Em được đưa về trong bộ
dạng ướt nhem như chuột lột. Cả phòng ai cũng nhìn em từ ánh mắt ngỡ ngàng
chuyển sang thích thú. Có một số người đã lên tiếng trêu chọc em nhưng em không
quan tâm. Bỏ qua những lời lẽ không đáng để em chú ý đến, em mở tủ lấy ra một
bộ pijama dài tay và một cái khăn lông trắng rồi đi vào nhà vệ sinh. Cũng may
là Liz tốt bụng đã chuẩn bị cho em hết mọi thứ như: pijama ngắn tay mặc khi em
cảm thấy nóng và dài tay khi em cảm thấy lạnh. Không những vậy, cậu còn chuẩn
bị cho em cả khăn tắm nữa. Liz tốt với em như vậy mà mấy ngày trước khi cậu đến
tìm em, em lại tránh mặt cậu không gặp. Thoáng thấy nét buồn hiện lên trên
khuôn mặt ấm áp kia mà em cảm thấy mình thật tồi tệ. Chỉ vì bị sự cấm cản của
Emi mà em phải làm buồn lòng một người thực sự tốt với em sao?
Nhưng suy đi nghĩ lại
thì lời nói của Emi rất đúng. Thân phận của em bây giờ đối với Liz khác xa nhau
một trời một vực, nếu em kết bạn với cậu chẳng khác nào một hạt cát nhỏ mà đem
so sánh với cả sa mạc rộng lớn. Nếu thời buổi hiện đại này mà còn có nạn phân
biệt chủng tộc thì việc Emi cấm cản em là không sai. Có lẽ… em nên giữ khoảng
cách với Liz thì tốt hơn.
Đứng dựa người vào
tường, em từ từ trượt thẳng xuống sàn nhà ẩm
ướt. Thẫn thờ một lúc rồi gục mặt vào hai đầu gối, em khóc như một đứa trẻ đòi
mẹ. Cuộc đời này thật tàn nhẫn với em! Em chỉ mới tám tuổi thôi mà tại sao hết
người này đến người khác thay phiên nhau giẫm đạp lên người em như thế? Phải
chăng… cuộc đời này không chấp nhận một đứa vô tích sự như em? Và phải chăng…
em sinh ra chỉ để làm thú vui cho người khác chà đạp lên mình?
Càng nghĩ nước mắt em
càng rơi nhiều hơn. Đôi vai bé nhỏ khẽ run lên vì những tiếng nấc nghẹn đắng
trong khoang họng. Ngoài việc khóc ra, em chẳng biết làm gì hết. Có phải em quá
vô dụng không khi mỗi lần có chuyện em đều chỉ biết ngồi đây mà khóc?
Từ lúc vào đây đến giờ,
trên gương mặt em không bao giờ xuất hiện hai chữ có tên là “nụ cười” cả, chỉ
thấy toàn là nước mắt thôi. Nhớ trước kia, khi gia đình em còn giàu có thì ai
cũng phải cúi đầu nể nang. Còn bây giờ, khi trên người em chẳng còn lại gì cả thì
họ xem em như một món đồ chơi rẻ tiền mặc sức cho họ sỉ nhục, chà đạp lên em
không thương tiếc. Là do ông trời quá thiên vị với những người giàu có hay là
ông không muốn cho những người nghèo khổ như em có cơ hội ngoi lên? Tại sao em
đã bị dồn ép tới chân tường rồi mà đến cái chết họ vẫn không cho em được toại
nguyện? Sống ở đời mà bị người khác coi khinh như một kẻ vô dụng, chẳng làm nên
trò trống gì thì còn sống làm gì nữa? Chết đi chẳng phải là cách tốt nhất để
giải thoát cho một kiếp người sao?
Cuộc đời thật quá bất
công! Bất công đến tàn nhẫn!
Khóc cho đến khi cạn
nước mắt thì em mới từ từ đứng dậy, đi đến bồn rửa mặt rửa cho sạch sẽ rồi thay bộ đồ đã ướt đẫm nước ra.
Mẹ em thường nói vì nước hồ bơi có rất nhiều hóa chất nên mỗi khi bơi xong cần
phải gội đầu để tóc không bị dính lại với nhau và sẽ không bị rối, không khó
chải. Em nghe lời mẹ nên mỗi lời dặn hay lời khuyên của mẹ em đều khắc cốt ghi
tâm và thực hiện theo.
Sau khi gội đầu xong,
em lau khô tóc rồi mặc một bộ pijama khác vào. Trong ngày hôm nay, em tắm tổng
cộng đã hai lần rồi. Nhưng lần thứ nhất là do em tự nguyện, còn lần thứ hai là
bị ép buộc. Nhớ lại chuyện lúc nãy mà đến giờ em vẫn còn chưa hết sợ. Em thật
không thể nào ngờ được là một đứa con nít như hắn lại có thể nghĩ ra nhiều trò
độc ác đến vậy, mà người để hắn áp dụng những
trò chơi đó lại là em mới chết chứ. Em không biết là mình có thù oán gì với hắn
hay không mà hắn lại ghét em đến vậy, hay là kiếp trước em mắc nợ hắn nên kiếp
này phải dùng cả tính mạng của mình để mà trả cho hắn?
Quàng cái khăn lông màu
trắng qua cổ, em bước ra khỏi nhà vệ sinh. Công việc lau dọn nhà cửa vào buổi
sáng em vẫn chưa làm xong vì bị hắn cho gọi đi đột xuất. Treo cái khăn lên mắc
áo xong, em bắt tay vào công việc dọn dẹp. Vùi đầu vào công việc là cốt để em
quên đi những chuyện xảy ra lúc sáng, em thực sự không muốn bị hình ảnh đó chi
phối.
Thấy em cứ im lặng từ
lúc về đến giờ, bọn người của Emi cho rằng đầu óc em có vấn đề nên không muốn
gây chuyện với em nữa. Họ sẽ để cho em bình yên ngày hôm nay.
…
Nhà Zin
- Zin! Đi chơi với em
đi! - Một cô bé mười tuổi dễ thương mặc một chiếc váy màu đỏ làm nổi bật lên
làn da trắng ngần như sữa. Tóc thắt bím kiểu đuôi tôm được vắt sang một bên,
với đôi mắt to màu nâu và hai má lúm đồng tiền sâu hoắm trên má đang không
ngừng lay tay Zin năn nỉ, bộ mặt trông đáng yêu hết sức.
- Jane! Để anh yên, anh
không đi đâu! - Zin khó chịu gạt nhẹ tay Jane ra làm cô bé có chút hụt hẫng.
Nhưng chỉ trong phút
chốc thì Jane lại níu tay Zin, tiếp tục màn năn nỉ ỉ ôi mà không quan tâm đến
sắc mặt đang dần thay đổi của hắn:
- Đi đi mà! Em năn nỉ
anh đó.
- Anh đã nói không là
không! - Zin lại một lần nữa gạt tay Jane ra, đôi mày chau lại tỏ vẻ khó chịu.
Hắn đứng dậy và bỏ đi vào phòng. Hắn không thích bị người khác làm phiền, mà
nhất là Jane - người vợ tương lai của hắn. Cô bé thật phiền phức! Hắn muốn yên
tĩnh một chút mà cũng không xong với cô nữa.
- Tại sao? Chẳng phải
lúc trước em rủ anh đi anh đều chiều ý em sao? - Jane vừa hỏi vừa chạy theo Zin
vào phòng, nhưng cô chưa kịp bước chân vào phòng hắn nửa bước thì hắn đã đóng
sầm cửa lại.
Hắn thả mình tự do rơi
xuống giường và suy nghĩ nghĩ lại câu hỏi vừa rồi của Jane. Lúc trước khi em
chưa vào đây thì mỗi lần Jane rủ hắn đi chơi hắn đều chiều ý cô bé, vì lúc đó
hắn cảm thấy rất buồn chán nên đi chơi là cách tốt nhất để giải tỏa nỗi buồn
đang ngự trị trong lòng hắn. Nhưng từ khi có em, nỗi buồn chán của hắn cũng vơi
đi phần nào. Em luôn cho hắn cảm giác thích thú trong những trò chơi mà hắn
nghĩ ra. Có thể nói niềm vui lớn nhất của hắn chính là thấy được sự đau đớn
trong em.
Rầm! Rầm! Rầm!
- Zin mở cửa cho em!
Zin!
Jane đứng ở ngoài, tức
giận đưa tay đấm thùm thụp vào cửa mà bên trong vẫn im hơi lặng tiếng. Cô bé
tức lắm! Cứ mỗi lần cô có ý định muốn vào phòng hắn thì đều bị hắn chặn lại, vì
hắn không muốn bất cứ người con gái nào bước chân vào phòng hắn, ngoại trừ mẹ
hắn và người con gái mà hắn thực sự yêu. Nếu
sau này có lấy Jane thì hắn sẽ cho cô ở phòng khác chứ không cho cô ngủ chung
phòng với hắn, vì cô... không phải là người con gái mà hắn yêu.
Rầm! Rầm! Rầm!
Tiếng đấm cửa liên tục
của Jane nghe thật chói tai. Đến lúc không chịu được nữa hắn mới bực bội quát
lên:
- Em để anh yên có được
không?
Jane vừa định giơ tay
lên đánh thêm vài cái nữa nhưng nghe thấy giọng nói lớn tiếng mang theo phần
giận dữ của hắn nên cô đành hạ tay xuống. Quay người, cô vùng vằng bỏ đi mang
theo cục tức trong lòng.
Jane đi ngang qua gian
nhà bếp - nơi mà em đang ở và làm việc. Đang chán nản và cảm thấy tức vì chuyện
lúc nãy thì Jane bắt gặp em đang đứng lau sàn hành lang ở trước cửa. Thấy em lạ
mắt cô đoán là người mới được đưa vào vì từ trước đến giờ ở gian nhà bếp không
hề có trẻ con. Đứng nhìn em một lúc, tự dưng cô lại muốn xả hết tức giận của
mình vào con người này. Cô hếch nhẹ khóe môi mình lên tạo thành một nụ cười nửa
miệng đầy ẩn ý rồi bước đến chỗ em.
Em không hay biết là có
một mối hiểm họa đang đe dọa mình nên cứ tiếp tục làm công việc lau sàn.
Em đang lau thì bị một
bàn chân của ai đó giẫm lên miếng lau, làm cho nó không nhúc nhích được. Em
ngước mặt lên nhìn chủ nhân của bàn chân nhỏ nhắn ấy. Đập vào mắt em là hình
ảnh một cô bé rất xinh xắn, từ cách ăn mặc cho đến phong thái em đoán chắc Jane
là con của một người có quyền thế ở trong tòa nhà này nên em đứng im mà không
dám hó hé tiếng nào.
Jane vẫn giữ miếng lau
nhà dưới chân, cô đứng chống hai tay lên hông và nhìn em với vẻ mặt kênh kiệu, cô hỏi:
- Mày mới vào làm hả?
Tên gì?
- Dạ! Tên Sand! - Em lí
nhí trả lời.
Sand? Ha ha ha! - Jane bật cười ha hả khi nghe
đến tên em. Một cái tên thật nhỏ bé rất giống với thân phận hiện giờ của em. Em
cũng biết là khi em nói ra tên đó thì chắc hẳn cô sẽ cười, vì ai đời lại có cái
tên kì lạ như vậy!
Em cúi gằm mặt xuống
không dám nhìn con người quyền quý đang đứng trước mặt. Đứng trước những người
giàu sang em không bao giờ có cơ hội ngẩng đầu lên, vì em so với họ là một cái
cây con nằm trong cả một khu rừng rộng lớn.
Jane thấy em cúi mặt xuống thì vội nâng
cằm em lên, hành động này rất giống với khi em mới gặp hắn. Phải chăng người
giàu có luôn làm thế mỗi khi họ gặp những người thấp kém hơn mình?
Jane nhìn vào đôi mắt
to tròn không dám chớp lấy một lần của em rồi buông ra một câu khinh người
không kém hắn lúc đó:
- Cái tên này… xứng với
mày lắm! Ha ha ha!
Nói rồi Jane hất cằm em
qua một bên và dời chân khỏi miếng lau nhà. Cô bước tới xô nước dơ được đặt kế
bên em, giơ chân lên và đá một phát thật mạnh rồi đủng đỉnh bỏ đi. Xô nước chịu
một lực mạnh tác động nên bắn lên tung tóe và đổ đầy ra sàn. Áo em bị nước văng
trúng nên bị ướt một mảng. Cái thứ chất lỏng đục ngầu chạy dài theo đường hành
lang và vây lấy đôi chân nhỏ nhắn của em. Em khẽ ngọ nguậy những ngón chân xinh
xắn để chúng không làm bẩn chân em thêm một chút nào nữa. Công sức em lau từ
lúc dọn dẹp nhà cửa xong đến giờ coi như là dã tràng
xe cát.
Nhìn theo cái dáng đi
kênh kiệu của Jane mà em chỉ biết lắc đầu thở dài. Em dựng cái xô lên và dùng
cây lau nhà quơ qua quơ lại xuống sàn để nước thấm vào miếng lau rồi vắt vào
trong xô. Em phải lau lại cái hành lang này lần hai mà không nói lấy một lời
phàn nàn. Một phần vì em đã quen với những công việc lặt vặt này và cách họ vẫn
thường đối xử với em rồi, phần còn lại là vì em không có tư cách để phàn nàn
với họ.
Thành phố Mỹ trút bỏ
lớp áo màu đen của đêm khuya và khoác lên mình một bộ áo mới toanh của sớm mai
bình minh. Những giọt sương đêm đâu đó vẫn còn đọng lại trên lá, làm cho chúng
căng tràn sức sống. Từng đàn chim nhạn tự do chao liệng trên bầu trời xanh bao
la, bát ngát và những đám mây trắng trôi bồng bềnh theo làn gió mát của buổi
sớm. Tất cả đều góp phần vẽ ra một bức tranh thiên nhiên tuyệt mĩ mà không có
một bức tranh nghệ thuật nào có thể sánh bằng.
Một chú chim sơn ca nhẹ
nhàng đặt đôi chân nhỏ bé của mình lên cành cây, ngân nga một vài giai điệu như
đón chào một ngày mới. Những người đi đường lúc đầu vẫn còn đang thưa thớt thì
bỗng chốc đã trở nên đông đúc hơn. Người người hối hả, vội vã đua nhau đi lại
trên con đường dài quen thuộc của mình và làm những công việc thường ngày họ
hay làm. Người thì lo đi chợ về để nấu bữa ăn sáng cho gia đình. Kẻ thì lo đi
làm để kiếm thêm thu nhập hằng tháng. Họ tất bật ngược xuôi cũng chỉ mong có
được miếng ăn cho vào miệng và tiền dành dụm để chi tiêu cho những việc cần
thiết.
Trong khi đó, những con
người nhàn rỗi, ăn không ngồi rồi chỉ biết tìm cách cướp giật của cải của người
khác vẫn còn đang ngon giấc trên những chiếc giường êm ái. Họ không thèm quan
tâm đến những gì diễn ra xung quanh, cũng như không biết lo toan mọi thứ. Họ
chỉ chui rúc trong thế giới màu đen đầy quyền lực do họ tạo ra, thi thoảng lại
mở một cuộc họp để tìm cách cho những kế hoạch sắp tới. Những hạng người bất
lương như vậy mà đất nước Mỹ vẫn còn chỗ cho họ dung thân sao?
…
9 giờ sáng
Ngồi ở nhà mãi cũng
chẳng biết làm gì nên Liz quyết định đến tìm em.
Trên đường đi, cậu không
thể ngừng suy nghĩ về việc em đột nhiên tránh mặt cậu mà không có bất cứ một lí
do nào cả. Chẳng phải trước đó, cả hai đã trò chuyện với nhau rất vui vẻ hay
sao? Sao bây giờ em lại trở nên xa lánh cậu như thế? Hay là… có người buộc em
phải làm vậy?
Hàng loạt câu hỏi cứ
hiện ra trong đầu cậu, càng nghĩ bước chân cậu càng trở nên vội vã hơn. Hôm nay
nhất định cậu phải tìm hiểu cho ra lẽ mọi chuyện.
Vừa đến trước cửa của
gian nhà bếp, cậu đã thấy Emi và một vài người cùng phòng đang nói chuyện gì đó
với nhau, nghe loáng thoáng là hình như có tên cậu và em trong đó.
Cậu vội núp vào mép
tường và bắt đầu nghe ngóng cuộc trò chuyện của họ, mặc dù cậu biết nghe lén là
không đúng nhưng nếu chuyện gì mà có liên quan đến cậu hay những người mà cậu
yêu thương thì dù là sai cậu vẫn sẽ làm.
- Chị hai! Sao mấy hôm
trước cậu Liz đến tìm nó mà nó lại trốn vào nhà vệ sinh vậy chị? Hôm bữa em
định hỏi nhưng công việc lu bu quá nên em quên. - Lina vừa hỏi vừa chỉ tay về
phía em đang lau nhà, rồi quay lại hỏi tiếp - Bộ cậu Liz làm gì nó hả chị?
Vừa nghe đến câu này,
gương mặt Liz bỗng chốc đã trở nên đỏ ngầu, tay bóp chặt lại tạo thành hình nắm
đấm. Nhưng vì là một người có tính kiềm chế và kiên nhẫn cao nên Liz cố gắng hạ
cơn giận của mình xuống để nghe hết câu chuyện đang dang dở, rồi có gì giải
quyết luôn một thể.
- Cậu Liz không làm gì
nó hết! Là do tao cấm không cho nó gặp cậu ấy thôi. - Emi vừa nói vừa vênh mặt
lên ra vẻ ta đây là người có quyền.
- Thiệt vậy hả chị? Mà
sao chị lại cấm nó vậy? - Một người khác hỏi.
- Vì thân phận nó thấp
kém nên tao không cho nó đến gần cậu ấy. - Emi khoanh tay trước ngực, trả lời
một cách vô tư.
- Là vậy sao?
Một giọng nói trầm trầm
nửa quen nửa lạ cất lên, tuy không mấy uy quyền nhưng cũng đủ làm cho bọn người
thích tám chuyện kia im bặt. Riêng chỉ có Emi là vẫn nói, vì cô không biết
người vừa mới lên tiếng là ai nên cứ thế mà “ừ” một tiếng chắc nịch.
Lời nói của Emi vừa dứt
cũng là lúc Liz quyết định bước vào. Câu chuyện vừa nãy của bọn họ và câu hỏi
cậu cố ý hỏi đã giải tỏa được mọi thắc mắc trong lòng cậu. Thì ra em tránh mặt
cậu là vì bị cấm cản chứ không phải là em không muốn gặp cậu. Em thật là ngốc!
Sao không nói cho cậu biết mà lại âm thầm lảng tránh cậu như vậy chứ? Haiz!
Thật là ngốc hết chỗ nói!
Emi và những người khác
ngạc nhiên đến nỗi phải há hốc mồm khi nhìn thấy Liz, cả bọn đứng im như tượng,
ú ớ vài chữ không thành câu. Emi là người sợ hãi nhất vì cô chính là người dẫn
chuyện trong câu chuyện của em và cậu.
Liz đứng trước mặt bọn
họ, vẻ mặt không chút biểu cảm. Cậu đã cố lắm mới không nổi giận lên với họ,
nhưng nếu họ không giải quyết xong chuyện này thì với quyền lực và địa vị của
cậu trong tòa nhà này cũng đủ khiến cho họ phải thân tàn ma dại, chết không
toàn thây.
Sau khi đứng hình mấy
mươi giây thì Emi mới lên tiếng hỏi, vẻ mặt của cô như không có chút sinh khí:
- Cậu Liz! Có chuyện gì
mà cậu đến đây vậy ạ?
Dù trong lòng đang rất
sợ nhưng cô vẫn giữa bình tĩnh để nói trọn câu.
- Cô biết rồi mà còn
hỏi tôi à? - Liz nhướn mày nhìn cô, từng câu từng chữ được phát ra với âm vực nhất
định, không quá cứng cũng không quá mềm nhưng cũng đủ làm cho Emi chết đứng.
- Cậu Liz! Cậu… cậu nói
gì tôi không hiểu? - Mặc dù Liz không nói thẳng ra ẩn ý bên trong nhưng chỉ bấy
nhiêu thôi cũng đủ khiến cho Emi chột dạ.
Những người còn lại sợ
quá nên cũng hùa theo, vẻ mặt xanh như tàu lá chuối:
- Dạ đúng đó cậu Liz!
Cậu nói gì chúng tôi không hiểu?
- Đến giờ mà các người
vẫn còn không chịu nhận sao? Rằng các người đã cấm không cho Sand gặp tôi. Ai
cho các người có cái quyền can thiệp vào cuộc sống của tôi? Hay các người rảnh
rỗi quá không có chuyện gì làm nên mới bày ra cái việc này? - Liz tức giận tuôn ra một hơi không ngừng nghỉ, làm cho bọn người
của Emi chỉ biết đứng im mà không dám nhúc nhích. Tiếng nói của cậu có hơi lớn
nhưng cũng may là em đang ở tận nhà trên nên không thể nghe được, nếu không thì
em sẽ tránh mặt cậu luôn vì em mà cậu phải làm lớn chuyện. Liz cố trấn tĩnh
mình lại rồi nói tiếp - Nếu mấy người không giải quyết cho xong chuyện này thì
hãy ở đó mà đợi lệnh vào phòng tối của tổ chức đi. Con Franky nó cũng đã đói ba
ngày rồi, cũng nên cho nó ăn một chút “thịt” chứ nhỉ!
Bọn người của Emi nghe
nói đến phòng tối và con Franky thì mặt họ liền trở nên biến dạng, mặt cắt
không còn một hột máu. Phòng tối đơn giản chỉ là một cách gọi chung chứ không
phải chỉ là một phòng tối bình thường như mọi người vẫn nghĩ.
Phòng tối là nơi dành
cho những kẻ phản bội lại tổ chức cũng như những người tự ý làm việc mà không
được sự đồng ý của chủ hoặc làm trái ý chủ. Trong căn phòng đó có một con trăn
rất lớn tên là Franky như Liz vừa nói. Con Franky nó đã ăn thịt rất nhiều kẻ đã
phản bội lại tổ chức rồi và nó cũng đang ngày một lớn hơn. Trước khi tổ chức
muốn trừng trị ai thì phải bỏ đói con Franky ba ngày, sau đó mới cho nó ăn thịt
những kẻ đã làm ô uế tổ chức. Nó là một con trăn rất hung hãn, vì mỗi ngày nó
được bác sĩ thú y của tổ chức tiêm cho một mũi thuốc có tên là Foriotaly -
thuốc kích thích sự giận dữ. Vì vậy mỗi khi ăn ai, nó đều cắn nát người đó ra
thành từng miếng nhỏ rồi mới từ từ thưởng thức. Vì tổ chức muốn những kẻ phản
bội ấy phải gánh chịu sự đau đớn trước khi chết và cũng để làm gương cho những
kẻ có ý định phản bội. Tổ chức đã xem cách thức làm việc của con Franky qua
camera được lắp đặt bên trong. Họ khá hài lòng về sự trừng phạt của mình dành
cho những kẻ phản bội, còn một điều nữa là con Franky có một trí nhớ rất tốt,
chỉ cần cho nó xem qua hình ảnh của những người mà nó không được phép cắn một
vài lần là nó sẽ nhớ ngay.
Liz vừa định quay đi
thì Emi nắm tay cậu lại, quỳ xuống van xin. Hành động đó của cô làm bọn người
kia phải mở to mắt vì ngạc nhiên, Emi mà cũng có lúc phải quỳ xuống van xin một
đứa nhóc chỉ mới mười hai tuổi sao?
Giờ phút này mà còn
nghĩ đến sĩ diện thì chỉ có những đứa ngu mới làm thế. Nếu sĩ diện có thể làm
cho cô sống thì cô sẽ làm, còn nếu không cô có thể dẹp bỏ sĩ diện qua một bên
để còn nhận được một cơ hội sống.
Emi không quan tâm đến
những ánh mắt kia, cô chỉ biết là nếu bây giờ cô không làm thế thì mạng sống
của cô sẽ bị đe dọa bởi con trăn khổng lồ đang nằm chờ cô trong căn phòng sặc
mùi chết chóc kia.
- Cậu Liz! Xin cậu hãy
tha cho chúng tôi! Tôi hứa là sẽ không cấm cản Sand gặp cậu nữa. Xin cậu hãy
tha cho cái mạng nhỏ bé này của tôi. - Emi lay tay Liz van xin nhưng mãi vẫn
không thấy Liz có phản ứng nên cô quay sang bọn người đang đứng chết trân ở
kia, ra hiệu cho họ cùng quỳ xuống van xin Liz thì may ra cậu sẽ động lòng mà
tha cho họ.
Bọn người kia nhìn Emi
rồi gật gật đầu tỏ vẻ hiểu ý, sau đó cùng nhau quỳ xuống và đồng thanh nói như
đã tập dượt trước:
- Xin cậu hãy rủ lòng
thương mà tha cho chúng tôi!
Liz lúc này mới quay
lại, sắc mặt vẫn không thay đổi, cậu nói:
- Được thôi! Vậy bây
giờ các người biết làm gì rồi chứ?
Emi và những người còn
lại nghe Liz nói thế thì liền gật đầu. Họ rời khỏi chỗ Liz rồi đi đến chỗ em.
Em đang lau nhà thì nhìn thấy bọn họ đang xồng xộc đi tới, vẻ mặt rất chi là
phức tạp nên em không thể đoán được là họ đang vui hay đang buồn. Em dừng việc
lau nhà lại rồi đứng nép sang một bên. Emi đứng trước mặt em, giả bộ trưng bộ
mặt tươi cười ra nhìn em rồi nói:
- Cậu Liz đang chờ mày
ở ngoài cửa kìa, mày mau ra đó đi!
Dù đã cố dỏng tai lên
nghe thật kĩ không sót chữ nào nhưng em lại không thể phân tích được những gì
mà Emi vừa nói. Cô bảo em đi gặp Liz sao? Em không thể nào tin được! Chẳng phải
mấy bữa trước cô đã cấm em không được gặp gỡ hay đến gần Liz sao? Sao bây giờ
cô lại thay đổi lời nói lẫn thái độ nhanh như vậy?
Em hơi nheo mắt nhìn
Emi, cố tìm ra được lời giải cho mình trên gương mặt ấy nhưng tuyệt nhiên lại
không có. Emi cười nhìn em, một nụ cười giả tạo mà cô đã vẽ ra khiến một cô bé
ngây thơ như em lại tin là thật. Nếu như không phải cô sợ vào phòng tối thì có
cho vàng cô cũng không đối xử mềm mỏng với em như vậy. Càng nhìn em, nhìn cái
bộ mặt mà cô cho là giả vờ ngây thơ để lấy lòng người khác kia thì máu nóng
trong người cô lại càng sục sôi. Cô muốn bay đến tát thẳng vào gương mặt đó một
cái thật mạnh để hả giận nhưng cô lại không thể làm thế, vì Liz đang ở đây. Nếu
cô đụng đến em há chẳng phải là cô tự chuốc họa vào thân, dâng mình lên miệng
cọp hay sao?
Emi cố kiềm lại cơn tức
của mình, “niềm nở” nói:
- Từ giờ mày có thể qua
lại với cậu Liz, tao sẽ không cấm cản mày nữa. - Rồi cô giật lấy cây lau nhà
trên tay em đưa cho Lina, sau đó giục em - Mày ra nhanh đi! Đừng để cậu Liz chờ!
Em nghe Emi nói vậy thì
rất mừng, nhưng em chỉ dám mừng thầm trong bụng thôi chứ không dám biểu hiện ra
mặt. Vì em sợ nếu em cười thì Emi sẽ rút lại lời nói lúc nãy.
Em cúi đầu cố che đi nụ
cười vui mừng vừa xuất hiện trên môi rồi từ từ đi ra ngoài, bỏ lại sau lưng
những ánh mắt tóe lửa đang nhìn theo.
Em ra gặp Liz với tâm
trạng vui vẻ chứ không lảng tránh cậu như mấy bữa trước nữa, vì từ giờ mỗi khi
Liz đến tìm em em có thể ra gặp cậu mà không bị ai ngăn cấm. Chỉ cần nghĩ đến
đó thôi là em đã thấy vui rồi.
Liz thấy em ra thì càng
mừng hơn, cậu không hiểu sao mình lại rất thương cô bé này, dù cả hai không có
máu mủ ruột thịt gì với nhau hết. Cậu chỉ biết là ở bên em, cậu nhận thấy được
sự chân thật toát ra từ con người em, chứ không giả dối như những con người mà
cậu đã từng gặp trong Leaders. Nhưng cậu chỉ xem em như một đứa em gái thôi và
em cũng chỉ xem cậu như một người anh trai.
Cả hai đứng nói chuyện
với nhau một lúc rồi Liz rủ em về nhà cậu chơi. Em mỉm cười gật đầu rồi đi theo
cậu không một chút do dự. Vì em biết cậu sẽ không đối xử tệ và cũng chẳng làm
hại em như những người ở đây đâu. Ở bên cậu, em cảm thấy được sự an toàn tuyệt
đối chứ không phải là sự sợ hãi như khi em đứng gần Zin.
Em và Liz cùng nhau
bước đi trên con đường hành lang dài rộng mở. Cả hai đều mang tâm trạng rất vui
vẻ và thoải mái chứ không như những con người kia: giả dối và ích kỷ lúc nào
cũng sống trong sợ hãi. Như thế… thì khó chịu biết mấy!
Đừng bao giờ sống ngược
với bản thân mình và cũng đừng bao giờ sống giả dối, vì sự giả dối bao giờ cũng
bị phát hiện một khi sự thật được phơi bày. Đó là một chân lí không thể chối
cãi.