáo chúng cố ý gây thương tích, chứng cớ vô cùng xác thực, một khi phan tòa kết án, chẳng lẽ La Đồng không bị phán vài năm sao?
Tô Bắc không quan tâm điều này cho lắm.
Về phần Lâm Lâm sợ tới mức sắc mặt xanh trắng, Tô Bắc vẫn còn một chút thương tiếc.
Bất quá đến bây giờ, thứ tình cảm nồng nàn ấy, sau khi gặp nhiều lần chiết trung* đã tan thành cát bụi.
Mối tình đầu quả là một thứ ngây thơ không giá trị.
Cô gái thanh thuần trước kia, khuôn mặt bây giờ đã mờ nhạt, biến thành ả đàn bà tâm tính vặn vẹo.
Tô Bắc nhìn cô, cảm thấy thời gian đúng là thanh đao giết heo sắc bén.
Nhưng mà, cậu đã không còn mềm lòng nữa.
Nếu hôm nay cậu không sớm chuẩn bị, chuyện phát sinh tiếp theo quả thực không thể tưởng tượng.
Mà nếu cậu thực sự chết ở quán trà nhỏ này, khi Lâm Lâm nhìn thấy thi thể cậu, trừ bỏ ghê tởm và sợ hãi, sẽ có áy náy và hối hận sao?
Tô Bắc không biết.
Cậu thầm nghĩ mau chóng thoát khỏi bóng ma quá khứ.
Đó đúng là một câu chuyện lịch sử u ám.
Cậu bị thương, ba và mẹ đang đắm chìm trong cuộc sống tân sinh rốt cuộc nhớ tới đứa con này, ngay lập tức chạy tới bệnh viện thăm cậu.
Tô Bắc chỉ đưa ra một yêu cầu [cho ba mẹ] — phải phải báo cáo vết thương cậu nghiêm trọng hơn vết thương thực.
Nếu kết cục đã định sẵn, thay vì lưu lại đường lui cho nhau, vậy cứ đem mọi chuyện làm tuyệt tình một chút.
La Đồng ngốc trong ngục giam càng lâu càng tốt.
Nhìn bộ dáng đứa con nằm hấp hối trên giường bệnh, Tô Vận Thành kịp thời tỏ vẻ nhất định sẽ khiến thằng oắt vương bát [đồ con rùa] làm con mình bị thương cho dù chết cũng không được chết tử tế. Vẻ mặt Lâm Lam đau lòng nhìn đứa con, việc này giống như cắt một miếng thịt trên người bà vậy, bà sờ đầu Tô Bắc, hai mắt rưng rưng nói phải tìm người trị cái tên hại con mình.
Vẻ mặt Tô Bắc mệt mỏi, ứng phó hai người cho qua loa rồi thôi.
Chẳng những phải trấn an hai người đang kích động, còn phải giải thích tiền căn hậu quả [lí do dẫn đến sự việc].
Tô Bắc bảo do chuyện tình cảm rối rắm thời trung học lưu lại mà phát sinh, La Đồng làm vậy đều xuất phát từ lòng ghen tị.
Lý do này, nói ra lập tức khiến người khác tiếp nhận, kỳ thực, học sinh trung học bình thường, làm sao phức tạp như thế được, chỉ vì một hai vấn đề tình cảm mà thôi.
Mãi đến khi hai người ra về, phòng bệnh mới trở nên im lặng.
Trên mặt Tô Bắc lộ ra tươi cười, không nghĩ mọi chuyện lại thuận lợi như vậy. Một mũi tên trúng ba con nhạn, chuyện đầu tiên là giải quyết hậu hoạn La Đồng, chuyện thứ hai thoát khỏi tên da trâu Thẩm Cẩm Trạch, còn chuyện thứ ba là nhiệm vụ của biến thái có thể tạm thời gác lại.
Chỉ nghĩ tới đây, cũng khiến đau đớn trên người Tô Bắc không cánh mà bay.
Tô Bắc cầm ipad trên đầu giường, chơi trò ‘Chém hoa quả’.
Màn hình hiện đủ loại hoa quả có màu sắc, hình dáng khác nhau, một quả bị cậu quẹt một đao, chất lỏng bên trong lập tức bắn ra ngoài.
Cái cảm giác này khá tốt.
Chơi trong chốc lát, Tô Bắc cảm thấy hơi mệt, cậu nhu nhu mặt, đặt ipad về chỗ cũ.
Cậu kéo chăn lên, mơ mơ màng màng rồi ngủ.
Lúc này, cửa không một tiếng động mở ra.
Có người vào phòng.
Người này tới gần giường bệnh, lẳng lặng nhìn Tô Bắc đang chìm trong giấc ngủ sâu.
Anh vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve dọc theo ngũ quan Tô Bắc.
Tay anh khẽ chạm tới miệng Tô Bắc.
Tô Bắc giống như có sở giác, cậu chẹp chẹp miệng, vươn đầu lưỡi liếm đôi môi khô ráo, tiếp cọ cọ gối, sau lại chìm sâu vào giấc ngủ.
Động tác vô thức này khiến anh rụt tay về.
Qua một hồi lâu, anh mới vươn tay một lần nữa.
Anh giống như sắp nhịn không được, tiếp tục dùng tay thử thăm dò môi Tô Bắc.
Cọ xát đôi môi cánh hoa.
Tô Bắc tuy không biết mình đang bị một người đàn ông khinh bạc [chiếm tiện nghi], nhưng mỗi khi bị quấy rầy, cậu lại khẽ nhíu mày.
Chờ lúc cậu tỉnh lại, trong phòng không còn người nào khác.
Không khí tựa như còn lưu lại tiếng thở dài mơ hồ.
Mắt Tô Bắc mơ màng mông lung nhìn bó hoa đột nhiên xuất hiện trên đầu giường.
Trên bó hoa còn đính kèm giấy note.
Tay Tô Bắc vươn ra cầm mảnh giấy, nhìn nhìn, bên trong ghi vài dòng chữ thanh tú.
–Nhiệm vụ thứ tư, bước thứ hai: tiếp cận Thẩm lão gia. PS: Chuyện lần này em làm không tồi. Tiêu.
Tô Bắc nhất thời cảm thấy miệng vết thương toàn thân mình đang lim dim bỗng nhiên kinh động tỉnh lại, đau cực kỳ.
Cậu trừng mắt nhìn mảnh giấy màu xanh nhạt, ở trên còn ấn hình hoa bách hợp.
Một cỗ hương vị từ từ xông tới.
Đây là mùi trên người biến thái, rất quen thuộc.
Tên biến thái kia đã tới.
Ý thức được điểm này, tay Tô Bắc lập tức đặt trên chiếc chuông rung.
Thời điểm muốn kéo vang, cậu dừng lại.
Nếu biến thái đã sớm rời khỏi, cho dù có gọi y tá đến, cũng vô dụng.
Tìm hiểu chuyện anh vào bệnh viện bằng cách nào, tuyệt đối không quan trọng.
Cái tên biến thái Tiêu Tịnh này giống như sinh trưởng sâu trong ngực cậu, chỉ cần gió thổi lay cỏ dù chỉ một tí một tí, anh đều có thể ứng phó lại được, hơn nữa mỗi lần đều không chút lưu tình đánh vỡ kế hoạch của cậu, dập nát ảo tưởng.
Trong não Tô Bắc hiện ra vài từ quan niệm về bi kịch này. (?)
Đại não cậu một mảnh hỗn loạn.
Mợ nó a, rốt cuộc mình đã tạo nghiệt gì.
Lòng Tô Bắc kêu rên, bộp một tiếng, vô lực ngã trên giường bệnh.
Thẩm Cẩm Trạch đối với cậu ‘chết triền lạn đánh’ khiến biến thái tự động cho rằng cậu đã hoàn thành xong nhiệm vụ thứ tư bước đầu tiên.
Chỉ có trời và Tô Bắc biết rằng, cái gì cậu cũng chưa làm!
Đây là hiểu lầm, tuyệt đối là hiểu lầm.
Thẩm Cẩm Trạch và Ngô Thiệu vẫn dây dưa không rõ, dẫu có xa cách nhưng lòng còn vươn tơ, gian tình như trước.
Nhưng dù Tô Bắc có giơ ngón tay giữa lên thề, cũng không ai tin cậu, mặc kệ là những người học chung hoặc có quen biết với cậu và Thẩm Cẩm Trạch, hay là biến thái từ một nơi bí mật gần đó quan sát tình hình.
Tô Bắc lau khô nước mắt chua xót, vực lại tinh thần, đối diện với hiện thực tàn khốc trước mắt.
Trốn trách mọi chuyện không thể giải quyết bất cứ vấn đề gì.
Tô Bắc nghĩ mình có thể hay không thử ngáng chân biến thái, khiến anh ta chịu không nổi? Ý tưởng tốt đẹp mọc rể nảy mầm trong đầu cậu, rất nhanh liền nở hoa kết trái, kế hoạch không ngừng suy diễn bên trong, biến thái một lần nữa bị ngược đến chết.
Loại tinh thần vui vẻ khi có biện pháp thắng lợi khiến nụ cười mộng ảo hiện lên trên mặt cậu.
Trông rất quỷ dị, tim bác sĩ vừa bước vào nhất thời lộp bộp vài cái.
Bệnh nhân này chắc không phải bị thương nặng đến mức khiến tinh thần xuất hiện vấn đề đi?
May mắn, ánh mắt mê man của bệnh nhân nhanh chóng khôi phục thanh minh, biến thành âm ba mươi độ kết băng.
Mặt Tô Bắc không thay đổi, phối hợp bác sĩ kiểm tra.
Đầu óc cậu lại bị vây trong trạng thái đang lái xe [tập trung].
Kỳ thật từ trước tới nay, Tô Bắc đối với biến thái và nhiệm vụ, trừ bỏ sợ hãi và kháng cự bên ngoài, còn kèm theo một ít hiếu kỳ không thể ngăn chặn.
Lòng hiếu kỳ giết chết con mèo, lời này bị cậu trực tiếp ngó lơ.
Cậu muốn biết biến thái đang suy nghĩ gì, anh cuối cùng muốn làm gì?
Tô Bắc dưỡng thương ở bệnh viện hơn một tháng, nằm tới mốc meo, rốt cuộc có thể xuất viện.
Sau khi xuất viện, cậu trở về trường học.
Trong đại học khá tốt, bầu không khí thoải mái, quan hệ giữa người muốn đơn gian bao nhiêu thì đơn gian bấy nhiêu.
Cậu cùng hai bạn cùng phòng nói chuyện về tình hình gần đây trong chốc lát, sau khi nhận lời hỏi thăm ân cần thân thiết của họ, Tô Bắc hỏi về Thẩm Cẩm Trạch.
Bạn cùng phòng trả lời Thẩm Cẩm Trạch hơn nửa tháng không trở về ký túc xá.
Tô Bắc sửng sốt.
Thời điểm cậu còn nằm viện, Thẩm Cẩm Trạch từng đến thăm, nhưng bị cậu từ chối bước vào phòng, chỉ đứng ngoài cửa.
Cứ ba lần như vậy, Thẩm Cẩm Trạch không tiếp tục tìm mất mặt nữa.
Không nghĩ tới, y cũng biến mất không rõ.
Ngày đó Thẩm Cẩm Trạch bị Tô Bắc từ chối, nhìn xuyên qua cửa sổ, Tô Bắc thấy nỗi thương tâm cùng thất vọng trên khuôn mặt đẹp trai thanh tú.
Điều này khiến cậu hơi chột dạ.
Da mặt Thẩm Cẩm Trạch dày như tường thành, không lý do liền “suy sụp” như vậy, một ý niệm hiện lên trong đầu cậu.
Tô Bắc nhanh chóng lấy di động ra, gọi cho Thẩm lão gia.
“Uy, Thẩm thúc, ân, tôi rất tốt, không có việc gì, đã xuất viện rồi, đã lâu không thấy Thẩm Cẩm Trạch, y có ở nhà không? A, cái gì, y không về nhà sao, nhưng y cũng không tới trường học mà? Y đang ở đâu? Ừm, ừm, tôi vừa tới trường thì nghe bạn cùng phòng bảo vậy, như vậy sao, tôi đã biết. Thẩm thúc, tôi tắt máy đây.”
Tô Bắc cúp điện thoại.
Quan hệ Thẩm Cẩm Trạch với Thẩm lão gia không thân thiết lắm.
Mà Thẩm lão gia đối với đứa con này, nói quản không đúng, mặc kệ cũng không phải.
Nhưng cuối cùng lựa chọn mặc kệ.
Lúc trước ông còn phái người đi theo bảo hộ phía sau y, sau khi Thẩm Cẩm Trạch đốt hỏa vài lần, ông đều đem người thu hồi.
Ít nhất bây giờ, không còn người theo phía sau y nữa.
Mà tên Thẩm Cẩm Trạch này, tuy y là một công tử ăn chơi trác táng, nhưng cũng có bản lãnh thật sự.
Những người Thẩm lão gia phái đi theo bảo vệ y, đều bị y đánh chạy trở về.
Cứ như vậy, Thẩm lão gia không còn biện pháp nào.
Tô Bắc thở dài, y con mẹ nó xảy ra chuyện gì.
Thẩm lão gia vừa mới nói, lần cuối Thẩm Cẩm Trạch xuất hiện là ở Bắc Thành.
Đừng nói y đi báo thù cho mình nha?
Chắc không phải đâu — Trán Tô Bắc hiện lên vài cọng hắc tuyến.
Cậu tự nhận quan hệ hai người không thân thiết đến vậy, nhưng đầu óc Thẩm Cẩm Trạch khác biến thái không nhiều, biết đâu lâu lâu nổi cơn điên cũng không chừng.
Nghĩ như vậy, Tô Bắc lại gọi điện thoại cho Thẩm lão gia.
Đem mọi chuyện hai năm trước nói rõ ràng, Trầm lão gia quyết định thật nhanh, cùng Tô Bắc đi Bắc thành trông bọn rắn độc.
Mặt mày trong lúc hiện lên một tầng lo lắng, khiến ngũ quan đều trở nên hư ảo.