Tô Bắc phát hiện mình bị theo dõi. Chung quanh cậu, thường có nhiều nhân vật không rõ lai lịch.
Bọn họ lén lút, che che dấu dấu, bồi hồi bám theo.
Tô Bắc đối với những người này không có cảm giác nguy hiểm – so sánh với cảm giác cường đại áp bách mà biến thái mang lại, đám người này thực sự không tốt lắm, Tô Bắc dễ dàng nhìn thấu hành tung bọn họ.
Những người này có lai lịch gì?
Đầu tiên, Tô Bắc nghĩ tới Chu Bàn Thạch.
Nhưng cậu lại phủ định, thủ đoạn Chu Bàn Thạch không đến mức nông cạn như vậy.
Đám ong sâu lòng vòng không dậy nổi xôn xao gì lớn.
Sau nhiều lần thoát được các trận đánh lén, Tô Bắc quyết định nhanh chóng giải quyết vấn đề này.
Cuộc sống lúc làm việc và nghỉ ngơi đều bị họ quấy rầy, nếu cứ tiếp tục như vậy, khó tránh khỏi việc có được cái này lại mất cái kia, con không bằng thẳng tiến phủ Hoàng Long*, xem coi người nào giở trò quỷ.
Tô Bắc vừa gọi điện thoại vừa chơi CS.
Mặt cậu không thay đổi, thao tác điều khiển nhân vật rất nhanh nhẹn linh hoạt.
Kế bên cậu là Thẩm Cẩm Trạch, y buồn chán tự đùa tay mình.
Y giống như con chó nhỏ, đáng thương hề hề nhìn Tô Bắc xa cách với mình.
Hai bạn cùng phòng còn lại, đã muốn cách họ càng xa càng tốt.
Ban đầu, khi hai người thấy một thằng con trai lộ ra biểu tình như vậy, hai người còn nổi lên một trận da gà, mà bây giờ hai người đã sớm làm quen với chuyện này, chỉ đành thấy nhưng không thể trách.
Thẩm Cẩm Trạch ngoan ngoãn ngồi trong một lúc, rốt cuộc vẫn không yên.
Y vươn tay, đụng bả vai Tô Bắc, “Tiểu Bắc Bắc, chúng ta ra ngoài đi dạo đi, cứ chơi game mãi chẳng có ý nghĩa gì.”
Bả vai Tô Bắc vừa động, khiến tay y rớt xuống, “Không đi, còn có, đừng gọi tôi một cách ghê tởm như vậy.”
Mà Thẩm Cẩm Trạch không đem thái độ lạnh lùng của cậu để vào mắt, tiếp tục cố gắng không ngừng, tử triền lạn đánh [đeo bám không rời], “Đi thôi, có một quán bar mới mở ở trung tâm chợ, nghe nói ban tổ chức con mời diễn viên AV đến từ Nhật Bản về ——”
Y cố ý kéo dài thanh âm, biểu tình cực kỳ *** đãng.
Tô Bắc bất vi sở động [không động tĩnh], nhưng nhãn tình hai bạn cùng phòng lại sáng lên.
Người trẻ tuổi mà… huyết khí phương cương [tinh lực dồi dào], cho dù ăn không được, nhưng nghiện xem thì có không phạm tội nha.
Tô Bắc nhìn nhân vật mình điều khiển bị bắn nát đầu.
Thời điểm định xông pha giang hồ tái chiến lần nữa, máy tính đột nhiên tối sầm.
Ngón tay trắng nõn mảnh khảnh của Thẩm Cẩm Trạch cầm dây điện rút ra.
“Anh muốn chết hả?” Vẻ mặt Tô Bắc xót xa xót xa nhìn Thẩm Cẩm Trạch.
Cậu chịu đủ rồi, đừng tưởng cậu không biết, tên Thẩm Cẩm Trạch này đương nhiên không thật sự thích cậu, y quấn quít cậu như vậy chỉ muốn khiến cậu ngột ngạt xui xẻo, trả thù chuyện cậu thông đồng với Ngô Thiệu.
Trên trán Tô Bắc nổi gân xanh, con hàng Thẩm Cẩm Trạch chính là thiếu ngược [M] phải không?
Cậu nắm tay mình, bóp ngón tay kêu lên một tiếng ‘crack’ vang, mặt âm trầm nhìn Thẩm Cẩm Trạch.
Vẫn nên đánh một trận đi, nếu không sớm hay muộn cậu cũng thụ nội thương.
Lúc Tô Bắc định ra tay, hai bạn cùng phòng nhào tới ngăn cản.
Giống màn trình diễn đấu võ trong suốt hai ba ngày nay, hai bạn cùng phòng đã tạo thành thói quen —— thói quen đi ngăn cản.
Không mang cái người đỏ hai con mắt chặn lại, một khi đánh nhau xảy ra, tập thể bọn họ sẽ bị giáo huấn.
Mắt Tô Bắc nhìn bạn cùng phòng, lại nhìn Thẩm Cẩm Trạch, cuối cùng mệt mỏi thu tay về.
Đánh không được, vậy thì rời phòng tìm người kia để quên phiền toái.
Tô Bắc chuẩn bị một lát rồi hướng cửa phòng bước tới, lúc đi tới cửa lại bị Thẩm Cẩm Trạch ngăn lại.
Thẩm Cẩm Trạch vươn một chân, chặn ở khung cửa: “Đi đâu? Tôi đi với.”
Khóe miệng Tô Bắc kéo lên: “Đi gặp Ngô Thiệu, muốn đi không?”
Mặt Thẩm Cẩm Trạch tối sầm, hừ hừ một tiếng: “Mấy ngày nay có người tìm cậu, nhớ cẩn thận một chút.”
Tô Bắc đá chân y ra: “Không cần anh nhọc lòng.”
Làm Thẩm Cẩm Trạch tức giận tới mặt đỏ bừng xong, tâm tình Tô Bắc sảng khoái nghênh ngang mà đi.
Cậu gọi taxi, đi thẳng tới đường Ngô Đồng ở Bắc Thành.
Tô Bắc ngồi trong xe, nhìn cảnh phồn hoa ngoài cửa sổ, nhà cao tầng, xe nhiều như nước, người đến người đi.
Chu Phỉ Thạch vẫn còn nằm viện, Tô Bắc hạ mi mắt, một loại áy náy cùng trống rỗng nảy lên trong lòng.
Tên biến thái kia luôn nói được làm được.
Khi Chu Phỉ Thạch bị đứt ngón tay được đưa trở về, thần trí y chịu tổn hại.
Y mất đi một phần trí nhớ về Tô Bắc, điều này, tuy không biết là tốt hay xấu, nhưng ít nhất đối với người bên cạnh y, trừ bản thân y ra, đều rất lạc quan.
Mà khi Tô Bắc biết chuyện này, cũng tự giác không xuất hiện trước mặt Chu Phỉ Thạch.
Quên được thì quên đi… quên được cũng tốt, dù sao cậu không có khả năng đáp lại y.
Rất nhiều lúc, Tô Bắc thường nhớ về Chu Phỉ thạch.
Người kia thích cãi nhau với mình, thiếu niên hay dùng vẻ mặt khinh trào, dùng tất cả tình yêu đáp lại khiến cậu không chỉ một lần cảm thấy ấm áp, bị đả động, đối tốt với một người nhạt nhòa như khách qua đường bỗng xuất hiện trong cuộc sống với mình là cậu như vậy, đã vô tình lưu lại vết sẹo trên ngực cậu, không thể xóa nhòa.
Tô Bắc cảm thấy bản thân thực mâu thuẫn.
Đối với một người thích thân thiết với mình, không thể nghi ngờ chuyện cậu rất hưởng thụ.
Một khi loại hưởng thụ này khiến cậu làm ra phản ứng đáp lại hay gì đó, cậu liền lùi bước.
Sau khi lùi về, lại cảm thấy buồn bã, thở dài, giống như tiếc nuối, lại giống như muốn níu giữ.
Nhân tính luôn mâu thuẫn phức tạp như vậy, rất khó đoán.
Nhiều khi, Tô Bắc cũng không hiểu, rốt cuộc mình đang suy nghĩ gì.
Thứ cậu muốn là gì?
Xe dừng lại tại đường Ngô Đồng ở Bắc thành.
Tô bắc xuống xe, đi một vòng quanh đường Ngô Đồng.
Nơi này sắp trở thành nơi chứa nhiều loại người nhất rồi, nhân viên hỗn tạp, trên đường, thường thấy người khoảng hai mươi tuổi, tóc nhuộm đủ màu, hình dạng quần áo kỳ quái, nhìn đám người này chỉ có thể nhận xét một từ ‘Hỗn*’
Tô Bắc nhìn sơ qua, quyết định bám theo một tiểu lưu manh.
Ở một nơi khá vắng, Tô Bắc bước vài bước tới, chế trụ bả vai tiểu lưu manh, thuận thế quay người gã lại, nhấc đầu gối lên bụng gã, tiếp theo cậu liên tục hạ công kích lên tiểu lưu manh xụi lơ muốn phản công, chặt chẽ đè lên tường.
Động tác mây trôi nước chảy, hoàn thành trong vòng năm giây.
“Bình tĩnh, bình tĩnh, có chuyện gì từ từ nói, ngài đây muốn gì?” Tiểu lưu manh nhe răng trợn mắt lớn tiếng ồn ào hỏi.
“Nói, ‘Búa’ đang ở đâu.” Tô Bắc nhẹ giọng hỏi.
“Búa ca… A a, ngài nhẹ tay, nhẹ tay, Búa ca đang ở phòng Bàn Cầu.”
“Mang tôi đi.” Tô Bắc lắc lắc tay, đẩy gã một cái.
“Này… này…” Vẻ mặt Tiểu lưu manh cầu xin.
Cuối cùng, gã dưới ‘Dâm uy’ của Tô Bắc, không tình nguyện dẫn đường.
Phòng Bàn Cầu nằm trong một con hẻm nhỏ.
Mấy cái bàn đặt rải rác trong phòng, mỗi bàn có khoảng mười người ngồi (X).
Tiểu lưu manh dẫn dường đưa cậu tới cửa, lập tức xoay người bỏ chạy.
Nếu đã tìm được chỗ, Tô Bắc cũng không so đo này nọ.
Thời điểm cậu bước vào phòng, lập tức khiến người bên trong chú ý.
Khí chất Tô Bắc điển hình là một thư sinh tiêu chuẩn, so với hơi thở hạ lưu cùng thô bỉ của đàn ông trẻ tuổi khác xa một trời một vực, nếu được cho ý kiến bình luận thì có lẽ là một bầy vịt chết đứng vì một con thiên nga đột nhiên xuất hiện, bắt mắt mà chói mắt.
Căn phòng nhao nhao ồn ào, lập tức yên tĩnh lại.
Tô Bắc ngược lại không để tâm, cậu liếc nhìn chung quanh phòng một cái, rất nhanh tìm thấy đầu lĩnh trẻ tuổi đằng kia.
Đó là một người gần ba mươi tuổi, nhìn bề ngoài trông có vẻ thiếu khí khái đàn ông lại không sạch sẽ tí nào, chỉ có khổ người tương đối đặc biệt, Tô Bắc tới trước mặt hắn, “Anh chính là Búa?” hắn hỏi.
Tên đàn ông cao thấp đánh giá cậu: “Mày con mẹ nó là ai?”
Tô Bắc học theo bộ dáng hắn, đánh giá cao thấp: “Anh đang tìm tôi?”
Tên nam nhân phun nước miếng rồi bảo: “Tao tìm rất nhiều người, đâu biết mày là thằng nào?”
Tô Bắc chán ghét nhìn hắn: “Tôi là Tô Bắc.” Cậu cúi đầu, nói gần lỗ tai hắn: “Anh muốn tôi gọi cho Thẩm lão gia ngay hay là tìm một chỗ nói chuyện.”
Da mặt ‘Búa’ nhẹ nhàng giật mình.
Thực hiển nhiên, đại danh Thẩm lão gia cũng khiến đám tiểu lưu manh như bọn hắn cảm thấy như sấm bên tai.
Hắn hoài nghi trừng mắt nhìn Tô Bắc.
Tô Bắc bình tĩnh nhìn lại.
Giằng co một lúc sau, ‘Búa’ lại phun nước miếng, hùng hổ tiến vào một căn phòng sâu bên trong.
Tô Bắc đi phía sau hắn, bên trong là một căn phòng nghỉ, mấy cái ghế tản ra mùi kỳ lạ, còn bộ dáng mấy cái bàn vẫn méo xẹo.
‘Búa’ đặt mông ngồi trên ghế sô pha.
Tô Bắc liếc nhìn sô pha một cái, vẫn tiếp tục đứng.
Hai người vào chỗ của mình, Tô Bắc hỏi thẳng vào vấn đề: “Ai sai anh tìm tôi?”
‘Búa’ không trả lời, trái lại hỏi cậu: “Thẩm lão gia có quan hệ gì với mày?”
Tô Bắc nhìn hắn một cái, nếu không trả lời tốt vấn đề này, chỉ sợ hôm nay khó thoát khỏi cửa.
“Con trai Thẩm lão gia là Thẩm Cẩm Trạch, y là bạn cùng phòng của tôi, tôi và Thẩm lão gia có gặp mặt vài lần, cũng ăn cơm chung vài lần, ông ấy bảo tôi nếu có chuyện gì cứ tới tìm ông.” Tô Bắc thản nhiên nói.
Lời nói nửa thật nửa giả, khó có thể đoán được thật giả.
Đối với chuyện Thẩm lão gia, Tô Bắc nói không hề áp lực.
Coi như bồi thường tinh thần cho việc Thẩm Cẩm Trạch suốt ngày làm phiền cậu.
‘Búa’ nghe Tô Bắc nói, da mặt vặn vẹo.
Hắn lấy một điếu thuốc ra, hít vài hơi, mùi khói bay xung quanh phòng, mãi không tiêu tan.
Tô Bắc cũng không gấp, cậu đứng một bên, lấy di động ra, bấm số điện thoại của Thẩm lão gia: “Thẩm lão gia, tôi là Tô Bắc.”
“À,Không có gì… không có gì… Thẩm Cẩm Trạch dạo này không đi học… Ah, ah, tôi sẽ để ý y… ông yên tâm… hẹn gặp lại.”
Tô Bắc mở loa ngoài, ngẩng đầu nhìn ‘Búa’.
‘Búa’ rốt cuộc ngồi không yên.
Hắn ném tàn thuốc xuống đất, dùng chân dẫm: “Trước đây có quen biết một vị tiểu huynh đệ.”
“Tên gọi là gì?” Tô Bắc giương mi.
“La Đồng.” Lần này ‘Búa’ ngược lại trả lời rõ ràng.
Tô Bắc sửng sốt, cậu không nghĩ tới chính là La Đồng, một người biến mất khỏi cuộc sống cậu lâu như vậy, lại đột nhiên xuất hiện, mặc dù không có hảo ý.
“Hắn hiện tại đang ở đâu?” Mặt mày Tô Bắc khẩn trương nói.
“Không biết.” ‘Búa’ trả lời, “Hắn đưa tôi một số tiền, bảo tôi giáo huấn cậu một chút.”
Tô Bắc nghĩ nghĩ, lấy tiền trong túi, đưa một xấp tiền giá trị đặt lên bàn, sau đó đem số di động của mình viết lên giấy, đưa hết cho ‘Búa’.
“Nếu hắn liên hệ với anh, liền đem hành tung của hắn nói cho tôi biết, tiền này tính một nửa, đợi khi tìm được người, lại đưa thêm hai ngàn.”