Biển Khóc

Chương 19: Nợ em lời xin lỗi




Hắn là một người sống nội tâm nên tình cảm dành cho em hắn luôn giấu kín trong lòng và thể hiện nó bằng hành động. Hắn chưa từng nghĩ hay nói đúng hơn là hắn không dám nghĩ là sẽ nói ra tình cảm của mình cho em biết vì hắn sợ em sẽ khó xử. Người em thích là Andrea chứ không phải hắn. Mặc dù không phải chính miệng em nói nhưng Andrea đối xử tốt với em như vậy thậm chí là cứu em thoát chết thì đâu đó trong tim em, Andrea cũng chiếm một phần không nhỏ. Hắn yêu em nhưng hắn lại không dám nói ra điều đó. Liệu em sẽ nghĩ như thế nào khi một kẻ luôn hành hạ và không coi em ra gì lại đi nói lời yêu với em? Em sẽ mở rộng trái tim mình để đón nhận tình cảm của hắn hay sẽ cười cợt hắn đây? Hắn thực sự không dám nghĩ tới nữa, cứ để em vui với niềm vui hiện tại của mình đi. Hắn không muốn vì hắn mà em phải bận lòng thêm nữa.

Chỉ còn chưa đầy hai năm nữa thôi, em sẽ được tự do. Em sẽ trở được trở về với cuộc sống vốn không bị ràng buộc của mình. Khi đó, em có thể danh chính ngôn thuận đến với Andrea. Hắn sẽ không có quyền can dự vào cuộc sống riêng của em nữa. Em sẽ được trở về với thiên nhiên, trở về với biển cả vì em vốn thuộc về nơi ấy. Sea! Một cái tên cao cả như vậy mà năm xưa không một chút do dự hắn đã biến nó thành một cái tên nhỏ bé như Sand. Hắn đã bắt em đeo mãi cái tên ấy cho đến tận bây giờ. Không những thế, hắn còn ngang nhiên lấy mất sợi dây chuyền của em và dùng nó để bắt em làm việc cho hắn. Từ tương lai nhìn ngược về quá khứ, hắn mới cảm thấy mình thật tồi tệ. Dù cho hắn có dùng cả đời này để bù đắp cho em thì cũng không thể nào trả hết món nợ mà hắn đã nợ em. Hắn nợ em rất nhiều và hơn hết là hắn nợ em một lời xin lỗi.

Còn về phần em, từ ngày xảy ra chuyện đến giờ em đã thấy được sự thay đổi rõ rệt trong con người hắn. Em cảm thấy hắn không còn ghét bỏ em như trước nữa và cách nói chuyện cũng dịu dàng hơn rất nhiều. Em nhớ lúc em sợ hãi nhất, hắn đã ôm em thật chặt và dùng những lời lẽ ngọt ngào để an ủi em. Em nhớ lúc hắn khoác chiếc áo khoác của mình lên người em để che đi một phần cơ thể đã lộ ra của em và đưa em về nhà. Em nhớ lúc hắn vì em mà thẳng tay đánh người vợ chưa cưới của mình. Em nhớ lúc hắn dùng đôi bàn tay rắn rỏi của mình để lau đi những giọt nước mắt trên mặt em. Những hành động tốt đẹp đó của hắn đều là lần đầu tiên em được nhìn thấy và cảm nhận.

Đó là ngày khiến cho em sợ hãi nhất và cũng chính là ngày khiến em hạnh phúc nhất. Vì qua đó, em mới biết được hắn quan tâm, lo lắng cho em nhiều như thế nào. Hắn càng đối xử tốt với em thì tình cảm mà em dành cho hắn ngày một nhiều hơn. Mặc dù em biết hắn đã có vợ chưa cưới nhưng em không thể nào ngăn trái tim mình yêu hắn được. Em sẽ cố gắng không cho phép mình nói ra lời yêu với hắn, em sẽ chôn giấu đi thứ tình cảm đơn phương này và cứ thế sống vui vẻ cho đến hết thời hạn.

Có lẽ lúc trước em chỉ mơ hồ nghĩ rằng hắn đã thay đổi nhưng bây giờ thì em có thể khẳng định rằng hắn đã thực sự thay đổi. Thay đổi vì một lý do gì đó mà em không rõ.

Đời là thế, hai người yêu nhau nhưng lại cố giấu nhẹm đi tình cảm của mình và cứ nghĩ rằng đối phương đã có người mà mình yêu thương. Cứ âm thầm quan tâm nhau rồi lại tự mình làm tổn thương nhau. Yêu là đau khổ như thế sao? Nếu đã biết thế thì tại sao con người ta vẫn cứ cố chấp chạy theo một tình yêu mờ ảo không lối thoát?

Cũng lâu rồi em chưa có dịp tới nhà Liz chơi, từ lúc em về nhà hắn đến giờ em chưa một lần tới nhà thăm cậu, chỉ toàn để cậu phải tới thăm em thôi. Vì thế nên em quyết định xin phép hắn cho em nghỉ ngày hôm nay để đến thăm cậu. Kết quả là hắn không những cho em đi mà còn nói là sẽ đi cùng em. Ban đầu em có hơi bất ngờ nhưng sau đó liền trở nên vui vẻ.

Hôm nay là ngày tổ chức đi làm nhiệm vụ nên hắn không có việc gì để làm. Ngồi không ở nhà cũng chán nên hắn muốn đi với em tới nhà Liz, dù sao hắn cũng đang có một vài chuyện muốn hỏi cậu.

Khi em đến, Liz rất ngạc nhiên. Càng ngạc nhiên hơn khi đi bên cạnh em là hắn. Thấy ánh mắt nhìn mình như dò xét của Liz, hắn giả vờ lơ đi hướng khác. Liz cười đầy ẩn ý rồi mời hai người vào nhà.

Em nói chuyện với Liz được một lúc lâu thì xin phép xuống bếp để thăm bác Kimmy. Dù sao bác ấy cũng từng chăm sóc em và coi em như người trong nhà nên em không thể không thăm bác ấy được. Sẵn tiện, em cũng muốn học vài món ăn để một ngày nào đó không xa, em có thể tự tay mình nấu cho hắn ăn.

- Sao hôm nay cậu lại rảnh rỗi đưa Sand đến thăm mình vậy? - Khi chỉ còn lại hai người, Liz cất tiếng hỏi. Trong lời nói của cậu có phần châm chọc.

- Là cô ấy bảo mình đi cùng. - Hắn thản nhiên nói dối, đổ tội cho em khi chính hắn mới là người muốn đi cùng em.

- Vậy sao? - Liz vờ ngạc nhiên nhưng rồi cậu nhanh chóng hỏi xoáy hắn. - Từ khi nào mà một đại thiếu gia lạnh lùng như cậu lại để cho hạt cát bé nhỏ của mình sai khiến vậy?

- Cậu...

Câu hỏi của Liz khiến hắn không nói được câu nào. Hắn tức giận cầm tách trà lên uống sau đó đặt mạnh xuống bàn như muốn dằn mặt cậu. Nhưng cậu chẳng những không sợ mà còn tỏ ra khoái chí, lần đầu tiên cậu thấy hắn cư xử như vậy. Thật chẳng giống hắn tí nào! Có phải hắn bị nhiễm cái tính cách trẻ con của em rồi không?

- Mình không phải đến đây để gây sự với cậu, mà mình có một vài vấn đề muốn hỏi cậu. - Sau khi lấy lại được bình tĩnh, hắn từ tốn nói.

Thấy hắn bắt đầu trở nên nghiêm túc nên Liz thôi không chọc hắn nữa. Cậu dựa người vào ghế, chờ xem hắn muốn hỏi cậu chuyện gì.

- Liz này, cậu thử nghĩ xem, liệu người mà bấy lâu mình đối xử không tốt có thể... có tình cảm với mình không? - Phải cố gắng lắm hắn mới dám hỏi cậu điều mà hắn luôn cất giấu trong lòng.

- Hả? Ha ha ha! - Liz từ ngạc nhiên rồi chuyển sang buồn cười. Cậu không ngờ là chính miệng hắn lại có thể hỏi cậu chuyện đó. - Đừng nói với mình người mà cậu đang nói tới là Sand đó nha.

Đó chỉ là câu nói đùa của Liz trong phút chốc thôi nhưng thấy hắn chỉ sầm mặt xuống không nói cũng không lên tiếng phản đối thì cậu mới biết được người mà hắn nói là em. Cậu không thể nào tin được là hắn lại có tình cảm với em. Chẳng phải từ trước đến giờ hắn luôn ghét em sao?

"Zin à! Lẽ nào một người có trái tim sắt đá như cậu lại phải lòng một hạt cát nhỏ bé như Sand rồi sao? Mình không dám tin là cậu lại phải lòng một cô gái ngốc như Sand đấy." - Liz thầm nghĩ.

Nhìn thấy hắn có vẻ không vui nên cậu không cười nữa. Cậu chỉnh lại tư thế ngồi của mình rồi nhẹ giọng nói:

- Mình nghĩ là không thể đâu. Không ai lại có tình cảm với một người luôn hành hạ mình như thế.

Sắc mặt hắn càng trở nên khó coi hơn khi nghe Liz phân tích. Có lẽ năm xưa cậu nói đúng, cứ hành hạ em như vậy rồi có một ngày hắn sẽ phải hối hận. Cứ ngỡ rằng hai từ "hối hận" sẽ không bao giờ có mặt trong bộ não đầy chất xám của hắn. Nhưng đời mà, ai biết trước được chuyện của tương lai. Nếu như hắn không yêu em thì cả đời này hắn sẽ không bao giờ hối hận về những chuyện mình đã làm. Nhưng hắn đã lỡ yêu em nên việc đầu tiên mà hắn nghĩ đến chính là sự hối hận.

- Nói cho mình biết, có phải... cậu yêu Sand không? - Liz hỏi vì cậu muốn biết chắc rằng hắn có yêu em như cậu đã nghĩ hay không.

- Yêu thì sao? Cũng như cậu nói, cô ấy sẽ không có tình cảm với một người như mình. - Hắn không phủ nhận câu hỏi của Liz, có lẽ nói ra sẽ khiến cho mình thấy thoải mái hơn.

Sau câu nói của hắn thì Liz không nói gì nữa vì cậu đang bận suy nghĩ. Tại sao khi không hắn lại vướng vào một chuyện phức tạp như tình yêu chứ? Chẳng lẽ hắn đã quên quy định của tổ chức rồi sao? Chẳng lẽ hắn cũng quên là mình đã có vợ chưa cưới luôn rồi sao? Hắn chỉ đơn thuần nghĩ là mình yêu em nhưng hắn lại không nghĩ đến một chuyện quan trọng hơn là nếu để cha hắn biết được chuyện này thì liệu ông có để cho em yên không? Hắn đã trở nên mù quáng từ khi nào vậy?



Tối đó ở nhà, hắn đã suy nghĩ rất nhiều về câu nói của Liz lúc sáng.

"Mình không phải có ý ngăn cản chuyện tình cảm của cậu nhưng cậu thử nghĩ xem, nếu để cha cậu biết được chuyện này thì bác ấy sẽ làm gì? Chắc chắn bác ấy sẽ không để cho Sand yên đâu. Nói thật, mình cũng muốn cậu và sand thành một đôi nhưng mình không thể để cho Sand gặp nguy hiểm được. Hơn nữa, cậu đã có vợ chưa cưới nên đừng làm cho Sand phải khổ thêm nữa."

Liz nói rất đúng, chuyện này mà đến tai cha hắn nhất định em sẽ không yên với ông đâu. Nhưng hắn phải làm gì mới có thể tốt cho cả em và hắn đây? Thật đau đầu!

"Reng... Reng"

Hắng đang suy nghĩ thì tiếng chuông điện thoại vang lên, hắn thở dài rồi với tay lấy điện thoại trên bàn lên nghe.

- Thiếu gia! Mọi chuyện lần này diễn ra thật tốt đẹp. Đúng như cậu Andrea đã nói, không có một tên FBI hay CIA nào xuất hiện cả. Vụ cướp lần này quả là một vụ lớn, chúng tôi lấy được rất nhiều thứ, toàn là đồ quý hiếm không.

Hắn chưa kịp mở lời thì đầu dây bên kia, Jame đã nói một hơi không ngừng nghỉ, trong giọng nói có phần rất vui.

Nhưng có vẻ hắn không quan tâm, nghe xong những gì cần nghe thì hắn liền cúp máy. Ban đầu, hắn rất coi trọng vụ cướp này vì nó có thể đem lại một món hời to cho tổ chức. Nhưng bây giờ, hắn không cần nó nữa. Có nhiều tiền thì sao chứ? Tiền nhiều đến mấy cũng không thể làm cho em yêu hắn. Huống hồ gì Andrea lại giỏi như thế, thành công ngay lần đầu tiên làm nhiệm vụ. Như thế thì Andrea sẽ được nhiều tình cảm của em hơn, còn hắn thì cứ mãi dậm chân tại chỗ. Từ ngày có Andrea, hắn mới cảm thấy mình chẳng là gì.

"Reng... Reng"

Điện thoại lại một lần nữa vang lên, lần này là Jane gọi nhưng hắn chẳng buồn nhấc máy. Đến khi điện thoại vang lên lần hai hắn mới miễn cưỡng nghe.

- Em gọi anh có gì không? - Giọng hắn lạnh tanh.

- Dạ cho hỏi, anh có phải là Zin không ạ? - Đầu dây bên kia không phải là giọng của Jane mà là giọng của một người con trai lạ. Dường như bên đó rất ồn nên cậu ta cố nói lớn vào điện thoại để hắn nghe rõ.

Lúc này hắn mới để ý đến âm thanh ồn ào ở đầu dây bên kia, có lẽ là ở quán bar. Tiếng nhạc xập xình cộng thêm tiếng la hét của những người trong quán điên cuồng gào thét qua điện thoại khiến hắn không khỏi chau mày khó chịu. Hắn bực dọc trả lời:

- Phải, là tôi đây. Có chuyện gì không? Sao cậu lại cầm máy của Jane?

- Dạ anh ơi, bạn anh đã uống rất nhiều rượu và hiện đang nằm gục ở quán chúng tôi. Tôi sợ cô ấy sẽ xảy ra chuyện nên mới gọi báo cho anh biết. - Giọng cậu ta có vẻ gấp gáp. - Khi say, cô ấy đã gọi tên anh rất nhiều lần. Phiền anh đến đưa cô ấy về ạ.

- Ở đâu? - Hắn vừa hỏi vừa đứng dậy đi về phòng thay đồ.

Sau khi biết được địa chỉ nơi mà Jane đang ở, hắn vội vàng ra khỏi nhà. Nhưng trước khi đi, hắn còn dặn em ở nhà phải khóa cửa cẩn thận và không cần phải đợi hắn về. Em ngoài mặt thì dạ vâng vui vẻ thế thôi nhưng trong lòng em cảm thấy không vui một chút nào. Chỉ vì một cú điện thoại giữa đêm khuya của người lạ bảo Jane đang không ổn, hắn đã lập tức đi ngay mà không hề do dự. Nếu như em gặp phải tình trạng như thế thì liệu hắn có hối hả chạy đến với em như vậy không? Chắc không đâu, vì em đâu phải vợ chưa cưới của hắn và cũng đâu phải là người mà hắn yêu. Em đơn giản chỉ là một người giúp việc trong nhà hắn thôi. Và có lẽ... những lần mà hắn đối xử tốt và quan tâm tới em cũng là vì xuất phát từ sự thương hại mà thôi.

Jane được hắn đưa ra khỏi quán bar trong tình trạng say khướt. Khi hắn đến thì cô đã nằm gục trên quầy bar, đứng cạnh cô là một anh chàng thanh niên trẻ. Có lẽ chính cậu ta là người đã gọi cho hắn lúc nãy vì khi thấy hắn cậu ta đã lập tức dẫn hắn đến chỗ Jane và ngỏ ý muốn giúp hắn đưa cô ra xe. Nhưng hắn bảo không cần và xin lỗi vì đã làm phiền.

Sau khi trả tiền rượu cho chủ quán, hắn dìu Jane ra xe rồi chở cô về nhà.

Vừa về đến nhà Jane, hắn đưa thẳng cô vào phòng để nghỉ và đắp chăn cẩn thận cho cô. Xong xuôi, vừa định quay đi thì đột nhiên Jane kéo tay hắn lại, thều thào:

- Zin! Em yêu anh, yêu anh nhiều lắm. Xin đừng bỏ rơi em, hãy ở lại đây với em!

Giọng cô như van nài, cầu khẩn hắn. Cô rất sợ, sợ một ngày nào đó hắn sẽ biết mất khỏi cuộc đời cô. Lúc nhìn thấy em với hắn hôn nhau và lúc em ngồi chung bàn ăn với hắn, cô đã có một dự cảm không hay. Cô đã nghĩ tới cái ngày hắn nói lời chia tay với cô và thay thế vị trí cô trong lòng hắn bằng một người con gái khác. Nhưng cô chỉ mong đó là do suy nghĩ của cô thôi chứ cô không muốn nó biến thành sự thật, một sự thật khiến cô phải đau lòng.

Cô thường ngày chanh chua, đanh đá bao nhiêu thì bây giờ lại hiền dịu và ngoan ngoãn bấy nhiêu. Nhìn cô bây giờ hệt như một con mèo nhỏ lạc đường và cần có một người tốt bụng để chỉ dẫn đường đi lối về. Tự dưng hắn lại có chút động lòng nhưng chỉ là một chút thôi.

- Em say rồi. Nghỉ ngơi đi cho khỏe, có gì ngày mai hãy nói.

Hắn đặt tay cô vào trong chăn, hôn nhẹ lên trán cô một cái rồi nhanh chóng tắt đèn đi ra. Mặc cho cô gọi với theo nhưng hắn vẫn không quay lại. Hắn biết cô sẽ nói những gì với hắn nhưng hắn không muốn nghe, vì những gì mà cô nói hắn đã nghe rất nhiều lần rồi, thậm chí là nghe đến phát chán. Cô yêu hắn! Hắn biết điều đó chứ nhưng có điều hắn không thể đáp lại tình cảm của cô thôi.

"Xin lỗi Jane nhưng trái tim anh đã thuộc về người con gái khác rồi. Đó là người mà anh nợ rất nhiều và có lẽ cả đời này anh sẽ không thể yêu ai khác ngoài cô ấy. Mong em hiểu cho anh."