Biên Nhược Thủy

Chương 71




Lúc tôi ra ghế ngồi nghỉ sau nửa tiếng đồng hồ tập khởi động thì có chuông điện thoại. Tôi biết ngay mà, là mẹ gọi.

“Thi tốt nhé, đừng lo lắng gì hết.”

“Vâng ạ.” Tôi bình tĩnh trả lời mẹ.

Mẹ cũng không nói gì thêm, đợi đến khi tôi cúp máy mới thôi. Bấy giờ tôi mới biết có cả đống cuộc gọi nhỡ, đa phần là của mẹ, còn đâu là của một số lạ. Trực giác mách bảo tôi là Phó Tử Vân, nhưng lúc định gọi lại thì các thầy giám thị đến. Tôi vội để túi đấy, chạy lại xếp hàng tập trung.

Kỳ thi cũng không quá căng thẳng như tôi tưởng, có lẽ vì đây là thi thể dục. Ba hạng mục bóng rổ chuyên nghiệp thì tôi qua chắc, kiểm tra thể chất cũng không quá khó nên lúc bị gọi đến tên, đầu óc tôi chưa kịp nghĩ ngợi gì thì đã thi xong rồi.

Thầy chủ nhiệm đã cầm lấy túi của tôi từ bao giờ, lục sục cái gì bên trong như kẻ trộm, thấy tôi đùng đùng tới gần thì rú lên một tiếng.

Bị tôi bắt quả tang nên thầy giật mình đánh thót rồi lại trưng ra cái bộ mặt cợt nhả kinh điển. Nhìn thầy tôi nhớ đến tình bạn lúc trước, thật ra mới vài ngày mà cảm giác như thầy không làm mặt đó với tôi từ rất lâu rồi.

“Thầy nói đi, hôm đấy là tại làm sao?” Tôi vừa bước thong dong tới vườn trường vừa ra vẻ lơ đãng hỏi.

“Tại làm sao là sao?” Thầy chủ nhiệm tiếp tục giả nai.

“Là hôm thầy với ba em làm cái gì mất hết hình tượng ấy, bị em phát hiện còn vô duyên vô cớ lao vào đánh em ấy. Do you understand?”

Thầy trở nên ngượng ngập, lần này chắc không phải diễn. Tôi được thể hỏi luôn: “Thầy với ba em là ghét nhau lắm à? Cả đời không ai chịu ai nhưng thật ra rất thân nhau phải không?”

Thầy chủ nhiệm lắc đầu, khổ tâm nói: “Không, những lời ba em mắng tôi đều là thực bụng, thầy với ba em, nói thế nào nhở, thân nhau từ lâu rồi nhưng cũng không phải là bạn thân nhất. Tại hồi ấy có một chuyện xảy ra làm tình cảm ban đầu rạn nứt dần. Bây giờ ngoài mặt vẫn là anh em nhưng gặp nhau cũng chỉ nói mấy câu xã giao rồi thôi…”

“Đã có chuyện gì?”

“Mắc mớ gì đến em, muốn biết thì đi mà hỏi ba em, thầy không dám nói đâu, ba em lại chả bổ đầu thầy ra.”

Nhìn bộ dạng lúng túng của thầy, tôi cũng không để bụng gì chuyện hôm trước. Chẳng qua là tôi vẫn thấy khó hiểu, tôi nhớ mang máng lần thầy chủ nhiệm gọi tôi đến nhà thầy uống rượu, ba cãi nhau với thầy một trận. Tôi ngồi trong xe nên nhớ rõ là bên ngoài rất ồn ã nhưng lúc ấy tôi say quá nên chẳng nghe ra cái gì.

“Ba em chờ ngoài kia à?”

Thầy chủ nhiệm hỏi làm đứt đoạn hồi tưởng của tôi, tôi gật đầu, hỏi thầy có muốn về cùng không. Thầy chối luôn, bảo thầy tự lái xe đến, xe đang để trong bãi.

Thấy thầy định đi tôi vội chạy theo, nhân cơ hội hỏi: “Nếu em muốn một bạn bằng tuổi em vào lớp của thầy thì thầy giúp em cho bạn ấy vào học được không?”

Thầy ngẫm nghĩ rồi trả lời: “Nếu đầy đủ giấy chứng nhận thì mang hồ sơ đến xin chuyển vào lớp cũng không vấn đề gì, nhưng ai kia phải có gì đút lót gì cho thầy chứ nhỉ?”

Tôi nóng máu: “Đút lót gì? Em bây giờ không có một cắc, trên người chỉ có mấy cân thịt thôi, thầy muốn cắt xén chỗ nào thì cứ việc.”

“Thịt em tôi chả thèm, vừa độc hại vừa lắm vi khuẩn…”

“Thế thầy muốn làm sao? Em chẳng có gì nữa đâu.”

Thầy chủ nhiệm nhe răng cười “Thầy chỉ muốn biết em với bạn kia quan hệ thế nào thôi.”

Câu này của thầy đúng là một đòn knock out, tôi muốn nói thật lắm nhưng sợ thầy không chấp nhận nổi, mà chuyện này cũng không thể lẩn tránh mãi được.

May thay đúng lúc ấy một loạt tiếng còi vang lên chen ngang, xe ba tôi đỗ phía trước một đoạn, tôi chẳng nhìn rõ mặt ba nhưng nghe còi ing ỏi cũng đủ hiểu ba sốt ruột đến thế nào rồi. Thầy chủ nhiệm rất biết mình biết người, hẹn hò đến hè nói chuyện tiếp rồi lao đi nhanh như chớp.

Lúc tôi lên xe, ba có vẻ không vui, tôi với ba giống nhau, nghĩ gì cũng biểu hiện ra mặt nhưng có chết cũng không chịu nhận. Bây giờ có hỏi cũng chẳng được gì, thôi thì đành đợi đến hè đem ba cái việc mắc dịch này ra giải quyết nốt vậy.

Xe càng lúc càng về gần đến nhà, nhận ra ba muốn tranh thủ đón mình về nên tôi cuống quít viện lý do này lý do kia, bảo đang sống cùng Biên Nhược Thủy, cũng phải thu xếp các thứ đã, hai ngày nữa mới về được.

Ba hoàn toàn tin tưởng Biên Nhược Thủy, hồi trước tôi xin đến nhà bạn thể nào ba cũng lo tôi đàn đúm ăn chơi lêu lổng. Giờ nhắc đến Biên Nhược Thủy, ba không có ý kiến gì, còn nói có bạn tốt như Biên Nhược Thủy là phúc lớn của tôi.

Chẳng biết đến lúc biết sự thật ba sẽ có thái độ như thế nào. Tôi cũng chẳng dám tưởng tượng. Cuộc sống mới tươi sáng lên một chút, tôi không muốn nghĩ gỡ, tuy giấu giếm mãi cũng không được nhưng ở tình huống hiện nay, tôi chỉ có thể đi đến đâu hay đến đó.

Gõ cửa một lúc lâu mà cũng chẳng thấy ai, tôi đành tự lấy chìa khóa của mình ra mở. Biên Nhược Thủy không có nhà, giờ này tan làm rồi, chắc có chuyện gì nên về trễ. Tôi dọn dẹp qua nhà cửa, tắm táp giặt giũ sạch sẽ, thay quần áo đi đón cậu.

Vừa đi tôi vừa thấy bực mình, tôi thi mà cậu chẳng buồn đoái hoài, lúc tôi về cũng không ra nghênh đón. Tôi mà biết cậu lén lút làm gì sau lưng tôi thì liệu hồn.

Luôn mồm than thở nhưng trong lòng tôi vui lắm, thực ra cậu bày vẽ thế cũng có để làm gì đâu, hơn nữa hoàn thành xong nhiệm vụ lớn nhất rồi, sau đây tôi muốn bay nhảy một trận xả láng.