Biên Niên Sử Nam Thiên Quốc

Chương 31: Tin Tức




“ Đại sứ Tề Mân phụ trách Đế Quốc Nhật Minh cầu kiến…” Một cái thái giám hét vang thượng triều đại điện Bắc Quốc, Tần Hoài Công uy nghi bệ vệ lãnh đạm nhìn xuống.

“ Tề Mân ngươi không có cái chuyện gì vì sao lại không ở lại Đế Quốc Nhật Minh, quay về đây làm gì. Còn cái chuyện Đế Quốc Nhật Minh tại sao năm nay chưa triều cống, ngươi nhất định phải nói rõ ràng cho ta”

“Chúa thượng, thần lần này quay về đúng là có duyên cớ, xin chúa thượng tha tội vì thần quay về quá chậm trễ” Đại sứ Tề Mân run rẩy quỳ dưới đại điện lắp bắp nói, ông ta hiểu rất rõ tính khí cái vị Đế Quân trước mặt, một lời không hợp ‘chém’.

“ Ngươi lắp ba lắp bắp như vậy, có phải hay không là muốn chết, nói” Tần Hoài Công quắc mắt lộ sát ý.

Đại sứ Tề Mân thấy hành động này liền cứng lưỡi, lão cố gắng nặn ra từng lời “ Chúa.. chúa thượng, cái.. cái tên... Triệu.. Triệu Kim Nam, là.. là vẫn còn sống”

“Ngươi nói cái gì” Tần Hoài Công biến sắc phi thân một nhát từ ghế rồng lao thẳng xuống túm lấy cổ áo Tề Mân quát lớn “ Nói rõ ràng cho ta”.

“ Bẩm chúa thượng, thần lần này đến đòi cống phẩm của Đế Quốc Nhật Minh không ngờ không đòi được còn bị cái tên Triệu Kim Nam kia đuổi đánh, khí thế uy áp hắn rất mạnh, xem chừng hắn đã tu luyện được đến cái mức khủng bố rồi, uy áp của hắn tỏa ra thậm chí thần muốn cất lời lên cũng không cất lên được, chúa thượng, hắn là còn nói muốn chuyển lời cho chúa thượng là.. là” Tề Mân kia nuốt nước bọt cố phun ra một tràng thật dài đến đây đã hết sức không nói được tiếp.

Tần Hoài Công sắc mặt lúc này đỏ lựng, chốc chốc lại chuyển sang xanh mét, hắn ta là vừa tức giận, lại vừa sợ hãi. Tiếp tục túm chặt lấy cổ của Tề Mân kia Tần Hoài Công gằn dọng “ Nói tiếp đi, hắn ta muốn ngươi chuyển cho ta lời gì”.

Đại sứ Tề Mân bị Tần Hoài Công bóp cổ cố gắng hớp hớp lấy chút hơi, phát ra từng lời “ Là, là hắn ta bảo rằng, chúa thượng nên giữ cái ghế cho chắc vào, kẻo, kẻo hắn ta muốn đến lấy thì chúa thượng cũng không còn, hắn, hắn còn nói chúa thượng là… là.. heo chó”

Tần Hoài Công nghe hai cái từ ngữ cuối cùng kia phát ra từ Tề Mân chính là điên tiết không chịu nổi, liền tung cước đạp một nhát đánh bay cái Tề Mân kia ra xa hai trượng, thân thể hắn run lên bần bật tức giận, bước chân lạnh lùng tiến đến ghế rồng, ngồi phịch xuống, lạnh lẽo phát ra một tiếng “ Chém”

Tức thì cái Tề Mân kia bị Cẩm Y Vệ cạnh bên Tề Mân tiến đến kéo cái tên này, Tề Mân kia sắc mặt tím ngắt vì bị Tần Hoài Công bóp cổ quá lâu dẫn đến choáng váng, nhưng lão ta vẫn loáng thoáng nghe thấy Tần Hoài Công hạ lệnh chém mình, liền vẫn cố phát ra hơi khò khè “ Chúa thượng, tha mạng”.

Mặc kệ tiếng kêu thảm thiết của Tề Mân, hai tên Cẩm Y Vệ vẫn lôi lão ra pháp trường, giơ một thanh đao to lớn chém phập một tiếng xuống, tức thì cái đầu của Tề Mân kai rụng xuống như một trái dừa, Cẩm Y Vệ xưa nay đã quen với chuyện chém giết nên thấy rất bình thường vẫn từ tốn đem cái xác Tề Mân vứt vào bao tải.

Tần Hoài Công sau khi biết được cái sự tình kia liền lo lắng không yên, nếu thực sự cái tên Triệu Kim Nam kia mà thật sự quay trở về Nam Thiên Quốc thì sẽ phải làm sao đây, cái dân chúng Nam Thiên Quốc vốn đã muốn nổi loạn lắm rồi, bọn dân đen Nam Thiên Quốc kia chẳng khác gì dầu còn cái tên Triệu Kim Nam kia thì cũng không khác gì mồi lửa, nếu để bọn chúng tiếp cận nhau thì chẳng phải sẽ là một cái đại nguy hiểm sao.

Không được nhất quyết không được, Tần Hoài Công lại quay sang hỏi cái tên thái giám cạnh bên “ Tề Mân kia là rời Đế Quốc Nhật Minh bao lâu rồi”

“Dạ bẩm chúa thượng, cũng là đã cách đây chừng hơn một năm rồi ạ”

“ Hơn một năm, hơn một năm đủ để cho cái tên Triệu Kim Nam kia đến được cái Nam Thiên Quốc rồi, không chừng còn xảy ra binh biến rồi cũng nên, trời ơi cái tên Tề Mân ngu như lợn kia, tại sao cái tên chó má hắn lại không dùng truyền tin thư để ta còn chuẩn bị cơ chứ, lại còn đích thân tự dẫn xác về đây” Tần Hoài Công tức giận vò đầu bứt tai gào thét, tay hắn quơ quơ bàn ghế đập loạn xạ.

Thái giám cạnh bên kia cũng không biết nói gì cho phải chỉ đành lẳng lặng cúi đầu.

Bỗng chốc một cái Cẩm Y Vệ lại lao vào đại điện, hộc tốc thở dốc tay cầm một cái lá thư nhỏ dâng lên Tần

Hoài Công nói “Bẩm, bẩm chúa thượng, Hải Thành, Hải Thành đã mất rồi”.

“Ngươi nói cái gì” Tần Hoài Công hét lớn chỉ vào mặt của cái tên Cẩm Y Vệ kia.

Tên Cẩm Y Vệ liền chắp tay nói tiếp “Mọi sự tình xin chúa thượng cứ xem trong truyền tin thư sẽ rõ.

Tần Hoài Công lúc này mới nhìn xuống cái lá thư nhỏ trong tay mình lập tức mở ra đọc.

‘Chúa thượng, Hải Thành một đêm yên ả, bỗng chốc từ đâu không biết một đạo quân thoắt ẩn thoắt hiện như quỷ, không ai biết chúng từ đâu đến, từng cái binh sĩ của ta bị giết chết không một tiếng động, Hải Thành đại loạn, biến mất lập tức trong một đêm, tất cả cái đội quân kia đều mang trang phục võ binh Nam Thiên Quốc, Kính thư.. Hải Thành đã thất thủ’

Tần Hoài Công đọc xong cái bức thư kia liền nghiến răng sắc mặt đỏ au tức giận vò nát ngay cái lá thư nhỏ đó.

“Các ngươi, lập tức ra lệnh trưng binh trước tuổi cho ta, sắp có một hồi đại chiến nữa rồi, a a a” Tần Hoài Công nhanh chóng viết một cái chiếu chỉ hạ xuống dưới.

Thái giám cạnh bên thấy vậy lập tức cất lời “ Chúa thượng, chẳng phải là chúng ta đã ra cái lệnh trưng binh trước tuổi rồi đó sao nếu bây giờ tiếp tục trưng binh chẳng phải là không thể hay sao”

“ Hừ, ta không cần biết, các ngươi, ta hạn cho các ngươi trước mùa thu này phải lập tức trưng đủ cho ta con số hai trăm vạn binh, bằng không thì cứ xách cái đầu chó của các ngươi về đây gặp ta”

Tần Hoài Công tức mình đập bàn hầm hầm đi ra khỏi đại điện trở về tẩm cung, hắn chính là vẫn đang điên tiết cái Tề Mân kia, chính vì cái tên đó mà cái công sức liều đánh cược chiếm Nam Thiên Quốc giờ đây có khả năng như đổ xuống sông xuống biển hết.

Một triệu binh lính kia coi như là sẽ hy sinh vô ích nếu cái tên Triệu Kim Nam kia khôi phục được Nam Thiên Quốc.



“ Trưng binh trước tuổi ư, ha ha, thì ra là như vậy, cái tên Tần Hoài Công này cũng thật lắm trò” Kim Nam cười lớn một tiếng xoa xoa đôi bàn tay, sau đó nhẹ nhàng véo má Tuyết Mai bên cạnh.

Võ tướng kia ngối dưới chiếc ghế nghị sự cũng cười lớn một tiếng tiếp lời “ Thống lĩnh, nếu là trưng binh trước tuổi thì hoàn toàn không đáng lo sợ, cái bọn Bắc Quốc bây giờ có khác gì gà cho chúng ta làm thịt đâu, bọn binh lính đó trói gà còn không chặt nói chi là đánh nhau, ha ha” Cái võ tướng làm động tác huơ huơ tay chém loạn xạ sau đó một tay giả bộ như vặt lông gà.

Kim Nam cũng mỉm cười nhưng không nói gì, hắn cuối cùng cũng đã hiểu, thì ra là cái Tần Hoài Công này sau khi thiệt hại gần như toàn bộ quân số đã ra cái lệnh trưng binh trước tuổi bắt bớ thiếu niên gia nhập quân đội, nhanh chóng bổ sung lực lượng.

Các cái quốc gia lân bang có lẽ định đánh nhưng bỗng chốc thấy lực lượng quân đội Bắc Quốc vẫn còn sung túc như vậy nên lại thôi, Kim Nam cũng là cười thầm cái bọn lân bang này cũng quá nhát gan đi, Đế Quốc Nhật Minh bản thân nội loạn thì không nói làm gì, nhưng cái Đại Mông Cổ Đế Quốc nổi tiếng hung hãn tại sao lại không động thủ a.

Nhưng Kim Nam cũng không suy nghĩ nhiều nữa, dù sao thì đây cũng là một cái tin tức tốt lành cho hắn , mỉm cười quay sang nhìn tuyết mai với ánh mắt nguy hiểm. Cái bộ dạng Tuyết Mai lập tức đỏ ửng khuôn mặt, nàng là biết rõ Kim Nam hắn đang định có cái hành động gì liền khẽ nói “ Chàng xem vẫn là còn người ngoài không nên như vậy chứ”

Võ tướng kia liền biết ý cất tiếng ngay “Thống lĩnh, ta còn có cái sự vụ chưa giải quyết, cáo từ” nói rồi võ tướng kia cúi mình lui ra. Kim Nam gật gật đầu cười nói với theo sau “ Đã là vất vả cho ngươi rồi ”

Sau đó không chần chừ gì thêm, Kim Nam liền lao tới vồ vập vuốt ve hôn hít Tuyết Mai, không kiêng kị gì hết, quân vệ canh phòng chủ trướng thấy vậy liền thổi tắt đèn lập tức lui ra.



Hải thành sau khi được thoát khỏi ách khống chế của quân binh Bắc Quốc liền tưng bừng múa hát ăn mừng, cái lão thuyền phu kia thấy vậy thì cười sung sướng lau nước mắt “ Con gái à, chúng ta là đã được tự do rồi, tại sao con không thể sống thêm vài ngày nữa, Triệu Kim Nam thống lĩnh đã về rồi a” nói rồi lão lại sụt sùi khóc lớn.

Mọi người đi đường xung quanh thấy vậy không có gì là lạ cả, cái ngày hôm nay Hải Thành xảy ra những trường hợp như vậy là thường xuyên, mọi người ai nấy đều vui sướng, người có con gái trong nhà thì đều có thể tự do ra ngoài mà không cần hoá trang nữa, ngày hôm nay đối với dân chúng Hải Thành còn vui hơn đón mùa xuân muôn phần.

Lão thuyền phu sau khi khóc nức nở một lúc liền lau nước mắt đứng dậy tiến đến cái doanh trại binh lính Nam Thiên Quốc kia, mọi ngày lão có vẻ già yếu nhưng hôm nay lại khỏe khoắn khác thường.

Trước cổng doanh trại lúc này đang tập trung rất đông thanh niên, đàn ông, trung niên, dân chúng còn đông hơn cả binh lính nhất thời lấn át quảng trường doanh trại.

Kim Nam sau khi chiếm được cái Hải Thành còn chưa hạ lệnh trưng binh thì đã lập tức có những đoàn người đông đảo nhao nhao phía ngoài doanh trại gào thét đòi nhập ngũ, nhưng họ cũng không có làm quá khích các cái hành động đập phá gì cả, họ vẫn giữ thái độ tôn trọng thành khẩn.

“ Ông lão, ông cũng đến để báo danh sao” Một cái thanh niên đang đứng xếp hàng phía trước thấy lão thuyền phu tiến đến liền cất tiếng hỏi. Lão thuyền phu cũng gật gật đầu nói lớn “ Đúng vậy là ta đi báo danh, ta cũng muốn là một cái binh lính Nam Thiên Quốc”.

Thanh niên kia thấy ông lão nói vậy thì liền gật gật đầu tỏ vẻ đồng tình quay lên cũng không có thái độ ngạc nhiên gì cả, chuyện này dù sao cũng quá quen thuộc với anh ta rồi, phía trước thậm trí còn nhiều lão bá thậm trí còn già hơn lão thuyền phu này cũng đến báo danh nữa cơ.

Một chốc lát sau thì có một cái võ phục binh lính Nam Thiên Quốc đi ra bắt đầu nói lớn tuyên bố “ Mọi người chú ý không được xô lấn chen đẩy, từ từ rồi sẽ đến lượt mình, trưng binh Nam Thiên Quốc bắt đầu”.

Những dòng người dù đã được cảnh báo trước thế nhưng là vẫn không ăn thua, dòng người kia khi vừa nghe thấy võ tướng bắt đầu phát lệnh trưng binh lập tức xô đẩy, tranh nhau nhao nhao lên, dù vậy nhưng họ vẫn không quá mất trật tự, binh lính của Kim Nam vẫn phải mệt sức một chút mới trấn tĩnh được mọi người để họ quay lại hàng.

“ Lão à, thật sự rất cảm ơn tinh thần của lão, nhưng lão cũng đã già rồi, xin hãy quay về để con cháu báo hiếu đi được không”

“Cậu nói cái gì, tôi vẫn còn khỏe lắm, cậu xem, tôi mỗi bữa vẫn là ăn đều đều được hai bát cơm cơ mà, củi tôi vẫn còn chặt tốt, cái bọn binh lính Bắc Quốc tôi xem chừng chúng cũng chỉ như củi mà thôi”

“Xin lỗi, nhưng nếu thực sự cháu mà nhận lão thì cũng sẽ bị thống lĩnh trách phạt, xin lão đừng làm khó chúng cháu mà” Cái binh lính tuyển dụng kia bộ dạng khó xử nói.

Lão bá kia cái đầu liền hơi nghiêng nghiêng nhìn về binh lính tuyển dụng với vẻ nghi ngờ, rồi một lúc sau bỗng lão ôm mặt khóc rống lên “ Cậu xem, bây giờ gia đình ta cũng đã bị bọn binh lính Bắc Quốc giết hết rồi, cháu gái ta cũng là bị bọn chúng làm nhục cho tới chết, nếu cậu không nhận lão, thì lão đây cũng chỉ biết đâm đầu tự vẫn thôi” Nói rồi lão giả kia bộ dạng quờ quạng lao về phía một cái cọc của doanh trại, định đâm đầu.

Tức thì một luồng nội lực áp bức tới khiến cái thân thể lão ngay trong lúc này tạm thời không thể di chuyển.

“ Thống lĩnh” Binh sĩ tuyển dụng kia lập tức cúi chào, hóa ra là Kim Nam hắn thấy ngoài này có sự ồn ào nên mới ra đây thấy cảnh tượng này lập tức ngăn cản.

Kim Nam liền bước tới đỡ cái lão bá kia sau đó quay về phía mọi người cất giọng nói lớn “ Mọi người, lão bá tánh, các lão bá tánh đều già cả rồi, ta biết mọi người vẫn là còn có ý chí, vẫn là muốn tiếp tục giết giặc trả thù, nhưng mọi người nghe ta, lão bá tánh nếu như đi cùng binh sĩ khỏe mạnh sẽ là một gánh nặng cho họ, thậm chí chưa giết được giặc đã hại chết người binh lính bên cạnh mình, mọi người có thể lập công trả thù bằng nhiều cách, không nhất thiết phải tham gia chiến trường, cung cấp lương thực, cung cấp quân bị, đó thậm chí còn là đóng góp công lao to lớn hơn rất nhiều so với việc tham chiến thực sự, mọi người, ta chỉ có thể nói thế thôi, sự thật tuy mất lòng nhưng đúng là như vậy”

Các Lão bá tánh sau khi nghe thấy Kim Nam nói vậy liền ủ rũ rút lui ra về, cái lão bá lúc trước kia Kim Nam ngăn cản tự vẫn, ngây người ra một lát sau đó một tia vui mừng ánh lên trong mắt lão, lão vui mừng hét lớn lên “ Đúng, thống lĩnh nói đúng, ta sẽ quay về làm xạ tiễn, làm cung tên, ta sẽ cung cấp quân bị, ta không thể trực tiếp giết bọn khốn khiếp kia, nhưng những mũi xạ tiễn ta làm ra, những cây cung ta làm ra sẽ kết liễu bọn chúng, ha ha”

Những lão bá tánh kia đang ủ rũ đi ra nghe được lời này liền lập tức phấn chấn, họ như tìm được lối thoát, tất cả bọn họ hồ hởi rời khỏi quảng trường doanh trại.

Những lão bá tánh kia sau khi dời đi cũng chiếm một lượng lớn số người đến báo danh, thế nhưng số người còn lại tiếp tục báo danh vẫn còn đông lắm, Kim Nam gật đầu thỏa mãn, sau đó vẫy vẫy tay chào những cái thanh niên đến báo danh cười nói vui vẻ, hạ lệnh cho việc trưng binh được tiếp tục diễn ra.



Ngay sau khi tin tức Hải Thành thất thủ, thống lĩnh cuối cùng đã biến mất quay trở về, người dân Nam Thiên Đại Đế Quốc xôn xao dữ dội, lần lượt xảy ra những cuộc binh biến kháng chiến tập kích đấu tranh chiếm thành trì nổ ra.

Vĩ Cực thành, Nam Uyển thành, hai đại thành trì lớn xảy ra đại binh biến, một thế lực tự xưng là Lý Nam Đế nổi lên đòi đánh giết quân binh Bắc Quốc tại hai đại thành trì này. Trong khi cuộc trưng binh của quân đoàn Kim Nam vẫn đang diễn ra thì Lý Nam Đế kia với hơn mười vạn binh không biết tự dưng đã chiêu mộ được từ đâu, đã khiến hai cái đại thành trì kia trong tay quân binh Bắc Quốc hoàn toàn thất thủ.

Có một khả năng duy nhất, Lý Nam Đế này ôm tâm tư phục quốc đã lâu nhưng không có thời cơ, nay Kim Nam quay trở về khiến dân chúng xao động, Lý Nam Đế lợi dụng những liên lạc từ trước tận dụng cái tin tức này, chiêu binh mãi mã, trong một thời gian ngắn quân số tăng vọt, có thê Lý Nam Đế phạm vi trưng binh rộng hơn Kim Nam nên mới có thể làm được điều này, khác với Kim Nam hắn chỉ trưng binh tại Hải Thành.

Trong chốc lát quân binh Bắc Quốc bỗng chốc phải đối mặt với hai thế lực lớn nổi lên nhất thời đại loạn, những quan binh võ tướng Bắc quốc khi vừa mới nghe tin Lý Nam Đế đem binh đến công kích thành trì là đã lập tức bỏ mặc tất cả mà tháo chạy.

Nếu những cái quan binh Bắc Quốc này mà còn ở lại thì chỉ có chịu hai cái hậu quả mà thôi, một là bị dân chúng trong thành nổi loạn đánh chết, hai là bị quân đội Lý Nam Đế công kích chiếm thành lôi ra băm vằm.

Cứu binh cũng sẽ không có, các cái thành trì khác cũng rơi vào cái tình trạng ốc không mang nổi mình ốc làm sao có thể phái viện binh, trông chờ viện binh từ chính quốc chính là điều viển vông đối với bọn chúng, viện binh từ Bắc Quốc kéo sang ít nhất cũng phải mất vài tháng, mà trong vòng vài tháng đó thì bọn chúng đã có thể bị chém chết vô số lần rồi, vì vậy biện pháp duy nhất lúc này chỉ có thể là bỏ chạy mà thôi.

Tin tức Lý Nam Đế nổi lên đã đến tai Kim Nam, hắn chính là vui mừng vô cùng, Kim Nam hắn cũng là tồn tại cái suy nghĩ không biết ai sẽ thay thế hoàng triều họ An đây, bản thân hắn thì không thể nào tiếp quản được cái đất nước này, hắn là chỉ muốn có thời gian để có thể tu luyện và xách đao đi trả thù mà thôi, nếu tiếp quản cái Nam Thiên Quốc thì sẽ phải xử lí vô số cái công vụ, dù sao làm một vị vua cũng không đơn giản.