Tô Bắc có chút hoảng hốt.
Di động theo lòng bàn tay trượt dần, ba một tiếng rớt xuống đất.
Sắc mặt cậu vốn đang hồng hào, trong nháy mắt biến mất không còn một mảnh, tái nhợt giống như màu vôi trát trên tường.
Sau khoảng một lúc lâu, Tô Bắc mới nhặt điện thoại lên.
Có lẽ cái người kêu “Bloody” chỉ đang đùa dai, trên mạng có rất nhiều người như thế.
Đây thoạt nhìn là một câu giải thích hợp tình hợp lý.
Nhưng là, Tô Bắc không lừa được chính mình.
Khi cậu nhìn thấy bình luận trả lời, cái loại hoảng sợ này, là xuất phát từ bản năng, trực giác của cậu giống như đang thét chói tai cảnh báo, nói cho cậu rằng nguy hiểm, nguy hiểm!
Tên “Bloody” này chính là cái kẻ biến thái theo dõi cậu, giám thị cậu.
Tô Bắc kích vào cái bình luận trả lời kia, vào trang biên tập, ấn cắt bỏ.
Từ khi nhận thấy được chuyện này, Tô Bắc thử dùng qua rất nhiều biện pháp, muốn tìm ra người bí ẩn này.
Cậu tra xét rất nhiều bộ sách có nội dung tương quan.
Giống loại tình huống này, cái tên biến thái tuyệt đối là một người đã từng gặp qua cậu.
Có thể là cùng tiểu khu, cùng trường học, ở những nơi cậu đã đi qua, tỷ như bệnh viện, trung tâm giải trí, hoặc là người từng trên mạng kết bạn với cậu, thậm chí trên đường gặp thoáng qua cậu đều có khả năng.
Thế nhưng phạm vi quá lớn, căn bản không có cách nào tra ra.
Tô Bắc hối hận thật sâu vì lúc trước bản thân quá thờ ơ đối với những sự vật bên người.
Nếu cậu không lãnh mạc như vậy, có lẽ sẽ nhận thấy được một ít khác thường, khiến cho cậu chú tâm cảnh giác, nhưng hiện tại, hết thảy đều không còn kịp rồi.
Cậu đã gặp phải một tên biến thái.
Cái tên biến thái này chỗ nào cũng nhúng tay vào sinh hoạt của cậu.
Thậm chí, từng cử chỉ từng hành động của cậu lúc ở trên mạng, đều bị đối phương nắm rõ trong lòng bàn tay.
Tên biến thái kia đang dùng một loại thái độ tàn nhẫn trêu tức đối đãi cậu, thật giống như một con mèo đùa bỡn một con chuột.
Tô Bắc không cam lòng.
Cậu không nghĩ mình sẽ ngồi yên chờ chết.
Nghĩ đến những quyển sách, các bộ phim điện ảnh đã từng xem qua, đều lặp đi lặp lại một kết cục:
— Bị một kẻ biến thái theo dõi, kết cục thường thường là sống không bằng chết.
Tiếng chuông tan học vang lên.
Sân trường tĩnh lặng lại một lần nữa bắt đầu huyên náo.
Tốp năm tốp ba học sinh túm tụm lại đi tới cổng trường, đã đến giờ ra về.
Tô Bắc không định sẽ về nhà, cậu muốn đặt mình trong đám người, nhất là giữa những người quen thuộc, điều đó có thể cho cậu cảm giác an toàn, khiến thần kinh lúc nào cũng buộc chặt thả lỏng ra.
Cậu thậm chí đã ngủ suốt hai tiết, vì vậy tinh thần rốt cuộc đã trở nên khá hơn.
Cậu kéo dài bước chân, mãi cho đến khi bạn học đi gần hết, mới ra khỏi phòng học.
Đi được nửa đường, di động của cậu bỗng đinh đinh đang đang reo lên.
Tô Bắc lấy điện thoại ra, là ba cậu gọi tới.
“Ba.” Tô Bắc tiếp điện thoại.
“Về nhà, ba và mẹ có chuyện muốn cùng nói với con.” Tô Vận Thành nói lưu loát một câu liền cắt đứt liên lạc.
Tô Bắc biết, việc ly hôn của bọn họ, rốt cục đã đàm thỏa.
Hiện tại chỉ còn lại có một sự kiện cuối cùng.
Cậu phải ở với ai.
Tô Bắc trở về nhà.
Tô Vận Thành, Lâm Lam đã từ lâu tới nay, đây lần đầu tiên hai người bình tĩnh hòa hợp ngồi cùng nhau.
Tô Bắc ngồi đối diện bọn họ.
Cuộc trò chuyện của ba người chính thức bắt đầu.
Tô Bắc có chút khẩn trương.
Cậu chỉ mới mười tám tuổi, vẫn chưa hoàn toàn trở thành một người thành thục.
Ở sâu trong tâm, đối với gia đình, đối với cha mẹ, vẫn có khát vọng vô cùng.
Cậu sợ hãi bị vứt bỏ, sợ hãi bị thương tổn.
Tô Vận Thành cùng Lâm Lam liếc mắt nhìn nhau một cái, cuối cùng vẫn là Tô ba ba mở miệng trước.
Tô Vận Thành ho khan một tiếng: “Tô Bắc, ba và mẹ muốn li hôn con đã biết, những cái khác chúng ta đều đã bàn xong, hiện tại chỉ còn lại con, ngôi nhà chúng ta đang ở hiện tại đã do con đứng tên. Trước khi thi đại học, con sẽ đi theo ba, sau khi thi đậu đại học, muốn ở với ai là do con quyết định.”
Lâm Lam liếc mắt nhìn Tô Bắc một cái, trong mắt có điểm không minh bạch.
Bà há miệng thở dốc, tựa hồ muốn nói cái gì, cuối cùng là cái gì vẫn chưa nói.
Tô Bắc nắm chặt lấy bàn tay đang để trên quần.
Cậu yết hầu khàn khàn: “Con, con đã biết.”
Nửa giờ sau, người trong công ty chuyển nhà đến.
Lâm Lam sắp chuẩn bị đi khỏi, Tô Bắc đứng ở cửa, Lâm Lam thấp giọng nói với cậu: “Nhớ gọi điện thoại cho mẹ.”
Tô Bắc gật gật đầu.
Lâm Lam vốn đang bận, vội vàng bước lên xe.
Xe không chút lưu luyến rời đi.
Trong phòng không có thiếu cái gì, nhưng lại có vẻ trống rỗng, vắng vẻ.
Tô Vận Thành cũng không có tính toán tiếp tục ở nơi này.
Ông kêu Tô Bắc đem những thứ đồ vật của cậu thu thập lại, rồi cùng ông cùng đi tới nơi khác.
Tô Vận Thành lái xe, dừng lại một chỗ cách tiểu khu không xa.
Đây là một tiểu khu xa hoa.
Bọn họ đứng tại một ngôi nhà trên tầng hai mươi ấn chuông cửa.
Cửa mở, một thiếu phụ mặc đồ ở nhà đứng ở cửa, bà kinh hỉ hô: “Vận Thành.”
“Tiêu Tiêu.” Tô Vận Thành cũng có chút kích động, ông nhịn không được ôm lấy thiếu phụ trước mắt.
Thiếu phụ thoạt nhìn cũng khoảng hơn ba mươi, khuôn mặt được chăm sóc không tồi, nhưng mà so với mẹ của Tô Bắc – Lâm Lam, vẫn là kém một chút.
Lâm Lam mang lại cảm giác giống như hoa hồng, lửa nóng mà kích tình.
Mà thiếu phụ này, chính là một đóa hoa lan màu trắng, nhu nhược mà ôn hòa, thực rõ ràng, Tô Vận Thành thích người sau hơn.
Thiếu phụ nhẹ nhàng đẩy Tô Vận Thành ra.
“Đây là Tô Bắc đi, ta đã sớm nghe Vận Thành kể về con, ta là La hân, con cứ gọi ta là dì, vào nhà đi, muốn nói gì thì cứ tiến vào trước rồi nói.” La Hân có chút khẩn trương.
Tô Bắc mím môi, thân thể có chút cứng ngắc.
Đây là chuyện gì?
Vừa mới li hôn, liền đem chính đứa con ruột của mình đưa đến gặp tình nhân ở bên ngoài?
Đây là coi cậu trở thành cái gì ?
Tô Bắc ánh mắt tối sầm lại, trong lòng trào ra một cỗ hận ý, cậu nghĩ muốn xé cái gương mặt tươi cười giả dối của thiếu phụ, cũng muốn chất vấn ba của cậu.
Liền tại lúc ba người giằng co không ai nhường ai, không khí có chút xấu hổ, trong phòng bỗng có một người đi ra.
Là một thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi.
Thiếu niên gương mặt tinh tế có chút gầy, trên đầu mái tóc đen hơi loạn, hắn thoạt nhìn giống vừa tỉnh ngủ, ngáp một cái, “Mẹ, cơm nấu xong chưa?”
“Tốt lắm, cơm đã nấu xong rồi.” La Hân nhìn đến người thiếu niên kia, lập tức mỉm cười.
Vẻ mặt bà cưng chiều nhìn đứa con của mình.
Thiếu niên nhìn nhìn Tô Vận Thành, lại nhìn Tô Bắc, miệng phát ra một tiếng cười nhạo trào phúng.
“Tô Bắc, đi vào trước đi, ba sẽ cho con lời giải thích.” Tô Vận Thành có chút xấu hổ nói với Tô Bắc.
Tô Bắc đứng trước mặt ba mình, lần đầu tiên cậu có chút yếu thế.
Bốn người im lặng ăn cơm chiều mà không rõ mùi vị.
Tô Vận Thành kéo Tô Bắc vào phòng đọc sách.
Ông muốn nói lời giải thích, kỳ thật cũng chỉ là ngắn gọn báo cho biết, dù sao từ xưa đến nay, chuyện của cha mẹ, làm con thì không có quyền nghi ngờ.
Tô Bắc cũng không để ý ân oán của nhóm người lớn trong lúc đó.
La Hân là mối tình đầu của Tô Vận Thành, hai người bởi vì một số nguyên nhân mà chia tay, mười mấy năm sau gặp lại, hết thảy mọi chuyện đều là thuận lý thành chương, vốn Tô Vận Thành và Lâm Lam trong lúc đó bằng mặt không bằng lòng, hiện tại rõ ràng cũng bị kéo về trói buộc ở bên nhau*, đều tự tìm nơi nương tựa mới sinh sống.
(*): ý nói là xa cách nhưng gặp lại vẫn yêu
Lưu lại, chỉ có cậu mà thôi.
Nhưng Tô Bắc cũng mau trưởng thành.
Cậu từ nhỏ vốn cũng tự sinh hoạt một mình.
Tô Bắc cảm thấy mình hẳn là nên rời khỏi nơi này.
Bọn họ chân chính mới là người một nhà, Tô Bắc ở trong lòng châm chọc.
Mà cậu vốn chỉ là một sự tồn tại đột ngột, bởi vì cậu, cả gia đình đó đều trở nên lạ lẫm.
Nếu như ngôi nhà hiện đã do cậu đứng tên, vậy thì cậu hoàn toàn có thể sống một mình tại nơi đó, nói làm liền làm, ngay tại lúc cậu định cùng ba bàn về việc này thì đột ngột nhớ đến sự việc xảy ra hôm nay.
Tên biến thái đó theo dõi sát sao đến ngay cả lúc ở trên mạng đối với nhất cử nhất động của cậu đều biết rõ.
Như vậy, ngôi nhà cậu ở, tên đó có gì mà không biết?
Cậu bỗng có xúc động, thử hồi tưởng lại ngôi nhà của mình, nhìn hướng lên trời, xem thử có thể tìm được một cái camera giám sát hoặc là mấy thứ đại loại như vậy hay không.
Tô Bắc cảm thấy, mấy thứ này nhất định có.
Nghĩ vậy, cậu quyết định, vẫn là không đề cập tới chuyện này.
Cậu thà ra ngoài mướn phòng, cũng tuyệt đối không trở về ngôi nhà đó.
Cậu muốn đi tìm một nơi khác.
Ngôi nhà này rất lớn, Tô Bắc cũng có một phòng ngủ riêng.
Cơm nước xong, cậu lập tức về phòng.
Tô Bắc lấy ra notebook, liền lên mạng, cậu dựa theo thói quen tìm người nói chuyện phiếm.
Đang nói chuyện bỗng có tiếng chuông báo tin thanh thúy reo lên.
Tô Bắc nhìn thấy cái icon giọt máu phun tung tóe trên miếng vải đen quen thuộc, nhấp vào xem.
Khung đối thoại lập tức nhảy ra.
Ngay tại lúc đó, màn hình máy tính bỗng tối đen.
Tô Bắc hoảng sợ, cậu vỗ vỗ máy tính, kiểm tra mạng kết nối, không có bất cứ vấn đề gì.
Máy tính tự khởi động lại, tiến vào hệ thống, màn hình hiện lên.
Vốn trên màn hình có rất nhiều khung chat lại biến mất không còn một mảnh.
Cậu di chuyển con chuột lùi xuống dưới phía bên trái, một khung chat nhảy ra.
Chỗ trống trên khung chat, lập tức hiện ra một dòng chữ:
– Cậu trốn không thoát.
Tô Bắc ngồi ở trước máy tính.
Trong phòng cũng không có bật đèn, ánh sáng màn hình máy tính ảm đạm khiến cậu cả người tái nhợt trông giống như quỷ.
Tô Bắc gắt gao nhìn chằm chằm hàng chữ kia.
Giống như cậu muốn dùng ánh mắt xuyên qua màn hình máy tính một lỗ.
Qua thật lâu, đã là 12 giờ đêm.
Chung quanh im ắng.
Màn hình máy tính vẫn hiện dòng chữ kia, vẫn là kí tự kia, cái gì cũng không có thay đổi.
Tô Bắc vươn tay đang run rẩy, đánh một hàng chữ:
– Anh là ai? Anh rốt cuộc muốn làm gì?
Hoàn chương 2.