Biên Hoang Truyền Thuyết

Chương 377: Cản Tẫn Sát Tuyệt




Nguyên tác: Huỳnh Dị

Đuổi Tận Giết Tuyệt

Yến Phi gặp lại Thác Bạt Khuê trên một ngọn đồi nhỏ cách Tham Hợp Pha ba dặm. Dưới sự vây quanh của hơn mười danh tướng lĩnh cùng thân vệ, Thác Bạt Khuê vẻ mặt phấn khởi phóng tầm mắt nhìn ra xa về phía Trường Thành.

Yến Phi trong lòng xúc động một hồi.

Thác Bạt Khuê đã xác lập địa vị của hắn tại miền Bắc, trở thành lực lược hùng mạnh nhất trên thảo nguyên. Còn ai dám không phụ thuộc vào hắn, thì kẻ ấy phải thân bại tộc vong, lực lượng của hắn sẽ nhanh chóng tăng trưởng.

Năm nay, Thác Bạt Khuê mới hai mươi lăm tuổi, mà đã đạt được thành quả chiến đấu huy hoàng, kiến lập một thực lực quốc gia so với đại quốc cũ càng hùng mạnh hơn.

Về phương hướng chung của cuộc chiến này, Thác Bạt Khuê không có phạm bất cứ sai lầm nào. Trước tiên là tránh mũi nhọn của địch, tiếp đó lợi dụng nhược điểm ở tính cách của Mộ Dung Bảo, dụ Mộ Dung Bảo vội vàng thâm nhập, hoàn toàn khống chế quyền chủ động. Đến lúc Mộ Dung Bảo trúng kế lui về Trung Sơn, thì bại cục của Mộ Dung Bảo đã định.

Thác Bạt Khuê khởi đầu nhờ vào ưu điểm kỵ binh của mã tặc, dưới sự lãnh đạo xuất sắc của một Thác Bạt Khuê hùng tài đại lược, đã có được một lực lượng quân sự có thể đối kháng với Mộ Dung Thùy. Dù là với tính ngang tàng của Mộ Dung Thùy, cũng không dám khinh suất, ngông cuồng ra khỏi Trường Thành tấn công Thác Bạt Khuê.

Đương nhiên, Thác Bạt Khuê sẽ không chỉ thỏa mãn với thành tựu hiện nay, hắn có thể sẽ vượt qua Trường Thành khiêu chiến Mộ Dung Thùy kẻ chưa bao giờ nếm mùi thất bại, để quyết định Trung Nguyên thuộc về ai.

Thác Bạt Khuê từ xa thì đã trông thấy chàng, cùng các tướng sỹ phi xuống đồi nghênh tiếp.

Đôi mắt Thác Bạt Khuê lóe lên thứ ánh sáng rực rỡ chưa từng thấy qua, cười ha ha nói: "Huynh đệ tốt của ta, chúng ta thắng rồi! Lại là thắng lợi toàn diện nhất."

Dứt lời từ trên ngựa nhảy lên, lăng không đến ôm chặt Yến Phi một cái.

Các tướng sỹ cũng gò cương ngựa dừng lại, kỵ mã yêu thích của Thác Bạt Khuê chạy nhanh đến bên hai người, nện vó nhảy lên vui mừng, tựa như hiểu tính người vui mừng cho chủ.

Yến Phi có cảm giác nhiệt huyết đang sục sôi trong cơ thể Thác Bạt Khuê.

Từ khi sự việc còn chưa ổn định, Thác Bạt Khuê luôn đợi chờ có một ngày này. Hiện tại, mơ mộng hão huyền không ngờ đã biến thành sự thật nên Yến Phi nhận thức rõ được tâm tình của vị hảo huynh đệ này của mình. Thành quả của trận này đến được tuyệt không dễ dàng. Trong đó đã trải qua bao nhiêu đêm không ngủ? Bao nhiêu nỗi lo âu cùng sợ hãi?

Thác Bạt Khuê buông chàng ra, chuyển qua nắm lấy hai vai chàng, nhìn chàng với vẻ vui mừng hiện rõ trên mặt.

Yến Phi nhìn về phía các tướng sỹ, đặc biệt phát giác vẻ mặt mọi người có phần chết lặng. Trong số đó, Thôi Hoành càng cuối đầu xuống hơn, tựa hồ không dám tiếp xúc với ánh mắt của chàng.

Yến Phi trong lòng chợt động, hỏi: "Đã bắt giữ bao nhiêu người?"

Thác Bạt Khuê cười ha ha trả lời: "Ta đã từng nói không giữ tù nhân lại chính là không giữ tù nhân lại, chẳng lẽ chỉ là nói chơi?"

Yến Phi trong lòng thắt lại, nhớ lại một số lớn Yên quân nhảy xuống hồ, những người này khẳng định là đã bó tay chịu trói, lẽ nào Thác Bạt Khuê vẫn giết toàn thể bọn họ như vậy ư?

Thác Bạt Khuê đổi sang chuyện khác nói: "Hiện nay khí thế chúng ta như chẻ tre, phải thừa thắng truy kích, đánh thốc tới Bình Thành, Nhạn Môn, ngươi có thể thay đổi chủ ý cùng đi với ta không?"

Yến Phi cười khổ đáp: "Tại sao ngươi không hỏi ta có giết được Mộ Dung Bảo hay chưa?"

Thác Bạt Khuê vui vẻ đáp: "Việc sống chết của Mộ Dung Bảo dưới tình huống hiện nay đã không còn quan trọng nữa, phải chăng hắn đã trốn thoát rồi?"

Yến Phi gật đầu đáp lại, chàng càng khẳng định Thác Bạt Khuê cố ý đuổi khéo mình, tiện để hắn đem toàn bộ hàng binh Yên quân ra hành quyết.

Nếu có mặt mình ở đây, đương nhiên sẽ ngăn cản hắn làm cái việc tàn nhẫn bất nhân như thế. Để phục quốc, tranh hùng xưng bá thiên hạ, Thác Bạt Khuê sẽ không bao giờ chùn tay.

Việc đã đến nước này, hắn còn khách sáo gì nữa chứ.

Thác Bạt Khuê cười: "Xem như là tiểu tử đó may mắn, sau này chính tay ta sẽ giết hắn, đối với ta mà nói sẽ càng thống khoái. Hay đấy! Huynh đệ ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta."

Tâm tình Yến Phi bỗng hơi biến đổi, chán nản nói: "Ta phải lập tức trở về Biên Hoang tập, nhân tiện chia tay với ngươi ở đây. Nhớ giữ liên hệ chặt chẽ với Biên Hoang tập, ngươi có thể nhận được tin khẩn do ta truyền đến bất cứ lúc nào. Hiểu chứ?"

Thác Bạt Khuê gật đầu đáp: "Rõ rồi!"

Tiếp đó ghé sát bên tai chàng nói: "Ta cũng hy vọng ngươi hiểu, vì tương lai của Thác Bạt tộc chúng ta, huyết thù sát đệ của ta, và mối hận bắt giữ Kỷ mỹ nhân của ngươi, bọn ta phải tận dụng mọi biện pháp để đánh quỵ Mộ Dung Thùy, không được có bất cứ sai sót nào, càng không thể lưu tình, bởi vì Mộ Dung Thùy cũng sẽ không có chút lòng nhân từ nào đối với chúng ta. Chiến tranh bao giờ cũng là như vậy. Đây là thời đại loạn lạc mạnh hiếp yếu, không phải ngươi tử thì ta vong. Vì thắng lợi cuối cùng, giữa chúng ta phải có một người chủ sự vứt bỏ tất cả, làm việc ngoan độc vô tình ấy. Đây là con đường thắng lợi duy nhất, bước trên con đường này thì không thể có bất kỳ sự do dự nào, chỉ có kiên trì đến hơi thở cuối cùng." nguồn TruyenFull.vn

Nói xong buông chàng ra, quát: "Đem ngựa lại!"

Yến Phi ngăn hắn lại nói: "Ta đi bộ có điểm tiện hơn."

Thác Bạt Khuê lại nắm lấy hai tay chàng, xúc động thốt: "Bất luận như thế nào! Thác Bạt Khuê ta và Yến Phi vĩnh viễn là hai huynh đệ tốt nhất!"

Yến Phi cũng nắm lại hắn, khẽ nói: "Bảo trọng cho tốt!"

Dứt lời, đi về phía nam.

:77:

Trác Cuồng Sinh ngủ đến giữa trưa mới thức dậy, la cà ở Thuyết Thư quán giây lát, vừa mới định đi qua "Biên Hoang Đăng Vương" bên cạnh của Tra Trọng Tín xem xét tình tình doanh nghiệp của hắn, chợt có khách đến thăm, bất ngờ khách lại là Lưu Mục Chi.

Trác Cuồng Sinh rất có hảo cảm với hắn, thích thái độ đúng mực cùng tài trí hơn người của hắn, tóm lại cảm thấy hắn hiện nay tuy có tài lại chưa gặp thời, nhưng cuối cùng sẽ có một ngày hắn thi triển được hoài bão của mình, chứ không phải chỉ là vật trong ao tù mãi.

Bèn cười nói: "Mời Lưu tiên sinh ngồi, tùy ý ngài chọn một chiếc nghế."

Lưu Mục Chi ngồi xuống chiếc nghế dựa chính giữa ở hàng đầu, vui vẻ hỏi: "Trác quán chủ có thể kể miễn phí cho đệ một câu chuyện không? Bởi chút tiền còn lại đệ đã xài hết khi vào nghe truyện "Nhất Tiễn Trầm Ẩn Long" của Trác Quán Chủ."

Trác Cuồng Sinh đến thuyết thư đài của lão ngồi xuống đối diện Lưu Mục Chi cười đáp: "Hóa ra Lưu tiên sinh nghèo túng đến như vậy, nhưng ngài không cần lo, đa số những người đến Biên Hoang tập là những người nghèo hàn không xu dính túi. Trong đó cũng không thiếu người sau này lên như diều gặp gió, tỏ rõ Biên Hoang tập chính là địa phương của cơ hội có thể kiếm sống ở mọi nơi. Lưu tiên sinh nếu không chê bai, có thể kể chuyện kiếm lời ở đây, làm chốn nương thân tạm thời."

Lưu Mục Chi cười nói: "Đa tạ Trác quán chủ đã kịp thời trợ giúp tiểu đệ lúc khó khăn này, khiến đệ cảm thấy chuyến đi này thật không uổng."

Trác Cuồng Sinh vuốt râu cười nói: "Đương nhiên ta hiểu được Lưu tiên sinh có chí hướng đặt ở nơi khác, nhưng Lưu tiên sinh cảm thấy không uổng phí chuyến đi này, cũng không phải bởi Trác Cuồng Sinh ta. Hà! Lưu tiên sinh muốn nghe câu chuyện nào? Trong bốn câu chuyện lớn của tệ quán, Lưu tiên sinh đã nghe câu chuyện thứ nhất, ba truyện lớn còn lại là "Biên Hoang Đại Chiến", "Phì Thủy Chi Chiến" và "Tiểu Bạch Chi Luyến", Lưu tiên sinh có hứng thú với truyện nào?"

Lưu Mục Chi mỉm cười đáp: "Câu chuyện đệ muốn nghe quả thực chưa xảy ra, hãy tạm gọi là "Tấn Thất Chi Loạn" có được không?"

Trác Cuồng Sinh cười dài đáp: "Lưu tiên sinh sau khi xem qua Thiên huyệt, dù là đoán không đúng quá trình của Tấn Thất Chi Loạn, cũng nên nắm được kết cục cuối cùng. Chim khôn nên chọn cây mà đậu, Lưu tiên sinh vẫn còn do dự ư?"

Lưu Mục Chi điềm tĩnh trả lời: "Trác quán chủ không nên trách đệ quá hoài nghi, Lưu Dụ một tiễn trầm Ẩn Long đã ứng với tình hình thực tế, Thiên huyệt cũng đúng là có việc đó, vấn đề là hai việc này có xảy ra cùng thời điểm hay không, lại không một ai có thể khẳng định. Cho nên, đệ phải hiểu rõ Lưu Dụ là người như thế nào, mới có thể quyết định nên lưu lại đây làm một thuyết thư tiên sinh khoái khoái lạc lạc, hay liều mình mạo hiểm, xin đến góp sức cho người có thể là chân mệnh thiên tử."

Trác Cuồng Sinh hỏi: "Lưu tiên sinh đã suy nghĩ về tình huống của phương diện ấy rồi?"

Lưu Mục Chi thẳng thắn nói: "Hiện nay loạn cục nam bắc đã thành, ở phương Bắc, Diêu Trường hùng bá Quan Trung, Mộ Dung Thùy xưng hùng Quan ngoại, tạm trở thành cục diện phân đôi, nhưng hai phía đều chưa thể khống chế hết cục diện. Mà chính vì quần hùng phương Bắc thân mình còn lo chưa xong, ở phương Nam những thế lực nằm ngoài triều đình, vì không bị uy hiếp nên lúc nào cũng sẵn sàng rục rịch, hy vọng có thể thừa thế nổi dậy, cướp đoạt chính quyền. Dưới tình huống như vậy, một Lưu Dụ nhỏ nhoi có thể làm được gì chứ?"

Trác Cuồng Sinh ngửa mặt lên trời cười nói: "Một buổi thuyết thư như thế này, là sự khiêu chiến lớn nhất từ khi ta lên làm quán chủ đến nay, Lưu tiên sinh đã ngồi vững chưa, sau khi ta kể xong câu chuyện này, bảo đảm ngài sẽ lập tức lên đường, cầm theo lá thư giới thiệu của ta đi gặp tiểu Lưu Dụ, từ nay về sau bước đi trên con đường phò trợ Hoàng đế."

:77:

Hôm nay không biết là ngày lễ Phật long trọng gì, mà Quy Thiện tự chen chúc đầy thiện nam tín nữ đến thắp hương cúng bái. Hậu viện tinh xá Xa Hảo là chỗ người đi đường dừng bước, Phật điện đằng trước mặc dù huyên náo động trời, hậu viện và khu vườn Quy Thiện vẫn yên ắng tĩnh lặng.

Lưu Dụ về đến chỗ trọ, Đồ Phụng Tam và Tống Bi Phong ra ngoài vẫn chưa về, khiến gã tâm sự đầy bụng, nhưng khổ nổi không có đối tượng tốt để dốc bầu tâm sự.

Ôi! Gã phải trù tính để giết một người trong số Lư Tuần hoặc Can Quy, mới có thể ăn nói với Tư Mã Đạo Tử. Đối với tác phong dùng người của Tư Mã Đạo Tử, gã quả là không dám tâng bốc, nhưng lại không có biện pháp nào khác.

Lưu Tuần đã trở nên vô cùng đáng sợ, xác thực có bản lãnh giết chết mình. Tư Mã Đạo Tử đã hiểu lầm, Lư Tuần lần lượt giám thị Lưu Lao Chi và Lang Nha Vương phủ, mục đích không phải ở Lưu Lao Chi và Tư Mã Đạo Tử mà là muốn giết Lưu Dụ gã.

Đối với Lư Tuần mà nói, lưu lại Lưu Lao Chi và Tư Mã Đạo Tử, chẳng khác nào lưu lại họa căn chia rẽ Tấn Thất, đối với Thiên Sư quân chỉ có lợi không có hại. Thế nhưng, bản thân mình lại trở thành uy hiếp cho Thiên Sư quân, bởi vì khi việc "Nhất Tiễn Trầm Ẩn Long" truyền khắp thiên hạ, Lưu Dụ gã đã biến thành chân mệnh thiên tử trong lòng dân chúng, đối với ngu dân tin tưởng Thiên Sư đạo cũng có sức hiệu triệu nhất định.

Việc này mới là tình huống Tôn Ân lo sợ nhất.

Trở lại ngồi xuống trong phòng, giữa lúc Lưu Dụ đang suy tính có nên ra ngoài tìm Đồ, Tống hai người hay không thì bên ngoài truyền lại gõ móng tay.

Lưu Dụ lập tức lạnh cả sống lưng, cảm giác được tử thần đang đến gần.

Gã nhận ra đó là tín hiệu của Nhậm Thanh Thị.

Cảm thấy hối hận không kịp nữa rồi, yêu nữ này chắc từ Lang Nha Vương phủ theo chân gã thẳng tới đây. Trên đường, gã luôn vì nhiệm vụ khó khăn Tư Mã Đạo Tử phái đi làm mà tâm thần hoảng hốt, đến mức bị người theo sát gót vẫn không chút hay biết.

Nếu như còn có Can Quy cùng thủ hạ của hắn đi theo Nhậm Thanh Thị tới đây thì lần này gã khẳng định khó mà thoát chết.

Lưu Dụ thò tay nắm lấy chuôi đao, hít sâu một hơi thốt: "Nhậm hậu hãy vào đây đi!"