Biến Miêu Ký

Chương 20: Cậu biến tôi thành tài sản tư nhân của cậu




“Đám sinh viên của tôi, rất đáng yêu.” Kha Hướng Minh nhấp một ngụm trà Thiết Quan Âm, giương mắt nói.



Mạc Nghiên Trạch ngồi trên ghế hưu nhàn ở văn phòng lầu hai mà nhìn xuyên qua cái cửa sổ sát đất đến phòng nghỉ chung của văn học viện.

“Cảm thấy như thế nào?” Kha Hướng Minh đặt chén trà xuống bàn, phiêu mắt nhìn xuống nam sinh rõ ràng không biết mình chính là tiêu điểm ở dưới lầu, khóe miệng khẽ nhếch cười.

Bị hỏi, liền nhìn về đám sinh viên rộn ràng nhốn nháo ở phía dưới, lại không biết trả lời như thế nào.

Lấy qua một tập hồ sơ cũ kỹ trên bàn, Kha Hướng Minh nói: “Hồ sư tư liệu của cậu ta.” Mạc Nghiên Trạch đưa tay cầu lấy, cổ tay áo sơ mi theo đà rụt lại lộ ra vòng trang sức hiệu Cartier dành cho nam cực kỳ chói mắt.

Kha Hướng Minh “sách” một tiếng, nói: “Mạc đại thiếu gia thế nhưng lại có hứng thú với sinh viên, thật là bất khả tư nghị…”

“Rất kỳ quái sao?” Mạc Nghiên Trạch mở miệng, phát âm rõ ràng, thanh âm thuần hậu khiến cho người ta khó có thể kháng cự.

Kha Hướng Minh lắc đầu: “Chính là cảm thấy được, đơn thuần luôn luôn không phải là khẩu vị của anh.”

“Vậy sao?” Từ đầu tới đuôi, Mạc Nghiên Trạch đều không có đối với nghi vấn cùng hiếu kỳ của đối phương mà trực tiếp trả lời, hắn cởi bỏ dây buộc túi hồ sơ, bên trong ước chừng có hơn mười tờ A4, tùy ý có thể thấy được một ít lý lịch sơ lược, còn có bức ảnh của một thiếu niên thanh tú nhưng nghiêm nghị, bằng cấp cùng đánh giá của giáo viên. Tiếp tục xem qua hồ sơ học sơ cao trung, thành tích cũng không tệ lắm, chính là… môn toán thật sự rất bi thảm (= =), này, học lệch kiểu này cũng quá nghiêm trọng đi!

“Văn học hệ đại học F của các cậu điểm tuyển là bao nhiêu?” Mạc Nghiên Trạch hỏi.

Kha Hướng Minh: “Khóa trước đều là văn học hệ S thị lấy điểm cao nhất.”

Mạc Nghiên Trạch: “Xếp hạng như thế nào?”

Kha Hướng Minh: “Trường cao đẳng văn khoa bài danh hạng thứ  hai trăm toàn bộ thành phố.”

Mạc Nghiên Trạch đảo phiếu điểm trong tay, nghi vấn nói: “Vậy cậu ta là như thế nào có thể thi đậu?”

Kha Hướng Minh chọn mi: “Ai nói cho anh biết là cậu ta đậu?”

Mạc Nghiên Trạch: “…”

Lật đến trang hồ sơ cuối cùng, phía cuối còn có viết một dòng chữ [tuyển sinh đặc biệt, ủy phó bí thư X đại học F đề cử nhập học.]

Kha Hướng Minh đứng dậy lấy nước vừa mới đun, Mặc Nghiên Trạch nói: “Xã hội này, vẫn là cần quan hệ, không cần cái gì gọi là tài năng.”

Mạc Nghiên Trạch nói: “Tôi sẽ xử lý tốt, anh chờ mấy ngày nữa đến phòng hành chính báo danh đi.”

Kha Hướng Minh xoay người, thân sĩ cười: “Cảm tạ.”

Mạc Nghiên Trạch đem tư liệu thả lại túi hồ sơ, đứng dậy, đi đến cửa sổ to sát đất, khoanh tay lại.

Nam sinh tuấn tú ngồi trên sô pha ở dưới lầu kia, tựa hồ hiểu biết vượt xa người thường.

Bản thân rõ ràng có thể cười, nhưng lại cười đến tương đương, tương đương, mê người.

×××

“Tớ là nói, cậu cười đủ chưa?” Bạn tốt Sở Văn Hạnh quơ quơ tay, gia hỏa này có phải bị chạm dây thần kinh cười không? Anh rốt cuộc muốn ngây ngô cười tới khi nào a… Không phải là truyền thuyết băng sơn của văn học viện sao! Khi nào thì biến thành dãy núi Alps rồi (ý nói anh Luật như thời tiết ở trên dãy núi Alps thời tiết thất thường)? Anh cười rộ đến tươi như hoa vậy có thể đi đóng quảng cáo kẹo ngọt được rồi đi!

Hà Nghiên Luật trát trát nhãn tình: “Ân?”

(=_=) Gia hỏa này tuyệt đối là bị choáng điên rồi! Đã check!!

“Cho nên nói… Nãy giờ tớ nói cái gì cậu đều có nghe vào tai đâu!!” Sở Văn Hạnh ném thư lên bàn cà phê, cả giận nói.

Ánh mắt Hà Nghiên Luật cong lên như trăng lưỡi liềm, vẻ mặt si ngốc như trước: “Cái gì?”

“Cậu chỉ là vừa đủ điểm đậu môn toán thôi sao lại cứ như rớt trúng mỏ vàng vậy hả! Từ lúc tớ biết cậu cho tới giờ chưa lần nào thấy cậu người ngu lần này! Còn hình tượng gì nữa a! Cậu nha, rốt cục có phát hiện ra đám người xung quanh đang nhìn cậu bằng ánh mắt gì không?” Sở Văn Hạnh một bên không ngừng nói nhỏ bên kia chỉ tay về hướng đám người ——

Người qua đường Giáp: [Cái kia…. Là Hà Nghiên Luật của văn học viện?]

Người qua đường Ất gật gật đầu: [Ân! Anh ta cư nhiên là đang cười a…]

Người qua đường Bính lấy tay quệt mồ hôi trán: [Không chỉ là cười một cái, hơn nữa cười nãy giờ cũng lâu lắm rồi…]

Người qua đường Đinh chân mềm nhũn: [Nga tôi gặp Lady Gaga rồi a!… Nụ cười này, ánh mắt này, còn có khí tức màu hồng nhạt chung quanh… Mau đỡ tôi a!! Băng sơn hóa tuyết sơn băng tôi mù rồi a!!!] (ta nghĩ anh này ám chỉ là chuyện này hiếm cỡ như được gặp mặt Lady Gaga vậy.)



Sở Văn Hạnh lại chỉ sang hướng khác ——

Người qua đường Mậu trầm ngâm: [trực giác của một nữ nhân cho thấy…]

Người qua đường Kỉ khẩn trương đến phát run: [Cậu đừng nói! Đừng nói ra! Tuyệt đối không được nói ra!!!]

Người qua đường Canh quyết đoán nói tiếp: [Anh ta yêu rồi.]

Người qua đường Tân đập đầu vào tường: [Cậu đừng có nói cho tôi biết sự thật nha! Bà đây không có muốn biết a!!! Ô ô ô…]



Sở Văn Hạnh thu hồi tay lại căm giận trừng mắt nhìn Hà Nghiên Luật nói: “Cậu toàn thân cao thấp đều nhiễm đầy màu hoa đào mà không hề phát giác ra a!” Cậu bỗng nhiên hạ giọng, hoài nghi nói, “Cậu nha không phải thật là… đã yêu đi?”

Hà Nghiên Luật nâng mặt nghiêng tựa vào ghế sa lon, ánh mắt ba mươi độ hướng về phía đám mây bên ngoài cửa sổ: “….Không có.”

“Vậy cậu rốt cuộc đang nghĩ gì a!” Sở Văn Hạnh mặt mày vặn vẹo.

“…Không có nghĩ cái gì.” Hà Nghiên Luật lạnh nhạt.

Sở Văn Hạnh: “…”

Tuyệt đối không thể để cho Sở Văn Hạnh biết mình đang nghĩ đến Tiểu Hắc! Vạn nhất cậu bị một cái kích động nào đó nói lộ hết chuyện mèo tinh, kia Tiểu Hắc liền bi kịch…! Cho nên nói, thà rằng tránh, anh cũng không mạo hiểm như vậy.

Mấy ngày trước biết được thân phận chân thật của Tiểu Hắc, Hà Nghiên Luật vẫn còn cảm thấy giống như là đang nằm mơ.

Tám năm anh viết truyện cổ tích, lại không nghĩ chính mình có một ngày sẽ sống trong đó. Làm người cô tịch suốt mười mấy năm qua, bởi vì sự xuất hiện của mèo đen, toàn bộ đều phảng phất tan thành mây khói.

Trong tâm lý học có nói, mọi người đều có bản năng lựa chọn quên đi nỗi thống khổ mình từng trải qua, đây là một loại năng lực tự bảo hộ của nhân loại. Khi bạn bị vây trong hạnh phúc cùng sung sưởng, từng nỗi thống khổ cùng bi thương sẽ từ từ phai nhạt đi.

Còn có câu nói, nếu toàn bộ sự tình đều phát sinh tốt, cũng không phải là thuần túy đều là may mắn, chỉ cần có kiên nhẫn vượt qua hết mọi thống khổ liền có thể gặp được chuyện tốt.

Hà Nghiên Luật nghĩ, nếu xem sự tịch mịch mà anh phải khổ tâm chịu đựng, như vậy dùng mười năm cô đơn kia đổi lấy con mèo đen kia cùng anh vượt qua tương lai cũng đáng giá.

Như thế, cho dù là đang nằm mơ cũng hiểu được hạnh phúc.

Hồi tưởng lại buổi tối hôm qua ——

“Phương thức tính tuổi mèo và cách tính tuổi người không giống nhau…” Hà Nghiên Luật cầm lấy con chuột lên mạng tra mấy thứ kiến thức về mèo.

Diệp Dịch Hành ghế nằm trên người anh cười thầm: lúc ông đây chỉ mới làm mèo chưa thành tinh cũng chưa thấy anh để bụng như vậy, hiện tại quả thực là đem ta nâng lên thành thân tiên rồi a!

“Trên kia nói, mèo sống hai mươi năm của người tương đương với một trăm tuổi, kia, vậy, một ngàn tuổi thì bao nhiêu năm a? Hai trăm năm?”

Diệp Dịch Hành bất đắc dĩ nói: “Ngươi tính sai rồi.” Đối phương trước sau như một vẫn là loại ngu toán.

“Đâu có sai?” Hà Nghiên Luật diện bộ run rẩy, từ lúc mèo đen có thể nói chuyện, liền phát hiện tiểu gia hỏa này thông minh vô cùng, chỉ số thông minh còn muốn cao hơn người! Biết làm toán! Hiểu văn học! Còn biết thao tác máy tính…!

Vì thế, mỗi một chuyện làm cho anh chấn kinh anh đều muốn gào lên rằng cái thế giới này thật không có tầm thường tí nào!

Chắc là do làm mèo tinh cô độc quá nhiều năm nên liền học hỏi nhiều chứ gì…

“Mèo một tuổi tương đương với nhân loại mười lăm tuổi, này mười hai tháng chẳng khác nào mười lăm năm, thế nhưng mèo sống tám mươi tuổi đến một trăm tuổi, theo tuổi của nhân loại lại chỉ có 5 năm, này rõ ràng không phải là hàm số bậc một sao…” (thứ lỗi cho ta, khả năng toán học của ta so với anh Luật tương đương nhau, nếu không có hiểu liền nói cho ta biết để ta tìm cách sửa.)

“Hàm số bậc một?” Hà Nghiên Luật mị hí mắt, “Sao lại cảm thấy từ này có chút quen a…”

Quen cái đại đầu quỷ của anh! Hàm số bậc nhất là kiến thức toán học sơ trung! Rõ ràng là đã học rồi!

“Anh thật sự tốt nghiệp trung học rồi sao?… Toán học,” Diệp Dịch Hành vểnh vểnh ria mép trêu chọc nói, “So với mèo còn kém a.”

Hà Nghiên Luật rầu rĩ không nói chuyện, bỗng nhiên đưa tay tàn nhẫn ngắt lỗ tai mèo đen một cái.

(=皿=)”Đau quá!”

Không đợi Diệp Dịch hành bắt đầu oán giận, Hà Nghiên Luật bị một cái tin tức khác hấp dẫn lực chú ý. “A! Nguyên lai tôi bị cậu đánh dấu rồi a!”

Không biết nhìn thấy gì, hai mắt anh sáng lên nhìn chằm chằm máy tính, biểu tình quỷ dị, “Cậu biến tôi thành tài sản tư nhân của cậu sao?”

Cái gì đánh dấu? Diệp Dịch Hành đem tầm mắt chuyển hướng máy tính.

[Mèo đối với mùi hương phi thường mẫn cảm, không thích vật sở hữu hoặc ở trên người mình lưu mùi hương khác lạ, trên mặt mèo có một tuyến tiết mùi hương, nếu dùng mặt ma xát vật gì đó, kỳ thực chính là đang dùng mùi hương của mình đánh dấu quyền sở hữu…]

(= =)Cậu cho tới bây giờ đều không có biết trên mặt mình có ngoạn ý này nha! Như vậy cậu đã đánh dấu chủ quyền lên Hà Nghiên Luật? Cách nói này nghe qua rất tốt…

[… Loại dấu hiệu đánh dấu chủ quyền này, con người đương nhiên không thể ngửi thấy, nhưng mà những con mèo khác có thể cảm giác được, như vậy, những con mèo khác sẽ không tới gần vật bị đánh dấu, bởi vì chúng nó biết đó là đồ vật thuộc về kẻ khác…]

“…Khó trách a!” Hà Nghiên Luật nhẹ giọng sợ hãi than.

“Cái gì?” Diệp Dịch Hành lấy làm lạ, thuận tiện ngẩng đầu nhìn người con trai đang ôm mình, ngũ quan tinh xảo, diện nhược đào lý (má hồng hồng lông mày tinh tế theo nghĩa thoáng là vậy), câu miệng cười yếu ớt—— đây là vật cậu đã đánh dấu sở hữu nha, vì cái gì nói theo kiểu này cậu lại hưng phấn đến sôi trào máu a!!

“Lúc đi học về trên đường gặp đường một con mèo hoang hoa sắc, tôi đã muốn chạy tới sờ sờ…”

(=皿=)Anh dám bỏ mặc tôi ra ngoài làm chuyện xằng bậy sao…!

“Nó nhìn qua rất ngoan, cũng không trốn, hình như còn có ý chờ tôi tới gần, thế nhưng tôi mới vừa ngồi xổm xuống gần nó, nó liền vòng vo chạy ra…” Hà Nghiên Luật mặt mũi nhăn thành một đoàn, rất vô tội, cúi đầu nhìn lại mèo đen, còn nói: “Nguyên lai là cậu đã đánh dấu tôi a.”

“…” Diệp Dịch Hành sắc mặt biến đen, đè nặng thanh âm nói, “Không cho sờ con mèo khác, cũng không cho phép bị mèo khác cọ!”

“Nga.” Hà Nghiên Luật rất nhanh liền lên tiếng trả lời, chính là ánh mắt bỗng nhiên né tránh đôi mắt màu lục của mèo đen, thanh âm rất nhẹ, dịu ngoan làm cho người ta lâng lâng: “Đã biết.”

Diệp Dịch Hành bị thái độ phối hợp của đối phương kích thích đến tâm túy thần mê (say ngất ngây), nương tại cánh tay Hà Nghiên Luật leo lên vai anh, tới sát mặt….

“Làm cái gì?” không dự liệu được động tác thình lình của mèo đen, Hà Nghiên Luật theo bản năng lui ra một ít.

Diệp Dịch Hành thành thật nói: “Muốn tạo thêm chút dấu hiệu.”



Người nào đó loáng một cái liền đỏ mặt, đẩy đầu mèo đen ra, ánh mắt lóe lóe: “Không phải có sẵn sao?”

Diệp Dịch Hành kiểm bất nhiệt tâm bất khiêu (mặt không nóng, tim không nhảy loạn), không buông tha nói: “Mùi sẽ bay đi.”

“Tôi… Về sau sẽ không sờ mèo khác nữa.”

“Anhi kháng cự cái gì? Tôi cũng là của anh a…” Diệp Dịch Hành dừng một chút, nói tiếp, “Vì cái gì tôi không thể đánh dấu anh?”

Hà Nghiên Luật nhăn nhó bĩu môi: “Nghe thật kỳ quái.”

Diệp Dịch Hành cười khẽ: “Có cái gì kỳ quái?”

Thừa dịp đối phương sững sờ, cậu đầu đều đến cổ Hà Nghiên Luật cọ cọ, thuận tiện vươn đầu lưỡi liếm lên mặt đối phương, liếm một lát lại bổ sung nói, “Trước kia cũng thường làm lắm a, lúc đó anh đâu có ngượng ngùng.”

Giật mình chống lại cặp lục mâu đang nhìn mình chằm chằm, Hà Nghiên Luật bỗng nhiên cảm thấy mèo đen trước mắt yêu khí bức người, anh trước kia như thế nào lại không phát hiện Tiểu Hắc lại tà môn đến vậy! Giờ phút này thân phận mèo tinh bị vạch trần, đối phương một bên vòng vo một bên lừa gạt, thành thật lộ ra trêu chọc, dịu ngoan lộ ra kiêu ngạo, nhu thuận lộ ra cơ trí…

Có đôi khi lại miệng lưỡi trơn tru đến không giống mèo mà lại giống hồ ly!

Vẫn là nói, bản tính yêu nghiệt hiện tại mới chậm ra hiển lộ ra đi!

Vì cái gì, chính mình cảm thấy tâm hoảng hoảng! (=_=)

Cổ bị cọ xát đến nóng lên, mặt cũng bị liếm đến ẩm ướt nóng lên.

“Đủ, đủ rồi…” Hà Nghiên Luật né tránh đầu lưỡi đối phương, cố gắng ngửa đầu ra sau.

“Tôi là của anh, cho nên, anh cũng là của tôi.”

Mèo đen nào đó nghiêm túc nói, giọng nói, âm điệu, toàn bộ đều là một dạng mê hoặc lòng người.

Tim nháy mắt đập gia tốc, đây rốt cuộc là cảm giác gì…!?

Hà Nghiên Luật ôm ngực, một cỗ xúc động tràn đầy trong lòng làm cho trái tim anh tê tê dại dại.

Đầu óc lâng lâng ngớ ngẩn, đột nhiên nghĩ tới cố sự “Thiến nữ u hồn”. (= =)



“Cậu không phải là đang nghĩ đến Tiểu Hắc đi?” Sở Văn Hạnh bỗng nhiên hoài nghi hỏi, Hà Nghiên Luật cả kinh nhảy dựng, suy nghĩ ký ức tối hôm qua nháy mắt liền kéo ngược trở vào đầu.

“Quả nhiên!” Sở Văn Hạnh nhất cây búa định kết luận, Hà Nghiên Luật cứng họng muốn nói xạo lại nghe Sở Văn Hạnh nói: “Chậc chậc, Tiểu Hắc rốt cuộc là yêu nghiệt phương nào! Đem cậu mê thành cái dạng này, nhìn cậu đi, quả thực như là thư sinh bị hồ ly tinh hút hồn!”

Hà Nghiên Luật sửng sốt, cúi cúi thắt lưng, ghé sát vào Sở Văn Hạnh, thật cẩn thận nói nhỏ: “Cậu cũng cảm thấy nó giống hồ ly?”

Sở Văn Hạnh gật gật đầu, con mèo kia làm cậu có cảm giác kỳ quái, không giống như mấy con mèo bình thường, nhưng cũng không phải loài mèo hư hỏng, dựa vào thái độ đối với Hà Nghiên Luật có thể nhìn ra.

Nhưng, vấn đề của Hà Nghiên Luật hỏi hình như không có đúng trọng điểm nha? Người bình thường sẽ không để ý cái vấn đề “hút hồn” trong lời nói cậu đâu nha? (= =)

Hà Nghiên Luật như có điều suy nghĩ gật gật đầu: “Thế nhưng Tiểu Hắc là mèo a, mèo giống hồ ly? Chẳng lẽ là con báo?”

(=皿=)Lạnh nha! Hà Nghiên Luật cậu đúng là hết thuốc chữa!!

Sở Văn Hạnh tức giận đến đập bàn: “Cậu nghe cho kỹ, tớ sẽ đem lời nói mới vừa rồi đơn giản nói lại một lần, nói xong thì đi đi!” Cùng loại thiểu não này ở lâu chút liền bị lây bệnh!

“… Hôm qua tại thư viện gặp được mấy nữ sinh năm thứ hai văn học viện của các cậu, trong lúc vô ý nghe được một chuyện.”

“Ân?”

“Mấy người đó nói, Diệp Dịch Hành gần nửa tháng nay không có đi học.”

Nghe xong những lời này, biểu tình Hà Nghiên Luật bỗng nhiên nghiêm túc hẳn lên, hạ mắt tĩnh tọa trong chốc lát, nói: “Đã biết.”

Sở Văn Hạnh còn nói: “Hà Nghiên Luật, có một số việc đừng nghĩ nhiều. Nói thật, tớ đối với hiện trạng lúc này của cậu không có lo lắng, tớ cảm thấy từ lúc chúng ta quen biết cho tới nay,cậu bây giờ là vui sướng nhất…”

“Ân.” Đều là Tiểu Hắc cho anh khoái hoạt.

“Cậu trước kia nhiều khi làm tớ tưởng cậu bị liệt mặt…”

… Hà Nghiên Luật khóe mắt co rút, liệt mặt?

“Nếu có thể, tớ hi vọng cậu vẫn có thể vui như bây giờ.” Sở Văn Hạnh nói xong, ý vị thâm trường liếc nhìn bạn tốt một cái, thu thập sách vở ly khai.

Hà nghiên luật nhắm mắt lại lâm vào trầm tư.

Tiểu Hắc sau khi xuất hiện, sinh hoạt anh có chút vướng bận, tưởng niệm xưa cũ gì đó đều bị anh ký thác đi hết. Đúng vậy, anh lúc trước đều không có  hạnh phúc giống như hiện tại.

Tiểu Hắc nói, anh là của cậu ấy. Thời điểm nghe được câu nói kia, bỗng nhiên lại cảm thấy an tâm.

Anh cầm lấy sách giáo khoa ở trên bàn cà phê, cười yếu ớt đứng dậy.

Còn một tiết nữa là có thể về nhà, có thể nhìn thấy Tiểu Hắc của anh rồi…

Trên đường đến phòng học, anh suy nghĩ bữa tối sẽ cùng Tiểu Hắc ăn cái gì, chính mình buổi tối có thể hay không vừa cùng Tiểu Hắc nói chuyện vừa viết tiểu thuyết, có lẽ có thể hỏi một chút cuộc sống mèo tinh của Tiểu Hắc, này nhất định rất có ý tứ.

Cùng cậu ở một chỗ mỗi thời khắc đều rất khoái nhạc, anh một giây cũng không muốn lãng phí…

Thật muốn đem toàn bộ cuộc sống của mình ra cùng Tiểu Hắc chia xẻ.

Một đường đi tới, Hà Nghiên Luật như đi vào  cõi thần tiên, chậm rãi lại bắt đầu ngốc cười rộ lên, thẳng đến khi một mùi nước hoa nam đập vào mặt, anh mới vội vàng lùi bước, mới phát hiện mình thiếu chút nữa là đâm vào người khác rồi.

Kích động ngẩng đầu, đã thấy một dáng người đàn ông cao gầy chắn ở trước mặt, đối phương liếc mắt nhìn anh một cái, khẽ nghiêng thân mình cho anh đi qua.

Hà Nghiên Luật cúi đầu nhẹ giọng nói câu thật có lỗi.

Anh rất ít chú ý đến bộ dáng của người khác, có đôi khi thậm chí còn không nhớ rõ tướng mạo của bạn học.

Thế nhưng không thể nói rõ đến vì cái gì, đối với ánh mắt của người đàn ông xa lạ kia, trong đầu của anh lại dâng lên một trận cảm giác không thoải mái đến quen thuộc.