Biên Nhược Thủy

Chương 17




“Mẹ, con có chuyện này muốn nói với mẹ, mẹ vào phòng với con nhé?”

Mẹ nhìn tôi đầy nghi ngờ, ngẫm nghĩ một lát rồi cuối cùng gật đầu, nhỏ giọng hỏi: “Không gọi ba hả con?”

“Con với ba không hợp nhau lắm, con nói với mẹ rồi mẹ nói lại với ba nhé.”

“Cũng được.” Mẹ cởi tạp dề, xoa xoa tay, rồi đi vào phòng ngủ. Tôi tìm một chỗ ngồi xuống rồi bắt đầu chuẩn bị, nên nói từ đâu mới phải đây? Nếu nói thẳng ngay, chỉ sợ lại dọa mẹ, có khi còn bị mắng cho là nói giỡn không phải lúc.

Tôi đằng hắng mấy tiếng, nhe răng ra cười cười, rồi mới hỏi: “Mẹ, giờ sinh hoạt nhà ta cũng không khó khăn lắm ha?”

Vừa nghe tôi hỏi xong, mẹ tôi đứng dậy tính đi ra khỏi cửa ngay, tôi vội vàng chạy theo túm tay lại, kéo bà ngồi xuống ghế: “Mẹ làm gì đó trời? Con còn chưa nói xong mà.”

“Đừng có hòng gạt mẹ lấy tiền nhé, không có cửa đâu con, bây giờ thì đừng có mơ lấy được của mẹ mày tới nửa xu.”

Tôi méo mặt, “Mẹ, trong lòng mẹ, con trai mẹ chỉ là thằng thích moi tiền người khác thôi sao?”

“Không phải thế…nhưng mày muốn nói chuyện tử tế với mẹ, chắc chắn là vòi tiền.”

Cái này chính là hậu họa do mấy cô bạn gái cũ của tôi để lại đây mà, để lấy lòng các nàng mà tôi đã gạt mẹ lấy không ít tiền. Đợi tới lúc tôi không còn ý muốn ấy nữa thì sự tin tưởng của bà cũng bay đi mất không ít rồi.

“Không phải, mẹ, con muốn hỏi là nhà ta có khả năng nuôi thêm một người nữa không ấy.”

Nhìn vẻ mặt mẹ còn mơ mơ hồ hồ, tôi lại nói tiếp: “Mẹ yên tâm, cậu ấy đơn giản lắm, hơn nữa lại rất chịu khó. Con nghĩ cậu ấy mà tới thì mẹ cũng chả phải làm việc nhà nữa đâu, hơn nữa cậu ấy nấu cơm cũng ngon, ăn lại không nhiều, mà giờ lại không có chỗ ở.”

Mẹ tôi hỏi dò: “Có phải mày làm con nhà người ta mang thai rồi không hả? Mẹ nói cho mày biết, đừng có nói mẹ, ngay cả ba mày cũng đừng hòng đồng ý…”

“Mẹ!” Tôi ngắt lời mẹ, khổ sở đính chính lại: “Cậu ấy là nam mà, làm sao mang thai được?”

“Nam hả?” Mẹ tôi lại càng mờ mịt, tôi kéo ghế tới ngồi cạnh bà, bắt đầu kể lại từ lúc hai chúng tôi gặp nhau, rồi thường ngày hắn chăm sóc tôi ra sao, tình cảnh bây giờ đáng thương thế nào. Trong lúc kể tôi có để ý thêm mắm dặm muối thêm chút ít, nhìn vẻ mặt thương hại của mẹ, tôi biết mình đã làm được rồi.

“Chuyện là như thế đó, bạn con như thế ấy, mẹ cứ gặp nhiều rồi sẽ biết thôi, tuyệt đối không phải dạng người ngưu tầm ngưu, mã tầm mã đâu.”

“Thảo nào mấy lần mày về nhà đều thấy quần áo sạch sẽ, mẹ còn tưởng có con bé nào giặt hộ mày chứ…” Mẹ tôi lầm bầm.

Sặc! Mấy cô nương ấy giặt quần áo cho tôi á, không lột da tôi ra là may lắm rồi. Tôi rủa thầm mấy câu rồi quay lại hỏi mẹ: “Mẹ nghĩ sao?”

Mẹ liếc liếc nhìn tôi, vặn lại: “Sao lớp mày nhiều bạn như thế lại có thể biết được nó tốt, lại còn muốn mang về nhà nữa chứ? Nghe mày nói thế, mẹ thấy thằng nhóc ấy không hợp với mày chút nào a.”

“Mẹ, mẹ không biết chuyện này rồi.” Tôi nắm chặt tay mẹ, “Mẹ còn nhớ hồi trước có lần thành tích học tập của con tiến bộ không? Đều là do cậu ấy chỉ bảo đó. Chính cậu ấy giúp con học, phụ đạo thêm bài vở, giờ cậu ấy không thể đi học, hơn nữa lại có vấn đề về tâm lý. Làm sao con nhẫn tâm bỏ qua được! Nếu đổi lại là mẹ thì mẹ có thể bỏ qua dễ dàng được sao?”

Mẹ tôi thở dài, trầm giọng nói: “Các con còn trẻ, chưa trải sự đời, không phải chuyện gì cũng có thể giải quyết đơn giản được đâu. Mẹ cũng đâu phải người nhẫn tâm gì cho cam, nhưng đôi khi con người không hề tốt đẹp, con làm sao biết được hết lòng dạ người đây.”

“Mẹ!” Tôi thiếu chút nữa thì quỳ xuống, “Con xin mẹ đấy, con không bảo mẹ nhận nuôi cậu ấy, chỉ là muốn cho cậu ấy ở lại đây một thời gian thôi. Cậu ấy cứ nửa tỉnh nửa mê, lại ở bên ngoài nữa thì con lo lắm. Mẹ cho cậu ấy tới đây ở cho tới lúc khỏe hơn, mà cậu ấy cũng không chịu tới đây ăn không ngồi rồi đâu.”

Trông sắc mặt thì rõ mẹ tôi còn chút do dự, nhưng cũng có vẻ sắp ra quyết định. Tôi nhân cơ hội, kiên quyết nói thêm một câu: “Con đảm bảo, nếu cậu ấy tới đây thì cậu ấy học bao nhiêu con sẽ học bấy nhiêu.”

Cuối cùng mẹ tôi mới gật đầu một cách khó khăn: “Trước tiên con cứ mang thằng bé qua đây ở đi, mẹ đi nói với ba một chút, vấn đề lớn nhất là ở ông ấy đấy.”

“Cảm ơn mẹ, con yêu mẹ nhất a.” Tôi lập tức vọt lên ôm chầm lấy mẹ, mẹ tôi giả bộ khó chịu, xua ra: “Tránh ra, tránh ra, ai đời lớn thế rồi còn đòi ôm cứng lấy mẹ nữa hả?”

“Con không lớn, con mãi mãi là cái chăn bông quấn chặt lấy mẹ.”

“Xê ra nhanh, muốn làm cái gì thì đi làm nhanh lên.” Bà đứng lên đẩy cửa ra ngoài, bỗng nhiên quay đầu lại hỏi: “Bệnh của thằng bé sẽ không tự nhiên tái phát, nhảy lên cắn người hay cào cấu gì đó chứ?”

“Mẹ nghĩ cậu ấy bị bệnh dại hay sao mà cào người với chả cắn người chứ. Mẹ cứ yên tâm, cậu ấy cắn hỏng cái gì con đền cái ấy.”

“Mày thì đền được cái gì? Đến lúc đó, mày phải bị cắn đầu tiên.”

Tôi cười cười đẩy mẹ ra ngoài: “Mẹ nhanh đi nói với ba đi, con muốn đi ngủ rồi.”

Mẹ hừ một tiếng rõ to rồi lườm tôi một cái: “Không có việc cần là lại đẩy mẹ mày đi, cái đồ bất hiếu này…”

Việc đã giải quyết xong, tôi vui vẻ đóng cửa lại. Chuyện ba tôi không cần phải lo lắng nhiều, thường thì việc gì được mẹ thông qua thì ba tôi cũng sẽ không phản đối nữa. Ngày mai tôi lại còn được đường đường chính chính mà ra ngoài nữa, ha ha…có thể ngủ ngon rồi.

Hôm sau thời tiết tốt như tâm trạng của tôi vậy. Trong túi có tiền, cũng có cả di động, trên người cái gì cũng có thì quả là sẽ khiến con người ta tự tin hơn rất nhiều nha. Lần này tôi tính trước, đi ngay tới cửa hiệu làm đầu tìm Biên Nhược Thủy, mới tới cửa đã có mấy người đi ra đón khách, vừa nhận ra là tôi thì cả bọn đã chán nản trở vào. Một người còn ngoái đầu lại bảo: “Hôm nay Biên Nhược Thủy không tới.”

Không tới sao? Tôi ngó nghiêng nhìn vào trong cửa hiệu, đúng là không có thực, thế thì phải quay về thôi. Nhà Biên Nhược Thủy cách đây cũng không xa lắm, chỉ sợ hắn lại không chịu ở nhà mà chạy đi lung tung gây phiền phức thôi. Vừa nghĩ tới đó, tôi vội vàng ba chân bốn cẳng chạy tới nhà hắn.

“Này!”

Tôi gọi Biên Nhược Thủy đang đứng ngẩn ra trước cửa nhà, hắn quay đầu lại vừa nhìn thấy tôi liền nhoẻn miệng cười rồi lại nhăn mày, tôi bực mình, đi tới cạnh hắn hỏi: “Làm sao thế? Thấy tớ tới thì chán lắm à.”

“Không phải, người tuyết tan mất rồi, không đắp lại được nữa.” Biên Nhược Thủy thở dài một cái.

“Cậu ngốc thế!” Tôi cốc đầu hắn một cái, “Nắng thế này không tan mới lạ đó.”

Biên Nhược Thủy nghiêng đầu nghĩ nghĩ một lát, rồi ỉu xìu bảo tôi: “Đôi khi mọi chuyện diễn ra như ý trời, có muốn đổi cũng không đổi được. Nếu tớ có phép, tớ sẽ biến cho tuyết quay trở lại, như thế tớ sẽ không thất hứa với cậu nữa. Tống Thiên Lộ, cậu có giận tớ không?”

Tôi nhận ra ở lâu lâu với Biên Nhược Thủy sẽ mất đi vài tế bào não là điều hiển nhiên. Thực sự không thể hiểu nổi những gì hắn nghĩ, nhưng hắn suy nghĩ càng nhiều càng tốt, như thế cũng có khả năng hồi phục dần dần. “Tớ giận cái gì chứ?” Tôi đáp.

“Vậy là tốt rồi!” Biên Nhược Thủy cúi đầu nhìn đống tuyết tan đọng trên mặt đất, “Tớ sẽ không phải đứng đây đắp suốt như vậy nữa.”

Tôi căng thăng, chỉ vào đống tuyết trước mặt: “Đừng nói cậu đứng đây đắp tuyết mãi đấy chứ?”

Biên Nhược Thủy làm như không có chuyện gì, chỉ bâng quơ gật đầu: “Đúng rồi, từ lúc sáng sớm thì vẫn còn được lắm, nhưng mặt trời vừa mọc thì bắt đầu tan ra, cả sáng nay tớ chỉ đứng đây nhìn người tuyết càng ngày càng thu nhỏ lại, nếu cậu không tới, tớ cũng không có cách nào đắp lại được.” nói rồi ngoảng mặt sang nhìn tôi cười cười.

Tôi cúi đầu nhìn kỹ, đúng vậy, đống tuyết này nhìn vẫn còn rõ hình dạng của người tuyết. Trong lòng tôi nổi lên một loại tư vị, cầm chặt tay hắn kích động nói: “Biên Nhược Thủy, cậu tới nhà tớ sống đi! Đừng ở chỗ này nữa, được không?”

“Tại sao?” Biên Nhược Thủy ngẩng đầu nhìn tôi.

Tôi đáp nhanh: “Vì tuyết ở nhà tớ vẫn chưa tan.”

Biên Nhược Thủy rút tay lại, rầu rĩ nói: “Tớ sao tới nhà cậu được, cậu nghĩ cũng đơn giản quá đi. Còn ba cậu? Còn mẹ cậu nữa? Họ nghĩ sao đây? Hơn nữa tớ không sống một mình, con người không chỉ nghĩ cho bản thân mà nên nghĩ tới cảm nhận của người khác nữa, cậu cũng phải nghĩ giùm cho ba mẹ cậu chút đi.”