Sau khi Jane ra về, em
mới lau nước mắt rồi từ từ đứng dậy bước vào nhà vệ sinh trước ánh nhìn sắc như
lưỡi dao của hắn.
Đứng soi mình trước cái
gương lớn đang phản chiếu lại hình ảnh của mình trên đó, em chẳng thể nhận ra
mình là ai nữa rồi. Đầu tóc rối bù, quần áo nhăn nhúm, gương mặt thì đỏ ửng lên
vì những cái tát tay đau điếng của Jane. Trông em bây giờ thật thảm hại!
Em đưa tay lên sờ nhẹ
vào hai bên má, nước mắt em lại một lần nữa rơi xuống. Em thật ngây thơ khi
ngay lúc này đây, em lại thầm cảm ơn hắn vì nếu như hắn không về kịp lúc và
ngăn Jane lại thì em không biết bây giờ em sẽ như thế nào nữa. Có phải em rất
ngốc khi nghĩ như vậy không?
Em luôn biến những kẻ
từ hại mình trở thành kẻ giúp mình. Nếu như hắn chịu bước vào sớm hơn thì em
đâu có ra nông nỗi này, vậy mà em lại còn cảm ơn hắn ư? Thật nực cười!
…
Chín giờ tối
- Thiếu gia! Mời ngài
dùng trà!
Em bưng một tách trà ô
liu nóng hổi mới pha từ dưới bếp lên, đặt xuống bàn cho hắn. Hắn đang ngồi xem
tin tức thời sự thì thấy em, thoáng nhìn khoảng chừng một giây rồi lại tiếp tục
xem thời sự. Hắn phẩy tay:
- Được rồi! Cô đi ngủ
trước đi!
- Dạ! - Em ngoan ngoãn
gật đầu rồi đi về phòng mình.
Sở dĩ em pha trà mời
hắn là vì em muốn cảm ơn hắn lúc sáng đã giúp em. Em là người chịu ơn ai là
phải trả, không thích mắc nợ vì như thế sẽ khó sống lắm!
Hắn ngồi xem ti vi, lâu
lâu lại nhìn xuống tách trà có màu vàng đậm mà em pha. Vì là của em nên hắn
không muốn uống, hắn đã cố lơ đi cái tách trà vẫn còn đang nóng hổi đó nhưng
mùi thơm của lá ô liu được chế biến thành trà cứ vô tư mà xộc vào mũi hắn khiến
hắn không thể nào làm ngơ được. Hắn cầm tách trà lên, đưa qua đưa lại trước mũi
để ngửi lấy cái hương thơm đã làm hắn ngây ngất. Nhấp một ngụm vừa miệng, hắn
để thật lâu cho ngấm vào vị giác rồi mới từ từ nuốt xuống. Trà có vị ngọt ngọt
và thanh mát, hắn vừa uống vừa khen ngon, không bao lâu thì tách trà thơm ngon
đã bị hắn uống cạn. Hắn nhìn vào tách trà chỉ còn lại một chút bã trà mà cảm
thấy tiếc nuối. Nếu như hắn biết kìm lòng mà uống chậm lại một chút thì bây giờ
đâu phải tiếc nuối như thế này.
Hắn ngậm ngùi đặt tách
trà xuống bàn, lấy hai tay làm gối rồi ngả đầu vào đó. Hắn khẽ nhấp nhấp môi,
dư vị của mùi trà vẫn còn đọng lại trên đầu lưỡi. Đây là lần đầu tiên trong đời
hắn được uống một loại trà thơm ngon đến vậy, hơn nữa em lại là người con gái
đầu tiên pha trà cho hắn uống mặc dù hắn chưa một lần đối xử tốt với em. Là do
em đang muốn lấy lòng hắn hay là em đang muốn gây sự chú ý đây?
Nếu như em đang có
những ý nghĩ đó thì hãy dẹp ngay đi vì dù em có làm bất cứ việc gì cho hắn thì
hắn cũng không bao giờ thay đổi cách nhìn của hắn về em đâu. Cho nên em đừng
làm bất cứ việc gì cho hắn vì như thế cũng chẳng có ích lợi gì cho em cả.
Hắn tắt ti vi rồi ra
ban công đứng. Nhìn lên bầu trời đêm đầy sao kia, trong lòng hắn chợt le lói
lên một cảm xúc khác lạ mang tên “bình yên”. Hôm nay là ngày đầu tiên em đến ở
nhà hắn và cũng là ngày mà hắn cảm thấy thực sự bình yên, nhưng hắn vốn không
nhận thấy được điều đó. Hắn ghét em và hắn chỉ cần biết như vậy thôi.
Một cơn gió nhẹ thoảng
qua khẽ luồn vào mái tóc màu nâu hạt dẻ của hắn. Thời tiết hôm nay thật mát mẻ,
nếu có thể đi dạo bộ thì thích biết mấy. Nhưng mà thôi, cũng chín giờ mấy rồi,
đi làm gì nữa? Đứng ở đây nhìn xuống chẳng phải thích hơn sao?
Hắn cười nhẹ rồi hít một
hơi thật sâu cái không khí trong lành ấy. Từ trên cao nhìn xuống, dòng xe cộ
đua nhau chạy hệt như một đàn kiến đang đi kiếm ăn. Đèn của nhà nhà đều đang
dần tắt chỉ riêng những ngọn đèn đường cao áp là vẫn còn sáng vằng vặc cho đến
bình minh ngày mai. Ánh trăng sáng trên bầu trời đêm đầy sao soi rọi khắp nhân gian tạo nên một bức tranh về đêm tĩnh lặng,
hoàn mỹ. Trong lòng hắn đột nhiên lại cảm thấy bình yên đến lạ.
Ở một góc nào đó trong
ngôi nhà, một ánh nhìn cùng một nụ cười đang dành cho ai đó đứng ngoài ban
công. Ánh nhìn tha thiết và nụ cười trìu mến trong ngày hôm nay em đã dành
riêng cho hắn. Nấp ở sau cánh cửa phòng nhìn hắn, tự dưng con tim không nghe
lời của em trật mất một nhịp. Em lấy tay đặt lên ngực, chỉ mong sao cho nó đừng
đập nhanh như vậy nữa. Nhưng nó nào có chịu nghe khi cứ liên tục đập mạnh bên
trong lồng ngực em như muốn thoát khỏi nơi đó
mà chạy về phía hắn. Nhìn hắn bây giờ rất khác, giống như là một người hoàn
toàn mới chứ không phải là hắn. Trông hắn đẹp trai, lãng tử chứ không phải một
con ác quỷ đội lốt người trần. Giây phút này đây, có lẽ xung quanh hiện giờ đối
với em là vô hình vì trong mắt em bây giờ chỉ có duy nhất hình ảnh của hắn mà
thôi. Lẽ nào… em đã yêu hắn?
Em tự cười bản thân
mình. Không đâu! Em không thể nào yêu hắn được, mà nếu em có yêu hắn thì chắc
gì một người như hắn đã yêu loại người như em. Có lẽ là do em vọng tưởng thôi!
Chẳng phải là từ trước đến giờ hắn vẫn luôn hành hạ em sao?
Sea à! Mày không nên vì thứ tình cảm không rõ ràng kia làm mất đi lí trí
của mày được. Mày cũng biết là hắn đâu có thích mày, cho nên mày hãy dẹp ngay
cái thứ tình cảm vớ vẩn kia đi.
Em tự cười rồi đánh vào
đầu mình vài cái cho đầu óc thức tỉnh. Nhìn hắn lần cuối rồi nhẹ đóng cửa phòng
lại.
Thở hắt ra một cái thật
mạnh, em tự nhủ là hãy để mọi thứ trôi qua hết, leo lên giường và đánh một giấc
thật ngon cho đến sáng.
…
Ba giờ sáng
- Không! Không! Đừng
giết ba mẹ tôi! Đừng giết ba mẹ tôi!
Tiếng van nài thảm
thiết của em trong cơn mơ, cả người cựa quậy liên tục, mồ hôi túa ra như tắm. Chắc
là em đang mơ thấy ác mộng!
- Tất cả nằm xuống rồi giơ hai tay lên! Nếu
không tao bắn! - Một tên mặc đồ đen, bịt kín mặt mũi đang cầm cây súng AR-16
đưa qua đưa lại ra lệnh cho tất cả nhân viên trong tiệm vàng.
Tất cả mọi người trong
tiệm vàng Big Sea đều sợ hãi làm theo lời tên đó. Chỉ
riêng có một người đàn ông trung niên là đang loay hoay tìm kiếm thứ gì đó
trong tủ.
- Ông kia! Ông đang làm
cái gì đó? - Một tên nhóc mười tuổi bịt kín
mặt mũi ngoại trừ đôi mắt nhanh chóng phát hiện ra người đàn ông đó, hắn quát
lớn làm ông ta sợ hãi đánh rơi khẩu súng vừa mới tìm thấy trong tủ xuống đất.
Hắn nhếch môi rồi quay sang tên kế bên, hất mặt về phía người đàn ông đó.
- Ông định chống cự à?
- Tên bịt mặt đen chĩa đầu súng vào thái dương của ông, miệng nở một nụ cười
nham hiểm, nhưng người đàn ông đó hình như chẳng có vẻ gì là sợ hãi vì ông biết
số phận của mình sắp kết thúc từ đây.
- Không!
Đoàng!
Tiếng của một người phụ
nữ trẻ vừa vang lên cũng là lúc một dáng người ngã khuỵu xuống đất, nằm trên
một vũng máu đỏ thẫm đang dần lan ra.
Người phụ nữ đó vội
chạy đến bên ông, nâng đầu ông đặt lên đùi mình, miệng không ngừng kêu lên:
- Anh ơi! Anh đừng
chết! Đừng bỏ em và con lại một mình!
Đáp lại lời thỉnh cầu
của bà chỉ là những tiếng kêu réo, hối thúc của những tên cướp vàng mà thôi.
Còn chồng bà đã ra đi sau khi phát súng vừa nổ.
Người phụ nữ đó đã
khóc, khóc vì chồng bà đã ra đi quá sớm để lại một mình bà và một đứa con gái
còn nhỏ trên cõi đời này. Bà vội lau nước mắt rồi đưa đôi mắt căm phẫn nhìn vào
tên đã ra tay giết chết chồng bà. Bà nhẹ nhàng đặt đầu chồng mình xuống đất rồi
chạy đến đánh thùm thụp vào người tên đó trước những cái nhìn bất ngờ của toàn
thể những người có mặt trong tiệm vàng.
Hắn thấy tình hình căng
thẳng nên ra hiệu cho tên đó ra tay.
Đoàng!
Một tiếng súng nữa lại
vang lên, một dáng người thứ hai đổ dài trên nền đất. Những tiếng la hét chói
tai của các nhân viên vang lên, vậy là ông chủ, bà chủ của họ đã ra đi trong
cùng một ngày. Vậy còn cô chủ nhỏ đâu?
- Hức! Ba! Mẹ! - Một bé
gái sáu tuổi vừa khóc vừa gọi tên ba mẹ sau
cánh cửa màu nâu đỏ ở phía trong. Tận mắt chứng kiến cảnh ba mẹ mình bị người
ta giết thì còn gì đau lòng hơn? Đối với một đứa con nít như em làm sao có thể
chịu nổi một đả kích lớn như vậy?
Em chỉ biết đứng đây mà
khóc thôi chứ không dám chạy tới ba mẹ để nhìn mặt lần cuối, vì em… sợ!
Em đưa đôi mắt đỏ ngầu
lên nhìn hắn, hắn đang nhìn đi đâu đó nên không thấy em. Ánh nhìn của hắn trông
thật dã tâm và không chút tình người. Dường như hắn cảm thấy có ai đó đang nhìn
lén mình nên đưa mắt dò tìm. Sau một hồi hồi tìm kiếm, ánh mắt hắn chạm ngay
vào ánh mắt em. Bốn mắt nhìn nhau, một người nhói một người đau.
Hắn theo ánh nhìn đó mà
từ từ bước đến chỗ em mặc cho những tên thuộc hạ ở phía sau đang vơ vét của
cải. Em thấy hắn bước tới thì hốt hoảng chạy đi, chạy ra khỏi nơi đầy chết chóc
và mùi máu tanh nồng này.
Em chạy giữa dòng đường
tấp nập người đi, chạy cho đến khi em kiệt sức rồi ngã khuỵu xuống đất. Hết
rồi! Tất cả đã hết rồi! Tiền bạc, ba mẹ, tất cả đều đã không còn. Em từ một tiểu
thư giàu có mà bây giờ đã trở thành một đứa trẻ mồ côi, không gia đình, không
tiền bạc sao?
Ngồi bên vệ đường, hàng
loạt hình ảnh vừa nãy như một thước phim quay chậm trong đầu em. Từ tiếng súng
cho đến hai thân ảnh quen thuộc đều ngã khuỵu xuống nền đất đỏ thẫm. Em lấy hai
tay ôm đầu, cố ngăn chặn không cho những hình ảnh đó tiếp diễn nữa nhưng…
Đoàng!
- AAAA!
Tiếng súng vang vọng từ
trong mơ đã làm em thức tỉnh. Thở hồng hộc vì vừa trải qua một giấc mơ kinh
hoàng, nhưng đó đâu phải là giấc mơ mà là sự thật của chín năm về trước. Đó là
lúc ba mẹ em bị bọn cướp giết, nếu lúc đó em không chạy ra khỏi nơi chết chóc
đó thì có lẽ em sẽ không còn cơ hội sống đến bây giờ.
Lấy tay lau đi những
giọt mồ hôi nhễ nhại trên trán, em tung mền ra rồi bước xuống giường. Đi vào
nhà vệ sinh rửa mặt cho tỉnh táo, từ bây giờ cho đến sáng em sẽ không ngủ nữa
vì em sợ giấc mơ đó lại tái diễn.
Khoác lên mình một
chiếc áo khoác mỏng, em mở cửa phòng và lấy cái ghế gỗ cao ở kế tủ ti vi rồi
đem ra ban công.
Ngồi lên chiếc ghế vừa
mới đem ra, em chống cằm lên hai tay đặt trên lan can rồi ngước mặt nhìn lên
trời. Tâm trạng em bây giờ cũng giống như bầu trời đen huyền kia, tối tăm và u
ám. Em không thể tìm được một chút ánh sáng để soi rọi cho tâm hồn em hiện giờ.
Giấc mơ khủng khiếp đó cứ đeo theo em mãi mặc dù em đã cố tình tránh né nó. Nó
mang em trở lại quá khứ của chín năm về trước, nó đã cho em thấy ba mẹ em chết
một cách tàn khốc như thế nào. Nghĩ đến đó, con tim em bỗng quặn đau, nấc lên
một tiếng đầy thổn thức rồi em gục mặt xuống hai tay. Nước mắt cứ theo tiếng
nấc ấy mà tuôn ra không ngừng. Em không muốn… không muốn nghĩ đến giấc mơ đó
nữa nhưng sao nó lại dai như đỉa thế? Cứ đeo bám em không ngưng?
Em ước gì mình sinh ra
không phải là một tiểu thư con nhà giàu có, vì như thế gia đình em sẽ không tan
hoang và em cũng không phải mồ côi ba mẹ. Em ước mình có thể quay lại ngày của
bảy năm về trước, cái ngày mà em đã hiếu kỳ về tòa nhà cao đồ sộ của hắn, vì
như thế thì em sẽ không bị hắn bắt vào đây để rồi phải sống trong những ngày
tủi nhục bị chà đạp cả thể xác lẫn tinh thần. Em ước tên mình không phải là
Sea, vì như thế em sẽ không cao thượng mà tha thứ cho tất cả những gì họ đã gây
ra cho em. Em ước mình chỉ là một hạt cát nhỏ bé mãi mãi chứ không phải là một
biển cả mênh mông, vì như thế em sẽ không bị hắn đổi tên. Nhưng tất cả… chỉ có
thể là ước mà thôi!
Em lấy tay quệt đi hai
hàng lệ đang dần tuôn, chỉ mong sao cho nó đừng rơi nữa. Em đã khóc quá nhiều
rồi, bây giờ là lúc em cần phải mạnh mẽ nhưng sao… nước mắt em vẫn cứ rơi mãi
như thế này? Phải chăng… em quả thật không có cơ hội để ngóc đầu lên nhìn đời?
Hay phải chăng… suốt đời em chỉ có thể sống trong nước mắt mà không bao giờ có
cơ hội để mỉm cười một lần nữa?
Càng nghĩ nước mắt em
càng rơi nhiều hơn nhưng em mặc kệ nó, không thèm quan tâm đến nó nữa. Em chỉ
mong rằng sau khi khóc xong nỗi đau trong lòng em sẽ biến mất và em sẽ không
bao giờ phải đau nữa.
Cạch!
Hắn từ trong phòng bước
ra, vẻ mặt vẫn còn đang ngái ngủ nhưng vì khát nước quá nên hắn đành bỏ dở giấc
ngủ mà đi lấy nước uống. Lúc đi xuống nhà bếp, hắn đã vô tình nhìn thấy một
dáng người đang ngồi khóc trước ban công, đôi vai khẽ run lên vì những tiếng
nấc nghẹn. Bước chân hắn chợt khựng lại, hơi nheo mắt nhìn dáng người nhỏ bé
ấy. Hắn tự hỏi sao giờ này em lại không ngủ mà lại ngồi đây khóc? Nhưng câu hỏi
đó chỉ thoáng qua được vài giây khi hắn đã tự cho mình câu trả lời là chắc vì
chuyện lúc sáng Jane đã đánh em. Hắn nhếch môi cười lạnh rồi đi thẳng xuống bếp
mà không một lời hỏi han.
Sau khi thỏa mãn được
cơn khát, hắn từng bước trở về phòng mà không thèm nhìn em lấy một cái. Đơn
giản vì hắn nghĩ em chẳng là gì để hắn phải quan tâm hay lo lắng. Em chỉ là một
hạt cát nhỏ bé làm sao đáng để một sa mạc rộng lớn như hắn quan tâm?
Nhưng có một điều hắn
không biết, nếu như không có những hạt cát nhỏ bé như em góp phần tạo nên thì
làm gì có cái gọi là sa mạc.
…
Với đôi mắt thâm quầng
và tinh thần mệt mỏi vì cả đêm không ngủ, em lết cái xác không hồn của mình đi
lau dọn nhà cửa trong khi hắn đang đánh chén ngon lành dưới bếp.
Khi không có hắn thì em
được tự do ăn, còn khi có hắn thì phải chờ hắn ăn xong rồi em mới được quyền
ăn. Có thể nói em ăn thức ăn thừa của hắn và đương nhiên một người giúp việc
như em thì không có cơ hội được ngồi chung bàn với chủ.
Em vừa quét nhà vừa
ngáp lên ngáp xuống một cách uể oải. Cả đêm gần như thức trắng khiến em chẳng
có tinh thần đâu mà làm việc. Hắn từ dưới bếp nhìn lên, thấy em quét nhà chỗ có
chỗ không nên nhắc nhở:
- Làm việc cho đàng
hoàng chút đi! Muốn tôi trừ lương cô à?
- Ơ… dạ… dạ!
Bị chủ nhắc nhở và dọa trừ lương, em liền lấy lại tinh thần để làm việc
cho cẩn thận hơn. Hắn đã lên tiếng rồi thì có cho vàng em cũng không dám làm
trái lệnh, về phần hắn thì thấy em biết nghe lời nên chỉ cười nhẹ rồi tiếp tục
ăn chứ không nói gì thêm. Vì từ trước đến giờ em có bao giờ không nghe lời hắn
đâu.
Hắn cũng biết là em
đang rất mệt mỏi vì đêm qua không ngủ nhưng làm việc thì vẫn phải làm, hắn mướn
em về đây đâu phải để chơi. Nên dù em có mệt mỏi như thế nào đi nữa thì vẫn
phải làm, đó là điều hiển nhiên đối với hắn.
- Anh Zin ơi!
Hắn đang ăn mà muốn
"sặc" cơm khi vừa nghe thấy tiếng nói lanh lảnh của Jane ngoài cửa.
Mới sáng sớm mà cô đã tới tìm hắn rồi sao? Không phải là đến để gây chuyện nữa
chứ?
- Anh đang ăn sáng hả?
- Jane liếc xéo em một cái sắc lẻm rồi tươi cười đến bên hắn.
- Ừhm! Mà mới sáng sớm
em đến tìm anh có chuyện gì không? - Hắn lấy khăn lau miệng, uống một ngụm nước
lọc cho thanh cổ rồi hỏi.
Jane quàng hai tay qua ôm cổ hắn, hôn vào
má hắn một cái rõ to rồi nũng nịu:
- Hôm nay là chủ nhật,
anh dẫn em đi chơi nha!
Hắn cười rồi vỗ vỗ nhẹ
vào tay Jane, gật đầu:
- Được rồi! Đợi anh
thay đồ rồi sẽ dẫn em đi!
Jane nghe hắn nói thế
thì vui mừng hôn vào má hắn thêm một cái nữa ra chiều cảm ơn. Đây là lần đầu
tiên hắn đồng ý với yêu cầu của cô sau bao năm hắn luôn từ chối. Còn hắn, vì
không muốn ở nhà chạm mặt em nên đành chiều ý Jane chứ thực ra thì hắn cũng
không muốn đi. Nhưng lần nào cũng từ chối cô kể ra cũng tội, dù gì thì sau này
cô cũng là vợ của hắn nên ít ra hắn cũng phải chiều ý cô một lần chứ.
Hắn gỡ tay Jane ra rồi
đi về phòng thay đồ, đi lướt qua em dù là một giây hắn cũng không muốn nhìn. Em
đưa ánh mắt buồn bã nhìn theo hắn, trong lòng dấy lên một cảm xúc khó tả. Tại
sao ánh nhìn của hắn không bao giờ hướng về phía em? Chẳng lẽ chỉ cần nhìn em
một giây thôi cũng khiến hắn khó chịu? Phải rồi! Em đâu là gì của hắn mà bắt
hắn phải chú ý đến em, em đơn giản chỉ là một hạt cát trong mắt hắn mà thôi.
Em thật không hiểu nổi
là tại sao ông trời lại có thể đối xử với em như vậy? Sao ông lại để cho em có
tình cảm với một người luôn đối xử tệ với em? Trong khi đó, một người luôn quan
tâm, lo lắng cho em như Liz thì em chỉ xem Liz như một người anh trai mà không
bao giờ vượt mức giới hạn? Ông có thể nào trả lời cho em biết không?
- Mày không lo làm mà
dòm ngó cái gì đó? Có muốn lịch sử của ngày hôm qua lặp lại lần nữa không?
Em giật mình khi nghe
tiếng nói của Jane vang lên ở sau lưng. Em vội dời ánh mắt của mình sang hướng
khác và tiếp tục làm việc mà không dám lên tiếng hay trả lời. Em không muốn bị
đánh giống ngày hôm qua đâu, dư âm của những cái tát đó vẫn còn ám ảnh em cho
đến giờ.
Jane đứng khoanh tay
dựa người vào tường, hai chân bắt chéo nhau, mắt nhìn về phía căn phòng của
hắn. Cô rất muốn, rất muốn một lần được bước chân vào căn phòng đó nhưng không
được vì hắn không cho phép. Nhiều lần cô hỏi hắn là tại sao không cho cô vào
phòng thì hắn chỉ nhún vai rồi trả lời: Anh không thích!
Lúc đó cô đã rất tức
giận , hắn nói như vậy chẳng khác nào là hắn không thích cô nhưng cô lại không
làm gì được hắn, vì cô yêu hắn và không muốn mất đi người mà cô yêu.
Em đứng quét bụi tủ ti
vi, lâu lâu lại liếc nhìn Jane như dò xét. Bây giờ thì em mới hiểu tại sao hắn
lại yêu Jane, vì Jane xinh đẹp, sang trọng và quý phái biết bao nhiêu, em làm
sao có thể sánh bằng chứ? Chôn giấu một bóng hình trong tim hay yêu một người
không yêu mình thì khổ lắm! Có lẽ… em nên từ bỏ thì hơn.
Cạch!
Tiếng cửa phòng bật mở,
tất cả ánh mắt của những người đang có mặt tại đây đều đổ dồn về phía đó.
Từ trong phòng hắn, một
người con trai cao lớn cùng gương mặt điển trai bước ra. Trên người mặc một
chiếc áo sơ mi trắng với phần ngực hở cổ và hai tay áo được xắn lên tới khuỷu
tay, kết hợp với quần côn và đôi giày bata cao cổ màu đen. Tóc chải không được
gọn gàng lắm cộng thêm chiếc khuyên tai lấp lánh đeo bên tai trái, hắn quả thật
rất giống với những tên công tử nhà giàu chuyên ăn chơi trác táng chứ không
phải là một thiếu gia lạnh lùng mà em biết. Nhìn hắn từ trên xuống dưới mà xem,
hắn hoàn hảo đến độ không một ngòi bút nào có thể diễn tả được. Cũng chính vì
điều đó mà suy nghĩ từ bỏ của em lúc nãy đã bị hình ảnh của hắn làm cho không
cánh mà bay.
Em nuốt nước bọt rồi
quay đi chỗ khác. Hắn nhìn em, nhếch môi rồi đến bên Jane, hôn một cái vào má
cô rồi quàng tay qua eo cô, cả hai sánh bước bên nhau đi ra khỏi nhà.
Trái tim em chợt nhói
lên khi nhìn cảnh tình tứ của hai người vừa rồi. Em ước người sánh bước bên hắn
là em chứ không phải ai khác. Có phải em đang ước một điều không thể nào thành
hiện thực không? Ngốc thật!