Biển Khóc

Chương 22: Anh là món quà vô giá




Sau ngày ở nhà với em hôm đó, hắn thường xuyên ra ngoài hơn và mỗi lần về hắn đều mua một ly trà sữa cho em, mỗi ngày một hương vị khác nhau. Em thích lắm nhưng em luôn thắc mắc là tại sao ngày nào hắn cũng ra ngoài như thế? Chẳng lẽ hắn ra ngoài là để mua trà sữa cho em thôi sao?

Tuy là nghĩ thế nhưng khi em hỏi hắn thì hắn chỉ bảo là ra ngoài có công chuyện, tiện đường nên ghé mua cho em. Ban đầu em có hơi không vui khi nghe hắn nói vậy nhưng sau đó em liền trở lại bình thường vì em vốn không phải là một người hay buồn.

Nhưng vui không được bao lâu thì nỗi buồn trước đó của em càng tăng thêm khi ngay cả buổi tối, hắn cũng ra ngoài. Thời gian hắn dành cho em không nhiều như lúc trước và sự quan tâm của hắn đối với em cũng ngày một nhạt hơn, nhạt đến nỗi em không còn hình dung ra được rằng nó có tồn tại hay không. Mỗi tối hắn về, em liền vui vẻ đến bên hắn, hỏi han hắn nhưng đáp lại sự nhiệt tình của em chỉ là một cái hôn phớt lờ trên trán và một nụ cười gượng gạo kèm theo một câu nói không mấy quan tâm:

- Anh hơi mệt! Anh ngủ trước đây.

Hắn đã thực sự thay đổi, thay đổi theo một chiều hướng mà em không hề muốn. Hắn không còn yêu em nữa sao? Hay em đã làm gì khiến hắn không vừa lòng? Nếu có thì xin hắn hãy nói cho em biết là em sai ở chỗ nào để em còn biết mà sửa sai, chứ hắn đừng cứ im lặng mà đối xử lạnh nhạt với em như thế. Chẳng thà hắn cứ lên tiếng trách mắng hay làm gì em cũng được miễn hắn chịu làm hắn của trước đây và chịu hướng mắt về phía em, dù chỉ là một cái nhìn thoáng qua trong năm giây thôi em cũng chấp nhận. Nhưng sao em chờ mãi mà vẫn không thấy hắn quay lại nhìn em?

Có lẽ trong tình yêu này, em đã đặt quá nhiều hy vọng và niềm tin vào đó nên bây giờ cũng chỉ có một mình em là đau khổ. Em biết tình yêu chóng đến rồi cũng chóng đi nhưng em không nghĩ là nó lại đi nhanh đến vậy, nhanh đến nỗi em chưa kịp biết hết khi yêu sẽ hạnh phúc như thế nào. Hoặc cũng có thể hắn chưa từng yêu em, đối với hắn ba từ "anh yêu em" chắc cũng chỉ là một câu nói bình thường hắn nói cho vui miệng thôi chứ không hẳn như ý nghĩa của nó. Nhưng đó không phải lỗi của hắn, tất cả là do em, do em quá ảo tưởng khi tin rằng hắn thực sự yêu em, là do em ngốc quá nghếch nên tin rằng một người luôn ghét em lại có thể trao tình yêu cho em.

Hôm nay là ngày quan trọng nhất trong cuộc đời em, là ngày đánh dấu cho sự có mặt của em trên đời này, là ngày em được nhìn thấy ba mẹ, nhìn thấy ánh mặt trời chiếu sáng. Từ khi ba mẹ em chết đi thì mỗi năm vào ngày này em đều tự đón sinh nhật một mình cùng với lời tự chúc: "Sea à! Sinh nhật vui vẻ nhé!" Năm nay mặc dù có hắn nhưng chắc cũng không ngoại lệ. Em sẽ đón sinh nhật với Puppy, cũng may là còn có nó nếu không cuộc đời em sẽ thật vô vị và nhàm chán.

Trong ngày sinh nhật em, hắn cũng không có ở nhà, điều đó khiến em vừa buồn lại vừa tủi. Nhưng em vẫn biện minh cho hắn rằng là do hắn không biết hôm nay là ngày sinh nhật em nên không về mặc dù em biết rất rõ trên sợi dây chuyền mà hắn đang giữ có khắc ngày tháng năm sinh của em.

Vẫn là cái cách đón sinh nhật như mọi năm, ngoài một cái đèn cầy ra thì không có gì cả, rất đơn giản. Tối đó, em cùng Puppy ngồi trên ghế sofa, đốt lên một ngọn nến rồi chắp tay, nhắm mắt lại và cầu nguyện.

- Thượng đế! Hôm nay là sinh nhật của con, con chỉ xin người một điều thôi. Con xin người hãy mang lại sự bình yên và hạnh phúc cho những người mà con yêu thương, đặc biệt là anh ấy. Anh ấy là người quan trọng nhất trong cuộc sống hiện tại của con. Mặc dù anh ấy đã hết yêu con, hết quan tâm tới con như trước nhưng con vẫn rất yêu anh ấy. Vì vậy mà con xin người hãy luôn phù hộ và che chở cho anh ấy. Nếu như con thổi ngọn nến này tắt thì có nghĩa là người đã đồng ý với lời cầu xin của con.

Em nói xong, liền mở mắt ra và thổi phù một cái, ánh lửa lập lòe của ngọn nến đã tắt. Điều đó có nghĩa là lời cầu xin của em đã ứng nghiệm. Em mỉm cười hài lòng rồi nhìn Puppy, xoa đầu cảm ơn nó vì đã đón sinh nhật cùng mình. Đáng lẽ ra hằng năm vào ngày này, sẽ có Liz đến chúc mừng sinh nhật em nếu như tám năm trước em chịu trả lời cậu khi cậu hỏi em sinh vào ngày nào. Nhưng em đã không làm thế vì cậu đã giúp em quá nhiều rồi, nên em không thể chỉ vì một ngày sinh nhật của một đứa bình thường như mình mà bắt cậu phải tặng quà hay mừng sinh nhật cùng em. Đối với em, cậu đã là một người anh trai vĩ đại lắm rồi nên cậu không cần phải làm thêm bất cứ chuyện gì cho em nữa đâu. Vì cậu càng làm thì cái ơn cậu đối với em sẽ càng lớn nên em sợ rằng mình sẽ không trả nổi.

- Ơ... Anh...

Em vừa đứng lên, định đem cất cây đèn cầy thì em bắt gặp hắn đang đứng ngoài cửa trong tư thế dựa lưng vào tường rất thoải mái và mắt hắn đang nhìn em chăm chăm. Em không nghĩ là hắn lại về sớm như vậy, thường thì chín, mười giờ hắn mới về nhưng bây giờ chỉ mới bảy giờ thôi. Hắn về sớm như thế chẳng lẽ những lời cầu nguyện của em vừa nãy, hắn đã nghe thấy rồi sao?

Em đứng bất động ở đó rất lâu sau cũng không mở lời vì em không biết nên nói gì với hắn. Em không dám mong hắn sẽ nhớ tới sinh nhật của mình nhưng đâu đó trong lòng em vẫn mong mỏi là hắn sẽ nhớ.

Hắn đứng nhìn em khá lâu, sau đó chẳng nói chẳng rằng liền đi tới và ôm chầm lấy em. Hắn không biết phải dùng lời nào hay từ từ ngữ nào để nói với người con gái đang trong vòng tay của mình lúc này. Hắn đã về từ lúc em đang ngồi cầu nguyện, vì không muốn làm kinh động đến em nên hắn chỉ đứng đó. Những gì em cầu xin thượng đế hắn đã nghe không sót một chữ. Sinh nhật này là của em vậy mà lời cầu nguyện em lại cầu cho hắn, em cầu cho hắn luôn được bình yên và hạnh phúc, cầu cho hắn luôn được phù hộ và che chở. Hắn thực sự rất cảm động khi nghe em nói những lời như thế nhưng cô gái ngốc này, em dựa vào đâu mà lại nói hắn không còn yêu em? Không còn quan tâm tới em? Chẳng lẽ vì những ngày qua hắn suốt ngày ra ngoài và bỏ em ở nhà một mình hay sao?

Nếu như em đã nói thế thì hắn sẽ chứng minh cho em thấy hắn yêu em và quan tâm đến em nhiều hơn những gì em nghĩ.

- Vào thay đồ rồi theo anh đến chỗ này. - Hắn buông em ra, vừa nói vừa đẩy em vào phòng thay đồ. - Nhưng em nhớ phải mặc váy màu trắng nhé. - Hắn nói với theo.

Em thấy khó hiểu với yêu cầu của hắn nên quay đầu lại hỏi:

- Tại sao phải là màu trắng mà không phải là màu khác?

- Vì khi em mặc váy trắng trông em hệt như một thiên thần. - Hắn bước lại gần em, kề môi vào tai em nói nhỏ.

Em không biết nói gì hơn ngoài việc nhanh chóng bước vào phòng thay đồ. Hắn còn câu trả lời nào hay hơn thế để làm em vui nữa không? Nếu như hắn nghĩ chỉ một câu trả lời đơn giản đó để khiến em vui thì hắn đã thành công rồi đó. Hắn có biết việc hắn về nhà sớm với em vào ngày sinh nhật đã khiến em vui biết nhường nào không? Em thật muốn hét lên cho cả thế giới này biết rằng em đang rất vui, thực sự rất vui.



- Xe đẹp quá! Anh mới đổi xe hả?

Ngồi trên xe hắn, em không yên phận quay tới quay lui quan sát chiếc xe mới. Sở dĩ em hỏi vậy là vì lúc trước em thấy hắn hay lái chiếc màu đen mà sao bây giờ lại lái chiếc màu xanh dương.

- Ừhm! Tại anh thích màu này hơn. - Hắn trả lời em nhưng mắt vẫn hướng về phái trước và tập trung lái xe.

- Vì sao? - Em nghiêng đầu nhìn hắn.

Ôi! Em đúng là ngốc thật mà, chuyện đơn giản như vậy mà cũng phải hỏi sao? Bộ em không nhận ra là chiếc xe màu xanh của hắn giống với màu gì sao? Nếu như em chịu khó suy nghĩ một chút thì câu trả lời sẽ rất đơn giản...

- Vì đó là màu của tên em.

Lại thêm một câu nói hay hắn nói trong ngày hôm nay. Em không biết là hắn có biết hôm nay là sinh nhật em không mà sao hắn lại liên tiếp nói ra những câu làm em vui như thế? Có lẽ ban đầu em rất mong sẽ nhận được một món quà từ hắn dù là nhỏ thôi em cũng mong có được, không phải vì em ham mê vật chất mà vì em muốn mình có được một thứ gì đó của hắn để mỗi khi nhìn thấy nó, em sẽ nhớ tới hắn. Nhưng bây giờ chắc em không còn cần món quà đó của hắn nữa rồi, vì với em chỉ hai câu nói kia thôi cũng đủ để em in sâu vào tim.

Kể từ giây phút hắn nói ra câu đó, em không hỏi hay nói thêm gì nữa vì em sợ khi em hỏi tiếp hắn sẽ lại nói ra những câu hay như thế và em sợ mình sẽ khóc vì cảm động mất. Vì thế nên em quyết định ngồi im cho đến khi hắn đưa em đến một nơi mà hắn nói là sẽ có điều bất ngờ dành cho em.

Hắn dừng xe trước một tiệm trà sữa lớn mang tên "Hạnh phúc". Bên ngoài tiệm nhìn có vẻ rất sang trọng và đẹp mắt nhưng bên trong lại không có một bóng người. Là do tiệm đã đóng cửa hay là do không có khách thì em không rõ, em chỉ biết là hắn vừa mở cửa xe cho em bước xuống thì liền lôi tuột em vào trong.

Hắn vừa đẩy cửa bước vào thì ngay lập tức cái chuông nhỏ treo trên cửa phát ra tiếng kêu "leng keng" như báo hiệu cho chủ biết là có khách đến. Nhưng trong này tối om, làm gì có ai mà ra tiếp khách. Em tính quay qua kêu hắn thì mới nhận ra hắn đã không còn bên cạnh em nữa.

Em bước từng bước nhẹ đi tìm hắn, bàn tay em quờ quạng trong bóng tối, vừa đi em vừa gọi hắn nhưng không nghe thấy hắn trả lời. Em không sợ bóng tối nhưng em lại sợ mình bị bỏ rơi. Đối diện với không gian tối om như này không làm em sợ bằng việc đột nhiên hắn biến mất mà không nói một nói nào. Chẳng lẽ hắn cũng giống như ba mẹ em, đều bỏ em mà đi sao? Và bất ngờ mà hắn nói muốn dành cho em là đây sao?

- Zin! anh ở đâu? Mau ra đây đi, đừng đùa với em nữa mà. Hức!

Em quỳ sụp xuống đất, nước mắt rơi ra lúc nào không hay. Tại sao hắn lại đối xử tàn nhẫn với em như thế? Tại sao hắn lại bỏ em một mình trong ngày sinh nhật của em chứ? Hắn có thể đối xử với em như thế nào cũng được nhưng xin hắn hãy ở bên cạnh em lúc này, chỉ duy nhất một ngày này thôi. Hắn ở đâu? Hãy mau xuất hiện đi, em cầu xin hắn mà.

Phụt!

Cả tiệm chợt sáng bừng lên, một dáng người cao lớn chạy đến ôm em. Vốn dĩ chỉ định đùa với em chút thôi nhưng hắn không ngờ lại khiến em sợ đến vậy.

- Anh xin lỗi! Xin lỗi vì đã làm em sợ. - Hắn nhẹ nói và lau nước mắt cho em.

- Hứa với em một chuyện có được không? - Ánh mắt cầu khẩn của em hướng lên nhìn hắn.

- Được! Em nói đi, bất cứ chuyện gì anh cũng có thể hứa với em. - Hắn gật đầu.

- Hứa với em, đừng bao giờ bỏ rơi em, được không?

- Anh sẽ không bỏ rơi em mà ngược lại anh sẽ dùng cả đời mình để che chở và bảo vệ cho em, không bao giờ rời xa em. Anh hứa đấy! - Hắn nhìn em, ánh mắt kiên định.

- Còn nữa, hứa với em là anh sẽ không đụng đến thuốc lá nữa.

Em đúng là được voi đòi tiên, mới nói hứa với em một chuyện mà bây giờ lại đòi thêm một chuyện nữa.

- Em tham lam quá đó nhưng được rồi, nếu như đó là điều em muốn thì anh hứa với em. - Hắn búng nhẹ vào trán em, nói.

- Ngoéo tay đi. - Em giơ ngón tay út của mình ra, vừa cười vừa nói.

Hắn cũng cười rồi đưa ngón tay út ra và ngoắc vào tay em như minh chứng cho một lời hứa.

Hắn đỡ em đứng lên rồi dẫn em đi tham quan khắp tiệm. Hắn nói đây không chỉ là tiệm bán trà sữa thôi đâu mà nó còn là nhà nữa, phía ngoài thì dùng để bán còn phía trong thì dùng để ở, có phòng ăn, phòng ngủ, phòng tắm, rất đầy đủ tiện nghi. Có vẻ như tất cả mọi thứ ở đây từ bàn ghế cho đến quầy bán đều rất mới, không có dấu vết của việc đã từng sử dụng qua. Em rất thích nơi này, có lẽ đây chính là tiệm trà sữa trong mơ mà em từng ao ước.

- Chỗ này không có người bán, anh đưa em tới đây làm gì? - Khi đã tham quan xong, em quay qua hỏi hắn.

- Đương nhiên là không có người bán vì đây là món quà sinh nhật mà anh muốn tặng em. - Hắn từ tốn nói.

Trong nhất thời em không thốt lên được lời nào, cổ họng như bị thứ gì đó chặn lại không sao mở miệng được. Hắn nói đây là món quà sinh nhật mà hắn muốn tặng em sao? Nó có lớn quá so với mong muốn của em lúc đầu không? Hắn biết không? Em không cần món quà xa xỉ này của hắn đâu, cái em cần chỉ là một cái ôm lúc em sợ hãi và một lời an ủi lúc em cảm thấy buồn mà thôi. Chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ làm em vui rồi.

- Anh biết không? Em không cần anh tặng bất cứ thứ gì cho em cả vì anh... là món quà vô giá mà ông trời đã ban tặng cho em.

Em tha thiết nhìn hắn, đó là lời nói thật lòng của em, không một chút giả dối. Tuy em từng nói với hắn ước mơ của em là mở một tiệm trà sữa để bán nhưng đó là chuyện của tương lai, tạm thời bây giờ em chưa cần đến.

Lần này đến phiên hắn không thốt lên được lời nào. Em bình thường ngây thơ, ngốc nghếch như thế mà cũng có lúc nói ra được một câu nghe cảm động lòng người đến thế sao? Hắn thực sự ngạc nhiên về em đấy.

Cảm ơn em! Cảm ơn em vì đã cho hắn biết được tầm quan trọng của mình đối với em. Cảm ơn em vì đã cầu nguyện những điều tốt đẹp cho hắn và cảm ơn em đã cho hắn biết thế nào là tình yêu thực sự. Chính em là người đã làm cho một kẻ máu lạnh như hắn thay đổi và cũng chính em là người đã kéo hắn ra khỏi vũng lầy đen tối. Chính sự trong sáng và thuần khiết đó của em đã làm thức tỉnh con người thật của hắn.

- Anh biết em không ham mê vật chất nhưng món quà này em nhất định phải nhận lấy. Đó là tấm lòng cũng như tình yêu mà anh dành cho em. Nếu như em không nhận cũng giống như là em không yêu anh, hay là... em không yêu anh nên mới không nhận?

- Không, em yêu anh lắm. Em sẽ nhận mà, đừng buồn em. - Em vội lắc đầu đồng thời cũng gật đầu để chấp nhận món quà của hắn.

Hắn cười hài lòng rồi hôn nhẹ lên trán em. Em ngoan thật! Chưa bao giờ làm phật ý hắn cả. Hắn chỉ cố tình nói vậy để em nhận món quà này thôi chứ hắn biết rất rõ, em yêu hắn nhiều như thế nào. Em có thể từ chối bất kì món quà nào của hắn nhưng món quà này thì không. Em có biết hắn đã tốn bao nhiêu công sức mới có thể mua lại được căn tiệm này không? Có thể khi ở Leaders hắn rất có quyền lực và mỗi lời nói mà hắn nói ra đều có thể khiến cho người khác phải nghe theo răm rắp nhưng khi ra đường hắn lại chẳng là gì trong mắt ai và lời hắn nói ra cũng chẳng có trọng lượng.

Căn tiệm này vốn là của một đôi vợ chồng trẻ mới mở, chưa kịp bán một ngày thì đã gặp hắn. Hắn đã dùng hết lời để nói với họ thậm chí là còn chịu bỏ ra một số tiền lớn để mua lại nhưng họ vẫn nhất quyết không bán, không lý nào tiệm mới xây lại đem bán cho người khác. Mặc dù thuyết phục họ không được nhưng hắn vẫn không bỏ cuộc, ngày nào hắn cũng đến đây để ngồi từ sáng cho đến chiều và từ chiều cho đến tối. Hắn biết để em ở nhà như thế sẽ buồn nên ngày nào về hắn cũng đều mua cho em một ly trà sữa để em vui. Cứ thế ngày này qua ngày nọ, hắn đều bỏ việc để đến đây mong được gặp vợ chồng họ, có khi hắn ngồi chờ đến cả quên ăn quên uống. Ban đầu vợ chồng họ có hơi khó chịu khi ngày nào cũng thấy hắn ngồi trước cửa quán nhưng về sau khi nhận thấy được sự kiên trì và nhẫn nại của hắn thì họ không còn thấy khó chịu nữa. Họ quyết định gặp hắn và hỏi hắn lý do tại sao lại muốn mua lại căn tiệm này cho bằng được. Khi nghe xong lý do mà hắn nói, họ đã đồng ý bán căn tiệm lại cho hắn với giá gốc.

"Sắp tới là sinh nhật của bạn gái tôi, cô ấy từng nói với tôi ước mơ sau này của cô ấy là sẽ mở một tiệm trà sữa để bán nên nhân dịp này tôi muốn giúp cô ấy thực hiện ước mơ của mình. Tuy tôi không thể cho cô ấy những gì mà cô ấy muốn nhưng tôi có thể tặng cho cô ấy ước mơ."

Khi nghe được những lời đó của hắn, đôi vợ chồng trẻ đó thầm khen hắn là một người bạn trai tốt, chấp nhận dẹp bỏ sĩ diện của mình qua một bên để hằng ngày đến đây ngồi chầu chực trước cửa tiệm. Hắn như thế thì họ còn có lý do gì để từ chối hắn đây?

Có thể đây là món quà sinh nhật đầu tiên cũng là cuối cùng mà hắn tặng em khi hắn còn là một đại thiếu gia giàu có. Khi quyết định nói yêu em, hắn biết rồi sẽ có một ngày hắn rời khỏi Leaders với hai bàn tay trắng. Khi đó, trong tay hắn chẳng còn gì cả và việc tặng những món quà xa xỉ như thế này cho em là điều không thể. Vì thế mà hắn muốn làm tất cả mọi thứ cho em khi còn có thể.

- Cảm ơn em đã sinh ra trên đời này, để anh được biết thế nào là yêu thương. - Hắn thỏ thẻ vào tai em.