Biên Hoang Truyền Thuyết

Chương 380: Tiên Môn Nan Độ




Nguyên tác: Huỳnh Dị

"Vù!"

Mộ Dung Chiến vội mượn lực đẩy vào bả vai Cao Ngạn và Diêu Mãnh, hai chân rời khỏi mặt đất liên hoàn đá ra, cước đầu tiên nhằm trúng mũi kiếm mỹ nữ vừa đâm ra, còn cước kia nhằm vào cổ tay cầm kiếm của nàng điểm tới, khiến nàng khó mà biến chiêu. Tuy là bất ngờ không phòng bị, nhưng xem ra vẫn rất ung dung, mà lại có điểm thể hiện tư thế của đại hành gia.

Giang Văn Thanh và Vương Trấn Ác đều là đại hành gia, nhận ra nữ tử này tuy khí thế hung hãn, xuất thủ lại còn lưu chút dư lực, không hề có ý bất thiện. Đối với ý đồ của nàng đương nhiên không nhìn ra manh mối, chỉ còn cách xem nhiệt náo mà không trợ thủ. Huống hồ ở Biên Hoang tập Mộ Dung Chiến khẳng định là được xếp vào hàng năm cao thủ hàng đầu, có thể một mình ứng phó bất cứ chuyện gì.

Trường kiếm của mỹ nữ chạm cước bật ra, nàng hiển nhiên nghĩ không ra Mộ Dung Chiến có quái chiêu này, song thủ dù bất tiện vẫn có thể lợi dụng tạo lực phản xuất cước liên hoàn, quát lên một tiếng yêu kiều "Hay", thu kiếm lui về, tay ngọc tránh khỏi kỳ chiêu điểm huyệt bằng mũi giày của Mộ Dung Chiến.

Mộ Dung Chiến thấy thế, "Ha hả" cười rộ, sau đó thừa thế lật mình nhảy về phía sau, hai tay chia ra giữ lấy bả vai hai người Cao, Diêu, trước tiên kéo hai người lên để khỏi bị ngã dúi xuống, sau đó song chưởng nhả kình, rồi rời khỏi bả vai hai người, trong không trung liên tục ba lần nhảy lui, đuổi kịp mỹ nữ rồi hạ xuống phía sau người nàng. Phát động sau nhưng lại đến trước, động tác như lưu thủy hành vân, có vẻ như đang biểu diễn xiếc ảo thuật cực kỳ thú vị làm trò tiêu khiển cho mình và cho mọi người.

Mỹ nữ cũng thật bất phàm, thuận thế chuyển người, trường kiếm trong tay xuất ra muôn vàn kiếm ảnh huyền ảo hư hư thực thực, nhằm Mộ Dung Chiến đánh tới.

Mộ Dung Chiến không những không hề có chút tức giận, mà vẻ mặt tươi rói, xem ra vô cùng thích thú với cuộc đấu võ so tài đột nhiên mà đến này, mã đao rời vỏ, cười dài: "Không biết cô nương là người thuộc tộc nào, phương danh chắc cũng đẹp như người phải không?"

"Keng keng keng keng!"

Trong khi nói, mã đao cùng trường kiếm giao kích không dưới mười lần, giống như những hạt mưa dồn dập đập vào tàu lá bên ngoài song cửa, cảm giác trong sự hỗn loạn lại tràn đầy tiết tấu.

Mỹ nữ quát lên trong trẻo: "Đánh thắng ta hãy hỏi!"

Cao Ngạn nói nhỏ vào tai Diêu Mãnh: "Bà nương này thập phần hấp dẫn."

Diêu Mãnh đang lúc hưng phấn gào to: "Đánh thắng rồi hỏi họ tên thì đơn giản quá, Mộ Dung đương gia của bọn ta còn muốn hôn vào cái miệng xinh của nàng đó."

Mỹ nữ triển khai một đợt công kích mới, kiếm pháp biến thành phiêu hốt vô định, di chuyển theo một đường lối quỷ dị, nhưng không quên đối đáp: "Có bản lĩnh, ta sẽ để cho ngươi hôn."

Giang Văn Thanh nghe xong hơi nhíu làn mi thanh tú, đây chính là chỗ bất đồng Hồ Hán, Hồ nhân tác phong thẳng thắn bạo dạn, đối đáp kiểu như thế này, hiếm khi xuất hiện ở nam nữ Hán nhân.

Mộ Dung Chiến chỉ thủ không công, cẩn mật phòng thủ vững như thành đồng vách sắt, mặc cho đối phương bắn đá hay lôi mộc, vẫn có khả năng gặp chiêu hóa chiêu, chuyển nguy thành an, thần thái ung dung thoải mái. Đồng thời cười nói: "Thế thì đêm nay cô nương chắc phải bồi tiếp ta một đêm rồi!"

Mỹ nữ cười tươi như hoa: "Chiến lang chớ có tức giận mà phạm phải sai lầm đó!" Rồi bỗng lật mình bay lên phía trên Mộ Dung Chiến, kiếm thế đột ngột mạnh mẽ, nhằm đầu và mặt Mộ Dung Chiến chém xuống, ngay lập tức sức uy hiếp đại tăng.

Mỹ nữ kêu một tiếng "Chiến lang", quả đã hại khổ Mộ Dung Chiến, khiến hắn không thể có ý chuyển thủ sang công, mà công thức không những là sở trường của hắn, mà còn là sách lược rất cao minh trước mắt, bất quá hắn cũng không vừa, triển khai bản lĩnh toàn thân, nghênh đón thất kiếm không có kẽ hở của nàng.

Mỹ nữ không có cách nào tiếp tục được nữa, nhân lúc nàng còn đang ở thế chủ động, muốn đi thì đi, lật mình nhảy lên, hạ xuống phía xa, rồi cho kiếm vào bao, yêu kiều cười nói: "Người ta kêu là Sóc Thiên Đại, Mộ Dung Chiến ngươi muốn tìm ta uống rượu, thì ta có thể đáp đứng. Ta hiện ngụ tại khách sạn Dĩnh Hà trong tiểu Kiến Khang, đừng có quên đó!"

Nói rồi nhanh chóng tung mình bỏ đi.

Mộ Dung Chiến nhìn theo hình bóng nàng phía xa xa, nhịn không được than: "Cao thiếu gia nói đúng! Chính xác là rất hấp dẫn." Bạn đang xem tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

Rồi mới cho đao vào bao.

Giang Văn Thanh cười: "Mộ Dung đương gia động tâm rồi đó!"

Mộ Dung Chiến chờ cho hình bóng Sóc Thiên Đại biến mất sau dãy lâu phòng, mới chuyển người nhìn Giang Văn Thanh chờ nàng đi tới, rồi sánh vai vừa đi vừa hỏi: "Rốt cuộc nàng là ai vậy?"

Cao Ngạn khen: "Không cần biết nàng là ai, nói tóm lại là ngươi tên vô lại này thực là có diễm phúc. Hà hà! Đối phó nữ nhân ta rất có kinh nghiệm, ngươi nhất định phải uốn sắt khi còn nóng, nói không chừng đêm nay còn có thể vào phòng lên giường, cùng nhau hưởng mộng đẹp."

Giang Văn Thanh mắng: "Cao Ngạn ngươi đúng là miệng chó không mọc ra ngà voi, đừng có làm hư Mộ Dung đương gia."

Diêu Mãnh cười: "Chẳng cần Cao tiểu tử chỉ dạy, bản thân Mộ Dung đương gia hắn đã sớm hư hỏng rồi! Ha ha ha!"

Mộ Dung Chiến lạnh lùng dọa: "Ban nãy tên tiểu tử nào dám gọi ta là tên vô lại hả?"

Cao Ngạn tách khỏi mọi người, ưỡn ngực về phía Mộ Dung Chiến nói: "Là ta thì sao chứ? Ngươi dám cùng ta động thủ hả? Đừng quên ta chính là người bách độc bất xâm, đánh không chết."

Mộ Dung Chiến cười: "Thì ra là vậy! Vậy thì không cần tính toán nữa, ta không thích nói những chuyện vô vị."

Nói xong tự mình cười ầm lên trước, tiếp đó Cao Ngạn, Diêu Mãnh cùng Giang Văn Thanh nhịn không được cũng đều cười vang, chan chứa tình bằng hữu thân thiết.

Duy một mình Vương Trấn Ác vẫn không hào hứng với những lời đùa cợt, đột nhiên hỏi: "Chuyện như thế này làm sao lại bất ngờ phát sinh ở Biên Hoang?"

Chúng nhân trước hết ngạc nhiên, tiếp đó lại cười ầm ỹ.

Vương Trấn Ác đỏ mặt, lúng túng nói: "Không phải ý tứ như các ngươi nghĩ đâu."

Giang Văn Thanh thở hổn hển yêu kiều hỏi: "Không phải ý tứ như vậy, rốt cuộc là ý tứ gì?"

Vương Trấn Ác thở dài: "Ta biết nàng là ai."

Chúng nhân cuối cùng cũng thôi cười.

Mộ Dung Chiến là người khẩn trương nhất, nghi hoặc: "Nàng tựa hồ không nhận ra ngươi mà?"

Cao Ngạn tiếp lời: "Nàng là ai vậy?"

Vương Trấn Ác lấy lại bình tĩnh, đáp: "Nàng là nhi nữ duy nhất của tộc chủ Nhu Nhiên tộc Khâu Đậu Phạt Khả Hãn, ta nghe qua danh tự của nàng, nghĩ không ra sao nàng lại đến Biên Hoang tập."

Chúng nhân ngây người chăm chú nhìn hắn.

Mộ Dung Chiến nhíu mày: "Ngươi rốt cuộc là ai? Sao lại biết rõ người Nhu Nhiên ở mạn bắc."

Diêu Mãnh thở ra một hơi nói: "Vậy là công chủ của Nhu Nhiên tộc, mẹ ơi! Trên đại thảo nguyên Nhu Nhiên tộc là bộ lạc duy nhất có thực lực cùng Thác Bạt tộc tranh hùng."

Giang Văn Thanh quan sát kỹ càng Vương Trấn Ác, hỏi: "Vương huynh rốt cuộc là ai?"

Vương Trấn Ác cụt hứng: "Ông của ta là Vương Mãnh, trước đây ta đã định vĩnh viễn không nói ra, nhưng ta bị sự chân thành giữa các ngươi làm cho cảm động, lại không muốn bị các ngươi nghi ngờ, còn muốn cùng các ngươi kết làm bằng hữu."

Chúng nhân đều không thể tin được đều sững người nhìn hắn chằm chằm.

Vương Trấn Ác chính là cháu của Vương Mãnh, mà nói đến Vương Mãnh, bất luận người Nam hay người Bắc, Hồ nhân Hán tộc, ai dám không kính phục? Không có ông ta, Phù Kiên khẳng định vô pháp thống nhất Bắc phương, nếu quả ông ta còn tại thế, kết quả cuộc chiến Phì Thủy chưa chắc đã xảy ra như vậy.

:77:

Cứ giữ tốc độ như lúc này, ngày đêm gấp rút lên đường, sáng sớm ba ngày sau, Yến Phi sẽ đến được Biên Hoang tập.

Chàng phát sinh cảm giác khác thường giống như loài chim đang bay, mặc dù chàng không hề rời khỏi mặt đất, chân khí trong người vận hành không ngừng, có điểm tựa như không mất chút sức lực. Thậm chí chàng không cần phải chú tâm quan sát tình huống trên mặt đất, thân thể chàng cũng tự nhiên sinh ra động tác rất phù hợp với từng hoàn cảnh, như có thần linh phù trợ.

Đang khi trong tâm chàng chưa có ý niệm gì, thì tựa như tiến nhập trạng thái thiền định, tâm linh và nhục thể phân biệt rõ ràng riêng rẽ, bộ phận nào xử lý chuyện của bộ phận đó. Rốt cuộc đây là cảnh giới gì vậy?

Nếu quả phá không mà đi được xem như biến thành Đại La Kim Tiên, tình trạng hiện tại của chàng chí ít cũng tính là một Địa Tiên.

Giữa lúc đó, từ sâu trong đáy lòng chàng hiện lên hoa dung An Ngọc Tình, nàng mỹ lệ thần bí, cặp mắt thâm thúy mê người của nàng tựa như đang ngưng vọng nhìn chàng, giữ như vậy một khoảng thời gian mới trở nên mơ hồ, dần dần tiêu tan.

Yến Phi trong lòng cực kỳ ngạc nhiên, sau khi từ chỗ Tống Bi Phong biết rằng nàng đã trở về nhà, chàng ít khi nhớ đến nàng, mà cũng chỉ như một ánh chớp ngẫu nhiên tựa ảo ảnh lướt qua, không giống lúc mới quen biết ánh mắt đặc biệt của nàng tựa như đã khắc vào tâm, thỉnh thoảng hiện ra, vậy nên mỗi lần nhớ đến nàng, trong lòng đều có cảm giác khó tả. Từ lúc yêu Kỷ Thiên Thiên đến nay, con tim chàng đã bị Kỷ Thiên Thiên chiếm cứ, không gian giành cho An Ngọc Tình càng trở nên nhỏ bé.

Nhưng mà chàng tịnh không lừa dối bản thân, đối với An Ngọc Tình, chàng đúng là có nhiều cảm mến.

Vì sao hình ảnh nàng lại hiển hiện mạnh mẽ trong lòng như vậy? Bỗng chốc chàng có ngay đáp án, biết rằng An Ngọc Tình đã quay trở lại, đang đi tìm chàng, khiến chàng sinh ra cảm ứng.

Kỳ quái thật! Vì sao mình chỉ phát sinh cảm ứng đối với nữ nhân? Trước tiên là Kỷ Thiên Thiên, sau là An Ngọc Tình.

Tôn Ân và Ni Huệ Huy lại là ngoại lệ, nhân vì bọn họ vốn đều có đạo pháp thâm hậu, tinh thông tinh thần chi thuật.

Vậy chàng cùng với Kỷ Thiên Thiên và An Ngọc Tình xác lập mối liên hệ, phải chăng là do tình ý giữa nam và nữ, hình thành tình trạng âm dương thu hút lẫn nhau?

Rồi chàng lại nghĩ tới một vấn đề khác. Mãi đến lúc này, chàng vẫn chưa nói với bất cứ người nào về bí mật Tiên môn, nhưng mà chàng có thể hướng đến An Ngọc Tình người nguyên bản sở hữu Tâm Bội, mà che giấu chuyện kinh thiên động địa, có thể nói là bí mật lớn nhất của nhân gian hay không?

Ôi!

Chàng đúng là không làm được.

Ngay cả khi chàng tự cho mình không tranh giành thế cuộc, không để sự hiểm ác của nhân gian vào trong mắt mình, chàng cũng không thể nhẫn tâm nói lời bịa đặt với nàng; không nhẫn tâm làm bất cứ chuyện gì không phải với nàng.

Giữa lúc đó, chàng bắt đầu có điểm minh bạch về nàng.

An Ngọc Tình được phụ thân nàng đào luyện từ bé, tiềm tâm tu đạo, nếu quả không vì Nhậm Thanh Thị lấy trộm Tâm bội mang đi, khả năng nàng vĩnh viễn không bao giờ xuất sơn. Khi tam bội hợp nhất, sức mạnh từ vụ nổ đã tạo ra một huyệt địa lớn, khiến tâm thần nàng bị lay chuyển và chấn động dữ dội. Sau đó có lẽ nàng không sao hiểu được chuyện gì xảy ra, đành phải rũ bỏ tất cả, lập tức nhanh chóng về nhà, gặp phụ thân An Thế Thanh hỏi rõ đầu đuôi.

Hiện tại nàng đã quay lại.

Nếu quả Yến Phi chàng có khả năng luyện thành Tiên môn yếu quyết, mà nàng lại muốn hưởng tư vị thân thể thành tiên thành đạo, không ngại mạo hiểm, chàng cũng không một chút do dự giúp nàng mở cửa Tiên môn, để nàng đi vào không gian thần bí khó lường, xem xem rốt cuộc có thực là Động Thiên Phúc Địa hay không? Hay là Tu La địa ngục?

Đồng thời chàng lại nghĩ đến một vấn đề khác.

Hồi tưởng lại sự việc sau đó, Tiên môn mở ra trong chớp mắt rồi biến mất, sau đó là tiếng nổ mãnh liệt có thể phá hủy hết thảy, cho dù với khả năng của Yến Phi chàng, e rằng cũng không thể theo Tiên môn rời bỏ thế gian này đúng vào lúc trước khi xảy ra vụ nổ. Nhưng mà sự thật là vụ nổ tịnh không hủy diệt hết thảy, chàng cùng Tôn Ân đều còn sống đến nay, Ni Huệ Huy vẫn còn một hơi thở, còn nói được mấy câu di ngôn lúc lâm chung. Nguyên nhân là ba người bọn họ đều có chuẩn bị "Tiên môn công pháp". Ni Huệ Huy chỉ vì thọ trọng thương trước đó, nên không chống chọi được.

Nếu dự đoán của chàng là đúng, muốn vượt qua Tiên môn, nhất định phải có khả năng dùng Thái Dương chân hỏa và Thái Âm chân thủy giao kích sinh ra năng lượng khiếp người. Chỉ có luyện thành hai loại tương phản cực đoan, đại biểu cho công pháp chí âm và chí dương riêng biệt như vậy, mới có hy vọng phá không mà đi. Lúc xảy ra chuyện năng lực của bản thân trên phương diện đó rõ ràng là chưa đủ, nên bị sức mạnh của vụ nổ hất ra xa, suýt nữa mất mạng. Hiện tại chàng có lẽ đã có chút tiến bộ hơn, nhưng tự thấy vẫn vô pháp chống chọi được với năng lượng kinh hoàng khiếp người như vậy.

Cho nên dù chàng nguyện làm chuyện tốt đẹp cho người, đưa An Ngọc Tình đến Tiên môn vẫn là chuyện không có khả năng. Trừ phi An Ngọc Tình luyện thành Tiên môn yếu quyết. Nhưng mà chuyện này nói thì dễ làm mới khó làm sao.

Yến Phi ngầm thở dài.

Mới đầu chàng còn có một ý nghĩ ngây thơ, là một lúc nào đó chàng và Kỷ Thiên Thiên chán ngán với nhân thế này, không muốn đối diện với sinh lão bệnh tử, thì sẽ nắm tay nhau bay vào cõi tiên, thành một đôi thần tiên quyến thuộc. Đến bây giờ dụng tâm nghĩ lại sự việc, mới cảm thấy căn bản không có khả năng đó.

Phải chăng là do tiền định chàng vĩnh viễn phải là người tỉnh táo trong một cõi mộng tưởng hữu hạn này?

:77:

Giang Văn Thanh, Mộ Dung Chiến, Cao Ngạn và Diêu Mãnh bốn người đi vào Thuyết Thư quán, Trác Cuồng Sinh vẫn còn đang nói chuyện với Lưu Mục Chi.

Mộ Dung Chiến nhìn về phía Trác Cuồng Sinh nháy mắt, ra hiệu Trác Cuồng Sinh nên đuổi Lưu Mục Chi đi. Đang lúc Trác Cuồng Sinh còn do dự, Lưu Mục Chi đã biết điều cáo từ đi ra.

Giang Văn Thanh làm ra vẻ đến để nghe kể chuyện đi đến phía xa Trác Cuồng Sinh ngồi xuống, thần khí Cao Ngạn lại có vẻ như người đến để đăng đàn thuyết thư, gào lên: "Vừa có tài liệu tốt cho thuyết thư đây, tên là "Cháu Vương Mãnh đến Biên Hoang tập" thấy thế nào?"

Giang Văn Thanh mỉm cười chờ đợi.

Trác Cuồng Sinh đầu óc mờ mịt hỏi: "Ai là cháu Vương Mãnh?"

Giang Văn Thanh nhịn không được cười phá lên.

Cao Ngạn tìm được cơ hội trêu chọc lão, làm sao có thể bỏ qua, mắng: "Để ta dùng gậy gõ vào đầu chửi ngươi cứ tự khoa trương là thuyết thư vương. Vương Mãnh này chính là Vương Mãnh trợ thủ giúp Phù Kiên thống nhất Bắc phương, cháu là chỉ cháu của Vương Mãnh, chính là quý khách của bọn ta Vương Trấn Ác, chỉ có Vương Mãnh mới dám vì đứa cháu của mình đặt một cái tên bá đạo như vậy, minh bạch chưa?"

Gương mặt Trác Cuồng Sinh lộ ra thần sắc không tin, mỉm cười: "Người ta nói bừa mà ngươi cũng tin, nếu nói như vậy kể cả kẻ dở hơi kia tự nhận là hậu nhân đời thứ một trăm lẻ tám của Tần Thủy Hoàng, chỉ là sau này cải tên họ thì phải chăng ngươi cũng tin? Con bà ngươi! Vậy thì ta cũng nghĩ ra cụ tổ nhà ta cũng là người hữu danh như vậy."

Lần này không một ai bật cười.

Trác Cuồng Sinh nghi hoặc nhìn quanh chúng nhân, kinh ngạc: "Các ngươi chắc không giống Cao tiểu tử hoàn toàn tin tưởng vào chuyện này chứ?"

Giang Văn Thanh nói: "Vương Trấn Ác tuyệt không giống người bịa đặt, tâm lý mất mát của hắn cũng không thể giả vờ được."

Mộ Dung Chiến nói: "Vương Trấn Ác là loại nhân vật anh hùng trời sinh. Bất quá bọn ta cũng phải đề phòng địch nhân phái đến chui vào Biên Hoang tập của bọn ta nằm vùng. Vương Trấn Ác là người có lai lịch, giao cho lão Trác ngươi khảo nghiệm chứng thực thật giả, nếu hắn thực là cháu Vương Mãnh, chắc phải trải qua những chuyện động nhân, thì như Cao tiểu tử đã nói, đúng là tài liệu hay cho thuyết thư. Chỉ có lão Trác ngươi có tư cách và sự nhẫn nại, cùng hắn ôn lại chuyện cũ để đưa ra phán đoán."

Trác Cuồng Sinh không hiểu hỏi: "Vì sao lại phải điều tra nội tình, bọn ngươi định chiêu hiền à?"

Giang Văn Thanh nói: "Bọn ta thực sự muốn biết phải chăng hắn đáng tin, hay là loại có tài bịa đặt? Ngươi nói đúng lắm! Hiện tại bọn ta rất cần nhân tài."

Mộ Dung Chiến tiếp lời: "Bọn ta vừa nhận được tin tức khẩn cấp của lão Đồ từ Kiến Khang, rất cần viện thủ, lại muốn thành lập một đội Tử Đệ binh, để đối phó Tôn Ân."

Trác Cuồng Sinh ngạc nhiên nói: "Lúc này là thời khắc đại quân của Mộ Dung Thùy đang đến gần, bọn ta làm gì còn dư lực lượng để đưa ra khỏi Biên Hoang tập lo chuyện bên ngoài?"

Cao Ngạn biến sắc thốt: "Đừng có dọa ta, Mộ Dung Thùy chẳng phải đang bận bịu thống nhất Bắc phương sao? Chỉ cần một mình Thác Bạt Khuê cũng đủ để y vô pháp thăm viếng bọn ta."

Trác Cuồng Sinh thở dài: "Ta vốn dĩ cũng không nghĩ đến khả năng đó, nhưng mà sau khi được Lưu Mục Chi đề tỉnh, mới cảm thấy Mộ Dung Thùy nhất định sẽ trước tiên tiêu diệt bọn ta hòng bỏ đi nỗi lo sau này, rồi mới phát binh thảo phạt Thác Bạt Khuê."

Diêu Mãnh nghi hoặc hỏi: "Lưu Mục Chi làm sao biết rõ chuyện của Mộ Dung Thùy hơn bọn ta chứ?"

Trác Cuồng Sinh đáp: "Lưu Mục Chi tuyệt không phải loại người bình thường. Hắn từng chu du nhiều nơi, kiến thức uyên bác. Mao gia ở Tứ Xuyên, giao cho hắn làm chủ mọi chuyện, tiền của mỗi ngày lại nhiều hơn, dẫn tới việc Tiếu Túng cố kị, phái Can Quy ám sát Mao Cừ. Đây đúng là một nhân tài."

Mộ Dung Chiến than: "Những ngày vui vẻ của bọn ta thế là chấm dứt rồi, đột nhiên lại nguy cơ lâm đầu, nhưng mà về phương diện công việc tại Kiến Khang cũng không thể tụ thủ bàng quan."

Diêu Mãnh nói: "Mộ Dung Thùy có đến đối phó bọn ta hay không, vẫn chưa biết thế nào, chuyện của Lưu gia đương nhiên bọn ta phải quan tâm đến."

Giang Văn Thanh nói: "Yêu cầu của Lưu gia chỉ là một đội chiến thuyền tinh nhuệ do hai ngàn người hợp thành, cũng không ảnh hưởng đến thực lực của bọn ta."

Chúng nhân đều cảm thấy Giang Văn Thanh đối với việc ủng hộ Lưu Dụ và Đồ Phụng Tam đã có quyết định, nếu nói phái đi một đoàn hai ngàn chiến sỹ cùng chiến thuyền, mà không ảnh hưởng đến sức chiến đấu của Biên Hoang tập, thì không có khả năng.

Nhưng mà bọn họ đều thông cảm với tâm tình của Giang Văn Thanh, không ai phản đối nàng.

Trác Cuồng Sinh nói: "Xem ra nhất định phải cử hành Oa hội, để quyết định xử lý tình huống trước mắt như thế nào."

Mộ Dung Chiến nói: "Đêm nay cử hành Chung Lâu hội nghị thì thế nào?"

Trác Cuồng Sinh nhíu mày: "Cơ đại thiếu gia đến mặt Nam xem xét một mạch khoáng sản mới, phải đến sáng ngày kia mới quay về. Lão Hồng và Nhị Phiết vẫn trên thuyền tham quan từ Thọ Dương về Biên Hoang tập, sớm nhất thì phải ngày kia mới có thể cử hành hội nghị."

Giang Văn Thanh nói: "Như vậy hãy chờ sau khi mọi người về đủ, lập tức cử hành hội nghị."

Trác Cuồng Sinh gật đầu: "Còn có thời gian hai ngày, đủ để ta làm rõ ẩn tình hai người Vương Trấn Ác và Lưu Mục Chi, hai người này một võ một văn, có thể khiến thực lực của bọn ta đại tăng."

Mộ Dung Chiến đồng ý nói: "Hai ngày đã là nhiều, kết quả cuộc chiến của Thác Bạt Khuê và Mộ Dung Bảo chắc cũng sẽ truyền về. Nếu quả tình huống cuộc chiến ra ngoài ý liệu của bọn ta, Mộ Dung Bảo mà đại phá Thác Bạt Khuê, như vậy bọn ta dù có không muốn, cũng phải đi hết về Nam phương đầu nhập Lưu gia mưu sự."

Trác Cuồng Sinh cười: "Đi mẹ ngươi ấy! Làm sao có khả năng phát sinh chuyện như vậy được. Vận khí Biên Hoang tập bọn ta như mặt trời ban trưa, bất cứ khó khăn gì cũng có khả năng ứng phó. Nói không chừng Lưu, Vương hai người chính là thiên binh thần tướng do trời sai đến trợ giúp bọn ta."

Chúng nhân đều im lặng không nói, không ai phụ họa lão, chỉ cảm thấy tâm tình trầm trọng, như bị vạn cân đá đè nặng đến nỗi thở không ra hơi.