Vào thời điểm hạ bút ký tên, trong lòng Tô Bắc sinh ra một loại cảm giác ‘Phong tiêu tiêu hề dịch thủy hàn*’, một loại cảm giác quỷ dị.
(*) Dịch: Tráng sĩ một đi không trở về [theo wiki]
Phảng phất như lúc này không phải cậu đang ký giấy bán mình mười năm, mà là giấy sinh tử.
Tô Bắc mang tâm tình vặn vẹo, đứng đắn viết ra hai chữ trông thanh tú nhã nhặn trên tờ giấy.
Tiếp, cậu đem tờ giấy đặt trên bàn, trước mặt người đang kéo khóe miệng cười nhìn cậu – Chu Phỉ Thạch.
Theo tính toán của Tô Bắc, cái mười năm kia bao gồm bốn năm đại học của cậu.
Vừa đi học, vừa phải đến công ty Chu thị đi làm.
Lúc Tô Bắc nhìn ra điều này, trong lòng đầy ác ý thống khoái.
Anh mày ghi danh vào trường đại học cách H thị ba ngàn km, trừ khi phát minh ra cửa xuyên nhanh, thì không có khả năng bắt cậu làm việc cho Chu thị.
Nghĩ tới Chu Phỉ Thạch cũng có ngày tính sai, Tô Bắc nhịn không cười nâng miệng cười.
Bây giờ đã vào hè, thời tiết đóng đến mức vũng nước trên mặt đất qua một lát sẽ bốc hơi khô cằn.
Tô Bắc mạo liệt nhật (?), đi đến địa điểm đã hẹn với Lâm Lâm.
Vừa mở cửa thủy tinh ra, một cỗ không khí lạnh lẽo tràn ra khiến lỗ chân lông cao thấp toàn thân cậu thu lại.
Lâm Lâm ngồi bên cửa sổ, mặc bộ quần áo công chúa màu trắng, trên mặt thực sạch sẽ.
Nhìn qua có chút giống hồi còn đi học.
Lúc Tô Bắc nhìn thấy cô như vậy, hơi kinh ngạc, trước sau đối lập cũng quá mạnh đi?
Cậu ngồi xuống, khen từ đấy lòng: “Hôm nay cô trông rất được”
“Cảm ơn” Lâm Lâm cười đầy hàm súc.
Tô Bắc đem đồ đặt trên bàn, cậu dùng ánh mắt cẩn thận đến đáng sợ nhìn Lâm Lâm.
“Trong đây có ba mươi vạn, hẳn là đủ, Lâm Lâm, về sau cô định thế nào?” Tô Bắc trực tiếp hỏi.
Nếu cô nói tiếp tục hoạt động trong câu lạc bộ đêm, thì ý nghĩa của số tiền này không nhiều.
Lâm Lâm cúi đầu, phần tóc hạ xuống trước ngực.
Tầng tầng lớp lớp cọng tóc tinh xảo, khiến cô trông như một đóa hoa bách hợp mềm mại.
Nhìn không ra chút hắc ám.
Cô mất tự nhiên sờ sờ tóc mình: “Tôi nghĩ tiếp tục tới trường…”
Nghe được câu trả lời này, Tô Bắc hơi yên tâm.
Ít nhất cô còn biết suy nghĩ con đường về sau nên đi như thế nào, không từ bỏ, cũng không tiếp tục sai lầm.
Tuổi trẻ, không có kinh nghiệm, cũng không có gánh nặng: không có trải ngiệm, không có bài học.
Nhưng mà tuổi trẻ cũng có ưu thế mạnh, đó là có thể tiếp tục bắt đầu lại từ đầu.
Tô Bắc đem số điện thoại của mình cho Lâm Lâm: “Nếu cần gì, có thể gọi cho tôi, có thể nhờ bang hội gì tôi sẽ tận lực nhờ.”
Lâm Lâm lưu dãy số vào di động.
Hai người bước ra khỏi quán, mỗi người đi một ngã, con đường đối nghịch, đưa lưng về phía nhau.
Buổi chiều Tô Bắc còn phải đến Chu thị đi làm, nghĩ tới đây làm cậu cảm thấy có chút phiền não.
Chu Phỉ Thạch đem cậu trở thành trợ lý tư nhân.
Bảo mẫu kiêm bí thư kiêm tùy tùng, bị ba thân phận áp bức, Tô Bắc cảm thấy chính mình thiếu chút nữa lột mất một tầng da.
Từ nhỏ đến lớn, cậu có bao giờ phải chịu đựng như vậy?
Chu Phỉ Thạch cư nhiên còn bắt bẻ, bộc lộ tâm lý không hài lòng.
Điều này làm tính tình quật cường của Tô Bắc phát tác, mỗi ngày đều vùi đầu vào công việc và học hành, dần dần công việc rốt cuộc có khởi sắc.
Chu thị là do hai anh em Chu gia dùng thế lực trong tay để tẩy trắng, nhưng lợi nhuận kiếm từ công việc đứng đắn là không thể ứng phó đủ.
Lúc Chu Bàn Thạch biết Chu Phỉ Thạch muốn ký hợp đồng với Tô Bắc, hắn kiên quyết không đồng ý.
Nhưng sau lại không thể ngăn cản được tính khư khư cố chấp của đứa em trai này, chỉ đành miễn cưỡng chấp nhận ‘sự thật’, nhưng hắn cũng đề nghị y cho Tô Bắc theo hắn làm việc, Chu Phỉ Thạch chỉ là cấp dưới, tuy rằng là phó nhưng không thể quá phận.
Tô Bắc kiên quyết từ chối đề nghị của Chu Bàn Thạch.
Cậu vừa thấy cặp mắt băng lãnh của hắn liền cảm thấy chính mình như con ếch bị rắn độc ngắm trúng.
Trừ bỏ rét run, vẫn là rét run.
Tuyệt đối không có khả năng tự chui đầu vào lưới, đem bản thân dâng tới lòng bàn tay Chu Bàn Thạch.
Sau một đoạn thời gian công tác tại Chu thị, tuy Tô Bắc không được đụng tay vào những việc trung tâm, nhưng ít nhiều gì cũng nắm được hình thức vận hành.
Không thể không thừa nhận, xã hội đen bây giờ đã không còn là xã hội đen năm nào.
Lúc trước toàn là người trong giang hồ*, hiện tại nhiều nhất chỉ trộn lẫn tiểu lưu manh tầng lớp thấp.
(*) cổ hoặc tử : người trong giang hồ.
Tập đoàn hóa, sản nghiệp hóa, xã hội đen chính quy, năng lực lớn kinh người, cơ hồ đạt tới trình độ ‘lấy thúng úp voi*’.
(*) Ví hành vi cố che đậy, bưng bít lộ liễu một cách vô ích.
Theo một góc độ mà nói, công ty đã thu rất nhiều người làm kinh doanh, bao nhiêu đều sẽ thiệp hắc (?).
Cơ hồ không còn cách nào tránh điều đó.
Ở trong Chu thị có ba ngành trọng yếu:
Một là bộ phận quan hệ xã hội, phụ trách thuyết phục cảnh sát và quan chức để giành chiến thắng, đồng thời mở ra các khớp cũng như cung cấp các dịch vụ pháp lý cho nhân viên nội bộ của công ty.
— Xã hội đen nha, khó tránh khỏi phiền toái động đao thương, lúc này liền cần nhân viên pháp lý chuyên môn ra tay giúp đỡ.
Hai là bộ Nội vụ, thường giải quyết các tranh chấp không rõ ràng ở nhiều mặt, phối hợp với các lực lượng mặt đất.
Ba là bộ chấp hành, đây đại khái là bộ phận tốt nhất trong cả ba, nếu có những người thích ăn cứng không ăn mềm, như vậy liền ra tay, dù sao bạo lực luôn là một trong những phương tiện hiệu quả và thuận tiện nhất.
Chu thị phát triển bất động sản, đây là bước quan trọng để họ có được đất đai.
Về sau, cơ bản tương đương với một gia tài nhỏ.
Kiến trúc, xây dựng và một loạt dự án, thường thì sẽ thuê đàn em bên ngoài để quản đốc, đến thời điểm tiêu thụ cũng sẽ ra mặt, giữa nhiều khó khăn, đây không phải trường hợp đặc biệt.
Bất quá, sau khi Chu Phỉ Thạch can thiệp vào Chu thị một cách chính xác, tình trạng này đã được thay đổi.
Y dường như có ý định xây dựng Chu thị trở thành bất động sản kinh doanh, bao gồm giải trí, tài chính thương mại và các nhóm lớn kinh doanh, đương nhiên đây chỉ là một số suy đoán của Tô Bắc từ lời nói và hành động thường ngày của y.
Trong thực tế, Chu thị từ lâu đã là món mồi béo bỡ trong mắt người khác.
Mao Thất bị đánh một trận, gãy bốn cái xương sườn, sau khi hôn mê hơn nửa tháng trong bệnh viện, rốt cuộc tỉnh lại.
Anh em Chu gia mang theo một đám người, chậm rãi tới bệnh viện.
Phòng bệnh chật như nêm cối*.
(*) ý quá đông đúc.
Chu Bàn Thạch cầm điếu thuốc trong tay hút một ngụm, vẻ mặt trông cực kì hưởng thụ: “Mao Thất, mày vẫn không chịu khai?”
Mao Thất bị trói như cái bánh chưng vẫn kín miệng đến chết.
Chu Bàn Thạch cười âm nhu, bàn tay phải tuyệt đẹp vẫy nhẹ.
Lão đại bộ chấp hành Chu thị khoảng năm mươi tuổi, vẻ mặt đáng khinh tiến lên phía trước.
Trong tay ông ta cầm một cây dao giải phẫu sáng chói.
Một màn kế tiếp, Tô Bắc không nhìn thấy.
Cậu bị Chu Phỉ Thạch nắm tay tha khỏi phòng.
Có lẽ Chu Phỉ Thạch nhớ tới một màn trong cậu lạc bộ đêm, khi đó Tô Bắc ói tới trời đất u ám.
Y theo thói quen muốn bảo vệ người thoạt nhìn nhỏ bé yếu nhược, không thể chịu đựng được sự tàn phá và kích thích tâm trí – Tô Bắc.
Tô Bắc ngoan ngoãn đi theo y ra khỏi phòng, dừng trước một cửa sổ ở hành lang.
Bên tai vang lên tiếng kêu thê lương thảm thiết, tiếp đó im bặt.
Tô Bắc im lặng quan sát đài phun nước nhỏ, bọt nước rạng rỡ dưới ánh mặt trời.
“Các người định làm gì?”
Y cũng nhìn ra cửa sổ, đứng kế bên Tô Bắc.
“Xao sơn chấn hổ*” Chu Phỉ Thạch nhướng lông mày, không chút để ý nói: “Có thể nói là dụ rắn xuất động, không thể lúc nào cũng bị một con chuột nắm đi, cần thời gian.”
(*) Nguyên văn là: 敲山震虎 = Xao sơn chấn hổ: công kích khiến kẻ địch phải hoảng sợ. Đây là một loại chiến lược, chỉ uy hiếp trên hình thức, phô bày thực lực quân sự khiến đôi phương phải sợ hãi mà khuất phục, đạt được mục đích không chiến mà thắng. Sau này được dùng với nghĩa rộng: cố ý cảnh báo, khiến người ta phải chấn động.
“Thời gian?” Tô Bắc nghi hoặc hỏi.
“Anh muốn biết nhiều như vậy làm gì?” Chu Phỉ Thạch cười nhạo một tiếng.
Tô Bắc nghe tiếng cười nhạo, khuôn mặt của cậu giận đến mức đỏ lên.
“Không nói thì không nói, dù sao tôi cũng không hứng thú với nhóm người sống trái pháp luật!” Mặt cậu vặn vẹo, khinh thường nói.
“Vậy thì tốt…” Chu Phỉ Thạch để lại những lời này liền vào phòng bệnh.
Tô Bắc ngốc tại chỗ.
Cậu kỳ thật hiểu rõ ý tứ của Chu Phỉ Thạch.
Hôm nay y dẫn cậu tới đây, cũng vì muốn cậu nhìn vào sự thật máu me tàn khốc.
Bọn họ cắt một số ‘linh kiện’ nhỏ trên người Mao Thất, gửi đến một hoặc một số mục tiêu nào đó như một cách để trả đũa việc làm trước đây của chúng, đồng thời cũng là lời cảnh báo bí mật từ họ.
Chu Phỉ Thạch không hi vọng cậu nhúng tay vào việc này.
Tô Bắc nên tiếp tục một cuộc sống trong sạch, trần tục ban đầu.
Dụng ý của y là tốt.
Tô Bắc cũng hơi bị đả động.
Có một người bạn bên cạnh luôn đặt mình vào hoàn cảnh của người khác mà suy nghĩ, rất hiếm hoi.
Đáng tiếc, chỉ là thế.
Tô Bắc cảm thán một câu, nếu Chu Phỉ Thạch có thể lấy lại những hình ảnh lộn xộn, video từ tay biến thái thì thật tốt, cậu cũng không cần lo lắng đề phòng như vậy.
Kỳ thật, cậu có rất nhiều kế hoạch dự phòng, nhưng Tô Bắc không cam lòng.
Không cam lòng mất đi tên, không cam lòng mất đi thân phận, không cam lòng mất đi hết thảy những thứ thuộc về mình.
Thay đổi hình dạng, không quá khó.
Bây giờ thẩm mĩ viện hiện đại rất phát triển, phẫu thuật gương mặt là chuyện bình thường.
Tô Bắc nhớ lúc trước mình còn cùng vài bạn học nữ tụ một chỗ nghị luận một số tin tức giải phẫu thẩm mĩ nổi tiếng.
Khi nói đến việc thời gian qua số lượng người phẫu thuật ngày càng tăng, cả đám chỉ có thể cười không ngừng.
Nụ cười họ ẩn chứa thái độ khinh thị, che giấu sự hâm mộ, ghen tị, thù hận.
Tô Bắc nhìn cái hộp trong tay mấy người đàn ông đang vội vã ra khỏi bệnh viện.
Sau đó anh em Chu gia cùng đám đàn em cũng nối đuôi nhau chậm rãi bước ra khỏi phòng.
Khi đi ngang qua phòng bệnh, Tô Bắc nhịn không được liếc mắt vụng trộm nhìn một cái.
Mao Thất giống như xác chết nằm ở đó.
Băng trắng, giường trắng, nằm bất động.
Giống như vẫn còn hôn mê, chuyện gì cũng chưa xảy ra.
Hiện trường được quét dọn sạch sẽ.
Tô Bắc lại nhìn người đàn ông trung niên lúc nãy tên gọi Tôn Khánh Hoa.
Càng xem càng thấy, người đàn ông này, quả thực là một con chó rừng cực kì hung ác.
Ba ngày sau đó.
Chu Phỉ Thạch trở về trường dự kì thi cuối kỳ quan trọng, Tô Bắc tự nhiên rãnh rỗi.
Cậu ở trong văn phòng xa hoa của y, mông ngồi trên chiếc ghế xoay, màn hình LED lớn cách đó không xa đang chiếu bộ phim kinh dị [Sương Mù].
Thị trấn sương mù, không nơi nào không kinh dị, nội dung câu chuyện tuyệt vời, xứng đáng với từ kiệt tác.
Tô Bắc xem say mê.
Bộ phim này làm cho trái tim của cậu giải tỏa áp lực.
Ngay lúc tình tiết đang trở nên kịch tính, cửa bị mở ra.
Chu Bàn Thạch bước vào.
Tô Bắc nhìn gương mặt lạnh lùng của hắn, phi thường tự giác nhấn nút Pause trên điều khiển từ xa.
“Tôi có nhiệm vụ quan trọng giao cho cậu.” Môi Chu Bàn Thạch sẫm như máu.
“Là gì?” Tô Bắc tắt màn hình.
“Một nhiệm vụ đơn giản.” Chu Bàn Thạch cười ôn nhu: “Tôi tin tưởng cậu có thể hoàn thành nó, dù sao cậu cũng là người em trai tôi coi trọng.”
Xem ra không làm không được.
Trong lòng Tô Bắc có dự cảm không ổn.
Cậu lập tức cầm điện thoại trên bàn, muốn gọi cho Chu Phỉ Thạch.
Cậu không thể làm nhiệm vụ mà cậu không rõ nó ra sao, trước cứ gọi cho Chu Phỉ Thạch, nếu có chuyện gì phát sinh thì ít ra vẫn còn đường sống.
Nhưng Chu Bàn Thạch nhanh chóng đè tay Tô Bắc lại.
“Sao, làm con chó của em trai tôi quen rồi, người khác sai cậu không nghe?”
Hắn trực tiếp đoạt điện thoại trong tay cậu, tháo pin quăng xuống đất.
Thái dương Tô Bắc nổi lên mấy cái hắc tuyến.
Loại châm ngòi ngây thơ như vậy, nghĩ cậu sẽ mắc mưu sao?
Cậu không phải thằng ngu, Tô Bắc bất động thanh sắc nhìn Chu Bàn Thạch: “Rốt cuộc anh muốn gì? Không nói rõ ràng tôi không đi.”
Chu Bàn Thạch ném điện thoại lên bàn.
“Chỉ là đi đổi lô hàng.” Chu Bàn Thạch ôn nhu nói.
“Hàng gì?” Tô Bắc hỏi tiếp.
“Thuốc phiện tinh khiết.” Chu Bàn Thạch nhẹ giọng cười.
“…” Tô Bắc bị những lời này làm trợn mắt há mồm: “Tôi không đi, Chu Phỉ Thạch nói với tôi, mấy người không bán thuốc phiện nữa.”
“Mày phải đi, tiểu tình nhân Lâm Lâm còn đợi mày tới cứu.”
Chu Bàn Thạch ôn nhu nói.