Một tiếng sau, Thẩm lão gia mang theo vài tên đàn em vào phòng ký túc xá.
Đám người rầm rầm bước lên lầu, đẩy cửa ra.
Thẩm Cẩm Trạch nửa sống nửa chết nằm trên giường, nghe được tiếng mở cửa, y liều mạng dùng chút sức lực cuối cùng ló đầu nhìn thoáng qua, thấy đám người Thẩm lão gia, mặt y liền tái nhợt, ẩn ẩn màu xanh phẫn nộ.
Thẩm Cẩm Trạch nghiêng đầu sang chỗ khác, hung tợn trừng mắt Tô Bắc
Tô Bắc dưới ánh mắt hung ác của y, bình tĩnh chào hỏi Thẩm lão gia.
Tiếp, Thẩm lão gia vung tay lên, hai tên đàn em lập tức tha Thẩm Cẩm Trạch từ trên giường xuống.
Theo tính cách Thẩm Cẩm Trạch, không có khả năng y sẽ ngoan ngoãn cho người bài bố, miệng y không ngừng phát ra âm thanh chửi bậy: “Con mẹ nó, cách xa lão tử một chút, tao thao, lão tử mà mày cũng dám đụng? Cút con mẹ mày đi…”
Loại từ ngữ không sạch sẽ, cuồn cuộn phun ra từ miệng y.
Hai tên đàn em bị mắng, giống như không hề để tâm, tựa hồ cái gì cũng không để ý.
Thẩm Cẩm Trạch mắt thấy mình sắp bị tha xuống, y kêu la lên bằng bất cứ giá nào: “Tao thao, Tô Bắc, mày chờ đó, lão tử nhất định phế mày. Thẩm Băng Quyền, lão tử không cần ông quản, ông cùng đám chó này mau cút đi.”
Cái tên Thẩm Băng Quyền có lẽ là danh tính của vị Thẩm lão gia này đi.
Tô Bắc nghe tới ê răng, tên Thẩm Cẩm Trạch này cái gì cũng dám nói ra miệng.
Quả nhiên, người mặc Tây âu, Thẩm lão gia đang ngồi một bên bị lời của đứa nghịch tử này chọc giận.
Hấp hối, cả người Thẩm Cẩm Trạch quấn chăn, ở bên kia, y vẫn không chịu buông tay ra, hai tên đàn em ngược lại không dám mạnh tay, có vẻ do dự, chính vì vậy tình trạng lại lâm vào thế giằng co.
Thẩm lão gia bước tới, giơ tay tát y một cái vang dội, tiếp theo, lại rút tay tát thêm một cái.
Khuôn mặt trắng nõn thanh tú của Thẩm Cẩm Trạch lập tức bị đánh sưng lên.
Y bụm mặt mình, không dám tin nhìn Thẩm lão gia, “Ông đánh tôi, ông cư nhiên đánh tôi, con mẹ nó, ông dựa vào đâu đánh tôi, lão tử cùng ông trừ bỏ cùng một họ thì có quan hệ gì, tôi thao, ông đừng tưởng mẹ tôi chết rồi thì ông trở thành ba tôi, ông mơ sao…”
Thẩm lão gia hút sâu một hơi, nói với tên đàn em một câu: “Đánh nó ngất xỉu.”
Nghe được mệnh lệnh này, cơ mặt hai người đàn em liền thả lỏng.
Loại chửi rủa ác độc, cho dù không để ý, nhưng nghe mãi thì không thoải mái tí nào.
Dùng tố chất chuyên nghiệp, xuống tay nhanh, chuẩn, độc.
Thẩm Cẩm Trạch nghe thấy lời Thẩm lão gia, sắc mặc đại biến, hướng bên cạnh lăn một vòng, những vẫn không thể tránh khỏi bàn tay nhanh như dao của hai tên đàn em, y bị đánh một cái, nhanh chóng hôn mê.
Một người trong đó nhấc Thẩm Cẩm Trạch lên.
Thẩm lão gia bước lên phía trước, ánh mắt ấm áp nhìn Tô Bắc: “Để cậu thấy một màn vừa rồi, thật xấu hổ quá.”
Tô Bắc nhanh chóng xua tay, Thẩm lão gia thật phong độ, khiến người ta vừa nhìn liền sinh hảo cảm, một trận xấu hổ vừa rồi tựa hồ biến mất chỉ trong một câu của ông.
“Cẩm Trạch a, nó vẫn oán tôi.” Thẩm lão gia thở dài.
Tô Bắc nuốt một ngụm nước bọt, không nhịn được nói: “Ách, anh ta sớm hay muộn gì cũng nghĩ thông suốt thôi…”
“Nếu được vậy thì còn gì bằng, không nghĩ tới cậu ở chung phòng với nó, quả là duyên phận, về sau mong cậu lưu ý nó giúp tôi một chút, tính tình Cẩm Trạch không tốt, có chỗ gì đắc tội, mong cậu bỏ qua, cần gì cứ gọi tôi, chuyện lần này thực cảm ơn cậu.” Thẩm lão gia ôn nhu nói.
“Không sao, không có việc gì, đều là bạn cùng phòng với nhau.”
Thẩm lão gia mỉm cười với cậu, chỉ là trên mặt lộ ra vẻ mệt mỏi cùng lo lắng.
Tên Thẩm Cẩm Trạch này quả thực có phúc mà không biết hưởng, chỉ cần liếc mắt một cái liền nhận ra vị Thẩm lão gia lo lắng cho đứa con này thế nào, thậm chí còn hạ thấp địa vị, nói chuyện với bạn cùng phòng của y, mong họ có thể chiếu cố đứa con.
Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng Tô Bắc không chắc chắn hoàn toàn như trước kia nữa.
Mặc kệ Thẩm lão gia thoạt nhìn tốt cỡ nào, Thẩm Cẩm Trạch bài xích ông như vậy, chắc hẳn y có nguyên nhân.
Thẩm Cẩm Trạch bị Thẩm lão gia mạnh mẽ mang đi, không khí phòng ngủ bởi vì vậy mà nhẹ nhàng không ít.
Hai người bạn cùng phòng trở về thuận miệng hỏi một câu, liền không đề cập vấn đề này nữa.
Thứ ba, Tô Bắc đến nhận bức hình, hình ảnh mơ mơ hồ hồ rốt cuộc rõ hơn một chút.
Cậu phóng to bức hình ra, đến khi trên hình chỉ còn hai thiếu niên vai kề vai, cậu copy thêm một tấm gửi cho Lôi Thiên, nhờ cảnh sát tìm giúp còn tốt hơn tìm người trong vô vọng nhiều.
Sau khi đem mọi chuyện sắp xếp xong, Tô Bắc liên hệ Sin, hẹn giữa trưa ngày thứ hai đến gặp mặt ăn cơm.
Người Thẩm Cẩm Trạch đợi lúc đó có lẽ là Ngô Thiệu.
Đáng tiếc, mặc dù y có trông mòn con mắt, người cũng chả đến, có một số việc cho dù muốn cưỡng cầu cũng vô dụng, đại não Thẩm Cẩm Trạch lại cứ cố chấp lao đầu vào một hướng, không chịu quay lại.
Không phải không hiểu, mà là không muốn hiểu.
Tô Bắc nhìn cái giường trống không của Thẩm Cẩm Trạch, có hơi ưu sầu.
Nơi hai người hẹn là do Tô Bắc quyết định.
Cậu không nghĩ lại tới quán bar, thậm chí quán cà phê cũng kính nhi viễn chi*.
Tô Bắc chọn quán KFC ở trung tâm thành phố.
Người đến người đi, rất có cảm giác an toàn.
Tô Bắc cầm khay thức ăn tìm chỗ ngồi giữa dòng người.
Khoảng một lát sau, Ngô Thiệu tới.
Tây trang màu xám bọc lấy thân hình cao lớn rắn chắc của hắn, hắn đeo một cái kính râm, vẻ mặt xốc vác, tản ra khí thế cường đại, khiến cậu không tự chủ được liếc nhìn.
Tô Bắc huơ huơ tay, Ngô Thiệu bước vài bước lại gần, ngồi đối diện cậu.
Lúc này Tô Bắc mới nhìn rõ hắn, trên mặt Ngô Thiệu bị thương, ngay cả cái kính râm to như vậy cũng không che được hết.
Ngô Thiệu tựa hồ chú ý tới ánh mắt Tô Bắc.
Hắn gỡ kính râm ra, Tô Bắc hơi kinh hãi, cái này… xuống tay thật độc a!
Nửa khuôn mặt bị đánh đến tới mức xanh tím một mảnh, hốc mắt bên trái còn thâm đen một vòng.
“Anh đây là…” Nhìn thấy tình trạng thảm thương như vậy, ngay cả Tô Bắc cũng nhịn không được hỏi.
Ngô Thiệu cười khổ một tiếng, khóe miệng nhếch lên tạo thành phản ứng di chuyền đụng vào vết thương, khiến hắn đau tới hít sâu một hơi.
“Bị đánh.” Ngô Thiệu vô cảm nói.
Ai dám đánh hắn thảm tới như vậy a, hắn chính là Ngô Thiệu của K4, không ai trong giới xã hội đen ở thành phố H không biết, dám như ruồi đậu trên đầu lão hổ, chỉ có duy nhất một người.
Vẻ mặt Tô Bắc đồng tình nhìn Ngô Thiệu, chọc ai không chọc lại đi chọc tên tính tình nóng nảy như y.
“Cậu tìm tôi có chuyện gì?” Ngô Thiệu không vòng vo, hỏi thẳng.
“Tìm anh vì có hai chuyện muốn hỏi.” Tô Bắc một hơi uống hết coca trong cốc giấy, “Thứ nhất, anh nhìn người trong bức hình này xem có quen hay không; Thứ hai, vì sao anh giả dạng Sin?”
Ngô Thiệu nghe xong, bộ dáng vốn đang nhàn nhã, lập tức trở nên ngưng trọng.
Tô Bắc đưa bức hình cho hắn, trên hình chỉ có hai thiếu niên, ngũ quan mơ hồ không rõ, chỉ có thể nhìn đại khái.
Ảnh chụp hơn hai mươi năm trước, không thể yêu cầu gì thêm, với lại, người bây giờ, khí chất cùng hình dáng thay đổi nghiêng trời lệch đất so với lúc trước, Tô Bắc hỏi như vậy chỉ vì ôm cái hy vọng gọi là vạn nhất mà thôi.
“Cậu cảm thấy tôi không phải Sin?” Ngô Thiệu nhìn thoáng qua bức hình, nhưng thứ làm hắn chú ý là nằm ở vấn đề thứ hai.
Tô Bắc gật gật đầu.
“Vì sao cậu cho là vậy?” Ngô Thiệu dùng tay gõ gõ ảnh chụp.
“Trực giác.” Tô Bắc trả lời đơn giản.
“Thứ này không đáng tin.” Ngô Thiệu lắc lắc đầu, “Từ lúc nào cậu nảy ra suy nghĩ này?”
“Ngay từ đầu đã cảm thấy kỳ quái.” Tô Bắc bóp cốc giấy thành một cục, “Sin trong trí nhớ của tôi không giống anh, tôi và Sin tiếp xúc với nhau lâu như vậy, đâu thể nào bị anh gạt dễ dàng như vậy?”
Ngô Thiệu đột nhiên vỗ bàn cười phá lên.
Tiếng vỗ bàn bất thình lình cùng tiếng cười to khiến người xung quanh nhìn lại, nhưng Ngô Thiệu vẫn cười không ngừng.
Dưới ánh mắt ‘khác thường’ của mọi người, Ngô Thiệu rốt cuộc bình tĩnh lại.
“Sin, rốt, cuộc, là, ai?” Tô Bắc gằn từng tiếng hỏi.
Đùa giỡn cậu rất vui sao?
Ngô Thiệu dùng ID Sin, rõ ràng có quan hệ với người đó, hơn nữa còn ‘chung tay’ lừa cậu.
Loại cảm giác bị lừa gạt thực sự rất khó chịu.
Tô Bắc lấy điện thoại ra, đưa tấm ảnh cậu chụp biến thái ra rồi hỏi, “Có phải anh ta không?”
Cậu đưa điện thoại lên cho hắn nhìn, cố dùng ngữ khí bình tĩnh hỏi.
Ngô Thiệu liếc mắt nhìn màn hình điện thoại một cái: “Sin là ai thật sự quan trọng sao?”
Tô Bắc nhịn không được vỗ bàn: “Đương nhiên quan trọng, mọi chuyện xảy ra không phải đều do một tay Sin làm sao?”
Ngô Thiệu dùng ánh mắt như nhìn trẻ con nhìn Tô Bắc, ánh mắt hắn rất bình tĩnh: “Nếu tôi nói, ngay từ đầu, Sin đã là một kẻ giả mạo, cậu cảm thấy như thế nào?”
Tô Bắc ngẩn người.
Lời này có ý gì? Sin cũng là giả mạo?
Dẫn cậu vào trong bẫy sao? Người tên Sin rốt cuộc có tồn tại hay không? Người dùng ID qua internet rốt cuộc là ai?
Tô Bắc đột nhiên đờ đẫn không hiểu.
Người đã từng thân mật với cậu như vậy, một ngày nọ có người bảo rằng người kia vốn không tồn tại, điều này sao có thể?
“Không có khả năng, Sin là Sin, anh ta tuyệt đối tồn tại, anh ta từng cùng tôi…” Tô Bắc trợn tròn mắt: “Anh, còn có biến thái, hai người rốt cuộc muốn làm gì? Các người trộm nick Sin? Hay đã làm chuyện gì quá đáng hơn?”
Trong đầu Tô Bắc nghĩ ra một đống loại liên tưởng, thậm chí giết người diệt khẩu cũng có.
Cậu nhịn không được rùng mình một cái.
Ngô Thiệu không nói gì, hắn đột nhiên vươn tay, vòng qua trên bàn, sờ mí mắt Tô Bắc.
Ngón tay thô ráp, đè mạnh đầy áp bách, khiến mắt cậu đau đớn.
“Anh muốn làm gì?” Cậu hất tay hắn ra, “Trả lời vấn đề của tôi!”
Ngô Thiệu thu hồi tay, thở dài, nhìn về phía sau Tô Bắc, Tô Bắc bị ánh mắt ‘không nề hà của hắn’ làm cho bất an, thân thể quay về sau, nhìn theo đường nhìn của hắn, Thẩm Cẩm Trạch đứng đó không xa, dùng vẻ mặt cười lạnh liếc về nơi này.
Trong lòng Tô Bắc ai thán một tiếng, chết, có người này ở đây, khẳng định nói không nổi nữa, nhưng quan trọng là —
Y sẽ không phát cuồng trước mặt người khác phải không!!?