Biên Hoang Truyền Thuyết

Chương 409: Cửu Lưu Chiêu Số*




Cửu Lưu Chiêu Số

Vương Trấn Ác tiến vào phòng nhỏ. Lưu Mục Chi đang một mình im lặng ăn sáng, thần tình ngưng trọng trầm tư.

Vương Trấn Ác ngồi xuống bên cạnh lão, tiện tay cầm lên một chiếc màn thầu. Trước tiên hắn đưa lên mũi ngửi ngửi rồi mới đút vào miệng.

Lưu Mục Chi nhìn hắn, cười nhẹ hỏi: "Tối qua ngủ được chứ?"

Vương Trấn Ác vui vẻ đáp: "Ngủ nghê là một bản lĩnh đáng tự hào của ta. Thường thường, cứ nhắm mắt là có thể ngủ một mạch tới lúc trời sáng. Nếu như không có tuyệt kỹ này thì chỉ sợ ta đã sớm không chịu nổi đến bây giờ, tự vẫn cho xong từ lâu rồi."

Lưu Mục Chi điềm đạm nói: "Ngươi trước khi ăn màn thầu thì phải dùng mũi ngửi ngửi. Phải chăng vì sợ bị người hạ độc?"

Vương Trấn Ác bẽn lẽn đáp: "Đó là thói quen. Trước đây, là chân lý để giữ mạng ở phương Bắc, hiện tại đã thành tập quán. Chắc đã làm tiên sinh phải cười rồi."

Lưu Mục Chi lộ vẻ đồng tình nói: "Xem ra những ngày ngươi ở phương Bắc trước đây chắc không dễ dàng."

Vương Trấn Ác buồn bã nói: "Tận mắt nhìn thấy người thân từng người một đột nhiên lăn ra chết đương nhiên là không dễ chịu rồi. Bản thân ta đã bị người ta ám sát năm lần, lần nào cũng suýt chết."

Lưu Mục Chi nhíu mày hỏi: "Phù Kiên lại không hề niệm tình như thế ư?"

Vương Trấn Ác cười khổ: "Nếu như hắn không niệm tình cũ thì ta đã sớm xương cốt không còn rồi."

Dường như hắn không muốn nói chuyện quá khứ đã qua nữa, bèn chuyển đề tài hỏi: "Tiên sinh đã nghĩ ra biện pháp chống địch chưa?"

Lưu Mục Chi đáp: "Để đối phó với số đông chiến sỹ Bí tộc thì chỉ cần làm đúng như kế hoạch hôm qua chúng ta đã bàn là có thể thu được hiệu quả. Nhưng để ứng phó một người như Hướng Vũ Điền thì ta lại bó tay không có sách lược gì. Theo tác phong hành sự của người này có thể biết đó là một cao thủ không theo quy luật thông thường, thiên tư cực cao, bác học đa tài có thể ngạo thị thiên hạ. Một người như thế căn bản là không có điểm nào để làm căn cứ mà phán đoán, lại không thể dùng thủ pháp thông thường để chế phục được. Biên Hoang tập mặc dù cao thủ như mây, nhân tài đầy rẫy, nhưng có thể chế phục y thì sợ là chỉ có một mình Yến Phi. Nhưng Yến Phi đã đi Kiến Khang rồi."

Vương Trấn Ác hoàn toàn đồng ý, gật đầu: "Ta dù đã giao thủ với y nhưng cho tới tận lúc này vẫn không biết rõ y là một người thế nào. Cổ quái nhất là ta còn có chút ngưỡng mộ y. Cái tên gia hoả này như là chính, như là tà, nhưng khẳng định không phải là đồ ti bỉ, mà là một người có khí độ thâm sâu rộng rãi."

Lưu Mục Chi than: "Sáng nay thức dậy, ta sợ nhất là nghe được tin tức gì liên quan đến y. Nếu vậy, khẳng định không phải là tin gì tốt lành. Ví dụ như một thành viên nghị hội nào đó bị y ám sát chết, hoặc bị y lấy trộm mất thánh chung đại biểu cho vinh nhục của Hoang nhân trên Cổ Chung lâu. May là tất cả vẫn bình thường."

Vương Trấn Ác bật cười: "Sức tưởng tượng của tiên sinh thật phong phú. Để lấy trộm chuông đồng thì mười tên Hướng Vũ Điền cũng không làm được."

Lưu Mục Chi cười khổ: "Mặc dù bình an vô sự, nhưng sự lo lắng của ta chỉ tăng chứ không có giảm. Tình hình bây giờ chính là sự yên tĩnh trước khi cuồng phong bạo vũ kéo tới. Với tâm cao khí ngạo của Hướng Vũ Điền, khẳng định không nhịn nổi nỗi tức giận bị bọn ta trục xuất khỏi Biên Hoang tập. Y lại muốn biết bọn ta bằng cái gì có thể khám phá hành tung của y. Vì thế y đang chờ đợi cơ hội để lập uy. Y mà phản kích sẽ trúng chỗ yếu hại của bọn ta. Y sẽ đánh vào mặt nào đây?"

Lão lại hỏi: "Cho ta biết! Hướng Vũ Điền rốt cuộc là một tên nhát gan hay là quá yêu quý sinh mệnh của mình?"

Nghi vấn này của Lưu Mục Chi là có căn cứ.

Từ khi Hướng Vũ Điền như thần long xuất hiện tại Trấn Hoang cương, tiếp đó đột vây chạy khỏi Biên Hoang tập. Sau đó, rõ ràng có thể giết chết Vương Trấn Ác nhưng lại bỏ qua cho hắn. Những việc này đều làm lão giang hồ sống trên đầu đao mũi kiếm cũng khó mà hiểu được. Y chưa từng giết một người nào, nhưng cũng không để cho bất cứ ai động tới nửa sợi lông của y.

Nhưng y rốt cuộc là nhát gan nên không dám mạo hiểm thụ thương? Hay là vì quá yêu quý thân thể mình mà không muốn thụ thương? Toàn là những việc mà không ai có thể hiểu nổi.

Vương Trấn Ác khẳng định đáp: "Y tuyệt không phải là người có lá gan bé xíu, ngược lại gan lớn tày trời, chẳng coi ai ra gì. Vì thế mới dám một mình đến Biên Hoang tập. Nhưng tác phong thấy khó là lui của y đúng là làm người ta không hiểu nổi."

Lưu Mục Chi nói: "Chỉ cần hiểu được điểm này thì chúng ta nói không chừng có thể tìm ra chỗ sơ hở của y, từ đó thiết kế đối phó y."

Lão lại trầm ngâm: "Bốn chữ "thấy khó là lui" này hình dung vô cùng chuẩn xác. Với thân thủ của y, nếu như có thụ thương thì vẫn còn sức đánh một trận, sẽ có cơ hội đánh chết Cao thiếu gia. Nhưng khi y phát giác Diêu Mãnh cũng có thực lực ngạnh tiếp y một kiếm thì y liền bỏ đi không quay lại. Có thể thấy sự mạo hiểm đó y không dám làm. Việc y thả cho ngươi đi còn có thể đúng như giải thích của y là không muốn thụ thương thế vĩnh viễn không thể hồi phục. Nhưng việc đối phó với Cao tiểu tử hoàn toàn không có vấn đề đó, làm ta càng nghĩ càng hồ đồ rồi."

Vương Trấn Ác tư lự: "Hoặc là y đang tu luyện một loại kỳ công tuyệt nghệ nào đó. Trước khi thành công không thể thụ thương. Ài! Trong thiên hạ này lại có loại công phu cổ quái như thế ư?"

Lưu Mục Chi cảm thấy đau đầu nói: "Sự uy hiếp của Hướng Vũ Điền chỗ nào cũng có, đề phòng không được. Y chỉ cần mỗi ngày tìm một người giết đi để tế cờ thì có thể làm Biên Hoang tập rơi vào hoảng loạn khủng bố, tạo thành đả kích nghiêm trọng đối với Biên Hoang tập đang bước vào thời kỳ phục hồi kinh tế. Ai còn dám đến Biên Hoang tập làm ăn nữa?"

Vương Trấn Ác lắc đầu phản đối: "Y không phải là loại lạm sát người vô tội thế đâu. Trong lòng ta thấy y là một người khí khái anh hùng, lại rất coi trọng danh dự bản thân. Nếu như y tuỳ ý giết người thì sẽ trở thành một Hoa Yêu khác, gây nên công phẫn, sau này chỉ là những ngày chạy trốn khắp nơi."

Lưu Mục Chi dường như nghĩ ra được việc gì đó, giật mình nói: "Ta đoán được mục tiêu của y là cái gì rồi!" xem tại TruyenFull.vn

Cao Ngạn tim đập thình thịch, đến trước căn phòng vốn là phòng của thuyền chủ Trình Thương Cổ, nhưng giờ là phòng dành cho Doãn Thanh Nhã ở. Gã giơ tay lên nhưng lại không có dũng khí gõ cửa, thần tình vô cùng cổ quái.

Đứng ở cuối hành lang cách gã chừng hai trượng là bọn Trác Cuồng Sinh, Trình Thương Cổ và hơn mười huynh đệ theo thuyền. Mọi người đều lộ vẻ vừa kỳ quái vừa hứng thú đứng nhìn gã, lấy tay ra hiệu thúc giục gã mau gõ cửa. Đúng là "Hoàng đế bất cấp, cấp sát thái giám"**.

Vì hành khách đầy thuyền nên Trình Thương Cổ chỉ còn cách ra vẻ nghĩa khí lấy phòng của mình cấp cho Tiểu Bạch Nhạn dùng. Còn hắn thì ở chung với các huynh đệ Hoang nhân. Tiểu Bạch Nhạn cũng thật kỳ quái. Sau khi lên thuyền không hề rời phòng nửa bước, lại không dùng đồ ăn thức uống ngon lành trên thuyền, chỉ dùng những đồ ăn uống và hoa quả mang theo.

"Cốc! Cốc! Cốc!"

Cao Ngạn cuối cùng cũng đánh liều gõ cửa. Bọn Trác Cuồng Sinh đang đứng xem ai nấy đều cảm thấy tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, bình tức tĩnh khí chờ xem Cao Ngạn sẽ được nàng nhiệt tình chào hỏi như gã vẫn ăn to nói lớn, hay là bị Tiểu Bạch Nhạn đánh văng xuống dòng Dĩnh Thuỷ.

Thanh âm khiến người ta si mê của Tiểu Bạch Nhạn từ trong phòng truyền ra: "Đến Biên Hoang tập rồi sao? Tên ngu ngốc nào dám đến gõ cửa phòng bản cô nương thế?"

Mọi người run bần bật cố nhịn cười, im lặng chờ xem tình hình phát triển.

Cao Ngạn nghe thấy thanh âm Tiểu Bạch Nhạn, lập tức nhiệt huyết trào dâng, khuôn mặt căng thẳng đỏ hồng lên. Hắn ưỡn ngực về phía mọi người ra vẻ hiên ngang, rồi quay mặt lại đối diện với cửa phòng há to mồm ra. Mọi người đang nghĩ gã sẽ tuôn ra diệu ngữ như nước chảy mây trôi, mồm loa mép giải như thường thấy thì gã lại không nói nổi một câu, hại mọi người suýt chút nữa thì đấm ngực giậm chân, khó chịu thay cho gã.

Thanh âm Tiểu Bạch Nhạn lại truyền ra hỏi: "Đứng trơ ra đấy làm gì? Mau lăn đi cho ta. Chọc giận bản cô nương tức lên sẽ lập tức ra lọc da rút gân ngươi đó."

Trác Cuồng Sinh vượt mọi người tiến ra, hai tay làm bộ như chuẩn bị xé xác Cao Ngạn ra, mặt lộ vẻ vô cùng sốt ruột.

Dưới áp lực của mọi người, Cao Ngạn cuối cùng cũng nói ra tiếng người, nhưng gã hưng phấn đến mức giọng trầm nghẹn khó khăn thốt: "Là ta! Hắc! Là ta Cao Ngạn. Nhã nhi mau mở cửa cho ta."

Kỳ quái là trong phòng bỗng nhiên yên tĩnh lại, không hề phát ra âm thanh nào.

Mọi người lại khẩn trương đến mức không dám thở mạnh.

Tiểu Bạch Nhạn trong phòng cuối cùng cũng hưởng ứng, hỏi "Cao Ngạn? Cao Ngạn nào? Ta không biết ngươi. Mau lăn đi cho ta."

Mọi người nghe xong đưa mắt nhìn nhau. Tiểu Bạch Nhạn chẳng phải đến Biên Hoang tập là vì Cao Ngạn sao? Cao Ngạn thường ba hoa là cùng với Tiểu Bạch Nhạn thề non hẹn biển, biển cạn đá mòn, chung thuỷ không thay đổi thế nào đó. Rốt cuộc là chuyện gì?

Đầu tiên, Cao Ngạn ngẩn người ngơ ngác, rồi hồi phục thần khí, phát huy bản lĩnh ba tấc lưỡi của gã, hắng giọng cho cổ họng thông suốt rồi ngang nhiên nói: "Nhã nhi nói hay lắm! Rốt cuộc là ai là Cao Ngạn đây? Đương nhiên là tên Cao Ngạn đã từng cùng nàng vào sinh ra tử, dù đến cùng trời cuối đất vẫn luôn yêu nàng đây. Đến đây! Mau ngoan ngoãn mở cửa cho ta. Rất nhiều người đang ….. Hắc! không có gì."

Mọi người thiếu chút nữa thì không nhịn được phải cười đến vỡ cả khoang thuyền. Đương nhiên đều khổ sở nhịn lại, không ai dám phát xuất một chút tiếng động. Câu mà Cao Ngạn nói chưa hết đó, chắc là kiểu như "Rất nhiều người đang nhìn đó! Việc này lão tử không thể mất mặt được".

Tiểu Bạch Nhạn "ặc" một tiếng, phì cười, rồi lại giả vờ không để ý hỏi: "Có tên Cao Ngạn như thế sao? Nhân gia không nhớ ra được."

Mọi người cảm thấy nhẹ nhõm, biết "hai đứa trẻ" này đang đùa giỡn làm vui.

Cao Ngạn hồi phục vẻ bình thường, cười rộ nói: "Nhớ ra hay không nhớ ra tuyệt không quan trọng. Cao Ngạn ta sẽ cùng Nhã nhi ôn lại giấc mộng xưa, ví dụ như xoa xoa cái bụng nhỏ nhắn xinh đẹp cho Nhã nhi chẳng hạn. Hà! Mau vì chồng mở cửa."

Tiểu Bạch Nhạn thấp giọng mắng một câu. Vì cách một cánh cửa dày nên dù Cao Ngạn đứng gần nàng nhất cũng không nghe rõ nàng mắng gì. Xem ra nếu không phải là câu chửi người thường thấy như "tử sắc quỷ", "xú tiểu tử" thì cũng là "ngu ngốc" gì đó.

Cao Ngạn không còn nhẫn nại được nữa, hét: "Mau mở cửa! Nếu không ta sẽ vận khởi thần công chấn cho then cửa gãy đoạn, sấn vào tân phòng đó."

Tiểu Bạch Nhạn cười sặc sụa, hổn hển nói: "Tên tiểu tử chết bầm, tên xú tiểu tử nhà ngươi, ngươi thì có bao nhiêu cân lượng? Bằng công phu của ngươi, dù có luyện mười kiếp nữa cũng không chấn gãy được cái then cửa bằng sắt này. Hơn nữa then cửa đâu có cài. Muốn bị đánh đòn thì cứ thế mà lăn vào đây! Ngươi cho rằng ta vẫn chưa biết ngươi và bọn Hoang nhân của ngươi thông đồng với nhau lừa dối ta sao? Lần này ta đến là để tìm ngươi trút giận đó. Có đảm lược thì tiến vào đi!"

Cao Ngạn không hề do dự mở cửa tiến vào.

Yến Phi ngồi ở đầu thuyền, im lặng không nói.

Tống Bi Phong đang đứng ở đuôi thuyền chèo thuyền, nhìn bóng sau lưng chàng mà trong lòng bồi hồi cảm xúc, nhớ lại ngày đó khi Yến Phi lạc phách tại Kiến Khang thì cũng là lúc thế chính trị của Tạ gia đạt tới đỉnh cao. Tạ Huyền chém chết nhân vật thứ hai của Di Lặc giáo là Trúc Bất Quy, Tư Mã Đạo Tử vì Thạch Đầu Thành bị đoạt mất mà không dám ho he nửa tiếng.

Yến Phi ngây người nhìn dòng nước chảy mãi không ngừng, trong lòng nảy sinh cảm giác mọi sự đều trở thành tro tàn nguội lạnh. Chàng chưa từng nghĩ qua một vấn đề không thể giải quyết là có thể cùng với nữ nhân yêu dấu của mình "cùng nắm tay nhau" nhưng lại không thể cùng trở thành "giai lão" trong "dữ tử giai lão"***. Tất cả những nỗ lực, phấn đấu, tránh chết trước đây chừng như hoàn toàn mất hết ý nghĩa. Dù trong tương lai có thể cứu chủ tì Thiên Thiên từ ma chưởng của Mộ Dung Thuỳ ra thì đợi chờ họ ở phía trước chỉ là một giấc mộng đáng sợ. Tuổi thanh xuân mau chóng trôi qua, hai người không thể cùng nhau "chết già". Đối với Kỷ Thiên Thiên mà nói, đó là một kết cục tuyệt vọng cho tới tận lúc chết. Đối với chàng mà nói, đó lại là một hình phạt mãi mãi không ngừng.

Theo như lời An Ngọc Tình thì tự vẫn cũng không thể giải quyết vấn đề của chàng. Kể cả khi tấm thâm huyết nhục bị huỷ diệt thì chàng vẫn tồn tại dưới hình thức dương thần, làm một cô hồn dã quỷ.

An Ngọc Tình nói rất đúng. Phương pháp giải quyết duy nhất là luyện thành chiêu thức tối hậu của "Chiến thần đồ lục" là "Phá toái hư không". và phải đột phá cực hạn của nhân loại, tạo ra năng lượng mạnh đến mức có thể để cho chàng và Kỷ Thiên Thiên phá không mà đi, cùng Kỷ Thiên Thiên vượt qua tiên môn, đến bờ bên kia, làm một đôi thần tiên quyến thuộc ỏ một nơi thần kỳ trong truyền thuyết là Động thiên phúc địa.

Ài!

An Ngọc Tình thì sao? Chàng có thể nhẫn tâm chỉ giúp Kỷ Thiên Thiên mà bỏ qua vị hồng nhan tri kỷ làm chàng xúc động tơ lòng sao?

Muốn đạt được điều đó quả là còn quá xa vời. Với công phu hiện tại của chàng thì khoảng cách để đạt tới cảnh giới "Phá Toái Hư Không" còn rất xa. Hơn nữa còn có những vấn đề khó khăn khác nên càng không thể nói đến việc cùng với mỹ nhân phá không mà đi.

Nhưng chàng sẽ không thúc thủ đón nhận vận mệnh bị định sẵn với kết cục là cái chết. Chỉ cần có một tia hy vọng, chàng sẽ phấn đấu đến cùng, hoàn thành những việc mà gần như không thể.

Làm sao để đột phá ngục tù thế giới hiện thực này, làm giấc mộng trở thành tiên duyên, chàng thật không có đầu mối để bắt đầu. Làm sao để đột phá thêm một lần nữa đây?

Bỗng nhiên chàng nghĩ tới Tôn Ân.

Thanh âm Tống Bi Phong ở phía sau cất lên: "Đến rồi!"

Thuyền nhỏ giảm tốc độ, từ từ tiến vào bến thuyền của Tạ phủ ở hẻm Ô Y.

Bình!

Mọi người trợn mắt líu lưỡi, thấy Cao Ngạn từ trong phòng bắn văng ra, nặng nề đập vào bức tường hành lang rồi ngồi phệt xuống nền. Gã đau đớn đến nỗi cắn môi chảy máu, nhưng vẫn kịp ra hiệu ngăn không cho mọi người đến giúp. Tình cảnh này làm người ta không biết nên tức giận hay nên cười lớn đây.

Tiểu Bạch Nhạn Doãn Thanh Nhã từ trong phòng chửi lớn: "Tên tiểu tử chết bầm, tên xú tiểu tử nhà ngươi! Còn dám đến lừa bản cô nương ư? Ngươi cho ta là người dễ dàng bị khi phụ sao? Con bà ngươi! Hừ! Rõ ràng ngươi và bọn Hoang nhân là một lũ du thủ du thực, chuột rắn lẫn lộn. Các ngươi câu kết với nhau lừa gạt ta, hại ta đến mức không còn mặt mũi gì với sư phụ và Hác đại ca. Người ta còn phải giả vờ như không có chuyện gì, nhẫn nhịn chịu đựng, trong lòng chỉ hận không thể đem ngươi ra rút gân lột da. Cái gì là "Tiểu Bạch Nhạn chi luyến"? Hoạ có quỷ mới nói chuyện yêu đương với ngươi. "Cộng độ xuân tiêu" càng hỗn láo sai sự thật. Ngươi cho Tiểu Bạch Nhạn ta là hạng người gì? Trong lòng ta thật không biết đau khổ đến thế nào mà nói. May là tên tiểu tử ngươi biết giả vờ chết, làm ta tìm ra được lý do thoát thân đến Biên Hoang tìm ngươi tính sổ. Một cước vừa rồi là còn nhẹ đấy. Mau lăn đi càng xa càng tốt cho bản cô nương. Sau này ta không muốn nhìn bộ mặt giả dối xấu xí của ngươi nữa."

Cao Ngạn nghe thấy Doãn Thanh Nhã càng nói càng nhanh, càng tức giận, nhưng mỗi lời đều thánh thót như trân châu rơi xuống đĩa ngọc vậy. Giọng oanh vàng của nàng liên thanh bất tuyệt, mắng người mà người bị mắng lại thấy êm tai. Gã miễn cưỡng hồi phục khí lực, trước tiên liếc Trác Cuồng Sinh một cái, ra vẻ "lần này ngươi đã hại chết ta rồi", sau đó, gã rên rỉ: "Ài! Không lạ sao Nhã nhi lại hiểu nhầm. Sự tình là thế này…"

Duẫn Thanh Nhã quát: "Câm cái mồm thối của ngươi lại. Ta không muốn nghe những lời hoa ngôn xảo ngữ của ngươi nữa. Ngươi đem những chuyện căn bản không phải là sự thật đó truyền khắp hang cùng ngõ hẻm. Sau này, ta làm sao có thể đi lấy chồng được nữa?"

Cao Ngạn ôm bụng, khó nhọc đứng lên. Mọi người đoán Tiểu Bạch Nhạn đã tặng cho gã một cước vào bụng. Gã loạng choạng mấy cái rồi tạm thời đứng yên lại, hổn hển nói: "Nhã nhi không cần lo lắng về chuyện đó. Nàng nhất định sẽ xuất giá lấy chồng được mà. Ta đã chuẩn bị sẵn kiệu hoa đại hồng để đến đón nàng về nhà thành thân rồi."

Nghe xong câu này, ai nấy đều lộ thần sắc cho rằng Cao Ngạn sẽ lập tức mất mạng. Trong khi Doãn Thanh Nhã đang khí tức dâng đầy ngực như thế này mà gã vẫn nói ra những lời sàm sỡ chiếm hết tiện nghi của cô nương nhà người ta như thế mà không bị đánh chết mới là lạ!

Không ngờ ngoài dự đoán của mọi người, Tiểu Bạch Nhạn tuyệt không hề tức giận đến phát điên, như hổ cái xông ra động thủ đánh gã. Nàng lại còn yêu kiều cười phì một tiếng, thản nhiên nói: "Tiểu Bạch Nhạn ta gả cho ngươi ư? Ngươi bị điên thật rồi! Ngươi còn muốn ta nói bao nhiêu lần nữa đây? Ta tuyệt không thích ngươi. Ngươi nên tự lấy gương mà soi một lần sẽ từ bỏ ý muốn bản cô nương phụng bồi."

Cao Ngạn cuối cùng cũng đứng vững lại được, nhưng vẫn không dám đến gần cửa phòng. Gã hồi phục thần thái bình thường, nhăn nhó cười nói: "Nhã nhi nghĩ thế nào tuyệt không quan trọng, quan trọng nhất là lão thiên gia nghĩ gì. Chúng ta chính là đã được chú định từ kiếp trước đến kiếp này sẽ trở thành chồng vợ. Không phải là ta nói lung tung đâu. Chỉ cần Nhã nhi tĩnh tâm suy nghĩ, tại sao Tiểu Bạch Nhạn Doãn Thanh Nhã lại cùng với oan gia là Cao Ngạn tán tỉnh, cười đùa mắng chửi ở đây? Vậy nàng sẽ biết trong cõi bên kia thật sự đã có an bài……….A!"

Mọi người nghe xong đều ngao ngán lắc đầu. Bản lĩnh chăn gái của Cao Ngạn khẳng định là vào loại hạ lưu nhất. Quả nhiên Cao Ngạn nói chưa hết đã vội vàng né sang ngang.

Bình!

Quyền phong đập vào vách tường bằng gỗ phát ra tiếng động chói tai.

Nếu như bị quyền kình này đánh trúng thì đảm bảo Cao tiểu tử sẽ mất khả năng nói chuyện trong vài ngày.

Cao Ngạn hướng về phía Trác Cuồng Sinh làm điệu bộ sẽ xé xác lão ra để báo hận, rồi gã cố gắng xoay người một cái thật tiêu sái, dùng tư thế mà gã tự cho rằng đẹp đẽ nhất đi đến trước cửa phòng, cười bồi nói: "Nhã nhi tức giận, gọi là "thiên lý nhân duyên nhất tuyến khiên"****.Nói sao thì Nhã nhi đã trở về rồi, quá khứ thì cứ để cho nó qua đi! Để chúng ta tiếp tục tiền duyên, nắm tay nhau vui chơi thưởng ngoạn ở Biên Hoang tập. Ta đảm bảo sẽ làm Nhã nhi nàng cao hứng vô cùng, đến mức cảm thấy có được người chồng như thế này chẳng còn mong gì nữa."

Mọi người nhắm tịt mắt lại, thà rằng không nhìn còn hơn, để khỏi phải thấy tình trạng của Cao Ngạn bị đòn thê thảm.

Lần này lại cũng khác hẳn với dự đoán của mọi người. Tiểu Bạch Nhạn không hề phát tác, ngược lại còn cười ngặt nghẽo "Ai muốn đi với ngươi? Ta đến Biên Hoang tập vui chơi cho đỡ buồn là việc của Tiểu Bạch Nhạn ta. Nếu ngươi dám bám theo như âm hồn bất tán thì ta sẽ chặt đôi chân chó của ngươi xuống, xem ngươi làm sao theo ta được nữa?"

Cao Ngạn thấy Doãn Thanh Nhã không xuất thủ nữa, lập tức tinh thần phấn chấn, khoa bước tiến vào phòng cười nói: "Nàng còn phải chặt cả tay của ta mới được. Nếu không, dù chỉ còn tay thì ta cũng sẽ vẫn bò theo sau nàng. Hà! Cười đùa đủ rồi đó! Để chúng ta ngồi xuống, cùng kể cho nhau nghe những tình cảm nhớ nhung khi xa cách. Chúng ta ……A! Mẹ ta ơi!"

Lần này thì tình hình hoàn toàn đúng như mọi người dự đoán. Cao Ngạn chạy trối chết ra khỏi phòng, phóng thẳng về phía bọn họ.

Trác Cuồng Sinh đưa tay ra giữ gã lại.

Bóng người nhoáng lên. Tiểu Bạch Nhạn hiện thân bên ngoài cửa, nhìn thấy mười mấy cặp mắt đang trừng trừng nhìn cả vào mình. Nàng ngẩn người ra một lát, rồi vẻ tức giận trên khuôn mặt bị nét sượng sùng thay thế. Tiếp đó, nàng yêu kiều cười phì một tiếng, khuôn mặt rạng rỡ như hoa nở. Nhìn thấy, cả đến lão giang hồ như Trình Thương Cổ cũng thấy hoa mắt mê man. Nàng lại gằn giọng nói: "Tên tiểu tử chết bầm nhà ngươi thật vô dụng, lại kéo bằng này người đến giúp."

Nói xong liền trở lại phòng. "Rầm" một tiếng đóng sập cửa lại, còn chốt cả then cửa nữa.

Trác Cuồng Sinh và Cao Ngạn bốn mắt nhìn nhau, nhất thời không biết làm thế nào thì tốt. Những người khác đều đứng ngẩn người ra.

Bỗng nhiên, từ phía đầu thuyền truyền lại một tràng cười dài. Có tiếng người quát lớn: "Lão tử là Hướng Vũ Điền đến để đốt thuyền đây! Biết điều thì mau nhảy hết xuống nước cho ta."

Mọi người vô cùng ngạc nhiên.

Chú thích

* Cửu lưu chiêu số: Nghĩa là tất cả các loại chiêu số có thể. Cửu lưu là chỉ các học phái (nghề) thời cổ gồm nho, đạo, âm dương, pháp, danh, mặc, tung hoành, tạp và nông. Nếu thêm tiểu thuyết gia nữa thì thành thập gia. Trong truyện Tàu vẫn hay nói về một người uyên bác là "trên thông Tam giáo, dưới tường cửu lưu" nghĩa là như vậy.

** Hoàng đế bất cấp, cấp sát thái giám. Nghĩa là là Hoàng đế không vội, mà thái giám lại vội vàng. Ở đây ý nói Cao Ngạn thì không gõ cửa mà họ lại khẩn trương hơn gã.

*** Ý nói vợ chồng cùng nhau bạc đầu.

**** Thiên lý nhân duyên nhất tuyến khiên: Có duyên thì dù ngoài ngàn dặm cũng gặp được.