Ngô Thiệu bất thình lình nói ra một câu, vượt ngoài dự kiến của mọi người.
Tô Bắc ngày càng cảm thấy mạc danh kì diệu*.
(*) ngạc nhiên đến mức không thể tin được.
Này… như thế nào lại ‘xả’ hết lên người cậu?
Chẳng lẽ mình không phải người qua đường Giáp mà là NPC có nhiệm vụ che giấu?
Trong đầu cậu đột nhiên thoát ra một loại liên tưởng có chút không thực như vậy.
Vị “Thẩm lão gia” này chắc chắn là một nhân vật trọng yếu, ông ta vì cái gì muốn gặp mình? Chỉ trong nháy mắt, Tô Bắc cơ hồ nghĩ đến là vì tên biến thái kia, đây là một loại trực giác kì lạ.
Cổ họng Tô Bắc hơi khô.
Trên bàn gỗ hình chữ nhật có nhiều bộ dụng cụ uống trà đầy hoa văn, bên trong chứa đầy nước trà.
Tay Tô Bắc không làm theo lí trí, tại thời điểm ‘giương cung bạt kiếm’, đầu óc hỗn độn của cậu chỉ còn duy nhất một ý niệm — Khát.
Cậu bưng tách trà đặt trước mặt Chu Phỉ Thạch, một hơi uống xuống.
Nước trà nóng theo yết hầu đi vào.
Mặt Tô Bắc không đổi sắc, chịu đựng sự đau nhức trong khoang miệng.
Lúc bị nhốt trong tầng hầm, so với loại tuyệt vọng cùng thèm khát, chỉ một chút đau nhức này thì có là gì.
Tất cả mọi người đều nhìn Tô Bắc.
Ngô Thiệu lại càng có hứng thú với cậu, sau khi gã đem yêu cầu kia nói ra, khí thế cả người toàn bộ biến đổi, từ đằng đằng sát khí chuyển thành cương nghị uy nghiêm.
Tô Bắc chậm rì rì đem tách trà để lại nguyên vị trí.
Đây là trà của Chu Phỉ Thạch.
Cũng không biết y đã từng uống chưa.
Hai anh em Chu gia liếc mắt nhìn nhau, trong ánh mắt không nhìn ra được đang trao đổi tin tức gì.
Chu Phỉ Thạch cầm lấy cái nắp, đặt lên trên tách trà, phát ra một tiếng ‘đinh’ thanh thúy, giòn tan.
Động tác y tao nhã, không mang theo cảm giác dung tục.
Phi thường hiên ngang cùng tiêu sái.
Thiếu niên tỏa ra khí phách, đánh vỡ ngưng trọng, mang theo một chút khiêu khích dụ hoặc.
Tô Bắc trầm mặc nhìn ngón tay Chu Phỉ Thạch.
Hai anh em Chu gia lựa chọn như thế nào? Kết quả không nghĩ cũng biết.
Chu Bàn Thạch âm nhu cười, chống khuỷu tay trên mặt bàn, bàn tay nâng lấy cằm, hơi híp mắt nhìn Ngô Thiệu đối diện, giống như một con rắn đang canh chừng.
“Thẩm lão gia muốn gặp Tô Bắc, theo lí thuyết, chỉ cần ông phân phó một tiếng, chúng tao sẽ đem người dâng lên tận cửa, nhưng hiện tại, tình huống có chút ngoài dự kiến, em trai tao coi trọng Tô Bắc, nếu như cậu ta lại vô tình đắc tội chuyện gì với Thẩm lão gia, vậy càng thêm phiền toái, chi bằng hai anh em chúng tao cùng đi đến gặp ông…” Chu Bàn Thạch không nhanh không chậm nói.
Đoạn này hắn còn chưa nói xong, Chu Phỉ Thạch đã nhíu mày lại.
Y tựa hồ có chút bất mãn, kêu một tiếng: “Anh…”
Sau đó lại giống như nghĩ đến cái gì, liền trầm mặc không nói.
Về phần Tô Bắc, cậu chỉ thấy lạnh sống lưng.
Có đi hay không đi, những lời bên trong tuyệt đối ẩn chứa một loại áp bách, tôi xem trọng cậu ta, về phần có bằng lòng hay không là chuyện của mày, hoặc là về việc mày có bằng lòng hay không căn bản không quan trọng.
Đương nhiên, cũng có thể là do Tô Bắc ‘xuyên tạc’ ý nghĩa trong đó.
Nhưng dưới tình huống ‘kẻ mạnh người yếu rõ ràng’ như thế này, tựa hồ chỉ có một lời giải thích.
Ngô Thiệu cười ha hả.
Gã dùng lực vỗ bàn, cười đến mức không thể thẳng lưng, chảy cả nước mắt.
Chuyện này có gì đáng cười sao?
Tô Bắc có chút khó khăn, muốn giải thích.
Nói thế nào cậu cũng là ‘đề tài chính’, tuy rằng là bị động.
Đồng tính luyến ái không phải chuyện gì lớn, tuy nhìn có chút không quen, nhưng không đến mức chọc cho ‘đại nhân’ đây cười không ngừng được đi?
Ngô Thiệu này rốt cuộc là đang cười cái gì?
Ngô Thiệu cười to một trận, đợi lúc người chung quanh im lặng như tờ, tiếng cười rốt cuộc ngừng lại.
Gã vung tay, đồng ý đề nghị của Chu Bàn Thạch: “Muốn đi cùng nhau cũng được, dù sao Thẩm lão gia cũng sẽ không để ý hai tiểu bối tụi mày.”
Đoàn người phân chia nhau ra ngồi trên xe, nối đuôi nhau chạy trên đường.
Tô Bắc cùng Chu Phỉ Thạch ngồi trên cùng một chiếc.
Chu Phỉ Thạch nhìn Tô Bắc, còn Tô Bắc nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nhưng ánh mắt y nóng cháy, không hề di dời khiến thần kinh cậu phải chịu rất nhiều áp bách.
Cậu cảm thấy đầu ngón tay mình vô ý thức căng thẳng, tê dại.
Chu Phỉ Thạch thích cậu? Đây là một chuyện không thể nào tưởng tượng được.
Tô Bắc nhìn cảnh vật lướt nhanh qua cửa kính xe, có chút giật mình, hiện tại ở loại tình huống này, cậu nên làm như thế nào đây, từ chối hay tiếp nhận? Hay là vừa không từ chối cũng không tiếp nhận, trước hết cứ lợi dụng một phen?
Suy nghĩ rắc rối, phức tạp trong não cậu quấn vòng như tơ vò.
Thiên Sứ cùng Ma Quỷ không ngừng giao chiến, ai cũng không chịu nhường ai.
Mà thời gian dần dần trôi qua, Ma Quỷ bắt đầu chiếm thế thượng phong.
Tô Bắc dựa cái trán lên mặt kính cửa sổ lạnh lẽo, cậu muốn làm cho đầu óc bắt đầu phát sốt của mình bình tĩnh lại.
Cậu bị bệnh, thân thể vô cùng suy yếu, dưới tình huống này đưa ra quyết định là một việc rất không sáng suốt, cậu cần thời gian, cần thật nhiều thông tin.
Tô Bắc đột nhiên thở phì phò, thân thể bắt đầu nóng lên.
Lúc này, người luôn luôn nhìn chằm chằm vào cậu – Chu Phỉ Thạch, nhẹ nhàng nhích lại gần.
Chu Phỉ Thạch đem thân thể Tô Bắc kéo lại gần mình, khiến cậu đối diện với y.
Trên lông mi Tô Bắc còn mang theo một chút ướt át, đôi môi khô nứt đỏ lên, đầu lưỡi thường ẩn ẩn hiện hiện, liếm nhẹ trên hai cánh hoa.
Đây là một loại mời gọi, rất khó để có thể kiềm chế.
Mà Chu Phỉ Thạch lại sa vào loại dụ hoặc này, y cúi đầu, ngậm lấy môi Tô Bắc.
Ánh mắt Tô Bắc có chút đỏ lên, ý thức mơ mơ màng màng, cũng không biết phản kháng, thậm chí giống như đáp lại mà liếm liếm môi Chu Phỉ Thạch, bởi vì ở nơi đó có thứ cậu muốn – nước.
Hơi thở Chu Phỉ Thạch dồn dập lên, y đem đầu lưỡi len vào trong miệng Tô Bắc.
Xâm nhập hôn, ướt át mà nóng bỏng, mang theo nồng đậm vị ***, vuốt ve trên làn da mềm mại.
Tô Bắc hô hấp có chút khó khăn, không chịu nổi mà thoái lui, lại bị Chu Phỉ Thạch kéo lại, tiếp tục giao triền, mắt thấy hai người chuẩn bị ‘xuất súng’.
Chu Phỉ Thạch không hề ngại ngùng đẩy Tô Bắc lên cửa xe.
Ánh mắt Tô Bắc mờ mịt.
Thân thể rất nóng, ngực khó chịu, đầu óc mơ hồ, cả người cậu đều là mồ hôi, cả tóc đều ướt sũng.
Tô Bắc gắng gượng mở miệng: “Chu Phỉ Thạch, cậu mau buông.”
Môi hai người còn dính sát một chỗ, lời nói hàm hồ của Tô Bắc căn bản không nghe rõ lắm.
Chu Phỉ Thạch ngậm môi Tô Bắc, ái muội mút.
Tay y đã cởi ra dây lưng của cậu, xâm nhập vào bên trong quần lót.
“Cậu buông ra, tôi sắp… hôn mê.” Tô Bắc cố hết sức, đứt quãng nói.
Cậu vươn cánh tay vô lực đè lại bàn tay đang ‘giở trò’ bên trong quần mình, dùng ánh mắt đỏ ngầu trừng mắt nhìn y.
Tô Bắc đã làm đến như vậy, Chu Phỉ Thạch còn dám giở trò, căn bản không bằng loài gia súc.
Y có chút luyến tiếc rút tay về, nhưng lại không tha cho môi cậu, nhẹ nhàng liếm cắn, vô cùng sắc tình.
Mà Tô Bắc chỉ có thể vô lực nằm một chỗ, giống như một con rối, mặc người xử lí.
Chu Phỉ Thạch cũng không khách khí, người mình mơ ước đã lâu hiện đang nằm trong vòng tay, cho dù không ăn được cũng phải làm đến thỏa mãn một chút.
Chu Phỉ Thạch ôm cậu, thân thể gầy cố gắng điều chỉnh lực đạo, không mạnh nhưng cũng không yếu.
Lấy thể trạng hiện tại của Tô Bắc, căn bản giãy không ra.
Cậu biết rõ, nên cũng buông tha việc này, dựa vào ***g ngực của Chu Phỉ Thạch, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Nơi ở của Thẩm lão gia rất hẻo lánh.
Một căn biệt thự với phong cảnh tuyệt đẹp, phương tiện đi lại vô cùng đầy đủ, bài bố canh gác phi thường nghiêm ngặt.
Mấy chiếc xe phong cách Châu Âu trước cổng.
Tô Bắc được Chu Phỉ Thạch đỡ xuống xe, chống thân thể gầy yếu đi vào bên trong.
Sảnh trước, cậu liếc mắt một cái, thấy một người đàn ông đang ngồi trên sô pha.
“Thẩm lão gia” Nghe ba từ bình thường như vậy, người bình thường đều nghĩ đều nghĩ đến một lão già tóc trắng trên sáu mươi tuổi.
Cho nên thời điểm Tô Bắc nhìn đến người đàn ông này, căn bản không nghĩ đến hắn chính là vị “Thẩm lão gia”.
Bởi vì người đàn ông này, thoạt nhìn nhiều lắm chỉ mới ba mươi lăm tuổi, đang trong thời kì hoàng kim của một người đàn ông.
Bộ dạng hắn cực kỳ anh tuấn, hình dáng thâm thúy, nhất là bờ môi của hắn, có độ cong đẹp như điêu khắc, thời điểm hắn ngẩng đầu nhìn ngươi, ánh mắt chuyên chú, ngươi sẽ cảm thấy chính mình như đang say nắng, gió nhẹ phất phơ.
Tô Bắc nuốt nước miếng, tay cũng không biết nên để chỗ nào thì tốt.
Cậu không biết nên làm sao, sự tình này chưa bao giờ xảy ra.
Đối với bộ dạng thất thố này của mình, Tô Bắc có chút ngại ngùng, may mắn, người khác tựa hồ đối với một màn này như đã sớm được luyện thành thói quen.
Tô Bắc nhìn tất cả mọi người bên cạnh cung kính kêu to: “Chào Thẩm lão gia.”
Người đàn ông gọi Thẩm lão gia mỉm cười gật đầu một cái, trừ bỏ Ngô Thiệu, anh em Chu gia cùng Tô Bắc, tất cả đều tự động lui xuống.
Đại sảnh lập tức trống trải đi.
Thẩm lão gia bảo tất cả mọi người đều ngồi xuống, người hầu lập tức bưng lên vài đĩa điểm tâm.
Tô Bắc câu nệ ngồi ở một bên.
Có thể được Ngô Thiệu cùng hai anh em Chu gia tôn sùng như vậy, người đàn ông như mùa xuân này rốt cuộc là người như thế nào, Tô Bắc cũng không phỏng đoán nhiều, ý niệm duy nhất trong đầu cậu chính là rời đi cái nơi quỷ quái này, rời đi những kẻ nguy hiểm ở đây.
Lực chú ý của Thẩm lão gia đa số đặt trên người Tô Bắc.
Cho dù hắn đang cùng anh em Chu gia và Ngô Thiệu nói chuyện với nhau.
Anh em Chu gia tựa hồ đang yêu cầu hắn chủ trì công đạo, giải quyết mâu thuẫn về lợi ích và tranh cãi của Long Hổ Đường cùng K4.
Mà Thẩm lão gia chỉ trong hai ba câu liền đem tất cả những vấn đề giải quyết hết, hai bên nhường nhịn nhau một chút, anh em Chu gia tuy rằng rất không hài lòng nhưng cũng chấp nhận rồi.
Mọi chuyện rốt cuộc đàm phán xong, Thẩm lão gia rốt cuộc đem tầm mắt chuyển về phía Tô Bắc.
Hắn dùng ánh mắt thanh thúy dò xét, tinh tế đánh giá Tô Bắc.
Dưới ánh mắt áp lực của hắn, cậu chỉ có thể tận lực duy trì trấn định.
“Xin hỏi… ngài tìm tôi có việc gì?” Tô Bắc suy nghĩ một chút, vẫn là đem chuyện này hỏi ra, tuy nhiên lại không quá tự nhiên mà sử dụng kính ngữ.
Thẩm lão gia nở nụ cười, nụ cười của hắn không lớn, nhưng tràn ngập ấm áp.
“Đừng khẩn trương, cậu hẳn tên là Tô Bắc đi? Có người muốn một kẻ luôn bận rộn như tôi phải đích thân đem cậu trở về.”.
Nghe xong những lời này, Tô Bắc cơ hồ ngay lập tức truy vấn một câu: “Là ai?”.
Thẩm lão gia lắc đầu: “Chờ đến khi cậu lại gặp người đó thì hãy đích thân hỏi.”.
Tâm Tô Bắc vẫn bình lặng như cũ, cậu luôn cảm thấy là do biến thái làm.
Anh ta rốt cuộc cũng ra tay.
Tô Bắc vẫn luôn xem nhẹ tên biến thái kia.
Từ gia cảnh của Thẩm lão gia có thể suy đoán ra, thực lực của biến thái chắc chắn không nằm dưới hắn.
Nếu như vậy, cậu còn có phần thắng sao?
Cứ như vậy, trong nháy mắt, Tô Bắc có chút sợ hãi, muốn buông tha hết thảy.
Cậu bắt đầu hoài nghi, hoài nghi chính bản thân mình.
Kế tiếp, di động mà Chu Phỉ Thạch đưa cho cậu trên đường tới biệt thự bỗng vang lên.
Tô Bắc đem điện thoại lấy ra, trên màn hình biểu thị có tin nhắn, cậu mở tin nhắn ra lập tức.
–Nhiệm vụ thứ 3, giết Chu Phỉ Thạch, vì đây là nhiệm vụ trừng phạt nên tốc độ hoàn thành vẫn theo thời gian nhiệm vụ thứ 2 mà định. Sau khi xem xong tin nhắn lập tức xóa bỏ.
Hoàn chương 16.
Thần: Tung hàng trong sáng sớm.
Ta đang có một suy nghĩ…
Có nên khóa pass những chương chưa beta không?
Dù sao cũng không thể để mọi người đọc hàng kém chất lượng như vậy…