" Cậu đang ở nhà sao?
Hàn Yên sau một hồi đau khổ, dường như cảm thấy tâm trạng đã phấn trấn hơn rất nhiều, đặc biệt là sau khi nói chuyện với Liêu Thanh Dạ xong.
Không,mình đang đợi xe buýt
Liêu Thanh Dạ nhìn đồng hồ, cũng không còn sớm nữa, không biết chuyến xe buýt cuối cùng đã đi qua chưa.
Ở đâu?
Hàn Yên nghe thấy Liêu Thanh Dạ giờ này vẫn còn một mình ở ngoài đường, vội lấy túi xách của mình nhanh chóng đứng lên.Chân bước nhanh không một chút do dự,cũng chưa từng quay đầu nhìn lại một bàn đã được cô chuẩn bị vô cùng lung linh,lộng lẫy ở phía sau lưng.
Mình đang ở....!Liêu Thanh Dạ nói cho Hàn Yên biết địa chỉ hiện tại của mình.
Được,đợi mình!
Mình đến trở cậu về Hàn Yên nói.
Cậu ổn chứ!
Liêu Thanh Dạ có chút lo lắng cho tâm trạng hiện tại của Hàn Yên, vừa rồi Hàn Yên lại còn uống rượu, như vậy thật là không nên tự mình lái xe sẽ rất nguy hiểm.
Ukm! Hàn Yên mình dù trời có sập thì chắc chắn cũng sẽ không bị làm sao.Huống hồ gì chỉ là một người đàn ông cũng không thể làm mình suy sụp đến vậy được
Hàn Yên chỉ ukm một tiếng,nói với Liêu Thanh Dạ rằng mình đã không sao.Dù sao thì cô cũng không thể nào vì một người không trân trọng mình, lại khiến tự mình ngược đãi chính bản thân mình được chứ.
Vậy mình đợi cậu
Liêu Thanh Dạ nghe thấy giọng nói đã trở lại là một Hàn Yên mạnh mẽ, dứt khoát của trước kia thì cũng cảm thấy yên tâm phần nào.
Ok, mình đến ngay
Điện thoại của cả hai đồng thời được ngắt kết nối.
Liêu Thanh Dạ nhìn màn hình tối đen, không khỏi mỉm cười, quyết định ngồi đó đợi Hàn Yên đến.
Như thói quen Liêu Thanh Dạ lại lên app viết truyện của mình kiểm tra một chút,tranh thủ phản hồi những ý kiến của các đọc giả gửi đến.Trong đó có một vài email được gửi đến từ buổi sáng,mà lúc này cô mới có thời gian mở ra xem.
Liêu Thanh Dạ chăm chú đọc từng bình luận của các đọc giả,sau đó đôi tay thành thục soạn ra những lời phản hồi gửi đi, thời gian cũng rất nhanh đã trôi qua.
Lúc này chiếc xe buýt cuối cùng vừa hay cũng đã chạy đến, trên xe chỉ còn lại một vài vị khách thưa thớt đang ngồi đó, gương mặt ai nấy đều biểu hiện của sự mệt mỏi sau một ngày tất bật.Liêu Thanh Dạ lại kiểm tra thời gian, có lẽ Hàn Yên lúc này cũng đã gần đến nơi, vì vậy cô quyết định không lên xe mà tiếp tục làm công việc của mình.
Mà bên đây,Hàn Yên vừa xuống đến tầng hầm đỗ xe, hôm nay ở đây cô đã bao trọn vì vậy cũng không có nhiều xe lắm, vừa nhìn đã phát hiện ra xe cô đang đậu ở đằng xa kia.
Hàn Yên bắt đầu di chuyển qua chỗ xe của mình, điện thoại vừa để trong túi xách cũng bắt ngờ rung lên.Khi nhìn thấy là số từ bệnh viện gọi đến,Hàn Yên chỉ thở dài không bắt máy.
Hôm nay cô đã xin nghỉ phép một ngày, vì để chuẩn bị cho buổi tối hôm nay mà Hàn Yên một người không biết mệt mỏi, trước giờ cũng chưa từng vì chuyện của cá nhân mà bỏ bê công việc lần nào.Nhưng hôm nay Hàn Yên cô thật sự là cảm thấy vô cùng mệt mỏi, vô cùng yếu ớt, vô cùng chán nản vậy nên cô ép bản thân phải buông thả trong ngày hôm nay.
Ném điện thoại trở lại túi xách,Hàn Yên khởi động cho xe từ từ lăn bánh,sau đó lái xe ra khỏi tầng hầm của khách sạn,theo hướng mà Liêu Thanh Dạ đang ngồi đợi cô.
Điện thoại trong túi xách cuối cùng cũng đã im lặng trở lại, nhưng chưa được bao lâu thì lại bắt đầu đổ chuông.Vẫn là số cũ, mà lần này người bên kia còn kiên nhẫn hơn lần trước, cuộc rồi này vừa tắt máy thì cuộc gọi khác lập tức đã được kết nối.
Khiến cho Hàn Yên cố gắng tập trung lái xe, nhưng mà tiếng điện thoại cứ không ngừng,làm cô cũng không thể nào tập trung được nữa.Sau cùng không còn cách nào khác Hàn Yên chỉ đành bất đắc dĩ mà nghe máy,muốn xem thử rốt cuộc đối phương muốn nói gì.
Alo Hàn Yên nhàn nhạt mở miệng.
Thánh thần thiên địa ơi!
Cảm ơn bác sĩ Hàn, cuối cùng thì cô cũng đã chịu nghe máy rồi
Đầu dây bên kia là một giọng nam nhân, nhưng nếu nghe kỹ hơn lại có pha thêm mấy phần nữ tính.Mà lúc này giọng nói nữ nam lẫn lộn kia lại không giấu được sự vui mừng như sắp phát điên.
Có chuyện gì?
Hàn Yên vẫn đang chăm chú lái xe, lại nghe thấy giọng nói một trợ lý cấp dưới của bệnh viện gọi đến, mà lúc này lại còn nói năng không rõ ràng thì nhíu mày hỏi.
Bác sĩ Hàn, là Viện trưởng bảo tôi lập tức gọi cô đến bệnh viện gấp.
Có một bệnh nhân đang nguy kịch cần được phẫu thuật ngay, nhưng viện trưởng chiều nay đã trở về bệnh viện chính ở Bắc Thành, sợ rằng lúc này không thể bay về đây kịp
Bên kia người trợ lý lập tức nói rõ tình hình cụ thể để Hàn Yên nắm rõ,hy vọng cô lập tức đến bệnh viện để thực hiện ca phẫu thuật này.
Nhưng hôm nay tôi nghỉ phép!
Hơn nữa giờ này chẳng phải là ca trực của Bác sĩ Trương, vì sao không đi gọi anh ta.
Hàn Yên mặc dù nghe thấy là đích thân viện trưởng gọi cô đến đó, nhưng mà hôm nay cô thật là không có tâm trí đâu để làm việc, vì vậy nhất quyết muốn từ chối.
Bác sĩ Trương không biết đã chạy đi đâu, gọi mãi cũng không thấy ngài ấy bắt máy.
Hơn nữa người bệnh nhân này có thân thế không nhỏ ở thành phố Hạ, viện trưởng chính là không yên tâm để một người như bác sĩ Trương cầm dao chính trong ca phẫu thuật này.Nếu như ngài ấy làm không tốt, thật sự sẽ đắc tội với rất nhiều người, hơn nữa còn khiến bệnh viện của chúng ta thiệt hại không phải chỉ là một chút tiền và danh tiếng thôi đâu.Sợ rằng cả cái bệnh viện này của chúng ta cũng không cánh mà bay, giống như cái thứ kia, hoàn toàn bị hủy hoại trong tay anh ta
Bên kia người trợ lý có hơi đỏ mặt khi nói đến câu cuối cùng.Vì sao lại bị ngay chỗ kia cơ chứ, thật là khiến anh ta thốn dùm mà.
Thứ kia?
Hàn Yên cũng nghe thấy sự sự khác thường này của người trợ lý, lại không hiểu thứ kia trong lời người trợ lý vừa nói rốt cuộc là đang muốn ám chỉ đến thứ gì?
Aidazzzzz....!
Bác sĩ Hàn cô đừng hỏi nữa, xin cô mau lập tức đến đây nếu không thật sự sẽ xảy ra án mạng đó
Người trợ lý thật là quá có tâm (cơ), không ngừng hối thúc.
Hàn Yên nhìn thấy không còn bao xa nữa là đã đến chỗ Liêu Thanh Dạ đang đợi, nhưng mà nghe thấy giọng nói gấp gáp của người trợ lý, xem ra tình hình của người bệnh nhân kia đang rất nguy kịch.Hơn nữa giống như lời anh ta nói, nếu không phải là những trường hợp vô cùng đắc tội thì chắc chắn Viện trưởng cũng không đích thân chỉ điểm như vậy, sợ rằng phía sau người này còn phải khiến ông ấy kiên nể mấy phần.
Hàn Yên do dự một hồi,vẫn quyết định đánh tay lái, chuyển hướng bánh xe đến bệnh viện Vạn Phúc để cứu người bệnh nhân kia..