Biển Khóc

Chương 10: Tình yêu không lý do




Tiếng la thất thanh của em vừa vang lên cũng là lúc con Franky tiến đến sát mặt em. Em sợ hãi nhắm tịt mắt lại, mồ hôi cũng bắt đầu túa ra. Con Franky há mồm vừa định nuốt chửng em thì như ngửi thấy mùi gì đó nên nó liền dừng lại. Khịt khịt cái mũi bé tí quanh cổ em và ngửi thấy một mùi hương khó chịu nên nó đưa đầu tránh xa em ra, rồi vòng người và trở về chỗ cũ.

Những tưởng sẽ bị con trăn kia ăn thịt nên em cứ nhắm mắt mãi mà không dám hé ra dù chỉ một lần. Đợi một hồi lâu mà vẫn không thấy động tĩnh gì nên em mới từ từ mở mắt ra thì thấy con Franky đã yên vị ở góc phòng từ lúc nào. Như không tin vào mắt mình, em liền lấy hai tay dụi dụi mắt và chớp chớp vài cái để chứng tỏ mình không nhìn lầm. Nhưng em đâu có nhìn lầm, sự thật là con Franky nó đã trở về chỗ cũ và em vẫn còn sống đấy thôi. Lấy tay lau nước mắt và mồ hôi, cánh tay em vô tình chạm vào mũi và tỏa ra một mùi hương dễ chịu. Đưa bàn tay vừa lau mồ hôi lên mũi, lạ thay khi mùi hương đó được tiết ra từ mồ hôi của em. Thoáng đưa mắt nhìn con Franky đang bò vòng quanh ở góc phòng, em mới tự đặt ra cho mình một câu hỏi: Chẳng lẽ… vì mùi hương này mà con trăn kia mới không dám đụng đến em?

Từ trước đến giờ trên người em làm gì có mùi hương như thế, sao ngay lúc này, lúc em sắp cận kề với cái chết thì mùi hương này lại xuất hiện?

Miên man suy nghĩ thì em chợt nhớ lại viên thuốc mà lúc sáng hắn bắt em uống, chỉ sau khi uống nó cơ thể em mới có mùi hương như vậy thôi. Dù cho em có tối dạ đến đâu nhưng khi ráp lại các chuỗi sự việc xảy ra từ sáng cho đến giờ thì có thể thấy hắn cho em uống thuốc đó chỉ có hai lý do: Thử thuốc hoặc đây chỉ là một trò chơi mới của hắn dành cho em.

Khi nghĩ đến điều này, trái tim nhỏ bé của em chợt thắt lại. Hắn luôn xem em là một món đồ chơi rẻ rúng, luôn dùng em trong những việc tàn bạo nhất của hắn. Nhưng em chưa từng nghĩ là hắn dùng em để làm vật thí nghiệm, nếu như liều thuốc đó không có tác dụng thì chẳng phải em đã chết dưới miệng của con trăn kia rồi sao?

Con Franky bò loanh quanh ở cuối phòng, đôi mắt thèm muốn vẫn nhìn về phía em. Nhưng nó chỉ nhìn mà không dám bò đến gần chỗ em vì cái mùi hương trên người em khiến nó khó chịu. Con mồi ngon đang ở trước mắt mà nó thì không sao đụng được đến, ức lắm chứ!

Dù cho con Franky nó không dám đụng đến em thêm lần nữa nhưng nỗi sợ hãi trong em vẫn không thuyên giảm đi chút nào. Em rất muốn thoát khỏi đây ngay lập tức nhưng cửa đã bị khóa ngoài nên em không thể. Đứng nép mình vào cửa, em ngước mặt lên trần nhà thầm mong hắn sẽ cho người đến thả em ra. Em không muốn ở lại đây dù chỉ là một giây đâu.



Hắn ngồi ở nhà và theo dõi em qua camera được lắp đặt trong phòng tối. Lúc nãy, khoảnh khắc khi con Franky phóng về phía em hắn đã bị một phen hú vía nhưng sau đó lại nhanh chóng trở về trạng thái bình thường. Hắn đã không nhân nhượng khi cho em uống viên thuốc đó thì tại sao hắn lại phải lo khi em bị con Franky ăn thịt?

Nhưng có một điều mà hắn không nhận ra là hắn trở về trạng thái bình thường khi con Franky đã yên vị ở cuối phòng.

Hắn thiết nghĩ đem em ra làm vật thí nghiệm như vậy liệu có quá đáng không? Nhưng mà em đừng trách hắn, tất cả là tại em… tại vì nụ cười ngày đó của em mới khiến hắn trở nên như vậy. Hắn đã từng nói là sẽ làm cho nụ cười của em biến mất mãi mãi và thay vào đó là những giọt nước mắt không bao giờ có thể ngừng được. Bây giờ thì hắn đã thành công rồi đó, suốt mấy năm qua em chỉ sống trong nước mắt ở cái nơi gọi là địa ngục này. Trước mặt hắn, em chưa một lần mỉm cười vì em sợ nụ cười của mình sẽ khiến hắn nổi giận. Nhưng hắn đối xử với em như vậy liệu tâm hồn hắn có thanh thản? Hắn sẽ vui với những việc làm của mình chứ? Những câu hỏi đó ai có thể trả lời ngoài hắn đây?

Nếu như việc hành hạ em khiến hắn cảm thấy vui và thoải mái thì em xin nguyện làm một món đồ chơi để mặc hắn hành hạ. Em có thể làm bất cứ việc gì vì… người mà em yêu.

“Em sẽ đánh đổi mọi thứ để cho anh được vui dù em biết một điều: Người em yêu sẽ chẳng bao giờ yêu em.

Em biết anh rất tàn độc nhưng không hiểu sao em lại yêu anh.

Tình yêu đó đến khi nào em cũng không biết nữa vì tình yêu đâu bao giờ có lý do, phải không anh?”

Hắn tắt màn hình camera rồi đóng laptop lại, ngả người ra ghế với dáng vẻ thư thái, hắn nói:

- Cho cô ta ra được rồi!

Sau câu nói đó của hắn là Luck xoay người và quay đi. Em đã ở trong đó hơn mười lăm phút rồi, thuốc thì không biết khi nào hết tác dụng nên cho em ra ngay lúc này đi là vừa. Ngồi ở ghế một lúc, hắn vơ lấy cái áo khoác kế bên rồi đứng dậy đi ra ngoài. Hắn đã biết là có tác dụng đúng như Liz đã chế tạo ra rồi thì cũng nên báo cho cậu biết một tiếng để cậu vui chứ nhỉ! Dù sao đây cũng là loại thuốc đầu tiên mà cậu chế tạo.

Hắn có thể gọi điện thoại báo cho Liz biết thay vì phải cuốc bộ đến nhà cậu thế này nhưng có một lý do mà hắn buộc phải làm thế là vì hắn không muốn nhìn thấy em sau chuyện rất sốc lần này.



Hơn mười lăm phút bị nhốt cùng với con quái vật gớm ghiếc kia thì em cũng được thả ra. Em như người chết đi sống lại nên vui mừng hết lớn, đến nỗi cười không ra cười, khóc không ra khóc, không biết nên dùng từ gì để diễn tả tâm trạng hiện giờ của em cho đúng đây.

Xem ra hắn cũng còn một chút tình người khi không cho em ở một ngày một đêm trong căn phòng tối om với con quái vật đáng kinh tởm ấy. Lúc nãy khi Luck mở cửa cho em ra, em đã thấy một ánh nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống khiến em không khỏi rùng mình, sống lưng lạnh toát. Cứ như nó muốn báo cho em biết là khi em trở lại lần hai nhất định nó sẽ ăn sống em dù trên người em có mùi hương khó chịu đến đâu đi nữa.

Bước chân em vội vã theo sau Luck rời khỏi căn phòng đó. Khoảnh khắc này hoàn toàn khác hẳn với bảy năm về trước, cũng là lúc em bước chân theo sau Luck thế này, chỉ khác là lúc đó em đã đi rất chậm vì không muốn gặp mặt hắn. Còn bây giờ, em đang đi rất nhanh vì vừa muốn thoát khỏi nơi khủng khiếp kia vừa muốn về để gặp hắn. Sẽ có người cho rằng em ngu ngốc khi muốn gặp mặt kẻ vừa gây ra cho mình một nỗi sợ hãi khôn nguôi. Nhưng em mặc kệ, vì tình yêu em sẵn sàng tha thứ cho mọi lỗi lầm mà hắn đã gây ra cho em. Nên gọi tình yêu mà em dành cho hắn là gì đây? Bao dung, cao thượng hay mù quáng?

Cạch!

Em về đến nhà thì thấy nhà trống huơ trống hoác, dường như hắn đã đi ra ngoài rồi. Cái laptop của hắn vẫn còn để trên bàn, lọ thủy tinh nhỏ vẫn còn nguyên ở chỗ cũ nhưng bên trong ruột của nó lại rỗng không. Chua xót thay khi viên thuốc đó đang nằm trong người em, chắc bây giờ nó đã hết tác dụng rồi vì mùi hương trên người em không còn nữa.

Em mang gương mặt ủ dột của mình đi đến ghế ngồi. Nhìn vào cái laptop màu đen bóng loáng, bàn tay em bất giác chạm nhẹ lên đó. Cảm giác như em đang chạm vào tay hắn vậy, ấm áp lạ thường. Đôi môi em cũng vì thế mà vẽ ra một nụ cười khó tả.



- Hôm nay cậu đến đây có chuyện gì không? - Liz vừa rót trà vừa nhìn hắn hỏi.

Hắn cầm tách trà nóng mà Liz vừa mới rót lên uống, cũng là loại trà ô liu mà lúc trước em pha cho hắn nhưng mùi vị không được thơm ngon như của em. Nói đúng hơn là nó nhạt nhẽo và rất đắng, còn của em thì vừa thơm lại vừa ngọt. Cả hai khác nhau một trời một vực.

- Zin! Cậu sao vậy? Bộ trà không ngon à? - Liz thấy hắn cứ cầm tách trà rồi thừ người ra đó không nói tiếng nào nên cậu lo lắng hỏi.

- Hả? À, không! Trà ngon lắm! - Hắn hơi giật mình nhưng rồi nhanh chóng quay lại vấn đề. - Mình đến đây chỉ để muốn nói cho cậu biết là loại thuốc đầu tiên của cậu đã thành công tốt đẹp rồi đó. Có phải nên đãi mình một chầu ngon không? - Hắn đặt tách trà xuống, ngả người ra ghế vừa nói vừa cười.

- Vậy sao? - Liz vui mừng ra mặt nhưng chợt nhớ ra điều gì đó, cậu hỏi. - Mà cậu đã cho ai thử thuốc vậy?

- Chuyện đó cậu không cần biết, cậu chỉ cần biết thuốc thành công là được. - Hắn nhún vai trả lời một cách thản nhiên.

Liz nhìn hắn nghi ngờ, nếu như theo những gì mà cậu biết về tính tình của hắn thì người thử thuốc là…

- Có phải… cậu đã bắt Sand thử thuốc không?

- Nếu cậu muốn biết thì có thể đi hỏi cô ta.

Hắn vừa phát ra câu nói đó là Liz lập tức đi ngay. Cậu không tin là hắn lại làm thế với em, mà nếu như hắn có làm thế thật thì người đầu tiên không tha cho hắn là cậu.

Sau khi Liz đi được một lúc thì hắn cũng đứng dậy đi luôn. Hắn muốn biết em sẽ trả lời như thế nào. Em sẽ gật đầu khi Liz hỏi hay sẽ lắc đầu phủ nhận để tình bạn giữa hắn và Liz không rạn nứt đây?

Em đang ngồi thẩn thờ trên ghế thì Liz mở cửa, chạy xộc tới chỗ em. Em đứng dậy, chưa kịp mở lời nói thì đã bị Liz bóp chặt hai vai, gấp gáp hỏi:

- Nói cho anh biết, có phải Zin đã bắt em thử thuốc không?

- Ơ…

Trong nhất thời em không biết phải trả lời cậu sao nữa, làm thế nào mà cậu biết được chuyện đó chứ? Em có nên nói cho cậu biết sự thật không? Cậu luôn đối xử tốt với em, nếu như em nói dối cậu thì em thật là có lỗi, vậy nên…

- Dạ không phải! - Dù biết là mình sẽ có lỗi với cậu nhưng em không thể nào gật đầu trước câu hỏi đó được. Cho em xin lỗi!

Cùng lúc đó thì hắn bước vào và câu trả lời của em hắn đã nghe thấy. Có hơi bất ngờ trước câu phủ nhận không rõ lý do của em nhưng hắn không vội hỏi. Đứng dựa lưng vào tường một cách thoải mái, hắn muốn biết diễn biến tiếp theo sẽ như thế nào.

- Em nói thật chứ? - Liz nhìn em nghi ngờ, ánh nhìn như xuyên thấu vào tâm can khiến em có hơi chột dạ. Xin đừng nhìn em bằng ánh mắt như thế, nếu không em sẽ không kìm lòng được mà nói ra mất.

- Em nói thật mà! - Em trả lại cậu ánh nhìn khẳng định.

Lại một lần nữa câu trả lời của em làm hắn bất ngờ. Khẽ nghiêng đầu nhìn em, đôi mày hắn chau lại khó hiểu. Tại sao em lại bao che cho hắn chứ? Hắn luôn hành hạ em bằng những trò độc nhất, vậy tại sao không nhân cơ hội này mà tố cáo hắn với Liz? Đây chẳng phải là cơ hội tốt để em làm việc đó sao? Tại sao lại…? Đây có được coi là một việc làm để gây sự chú ý không?

Em thấy hắn nhìn thì giật mình, thái độ lúng túng thấy rõ. Hắn đã nghe hết rồi sao? Mong là hắn sẽ không hiểu lầm.

Bỏ hai tay ra khỏi vai em, thấy em khẳng định như vậy thì Liz cũng tin nhưng sao em lại tỏ thái độ như thế?

Liz rời mắt khỏi em và quay người ra sau thì thấy hắn đang nhìn em. Có khi nào em sợ hắn nên mới nói dối cậu không? Chắc không đâu! Em là một người không biết nói dối mà. Hơn nữa, em chưa bao giờ nói dối cậu hết. Vậy cậu có nên tin em lần này không?

Liz quay người lại nhìn em, thái độ em vẫn không thay đổi là mấy. Cậu cố nén cơn giận của mình xuống, hỏi:

- Có phải em sợ Zin nên mới nói dối anh không? Em đừng sợ! Hãy nói sự thật cho anh biết, anh bảo đảm là cậu ấy sẽ không dám làm gì em đâu.

Liz cố gắng thuyết phục em nhưng dường như không có hiệu quả vì em cứ lắc đầu mãi không thôi. Mà có thể là Zin không cho em thử thuốc thật, có lẽ là cậu đa nghi quá thôi.

Liz cười rồi cầm hai tay em lên, chồng lên nhau rồi để giữa hai lòng bàn tay cậu. Nhẹ giọng nói:

- Mai mốt nếu có chuyện gì thì phải nói cho anh biết đấy! Không được giấu, nhớ chưa?

- Dạ! - Em nhìn cậu rồi gật đầu.

Hành động thân mật đó của Liz khiến hắn cảm thấy hơi khó chịu. Dù sao đây cũng là nhà hắn và em là người giúp việc của hắn mà, cậu cũng phải để ý xem thái độ của chủ nhà ra sao chứ? Sao cả hai lại có thể tự nhiên như chốn không người thế kia?

Hắn đứng thẳng người dậy rồi hắng giọng một cái để Liz buông tay em ra, sau đó đi đến ghế ngồi mà không thèm nói một câu nào. Liz thấy vậy nên cười cười xòa, cậu nói:

- Xin lỗi vì đã hiểu lầm cậu! Bữa nào rảnh mình sẽ đãi cậu và bé Sand một chầu ngon. Còn bây giờ mình có việc nên phải về, bye cậu! - Cậu nói xong rồi vỗ nhẹ vào vai em. - Anh về nha!

Sau khi Liz đi về thì em mới thực sự khó xử khi chỉ còn lại em và hắn. Em quay lại nhìn hắn thì thấy hắn đang nhìn ngược lại mình. Em e ngại định quay đi thì hắn lên tiếng hỏi:

- Tại sao cô lại không nói sự thật cho Liz biết rằng chính tôi đã dùng cô để thử thuốc? Tại sao hả?

- Ơ… là tại vì… vì… - Bị hỏi bất ngờ nên em không biết phải trả lời làm sao, hắn vẫn đang đưa mắt nhìn em để chờ đợi câu trả lời. Em lấy tay gãi đầu, cố tìm một lý do thích đáng để nói với hắn. Nghĩ một hồi rồi cuối cùng cũng nghĩ ra, em nói. - Vì tôi không muốn ngài và anh Liz có chuyện.

Hắn nghe xong thì trề môi tỏ vẻ không tin được, hắn định hỏi: “Cô mà tốt thế à?” nhưng nghĩ rồi lại thôi. Hắn phẩy tay bảo em lui đi rồi ngồi lại một mình suy nghĩ. Dù em có nói thế nào đi nữa thì hắn cũng không tin, chắc chắn là còn một lý do khác nữa mới khiến cho em làm như vậy nhưng hắn lại không biết lý do đó là gì.

Em không thể nói lý do thật cho hắn biết được. Ngoài việc không muốn hắn và Liz mất đi tình bạn ra em còn một lý do nữa đó là không muốn Liz đánh hắn. Với tính cách của Liz khi mà biết hắn đã đối xử với em như vậy chắc chắn cậu sẽ xông vào đánh hắn ngay mà không cần biết hắn là ai. Vì vậy mà em không nói sự thật cho hắn cũng như Liz biết. Em không muốn hắn có chuyện đâu.

Từ nhỏ đến lớn, em chưa một lần nói dối vì em biết câu “một lần bất tín, vạn sự bất tin”. Nếu như em nói dối thì sau này sẽ không ai tin em nữa, cũng giống như một cậu bé trong truyện chú bé chăn cừu, vì cậu bé ấy đã nói dối quá nhiều nên khi nói sự thật thì chẳng ai tin cậu cả. Vì vậy mà em đã chưa bao giờ nói dối bất cứ ai nhưng nay em đã nói dối… vì hắn.

Nhưng lời nói dối của em đã không làm hại ai hết, nên không có gì phải lo sợ đâu nhỉ!



- Các người chuẩn bị xong hết chưa? Lần này nhớ phải thật cẩn thận đó! - Trong phòng họp của tổ chức, hắn đang dặn dò hai mươi nhân viên đang chuẩn bị thi hành nhiệm vụ.

- Thiếu gia cứ yên tâm! Chúng tôi biết phải làm gì mà! - Một nhân viên lên tiếng khẳng định, tay không quên sắp xếp các dụng cụ bỏ vào cái túi lớn.

Hắn mỉm cười hài lòng và tin tưởng các nhân viên trong Leaders. Đã bao lần hắn tận mắt nhìn thấy cái cách họ làm việc, chuyên nghiệp và không hề có sai sót. Hắn có thể an tâm phần nào.

Lần làm nhiệm vụ này sẽ không có mặt hắn. Vì kể từ năm mười tám tuổi, hắn đã hết đợt làm nhiệm vụ. Từ bây giờ, hắn chỉ việc ngồi ở nhà để chờ đợi kết quả. Chỉ khi nào có vụ nào quan trọng lắm, hắn mới trực tiếp tham gia.

Hai mươi nhân viên ấy sau khi sắp xếp và chuẩn bị những đồ dùng cần thiết xong thì chào hắn rồi kéo nhau đi.

Vụ cướp lần này ở Portland và đương nhiên chỉ có mười người là trực tiếp thực hiện vụ cướp, mười người còn lại ở ngoài. Nếu có gì bất trắc họ có thể gọi thêm tiếp viện.

Bọn họ dừng xe ở cách tiệm vàng Hallow một quãng khá xa. Họ định chạy thẳng đến rồi bước vào trong tiệm vàng luôn nhưng thoáng thấy bóng dáng của bọn FBI đứng lảng vảng ở trước cổng nên họ dừng lại. Trước khi đi làm nhiệm vụ, họ đã điều tra khá kĩ. Kết quả là sẽ không có một tên cảnh sát nào xuất hiện cả nhưng không ngờ chúng lại xuất hiện vào giờ này. Họ không thể “bứt dây động rừng” được, cần phải nghĩ cách trước khi “chui đầu vào lưới”.

- Jame! Bây giờ chúng ta phải làm sao? - Một tên bịt mặt đen, trên tay đang cầm cây AK 47 lo lắng hỏi.

Jame - Người mà hắn giao cho nhiệm vụ lãnh đạo lần này lên tiếng, vẻ mặt không có gì gọi là biểu hiện của sự sợ hãi:

- Bình tĩnh đi! Bây giờ cậu hãy xuống và nói với những người ở xe sau là hãy chạy trước để đánh lạc hướng chúng rồi sau đó chúng ta sẽ làm nhiệm vụ.

Tên kia nghe vậy thì đưa cây súng cho tên kế bên, tháo lớp bịt mặt ra rồi mở cửa và đi đến xe sau, nói với bọn họ vài điều rồi trở lại vào xe.



- Sand! Em có nhà không?

Em đang giặt đồ ở trong nhà tắm thì Liz bước vào, gọi lớn làm cho em phải bỏ dở đồ đang giặt mà chạy ra. Em thấy Liz, liền hỏi:

- Anh tìm em hả?

- Ừm! - Liz cười rồi giơ cái ly trà sữa mình đang cầm lên đưa cho em. - Nè! Em cầm đi! Lúc nãy anh ra ngoài có chút chuyện, sẵn tiện ghé quán trà sữa mua cho em một ly luôn nè. Nếu anh nhớ không lầm thì em rất thích uống trà sữa thì phải! - Vừa nói cậu vừa đưa tay xoa cằm, nghĩ ngợi.

Em nhìn Liz rồi xuống ly trà sữa trên tay cậu, đã qua bao nhiêu năm rồi mà cậu vẫn còn nhớ cái sở thích trẻ con này của em sao? Đến cả bản thân em đây còn không nhớ là mình thích hay muốn gì nữa mà. Cậu thật là… làm cho em cảm động quá đi mất!

Em đưa tay nhận lấy ly trà sữa từ tay cậu, miệng không quên nói lời cảm ơn người anh trai tốt bụng. Liz cười hiền rồi ngó vào trong, hỏi:

- Zin đi làm chưa về hả em?

- Dạ! - Em gật đầu.

- Vậy còn em? Em đang làm gì trong nhà thế? - Liz nhìn em cười đùa.

- Em đang giặt đồ. Hì hì! - Vừa nói em vừa nhe răng ra cười, vẻ mặt trông đáng yêu hết sức.

- Ừm! Vậy thôi, anh không phiền em giặt đồ nữa. Anh về đây, bữa khác anh đến thăm em sau! Bye em!

- Dạ! Chào anh!

Nói rồi em tiễn cậu ra về, sau đó đem cất ly trà sữa vào tủ lạnh rồi đi giặt đống đồ đang còn dang dở.

Nói thật là nhà có máy giặt nhưng em lại không dùng, đơn giản vì em không biết cách sử dụng. Ban đầu em định giặt máy nhưng nhìn thấy trên máy có nhiều nút quá nên em không biết mình nên bấm nút nào nên quyết định giặt tay. Mắc công bấm tới bấm lui một hồi lại hỏng hết, giặt tay tuy có cực một chút nhưng cũng còn đỡ hơn cái đống nút bùi nhùi kia. Vả lại, từ nhỏ đến giờ mỗi khi giặt đồ, Lina cũng đều bắt em giặt bằng tay nên việc này không có gì lạ. Nhưng nếu để hắn biết được, đồ lớn đồ nhỏ của hắn mà em giặt bằng tay thì em chết chắc.



Đoàng! Đoàng!

- ÁÁÁ!

Cả khu vực Portland đang hết sức hỗn loạn vì những tiếng súng của bọn bịt mặt đang cố bắn những người cảnh sát đang đuổi theo sau chúng. Chúng thật khôn ngoan khi đã chia ra thành hai nhóm, nhóm một có nhiệm vụ chạy trước để đánh lạc hướng cảnh sát, còn nhóm hai sẽ chờ sau khi họ đi khỏi thì sẽ tấn công vào tiệm vàng. Lúc đầu thì lực lượng FBI có khoảng sáu người canh gác, nhưng vì bốn người kia lo đuổi theo chiếc xe phía trước nên chỉ còn hai người ở lại. Vì số người bên FBI ít hơn bên bọn cướp nên chúng khống chế hai người còn lại một cách dễ dàng. Trong hoàn cảnh bị trói hai tay ra sau lưng và hai chân lại với nhau nên họ không có cách nào gọi thêm chi viện. Hai người họ bị mấy tên cướp bắt nhốt vào toa lét trong tiệm vàng để đề phòng những FBI khác nhìn thấy. Mọi người bên trong tiệm đều hốt hoảng la hét khi thấy chúng cứ cầm cây súng AK 47 lia qua lia lại. Jame thấy tình hình có vẻ không ổn nên hét lên:

- Im ngay! Nếu không tao bắn!

Tiếng hét của hắn vừa dứt thì cũng là lúc những tiếng la trong tiệm cũng nín bặt. Ai cũng sợ hãi ngồi xuống, lấy hai tay ôm đầu lại, cả người đề run lên cầm cập vì sợ. Dù là trời sáng nhưng những người đi đường đã bắt đầu thưa dần, vì cảnh náo loạn khi cảnh sát đuổi theo bọn cướp đã khiến cho họ sợ hãi và không khỏi rùng mình. Giữa ban ngày ban mặt mà chúng dám lộng hành như thế, thật là quá quắt! Chẳng nhẽ chúng không coi pháp luật và mạng sống của người khác ra gì? Hay chúng đã quá quen với việc đem mạng sống của người khác ra đùa giỡn với tử thần?