Biên Hoang Truyền Thuyết

Chương 217: Đào Quá Tử Kiếp




Thoát Khỏi Số Chết

*Khi Yến Phi đặt chân tới Chu Thước lâu, chiếc thuyền chở khách và hàng hóa cùng Lưu Dụ đang cách Kiến Khang ba dặm đường sông.

Vốn là trinh sát xuất sắc nhất của Bắc Phủ binh, Lưu Dụ đã trù tính cho bản thân nhiều kiểu thân phận, chẳng những có thể qua mắt địch nhân mà còn có thể ứng phó với sự thẩm tra không cần thiết của các thế lực quân sự khác nhau. Trở thành trinh sát đệ nhất lưu, gã cũng là chuyên gia cải trang dịch dung, lúc này gã đang gắn râu biến thành tóc mai hoa râm, hóa trang thành một khách thương vãn du đến hai vùng Kinh Dương, đang theo đường thủy đi đến Kiến Khang.

Gã hiểu rõ đường quan đạo Trường Giang thủy vận. Tại đại thành Lịch Dương của Kiến Khang gã cố ý ra tay hào phóng, lên một chiếc thuyền chở khách và hàng hóa từ Vũ Xương chạy tới, để quân phòng thủ Kiến Khang sẽ không hoài nghi trên thuyền có người từ Biên Hoang tới.

Tư tưởng tình cảm của gã có điểm rối loạn, gã nghĩ đến Vương Đạm Chân, nghĩ đến Giang Văn Thanh và cũng nghĩ đến Biên Hoang tập.

Lần này Biên Hoang tập mất là vì hoang nhân tự mãn sau chiến quả huy hoàng của việc giành lại được một Biên Hoang tập đã mất trước kia. Chính thế nên bọn họ sinh ra lòng tin mù quáng là trong thời gian ngắn sẽ không có người dám tới xâm phạm, cho nên ở các phương diện đều buông lơi xuống.

Nào biết địch nhân chẳng những có Hồ Bái hiểu rõ Biên Hoang tập làm nội gian, mà lại bởi quan hệ của Diêu Trường có được sự trợ giúp của Hô Lôi Phương, biết được rõ ràng hư thật của Biên Hoang tập. Vì thế mà địch nhân lẻn vào Biên Hoang một cách thần không hay, quỷ không biết, phát động công kích.

Lại thêm kẻ thu thập tin tức xuất sắc nhất Biên Hoang tập là Cao Ngạn theo Yến Phi đi tới phương bắc, cả mạng lưới tình báo rơi vào trạng thái tê liệt hết một nửa làm mất đi lợi thế đó. Hơn nữa địch nhân kế hoạch chu toàn, vì thế rơi vào thế hạ phong bất lực hoàn thủ. Nguồn tại http://TruyệnFULL.vn

Bất luận như thế nào, Yến Phi bằng Tâm bội trinh sát được Trúc Pháp Khánh phục binh ở trong tập, tuy trúng phải gian kế của Trúc Pháp Khánh, nhưng cũng làm Biên Hoang tập vì sai lầm mà lại may mắn tránh được đại tai kiếp bị giết toàn tập, trong họa có phúc! Bại vì Tâm bội, thành cũng bởi Tâm bội. Yến Phi chính là bằng Tâm bội tìm được cơ hội trời cho chém chết Trúc Pháp Khánh, làm thay đổi lại toàn bộ tình thế vốn tuyệt đối bất lợi của hoang nhân.

Trải qua lần chạy trốn cái chết này, quan hệ của gã và Giang Văn Thanh càng mật thiết hơn. Ngày hôm đó, hình ảnh Giang Văn Thanh vẫn với thân phận Tống Mạnh Tề đó cười nói dụng binh, tung hoành trong cõi Biên Hoang tập, nàng tiêu sái thật tự nhiên. Nhưng sau cái chết của Giang Hải Lưu, nàng đã biến đổi rất nhiều mà trở nên trầm mặc ít nói, thiếu đi sự tự tin, bởi vậy có thể biết được nàng vẫn chưa hoàn toàn hồi phục lại từ cái chết của Giang Hải Lưu. Nghĩ đến đó gã liền cảm thấy đau lòng, làm gã cảm thấy chuyện phục hưng Đại giang bang, Lưu Dụ gã không thể đứng ngoài bàng quan.

Gã thừa nhận bản thân mình đối với Giang Văn Thanh rất có hảo cảm, nàng không chỉ là chiến hữu của gã, mà còn là một nữ nhân phi thường động nhân, tuệ chất lan tâm, lương thiện hiền lành. Mà nàng đối với gã càng rất có tình ý, chỉ hận là tim của gã đã sớm bị Vương Đạm Chân chiếm mất nên khó có thể dung nạp nữ tử khác, hơn nữa cũng cảm thấy giữa gã và Giang Văn Thanh không nên có tư tình nam nữ.

Ôi…

Nghĩ tới Vương Đạm Chân, gã liền sốt ruột như lửa đốt. Nhưng lúc này bản thân gã còn khó giữ mình, trong tình hình nguy cơ khắp nơi gã có thể làm gì? Bất quá, tuy biết rõ là nhìn từ góc độ nào đều không nên can dự vào chuyện của Vương Đạm Chân, gã lại biết rõ bản thân tuyệt sẽ không để cho Vương Đạm Chân rơi vào tay Hoàn Huyền, cho dù sẽ làm nghiệp lớn nam nhi đang gian nguy trĩu nặng của gã tiêu tan.

Gặp lại Yến Phi rồi hãy nói.

Thuyền chở khách và hàng hóa từ từ cập bờ.

Gã lên bờ tại bến thuyền cạnh tường thành phía tây trong thành Kiến Khang thuận lợi thông qua kiểm tra. Chuyện làm đầu tiên của gã là vào cửa tây Tuyên Minh môn tìm kiếm ám ký của hoang nhân. Cuối cùng tại nơi một gốc cây ngoài cửa dịch đạo, gã tìm được ám ký ước định cùng Nhậm Thanh Thị mà chỉ có gã hiểu được, vượt ra ngoài mọi ý liệu của gã.

Gã không rõ lắm bản thân mình có muốn gặp Nhậm Thanh Thị hay không? Bất quá thị đã vội vã tìm gã như thế nhất định có việc gấp, nên gã tạm thời gác chuyện tìm Yến Phi lại một bên, theo chỉ thị của ám ký đến thành nam đi tìm Nhậm Thanh Thị.

Yến Phi cải trang thành một hương khách đi lễ chùa đưa ám hiệu, lập tức được tự tăng dẫn vào phòng khách trong nội đường đợi gặp người. Chi Độn đại sư đến, vui vẻ nói: "Quả nhiên là Yến Phi tiểu hữu tới. Chi Độn đại diện Phật môn thiên hạ kính cẩn cảm tạ thí chủ xuất thủ trừ ma vệ đạo, làm Phật môn tránh được họa lớn."

Yến Phi vội đứng dậy hoàn lễ, liên tục nói: "Không dám."

Sau khi ngồi xuống, Chi Độn mỉm cười: "Trúc Pháp Khánh bị chém đầu dưới kiếm của Yến thí chủ, An công trên trời linh thiên tất nhiên rất mừng vui thanh thản."

Đại sư lại nói tiếp: "Tin tức truyền đến Kiến Khang ngày hôm qua đã làm kinh động toàn thành, cũng làm thể diện của Tư Mã Đạo Tử không còn chút gì. Hắn cực kỳ phẫn nộ, lập tức công bố lúc giờ ngọ ngày mai tại hình trường Huyền Vũ môn thành bắc sẽ đem các hoang nhân bắt được đem chém đầu. Bi Phong và Đồ thí chủ chính vì thế mà đang rất đau đầu, nghĩ biện pháp cứu các huynh đệ, bây giờ có Yến thí chú đại giá quang lâm sẽ thêm phần nắm chắc."

Yến Phi trong lòng chấn động, trực giác cảm thấy Tư Mã Đạo Tử không phải đơn giản giết người trút giận như vậy. Hắn định mượn đó để bức hoang nhân ẩn mình ở Kiến Khang hiện thân, tốt nhất đương nhiên là dẫn dụ được chàng đến một lưới bắt gọn, nhằm vãn hồi thể diện đã bị mất.

Xem như thế đêm nay việc cứu người sẽ không thể thực hiện, bởi vì Tư Mã Đạo Tử tất nhiên sẽ bày ra thiên la địa võng, chờ đợi bọn họ đến cướp ngục.

Chiêu này của Tư Mã Đạo Tử độc ác phi thường và rất tàn nhẫn.

Chàng hỏi: "Trừ Tống thúc và Đồ Phụng Tam, có bao nhiêu hoang nhân huynh đệ giấu mình dưới sự bao che của đại sư vậy?"

Chi Độn đáp: "Tại nơi này chỉ có Bi Phong và Đồ thí chủ, những người khác ẩn thân tại Tê Vân tự ở ngoại thành, chùa đó nằm ở trên núi cao không dễ dàng bị người vây khốn. Tư Mã Đạo Tử đối với chúng ta theo dõi rất chặt, ở trong thành một khi bại lộ hành tung thì sẽ không có đường để chạy."

Yến Phi hỏi tiếp: "Trong Tê Vân tự có bao nhiêu huynh đệ của chúng ta?"

Chi Độn trả lời: "Có một nghìn huynh đệ, may mắn là trong chùa chứa rất nhiều lương thảo, nếu không chỉ việc tìm mua lương thực thôi cũng sớm làm Tư Mã Đạo Tử sinh nghi."

Yến Phi lại hỏi: "Tư Mã Đạo Tử có phái người tới cảnh cáo đại sư không?"

Chi Độn đáp: "Hắn chỉ phái người giám thị chùa miếu lớn nhỏ trong thành, nhưng lại không phái người tới trực tiếp đưa ra cảnh cáo với chúng ta."

Yến Phi càng quả quyết nghĩ Tư Mã Đạo Tử đang bày âm mưu, nói: "Ta muốn gặp hai người bọn họ."

Chi Độn nói: "Bi Phong và Đồ thí chủ đều ra ngoài nghe ngóng tin tức. Chúng ta có thể vì các ngươi tận lực hay không? Xin Yến thí chủ cứ phân phó."

Yến Phi trầm ngâm trong khoảng khắc: "Ta sao dám phân phó đại sư, bất quá định nhờ đại sư giúp cho một chỗ đợi, còn chuyện này phải sau khi bọn họ trở về nghiên cứu cẩn thận. Bây giờ ta chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh để suy nghĩ."

Chi Độn đứng lên nói: "Mời Yến thí chủ theo lão nạp đến tĩnh thất ở hậu viện."

Yến Phi theo Chi Độn rời khỏi khách đường, trong lòng chàng thầm hạ quyết tâm, bất luận khó khăn như thế nào nhất định phải cứu toàn bộ huynh đệ tỷ muội hoang nhân lâm nạn ở Kiến Khang, làm gian mưu của Tư Mã Đạo Tử không có cách nào đạt được.

"Ngươi cuối cùng đã tới."

Lưu Dụ đi vào bằng cửa sổ, mỉm cười nói: "Nhậm hậu không có ra ngoài sao?"

Ngồi trước bàn trang điểm, Nhậm Thanh Thị nhìn gã qua kính đồng, lãnh đạm trả lời: "Người ta đã ba ngày không ra ngoài cửa là muốn chờ oan gia chàng đó."

Đây là một ngôi nhà dân bình thường nằm ở ngự đạo phía đông của thành nam. Trước khi vào nhà Lưu Dụ đã thăm dò phòng xá xung quanh và khẳng định trong phòng trừ thì Nhậm Thanh Thị không có người người khác, gã mới vào trong nhà cùng Nhậm Thanh Thị gặp mặt.

Nhậm Thanh Thị áo ngắn lót mỏng màu vàng, bên ngoài khoác thêm áo khoác ngự hàn dáng điệu thanh nhã, thần thái nhã nhặn trầm tĩnh. Nếu như không phải hiểu rõ nội tình sẽ ví thị như một đại gia khuê tú của danh môn vọng tộc.

Mái tóc đẹp của thị lúc này rủ xuống, thị đang dùng lược ngọc chải lại mái tóc như mây, làm người khác cảm thấy yếu đuối mà thương yêu.

Lưu Dụ đi tới phía sau thị, nhìn dung nhan trong kính đồng hỏi: "Vì sao lại vội tìm ta như vậy?"

Nhậm Thanh Thị đưa ngược lược về phía gã, cười nói: "Người ta quan tâm chàng mà! Sao biết chàng có mất mạng ở Biên Hoang hay không chứ! Mau hầu hạ người ta, người ta vui vẻ tự nhiên sẽ đem tin tình báo trân quý nhất nhất dâng lên."

Lưu Dụ không có cách nắm bắt được thị, đành cầm lấy lược.

Nhậm Thanh Thị ngẩng mặt nhắm đôi mắt đẹp, hiện ra thần tình say đắm mê người, miệng thơm mở ra nói: "Các ngươi thực sự bản lĩnh, chẳng những tránh được vận hạn toàn quân bị diệt lại còn chém được cái xú đầu của Trúc Pháp Khánh, nô gia thực sự bội phục sát đất. Cho tới bây giờ, người ta vẫn cảm thấy toàn bộ sự việc làm người khác khó có thể tin được, các ngươi tại sao làm được?"

Lưu Dụ biết chuyện giao Tâm bội cho Yến Phi cuối cùng sẽ không giấu được thị, chi bằng bản thân mình trước thẳng thắn thú nhận. Gã nói giọng điềm nhiên như không: "Đương nhiên bằng Tâm bội của đại tỷ."

Thân thể mềm mại của Nhậm Thanh Thị khẽ run lên, đôi mắt đẹp mở ra nhìn về ngực Lưu Dụ, sau lại ngẩng lên nhìn gã, giọng nói thất thanh: "Chàng nói gì?"

Lưu Dụ không thể không ngừng chải mái tóc dày ướt át của thị, nhẹ nhàng đáp: "Bởi vì Thiên Địa bội rơi vào trong tay Trúc Pháp Khánh mà không phải An Thế Thanh. Chúng ta chính nhờ cảm ứng của Tâm bội với Thiên Địa bội nên hiểu được nơi đến của Trúc Pháp Khánh. Vì nghĩ cho đại cục ta đã đưa Tâm bội giao cho Yến Phi, hắn đã nhờ đó chém giết được Trúc Pháp Khánh."

Đôi mắt đẹp của Nhậm Thanh Thị sáng rực nói: "Như thế không phải là Thiên Địa bội đã rơi vào trong tay Yến Phi rồi sao?"

Lưu Dụ nhún vai nói: "Khi ta gặp được Yến Phi thì sẽ thay nàng hỏi hắn."

Tấm thân yêu kiều của Nhậm Thanh Thị ngồi thẳng dậy, ánh mắt lấp lánh trừng nhìn Lưu Dụ trong gương đồng: "Sao chàng lại có thể không chút đạo nghĩa như thế này, ta không cãi với chàng, chàng phải lấy cả Tâm bội mang về cho ta."

Lưu Dụ cười khổ: "Ta có thể bảo chứng sẽ mang Tâm bội hoàn trả nàng, nhưng đối với Thiên Địa bội ta không thể tác chủ được. Đừng giận, ta chưa có cơ hội để gặp Yến Phi."

Nhậm Thanh Thị đáp: "Chỉ cần chàng chịu tận lực vì người ta là đủ để người ta hài lòng rồi. Phải nhớ bọn ta là chiến hữu, ngày nào Tôn Ân chưa chết, bọn ta vẫn cùng chia sẻ vinh nhục."

Lưu Dụ nói lảng sang chuyện khác: "Chuyện Mạn Diệu và Sở Vô Hạ tranh giành sự sủng ái có tiến triển gì không?"

Nhậm Thanh Thị thản nhiên đáp: "Tư Mã Diệu chết rồi!"

Lưu Dụ giật mình hỏi lại: "Cái gì?"

Gã vốn bị Nhậm Thanh Thị làm phân tán tâm thần, tránh không để chuyện Tâm bội làm phiền phức nên mới thuận miệng hỏi, tuyệt không nghĩ lại bất ngờ hỏi ra chuyện kinh thiên động địa làm người người phải kinh hãi.

Tuy gã đã đoán ra Nhậm Thanh Thị đã thông qua Mạn Diệu xếp đặt cái chết của Tư Mã Diệu, nhưng Tư Mã Diệu là hoàng đế Đại Tấn, muốn giết y hoàn toàn không phải là chuyện dễ, thế mà lại không có tin tức gì lọt ra ngoài.

Nhậm Thanh Thị xoay tấm thân yêu kiều, mỉm cười nhìn Lưu Dụ đang thở gấp, êm ái nói: "Khi tin Trúc Pháp Khánh bị giết truyền đến Kiến Khang, ta liền báo cho đại tỷ hạ thủ giết tên hôn quân trong giấc mộng đêm qua của y, lại không có chút dấu vết gì để có thể bị tra xét. Hiện tại trận cước bên Tư Mã Đạo Tử đang bị rối loạn, hết sức giấu giếm sự tình, hy vọng tranh thủ thời gian để bày trận ứng phó với sự khiển trách của mọi phía. Nếu ta đoán không sai, Tư Mã Đạo Tử vì thế sẽ bị ép mà lui binh khỏi Biên Hoang tập trở về phòng vệ Kiến Khang, rất có lợi cho bọn ngươi phản công Biên Hoang tập. Người ta vì chàng lập đại công, có phải chàng cũng cần dâng lại trọn vẹn bảo bội để thưởng công Thanh Thị hay không chứ?"

Lòng Lưu Dụ rối bời.

Cuối cùng Tư Mã Diệu đã chết. Nam Tấn rồi sẽ có biến hóa gì đây? Gã nghĩ tới hàng loạt khả năng. Điều làm gã lo âu nhất là Vương Cung và Ân Trọng Kham có khả năng khuất phục trước Hoàn Huyền, dâng Vương Đạm Chân để trao đổi lấy sự ủng hộ bọn họ thảo phạt Tư Mã Đạo Tử.

Giọng ngọt ngào đáng yêu của Nhậm Thanh Thị lại vang lên bên tai: "Khi tin Tư Mã Diệu chết bất thường như lửa gói trong giấy loan ra, nhà Tấn sẽ thành đại loạn, Tôn Ân tất sẽ thừa thế làm loạn, chàng cần phải chuẩn bị sẵn à!"

Lưu Dụ phát giác Nhậm Thanh Thị đã đứng dậy, dán sát vào lưng và ôm eo làm gã mất hết cảm giác, cả người mơ hồ chơi vơi giống như không có chỗ tựa vào.

Bỗng dưng thấy lạ nhưng trong nhất thời không biết lạ ở chỗ nào.

Nhậm Thanh Thị buông tay đang ôm ra, bước đến một góc phòng ngồi xuống ghế, hạ giọng hỏi: "Có phải Yến Phi đang ở Kiến Khang?"

Lưu Dụ đang dựng lại tình huống vừa qua khiến gã phát sinh cảnh giác. Gã là thám tử xuất sắc nhất của Bắc Phủ binh sở trường về quan sát, lại có thêm một ký ức đặc biệt nhìn qua là không quên mà người thường không có được, nên khi quan sát sự vật không có gì đặc biệt để chú ý thì ký ức gã vẫn ghi lại mọi dữ liệu để sau đó mang ra tra xét những gì bỏ sót. Nếu không thế gã đã không thể trội hẳn lên trong bao nhiêu người trinh sát trong Bắc Phủ binh được huấn luyện một cách khắt khe nghiêm ngặt, lọt vào mắt của Tạ Huyền.

Ánh sáng của một mũi nhọn chớp lóe, tiếp theo là tay áo của Nhậm Thanh Thị khẽ rung lên.

Lưu Dụ lập tức cảm thấy sương sống đóng băng, hiểu rằng mình mới từ Quỷ môn quan quay về.

Nhậm Thanh Thị muốn ám toán gã.

Trong tay áo thị ngầm chứa sẵn loại độc châm gì đó vốn muốn đưa mình vào tử địa sau đó thu hồi Tâm bội. Bởi vì Tâm bội không ở trên người gã, lại muốn thông qua gã lấy luôn Thiên Địa bội trên tay Yến Phi nên thị mới do dự không biết có nên giết gã không.

Lúc đó tin Tư Mã Diệu chết đã làm hắn chấn động đến độ đờ cả người ra, sát cơ của thị lên cao suýt nữa đã hạ độc thủ. Nhưng cuối cùng thị vẫn vì chưa lấy được ngọc bội nên tạm chưa hạ thủ.

Lúc này thị đang ngồi hơi xa, nói không chừng là đang sợ là không kềm được ý muốn hạ thủ.

Ý niệm này xẹt trong đầu gã như điện chớp, nhưng cũng không hiểu rõ là giết Lưu Dụ gã đối với thị có ích lợi gì?

Nhậm Thanh Thị nói: "Chàng biến thành câm rồi à?"

Lưu Dụ thầm kêu may quá, nếu không phải Tâm bội không mang trong người thì khẳng định xác gã đang nằm trên sàn. Trong lòng cũng nổi giận, lạnh lùng đáp: "Thứ cho ta không có cách gì trả lời nàng, bởi ta mới tới Kiến Khang là đến đây tìm nàng ngay. Điều nàng mới vừa nói là thật chứ?"

Nhậm Thanh Thị nhàn nhạt nói: "Nếu ta có nửa câu nói dối, để ta trời tru đất diệt. Hừ! Vì sao như vậy mà chàng vẫn không chịu tin người ta?"

Lưu Dụ đang âm thầm động não, phỏng đoán vì nguyên nhân gì Nhậm Thanh Thị muốn đưa gã vào chỗ chết? Trừ phi nàng đã có biện pháp riêng để đối phó Tôn Ân, mà Lưu Dụ gã lại không còn giá trị lợi dụng. Cho dù là như thế, thị cũng không hẳn phải giết Lưu Dụ gã.

Nghĩ đến đó trong lòng chấn động, bởi vì gã đã đại khái nắm được phần nào đáp án chính xác.

Lưu Dụ xoay người lại, mặt hướng Nhậm Thanh Thị, ngoài mặt biểu hiện như không có chuyện gì, thử dò xét: "Trong lòng ta bây giờ có chút rối loạn, nàng là người bàng quang nên rõ hơn, có thể nói cho ta biết bước tiếp theo nên đi như thế nào không? Ta nên hiệu triệu hoang nhân phản công Biên Hoang tập, hay là trở về Quảng Lăng im lặng chờ cơ hội?"

Rõ ràng Nhậm Thanh Thị không để nan đề của gã ở trong đầu, càng không có hứng thú vì gã mà động não, nhíu mày nói: "Có cần phải nghĩ xa như vậy không? Chuyện quan trọng nhất của chàng bây giờ là tìm được Yến Phi, vì người ta mà đem ngọc bội trở về. Hiện tại Tư Mã Đạo Tử tuyệt không dám tự mình ngồi lên trên hoàng tọa mà sẽ chỉ sách lập lên một tên hoàng đế bù nhìn. Như thế Mạn Diệu sẽ trở nên càng có sức ảnh hưởng, đến lúc đó ta sẽ nói cho chàng biết nên làm thế nào."

Trái lại, Lưu Dụ âm thầm thở dài. Bản thân gã hiểu rõ quan hệ cùng yêu nữ bụng dạ ác độc này đã kết thúc, bản thân đã hồi phục "thân thể tự do", không cần chịu sự cầm chế của thị.

Cái gì mà ảnh hưởng của Mạn Diệu lại càng tăng!? Chỉ là nói hươu nói vượn an lòng gã, để gã thu hồi ngọc bội từ trên tay Yến Phi đưa cho thị, mà khi đó thị lại không còn cố kỵ việc hạ độc thủ giết gã.

Thị đối với tương lai gã không chút quan tâm, bởi vì chính thị đã có chỗ dựa khác nên không cần ỷ vào Lưu Dụ để đối phó Tôn Ân. Đồng thời càng tỏ rõ thị không coi Lưu Dụ gã ra gì, đoán định căn bản Lưu Dụ không có cách bước lên vị trí Đại thống lĩnh Bắc Phủ binh.

Hay là nàng không coi cả Bắc Phủ binh đoàn ra gì?

Bởi vì chỗ dựa mới của nàng là Hoàn Huyền!

Một hòn đá kích khởi ngàn cơn sóng.

Đột nhiên gã hoàn toàn nắm rõ ý nghĩ trong lòng Nhậm Thanh Thị.

Lúc bắt đầu, xác thực thị có ý cùng gã liên thủ đối phó Tôn Ân, cho đến khi Lưu Dụ nói với thị, Sở Vô Hạ của Di Lặc giáo đã tới Kiến Khang theo lời mời Vương Quốc Bảo. Điều đó lại khiến cho Nhậm Thanh Thị tỉnh giấc không thể khống chế Tư Mã Diệu được, mà Lưu Dụ gã dưới tình huống thế này sẽ chẳng có tác dụng gì.

Vì vậy thị nghĩ đến Hoàn Huyền.

Như Tư Mã Diệu đột nhiên bạo tử, kẻ được lợi lớn nhất sẽ là Hoàn Huyền ấy.

Điều ấy làm cho thị có điều kiện đàm phán cùng Hoàn Huyền, mà sắc đẹp của thị ở trước Hoàn Huyền cũng có đất dụng võ. Bởi vậy thị bỏ Lưu Dụ mà chọn Hoàn Huyền.

Cũng bởi vì thị muốn đến Kinh Châu gặp Hoàn Huyền, sở dĩ cho đến tối hôm qua Mạn Diệu mới hạ thủ.

Mà giao dịch giữa thị và Hoàn Huyền rất có khả năng một điều kiện trong đó là giết chết Lưu Dụ gã, cho nên Nhậm Thanh Thị sẽ động sát khí đối với mình.

Lưu Dụ lại thầm kêu một tiếng "nguy hiểm thật", giả vẻ rất tin tưởng không nghi ngờ gật đầu nói: "Được rồi! Bây giờ ta lập tức đi tìm Yến Phi, nàng tốt nhất ở tại đây chờ tin tức tốt của ta."

Nhậm Thanh Thị hắng giọng: "Hẹn lúc nào có tốt hơn không? Tóm lại ta không thể chờ chàng ở chỗ này mỗi ngày mười hai canh giờ được."

Lưu Dụ thầm mắng trong lòng, ngoài miệng nói: "Nàng thích đi làm chuyện gì thì đi làm chuyện đó, lúc ta lại như không thấy nàng, ta sẽ lưu lại ám ký thời gian trở lại."

Nói xong gã không nguyện lưu lại thêm một khắc, xuyên qua cửa sổ ly khai.