Kỳ thi vào trường cao đẳng vừa mới chấm dứt, không khí căng thẳng còn chưa tan đi, H thị lại xảy ra một vụ án lớn oanh động.
Vụ án ở A trung lại lần nữa đi vào tầm mắt của mọi người.
Điều này làm cho A trung vốn tưởng rằng mọi chuyện sớm đã đi vào quỹ đạo lại một lần nữa bị đả kích nghiêm trọng, ngày càng nhiều học sinh chuyển trường, giáo viên từ chức, toàn bộ trường học bị bao phủ bởi một đám mây đen mù mịt, nhóm học sinh lên lớp thì không tập trung, giáo viên giảng bài cũng không yên lòng.
Địa điểm xảy ra án mạng là một rừng cây, xung quanh được giăng giới tuyến màu vàng, vài cảnh sát đang đi xung quanh điều tra vụ án.
Lôi Thiên mặc đồng phục cảnh sát đứng cách một khối thi thể màu trắng vài bước.
Hắn đang nghe pháp y giản lược phán đoán kết quả, còn nếu muốn chi tiết hơn nữa thì phải đợi bọn họ giải phẫu xác, sau đó hoàn chỉnh báo cáo xét nghiệm tử thi.
Đang trong giai đoạn đầu của vụ án, Lôi Thiên đã tập trung toàn bộ tên của những kẻ khả nghi.
Hắn nhìn bản danh sách trong tay, nhíu mày.
Tờ giấy mỏng manh như không có trọng lượng, thế nhưng chỉ trong nháy mắt, Lôi Thiên lại thấy có chút trầm trọng.
Hai từ vô cùng rõ ràng xuất hiện trước mặt hắn — Tô Bắc.
Là cái người quật cường kia, cậu nhóc mười tám tuổi tuy hơi hướng nội nhưng lại có tinh thần trọng nghĩa, luôn dùng ánh mắt hàm chứa xấu hổ cùng khiếp đảm nhìn xung quanh, bộ dáng rõ ràng còn ở trong giai đoạn chưa thành thục, như thế nào có khả năng là một hung thủ lãnh khốc.
Loại ý niệm này chợt lóe lên trong đầu Lôi Thiên.
Nhưng hắn lập tức tỉnh táo lại, không thể phủ nhận rằng, sự thiên vị đối với cậu nhóc này đã ảnh hưởng đến khả năng phán đoán của hắn.
Đây không phải là một hiện tượng tốt.
Cảnh sát trong quá trình điều tra không thể vì việc tư mà ảnh hưởng việc công.
Đây là điều mà giáo viên ở Cảnh Giáo lúc nào cũng ân cần nhắc đi nhắc lại với học sinh của mình.
Nhưng là giờ khắc này, hắn chân thành hy vọng Tô Bắc có thể xóa sạch hiềm nghi.
Người chết là một thiếu niên tên Chu Phỉ Thạch, mười bảy tuổi.
Tình trạng cái xác vô cùng khủng bố, trên người bị chém hơn một trăm năm mươi nhát, trên khuôn mặt chỉ là một mảnh máu thịt mơ hồ, không thể phân biệt, chỉ có thể từ những thứ trong quần áo của y mà xác định thân phận.
Cha Tô Bắc là Tô Vận Thành, đối tượng tái hôn là La Hân – mẹ của Chu Phỉ Thạch, loại gia đình phức tạp rắc rối này có khả năng dẫn đến bi kịch phát sinh.
Gia đình tan vỡ dễ dàng tạo bóng ma tâm lí cho những đứa con, vấn đề này rất bình thường.
Có hàng xóm làm chứng, một ngày trước ông ta tận mắt thấy quá trình Tô Bắc xảy ra xung đột với Chu Phỉ Thạch, hơn nữa còn đánh qua đánh lại.
Đồng thời, phòng bảo an bên kia cũng khai báo rằng, buổi chiều hôm đó người chết (là Chu Phỉ Thạch) và Tô Bắc, người trước người sau cùng lúc ra khỏi cửa, đến tận mười hai giờ đêm Tô Bắc mới quay về nhà, mà người chết lại không thấy đâu.
Đoạn thời gian mà Chu Phỉ Thạch tử vong là từ tám đến chín giờ.
Mà Tô Bắc lại nói chính mình đang đi dạo, chung quanh đều là người xa lạ, cho nên cậu không hề có chứng cứ vắng mặt tại hiện trường.
Điểm này đối với Tô Bắc là vô cùng bất lợi.
Ở trong phòng thẩm vấn, Tô Bắc trừ bỏ ban đầu nói mấy câu, tiếp theo đều bảo trì trầm mặc.
Mặc kệ ai hỏi cái gì, cậu đều kiên quyết không mở miệng.
Loại thái độ không hợp tác này, làm cho cảnh sát viên vô cùng bất mãn.
Tô Bắc cứng ngắc ngồi trên chiếc ghế băng lãnh, trước mặt là một chiếc bàn lớn, ngồi đối diện cậu là hai người cảnh sát, một nam một nữ.
Sau khi trải qua một loạt điều tra, tất cả nghi ngờ đều đặt trên người Tô Bắc.
Cậu có động cơ giết người, không có nhân chứng thời gian, bây giờ chỉ việc tìm ra hung khí giết người, vụ án mạng này chắc chắn có thể phá.
Ngoài cửa phòng thẩm vấn đột nhiên truyền đến một trận ồn ào.
Tô Bắc sững sờ, nhìn chiếc cửa bị lực đẩy tung ra.
La Hân vọt vào, đối với Tô Bắc tung quyền, đánh đấm.
Hai mắt bà sưng đỏ, trạng thái điên cuồng, tóc tai bù xù, hoàn toàn mất đi phong thái ôn nhu như mọi ngày.
Tô Bắc nâng hai tay đang bị còng lên, chắn trước mặt của mình, nhiều chỗ trên người bị La Hân cào đến rách da, mà cảnh viên bên ngoài có vẻ như đang ngăn trở, nhưng thực tế là thảnh thơi để mặc.
“Mày đúng là đồ ác quỷ, vì cái gì muốn giết Chu Phỉ Thạch a a a! Tao đối với mày có điểm nào không tốt, mày thực sự không phải người!” Miệng La Hân không ngừng toát ra những lời chửi rủa.
Qua một hồi lâu, bà rốt cuộc bị cảnh sát kéo đi.
Tô Bắc đem hai tay để xuống, trên mặt cậu bị móng tay cào qua, đang chảy máu.
Tô Bắc cảm giác được một cỗ tầm mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm cậu.
So sánh với sự điên cuồng của La Hân, tầm mắt này lại khiến cậu từ đầu đến chân phải run rẩy.
Đó là Chu Bàn Thạch, anh trai Chu Phỉ Thạch.
Hắn đứng trước cửa, bên cạnh dù La Hân đang khóc đến chết đi sống lại, nhưng ánh mắt lại không thèm liếc một cái, giống như không thèm để ý đến bà, từ lúc bước vào phòng thẩm vấn, cũng chỉ nhìn Tô Bắc.
Trên khuôn mặt tinh xảo của Chu Bàn Thạch là một mảnh âm trầm.
— Con rắn tức giận.
Thực đáng sợ.
Tô Bắc hít sâu một hơi, cậu nắm chặt quyền, ngẩng mạnh đầu nhìn Chu Bàn Thạch.
Hai cỗ tầm mắt tại không trung chạm vào nhau.
Sau một lúc lâu, Tô Bắc quay đầu, tiếp tục ngẩn người nhìn chiếc bàn.
La Hân sau khi được vài cảnh sát khuyên bảo đã sớm rời đi.
Lôi Thiên bận rộn cả ngày, rốt cuộc trở về cục cảnh sát, hắn trực tiếp hướng phòng thẩm vấn đi tới.
Thời điểm cửa được mở ra, Tô Bắc đang ăn cơm.
Cảnh sát cung cấp hai cái hộp đựng cơm, một cơm một canh, Tô Bắc trộn trộn ăn vài muỗng liền buông đũa, loại thời điểm này rất khó để có tâm tình ăn uống.
Lôi Thiên kéo một cái ghế ra rồi ngồi xuống.
Tư thế đoan chính, thẳng như tùng trúc, cả người đều tản ra khí thế uy nghiêm.
Tô Bắc khẽ thở dài, điều chỉnh cho thân thể mình ngồi thẳng dậy.
Lôi Thiên lấy ra một hộp thuốc lá, ngón tay mở ra cái bật lửa, sau khi đốt liền hút một ngụm, hắn cầm cái bật lửa, cứ để nó tiếp tục cháy:” Tô Bắc, cậu nên trực tiếp đem sự tình nói rõ ràng ra.”
Tô Bắc hơi sửng sốt, sau đó quay đầu đi, chỉ nhìn thấy phần nghiêng khuôn mặt.
Lôi Thiên có chút thương tiếc nhìn Tô Bắc:” Tôi đã tìm được hung khí gây tội của cậu.”
Hắn đem một túi giấy để trên bàn, sau đó lấy một cây dao được bọc một cái plastic trong suốt, trên mặt dao dính đầy máu.
Tô Bắc biến sắc, có chút không thể tin nhìn cây dao.
Trong phòng chỉ còn sự trầm mặc của cả hai.
Qua một lúc sau, Tô Bắc rốt cuộc mở miệng, thanh âm cậu khàn khàn nói: “Tôi cái gì cũng không nói, mấy người muốn làm gì thì làm đi….”
Loại giọng điệu cực kì bất đắc dĩ này lại vượt ra khỏi dự kiến của Lôi Thiên.
Hắn kinh ngạc nhìn Tô Bắc.
Không phẫn nộ, không tranh cãi, không hoảng hốt sợ hãi, hoàn toàn không giống phản ứng của một người bình thường nên có.
Cậu nhóc này rốt đã cuộc xảy ra chuyện gì.
Trong tay Lôi Thiên đã có đủ chứng cứ để kết án, chuôi dao rõ ràng có vân tay của Tô Bắc, máu ở lưỡi dao cũng là của Chu Phỉ Thạch, vụ án mạng này không có bất cứ điểm nghi ngờ nào.
Nhưng là thái độ của Tô Bắc lại khiến Lôi Thiên chần chờ.
Hắn cảm thấy vụ án này còn có một bí mật đen tối khác nhưng lại không rõ nó là gì.
Bất quá xét về lí do có chút thiên vị của hắn dành cho cậu, có lẽ loại hoài nghi này chỉ là xuất phát từ tâm lí.
Khuôn mặt dương cương của Lôi Thiên đã mất đi nụ cười thường ngày.
Trong lòng hắn có một cỗ khó chịu, vì vụ án mạng, vì cậu nhóc này, cũng không hiểu lòng mình vì sao lại dao động, hiện tại lại nhìn thấy vẻ mặt không hề để ý của Tô Bắc, cỗ khó chịu này lại càng nghiêm trọng.
Lôi Thiên khắc chế cảm xúc khó chịu trong lòng, khuôn mặt dương cương có chút vặn vẹo.
Bất quá cuối cùng, hắn vẫn khống chế được bản thân.
Lôi Thiên đứng dậy, cúi đầu nhìn Tô Bắc, dùng âm thanh trầm thấp nói:” Việc này cứ chờ tới khi phiên tòa mở ra, cậu bảo người trong nhà mình mau mời luật sư đi, tôi đã hết lời như vậy, Tô Bắc, tôi đối với cậu thật quá thất vọng.”
Nghe được lời hắn nói, cả người Tô Bắc chấn động.
Ánh mắt cậu phức tạp nhìn Lôi Thiên, trong nháy mắt có xúc động muốn đem mọi chuyện nói cho hắn.
Nhưng mà xúc động chỉ là xúc động, không thể dùng nó để chi phối hành động, không thể cứ thế mà nói ra.
Tô Bắc âm thầm thở dài, aiz, thật không biết làm như vậy có đúng hay không.
Cậu cau mày, ngồi ở chiếc ghế trong căn phòng lạnh lẽo.
Sau khi Lôi Thiên rời đi không lâu, vài cảnh sát lại đi tới, đem Tô Bắc rời khỏi phòng thẩm vấn, đổi qua bên trong phòng tạm giam.
Mỗi một gian nhà giam chỉ có một chiếc giường cùng một cái bồn cầu để xử lí vấn đề cá nhân.
Trên tường có một cái cửa sổ kín màu tối, không có ánh sáng chiếu vào, rất ngột ngạt.
Chiếc giường được trải một tấm chăn bạc, Tô Bắc nằm lên, hai tay gối sau đầu, bắt đầu tự hỏi những chuyện đã xảy ra.
Cậu “giết” Chu Phỉ Thạch.
Xem như đã xong cái nhiệm vụ thứ ba của biến thái, anh ta sẽ có phản ứng gì đây?
Cậu hiện tại bị nhốt, không biết biến thái sẽ mặc kệ hay là cứu cậu ra khỏi đây?
Nghĩ tới đủ loại tình huống, hẳn anh ta cũng sắp xuất hiện.
Tô Bắc ẩn ẩn có chút hưng phấn, sự chờ đợi này vừa là một loại dày vò, vừa là một loại giải thoát.
Đầu óc hoạt động quá mức, cuối cùng làm cậu có chút mỏi mệt.
Trong lúc Tô Bắc mơ mơ hồ hồ, cửa phòng đột ngột bị gõ vang.
Một vị cảnh sát đứng trước cửa, hô: “Tô Bắc, có người muốn gặp cậu.”
Tô Bắc từ trên giường bật dậy, cậu chạy tới cửa sắt, nhẹ giọng hỏi:”Là ai?”
Cảnh sát mở cửa ra, Tô Bắc theo sát phía sau gã.
Cảnh sát không kiên nhẫn nói: “Thấy liền biết.”
Đối với ‘nghi phạm giết người’ này, chỉ cần là một người chính nghĩa đều sẽ sợ hãi chán ghét cậu, không có khả năng bày ra vẻ mặt tốt lành gì.
Trước sự giám thị của cảnh sát, Tô Bắc đi vào phòng thăm hỏi.
Trong phòng có hai người đàn ông, một là Tô Vận Thành, người còn lại thì Tô Bắc không quen biết.
Tô Vận Thành nhìn Tô Bắc, Tô Bắc cũng nhìn Tô Vận Thành, từ khi thi thể Chu Phỉ Thạch được tìm thấy, Tô Bắc trở thành kẻ bị tình nghi, Tô Vận Thành cũng chưa hề xuất hiện qua, mà lúc này đây, ông vì cái gì lại đến?
Tô Bắc biết Tô Vận Thành đối với cậu thất vọng cực kì, Tô Bắc chẳng những tự hủy đi bản thân, cũng hủy đi cả cuộc sống gia đình của ông.
Sau khi chuyện này xảy ra, ông cùng La Hân triệt để xong rồi.
Hiện tại La Hân nhìn đến Tô Vận Thành, không phải mắng thì chính là đánh, mặc kệ như thế nào đều không phải chuyện tốt.
Hạnh phúc gia đình vừa bắt đầu, liền nhanh chóng kết thúc, hơn nữa là kết thúc trong chính tay con trai ruột của mình.
Điều này làm cho Tô Vận Thành bất luận như thế nào đều không thể chấp nhận được.
Ông không rõ, vì sao Tô Bắc lại làm ra loại chuyện này.
Đứa con an tĩnh lại hướng nội, làm cho ông không phòng bị, cũng vì nó rất nghe lời, cho nên toàn bộ tinh lực của ông đều đặt trên sự nghiệp của bản thân, có chút xem nhẹ việc giáo dục con cái.
Chẳng lẽ bởi vì điều này, cho nên đứa con tại thời điểm ông không chú ý làm ra điều sai lầm như vậy?
Tô Vận Thành cực độ thống khổ, ngay cả dũng khí đối mặt với Tô Bắc cũng không có.
Không chỉ riêng điều này,dư luận chung quanh càng ép ông đến mức không thể ngẩng đầu, sự nghiệp của ông cũng bị ảnh hưởng rất lớn.
Tầng tầng đả kích, Tô Vận Thành thoạt nhìn già đi mười tuổi.
Tô Bắc ngồi đối mặt với Tô Vận Thành.
Tô Vận Thành cũng không có nhìn cậu, chỉ là hướng về phía người đàn ông trung niên gật đầu.
Người đàn ông trung niên kia xuất ra một tập hồ sơ: “Tôi là Sung Nam, lần này được ngài Tô Vận Thành mời đến làm luật sư cho cậu, chúng ta cứ hảo hảo nói hết mọi chuyện, án mạng cậu gây ra lần này, vẫn có chút hy vọng.