Lúc Tô Vận Thành gọi điện tới, cậu đã sớm đoán được.
Từ lúc cậu đem chuyện có liên quan đến chú Tô Hưng Thành nói cho ba, Tô Bắc đã chờ tới ngày này.
Cậu đi theo ba, tới nghĩa trang, đứng trước phần mộ Tô Hưng Thành.
Mộ bia màu trắng, tấm di ảnh người đàn ông nở nụ cười câu nệ mơ hồ bị gió ăn mòn.
Tô Vận Thành nhìn tấm di ảnh, qua một hồi lâu, ông mới gật đầu.
“Là hắn, là hắn.” thanh âm Tô Vận Thành run rẩy nói.
Tô Bắc yên lặng nghe.
Sau khi kích động, Tô Vận Thành bình ổn tâm tình kích động: “Ba phải về nhà một chuyến, đem việc này nói cho cô chú, bọn họ đã tìm Hưng Thành hơn hai mươi năm.”
Nghe thế, Tô Bắc chen vào: “Con cùng ba trở về.”
Tô Vận Thành nhíu mày, “Một tiểu bối như con đi theo làm gì, đừng rãnh rỗi không có việc làm thì can thiệp vào.”
“Ba, chuyện này đối với con rất quan trọng, với lại, chú là do con tìm được, con có thể đem quá trình tìm chú cho ông bà [cha mẹ Tô Hưng Thành] nghe.” Tô Bắc kiên định nhìn ba nói.
Tô Vận Thành nhìn đứa con đang nghiêm túc.
Bộ dáng nguyên bản non nớt, lại hiện vẻ đàn ông trưởng thành kiên nghị cùng trầm ổn.
Trong lúc mình không biết, đứa con này đã trưởng thành, có bí mật không cho người ba này biết, cuộc sống sinh hoạt không rõ ràng.
Tô Vận Thành đột nhiên thấy tiếc nuối, hơi áy náy.
Nhiều năm xem nhẹ đứa con như vậy, toàn bộ tinh lực ông đều trút lên sự nghiệp, so với nó tình cha mình đặt trên đứa con rất ít hơn rất nhiều.
Nghĩ vậy, lòng ông mềm nhũn, xem như đồng ý.
Tô Bắc về trường xin nghỉ, ngày hôm sau, liền cùng ba tới nhà Tô Hưng Thành.
Lên máy bay, trong xe ô tô, xóc nảy thật lâu, rốt cuộc đến trấn nhỏ.
Có một đường cái trong trấn nhỏ, chiều cao nhà chung quanh không đồng nhất, hai bên đường cái, đều là quầy hàng hóa lớn nhỏ, mỗi khi xe đi ngang qua, đều mang theo lớp bụi đất, một trận gió quét qua, trong trấn nhỏ mặc kệ là người hay kiến trúc đều mang theo tầng bụi màu vàng.
Người trong trấn, giống như đống bụi đó, hai mắt đục ngầu, trì độn, thiếu khuyết sức sống.
Tô Bắc theo Tô Vận Thành đến ven trấn nhỏ, dừng lại ở một ngôi nhà hai tầng cũ nát.
Tô Vận Thành gõ cửa, một bà lão ra mở cửa.
Tận lực bồi người quen, nói chuyện, khoảng một lát sau, Tô Vận Thành mới đem ý đồ đến đây nói ra.
Bà lão lập tức ngẩn ngơ, tiếp lại hồi thần, đặt mông ngồi trên đất, tê tâm liệt phế khóc rống lên, sau đó vừa khóc vừa hung hăng vỗ mặt đất.
Tiếng khóc bi thiết khiến một ông lão từ bên ngoài vọt vào.
Bà lão kéo cánh tay ông lão, đứt quãng đem mọi chuyện kể lại, ông lão nghe xong nhịn không được rươm rướm nước mắt.
Tô Bắc không biết có nên đi an ủi hai người già đang đau khổ hay không, lúc qua lại không biết nên an ủi thế nào, chỉ có thể luống cuống đứng ở trung gian.
Mãi đến khi trời tối, hai người già rốt cuộc bình tĩnh lại.
Bọn họ kéo Tô Vận Thành lải nhải chuyện năm xưa.
Tô Bắc nhẹ nhàng thở ra, đem toàn bộ tình báo của Lôi Thiên đưa cho mình nói lại cho hai người nghe.
Tuy rằng cậu biết đây không phải cuộc đời thật của Tô Hưng Thành, nhưng cuộc sống sinh hoạt bình thường theo quỹ tích như vậy không thể nghi ngờ càng thích hợp để an ủi hai người già vừa biết tin mất đi đứa con, nói xong toàn bộ, ông lão đưa cậu tới một cái phòng trên lầu.
Phòng được bố trí cổ xưa, quét tước sạch sẽ.
Nơi này khá tối cũng hơi cũ, khắp mặt tường cơ hồ treo đầy bằng khen năm nào.
Tất cả đều là vật cũ của Tô Hưng Thành.
Mãi đến khi họ rời phòng, Tô Bắc mới vụng trộm chạy về.
Trong lòng cậu thầm xin lỗi một tiếng, nhanh tay nhanh chân tìm kiếm.
Tô Bắc theo bà về đây chỉ vì mục đích này, nơi này là nơi Tô Hưng Thành sống lúc nhỏ, ít nhiều gì cũng lưu lại manh mối.
Tô Bắc cảm thấy, hiểu Tô Hưng Thành, không khác nào hiểu biến thái Tiêu Tịnh.
Vật trong phòng cũng không nhiều, vài cái thùng, cậu kéo ngăn tủ tìm nhiều lần, không phát hiện vật gì có giá trị, lúc này, Tô Bắc phát hiện một góc trong cái rương chứa đống sách cũ.
Đều là sách lúc nhỏ Tô Hưng Thành đọc.
Tô Bắc kiên nhẫn mười phần lật xem, chữ màu mực đã phai màu, trang vở úa vàng, nhợt nhạt nhìn không rõ nội dung.
Chữ viết ông đoan chính, tuyển tú.
Lúc này, một bức ảnh bỗng rơi từ trong sách ra.
Tô Bắc nhặt lên, là ảnh chụp tốt nghiệp tập thể.
Dưới ánh đèn, cậu cẩn thận nhìn một lần, rốt cuộc tìm được Tô Hưng Thành ở hàng cuối cùng.
Tô Hưng Thành mười lăm mười sáu tuổi, cho dù ảnh chụp nhìn không rõ ràng lắm, nhưng có thể từ bức ảnh này cảm nhận được nụ cười thanh xuân cùng bộ dáng phấn chấn tinh thần của ông.
Kế bên người ông, một thiếu niên cùng tuổi.
Tư thế thiếu niên kia thân mật, tay còn vác lên người ông.
Cậu nghĩ nghĩ, đem ảnh chụp bỏ vào túi tiền của mình.
Trở về sẽ tìm cách khôi phục rõ ràng bức ảnh này, ít nhất cũng phải tìm hiểu được thiếu niên này rốt cuộc là ai.
Bốn người đơn giản ăn cơm chiều, hai người già lại kéo Tô Vận Thành đi nói chuyện.
Tô Bắc ban đầu còn lắng nghe, về sau liền ngồi không yên.
Cậu chỉ là thằng nhóc hơn mười tuổi, không có hứng thú với chuyện phiếm trong nhà, cho nên nói với ba một câu, muốn đi ra ngoài tham quan.
Mặt trời còn chưa lặn, Tô Bắc vừa đi vừa nhìn, không biết nhàm chán.
Trận nhỏ cũng không lớn, muốn đi từ đầu này đến cuối đầu đường cái, chỉ mất vài chung thời gian.
Tô Bắc đi tới cuối đường liền quay lại, lúc này, cậu thấy một người không có khả năng xuất hiện trước mặt cậu.
Tiêu Tịnh đi ra từ trong căn nhà, ánh mắt trêu tức nhìn cậu.
Lông tơ Tô Bắc dựng đứng lên.
“Anh, sao anh lại ở đây?” Tô Bắc chỉ vào Tiêu Tịnh, thất thố nói.
Sẽ không phải theo cậu tới đây đi? Tuy rằng biến thái vẫn giám thị nhất cử nhất nhất động của cậu, nhưng thường biến thái chỉ nắm hành tung của cậu trong tay, không thực sự đi theo dõi cậu.
“Nơi này là nhà của tôi.” Tiêu Tịnh gõ gõ cửa gỗ anh đang dựa vào.
Tô Bắc im lặng, chần chờ một chút, vẫn là bước qua.
Thỏ khôn có ba hang, đây không biết là cái nhà thứ mấy của Tiêu tịnh, Tô Bắc nhìn thoáng qua cửa hở.
Đồ đạc bên trong, nhìn qua không khác nhà thường dân là bao, cũng không có chỗ gì đặc biệt.
“Nơi này? Nhà anh?” Tô Bắc chỉ chỉ ngôi nhà, lại chỉ Tiêu Tịnh.
Trước giờ chỉ thấy Tiêu Tịnh ở khu nhà cao cấp, chưa bao giờ thấy anh trong một ngôi nhà bình thường.
Tiêu Tịnh nâng cằm, hứng thú nhìn vẻ mặt khiếp sợ của Tô Bắc.
“Chưa nghe câu vàng bạc châu báu không bằng ổ chó nhà mình sao? Đây chính là ổ chó của tôi.” Khóe miệng Tiêu Tịnh chung thủy mang theo ý cười.
“Là bởi vì chú Thành đúng không?” Tô Bắc nghĩ nghĩ nói.
Tiêu Tịnh tùy ý dựa trên cửa, “Một nửa một nửa, muốn vào ngồi chơi tí không?” Anh hơi nép người sang bên cạnh.
Tô Bắc không khỏi lui về sau một bước, muốn mở miệng từ chối, nhưng lại nhìn khuôn mặt dưới hoàng hôn của anh càng thêm trắng noãn, không tự chủ được mà ngơ ngác gật đầu.
Thần: Tô Bắc bị Tịnh ca dùng sắc dụ rồi.