Biên Hoang Truyền Thuyết

Chương 210: Quân Tình Đệ Nhất




Yến Phi xuất phát sau nhưng tới trước, nhân lúc Ni Huệ Huy ba người vượt tường tiến vào hậu viện cũng tung mình tiến vào theo.

So với bố trí hành cung của Mộ Dung Thùy ở Huỳnh Dương thì cách bố trí ở Hưng Thái Long của bọn yêu nhân Di Lặc giáo còn kém xa. Yến Phi thật sự cao minh khi chọn vị trí thuận lợi, nhân lúc sáu tên canh phía sau hậu viện chú ý đám ba người Ni Huệ Huy là băng vào ẩn thân, lại thêm hành động nhanh như điện chớp, lợi dụng đêm tối yểm hộ liền trườn người dán sát tường mà vào, đến khi địch nhân trở lại bình thường chàng đã kịp nấp trong một đống phế liệu ngổn ngang cạnh kho hàng.

Ba người Ni Huệ Huy lướt qua đầu chàng, từ trên nóc kho hàng nhảy xuống đất tiến vào khu phòng ốc phía sau tiệm vải Hưng Thái Long.

Yến Phi đang ngồi xếp bằng, toàn lực vận công loại bỏ hết mọi tạp niệm trong đầu.

Đầu tiên đập vào tai là tiếng thanh âm hô hấp truyền lại từ phía kho hàng, nghe kỹ có thể khẳng định trong kho chứa khoảng hơn trăm người, nếu tính cả bốn thương phòng cộng lại thì tổng cộng địch nhân hiện có tại khu hậu viện phải lên đến bốn đến năm trăm tên.

Sự chú ý của chàng mau chóng di chuyển sang hướng ba người Ni Huệ Huy, bằng vào thích giác linh mẫn mà dõi theo bước chân của họ.

Ni Huệ Huy chợt dừng lại, làm cho hai gã kia cũng dừng theo.

Tiếp đến là tiếng hừ lạnh của Ni Huệ Huy, nghe thấy vậy Yến Phi hết sức hoài nghi, bất quá chàng chỉ biết thị dừng lại ở cửa sau kho hàng, điều này khiến Yến Phi hoan hỉ ra mặt. Nếu Trúc Pháp Khánh trú thân tại kho hàng đầu tiên cách chàng hơn hai mươi trượng, lại còn thêm bức tường đá kiên cố ngăn trở, muốn nghe rõ cuộc nói chuyện giữa Ni Huệ Huy và Trúc Pháp Khánh thì chàng buộc phải rời chỗ ẩn tới đó mới có thể nghe rõ ràng được.

Có tiếng con gái hoảng hốt nói: "Phật nương phúc an! Phật gia tại phía trước đang chờ đón pháp giá"

Ni Huệ Huy lạnh lùng nói: "Coi ngươi xem quần áo xộc xệch, đầu tóc rối bù thế kia còn ra thể thống gì nữa không? Mau cút đi cho ta!"

Tiếp đó là tiếng bước chân ngày càng xa dần.

Yến Phi nghe thấy mà lắc đầu, yêu nhân vẫn là yêu nhân, thời khắc đại chiến lâm đầu, vậy mà Trúc Pháp Khánh vẫn nhịn không được đi tìm nữ đồ đệ hành dâm thủ lạc, lại còn để Ni Huệ Huy bắt gặp nữa.

Có tiếng Trúc Pháp Khánh vang lên: "Tiểu Huệ Huy của ta đến rồi đấy à? Nàng đến thật tốt quá! Con nhỏ Tiểu Mị lẳng lơ sao sánh được với bảo bối này của ta chứ."

Tiếp đó là một tràng cười dâm đãng.

Ni Huệ Huy hạ giọng phân phó hai người bên cạnh: "Các ngươi tuần thị xung quanh, xem xét có lạ không."

Hai gã tuân mệnh rời đi.

Tiếng gió vụt nổi lên, một trong hai người quay lại hậu viện, lướt qua cách chỗ Yến Phi ẩn nấp khoảng hai trượng tiến vào một kho hàng ở chính giữa.

Tinh thần Yến Phi lại tập trung trở lại phía Ni Huệ Huy.

Cửa đóng lại.

Thanh âm chưa hết giận dữ của Ni Huệ Huy vang lên từ trong phòng: "Ông đang làm gì vậy? Gặp Yến Phi mà không giết hắn, lại để hắn khám phá ra quan hệ giữa Diêu Hưng và chúng ta."

Trúc Pháp Khánh không vui nói: "Nàng và Mộ Dung Thùy làm gì vậy? Giăng thiên la địa võng, lại để cho Yến Phi tại thành Huỳnh Dương ra vào tự do, không thể cản trở nổi hắn. Có phải là gặp Mộ Dung Thùy như lửa gặp rơm bốc cháy hoàn toàn quên sạch mọi sự chăng."

Yến Phi kinh hãi, Ni Huệ Huy hiển nhiên là trên đường đến đây đã nghe thuộc hạ hồi báo, biết rõ ràng âm mưu bại lộ. Như vậy vấn đề sẽ trở nên vô cùng nghiêm trọng, có phải là Hồ Lôi Phương bị bức bách nên phải giả vờ ưng thuận theo phe họ nhưng thật ra lại ngầm ám thị nhắc nhở Kiều Lâm chăng?

Trúc Pháp Khánh kêu "Ôi chao!", cùng âm thanh tiếng sột soạt do xiêm y và hơi thở hổn hển của Ni Huệ Huy tạo ra, rõ ràng là Ni Huệ Huy đã nhào vào lòng Trúc Pháp Khánh và đang hung dữ nhéo Trúc Pháp Khánh, hai tay của Trúc Pháp Khánh rõ là đang sờ soạng khắp thân thể phong mãn của Ni Huệ Huy.

Quan hệ của đôi phu phụ này thật kỳ quái, lại còn dâm tiện không chịu được.

Ni Huệ Huy giận yêu nói: "Dừng tay. Nếu không ta với ông một mất một còn. Nào....."

Lại tiếng Trúc Pháp Khánh hôn "chụt, chụt" liên tiếp, lại nói: "Mộ Dung Thùy có tán tụng công phu trên giường của nàng không?"

Yến Phi chỉ muốn bịt tai lại, đối thoại của hai tà nhân này quanh quẩn không ngoài việc quan hệ nam nữ.

Ni Huệ Huy tức giận: "Mộ Dung Thùy hiện tại trừ Kỷ Thiên Thiên ra đối với các nữ nhân khác chẳng chút hứng thú, ông còn hồ ngôn loạn ngữ uống hũ dấm thì ta tuyệt đối không tha cho ông."

Trúc Pháp Khánh cười dâm đãng: "Là Mộ Dung Thùy ngu ngốc, không biết mình đã bỏ qua một vưu vật như thế này. Hà! Kỷ Thiên Thiên, để Mộ Dung Thùy chơi chán rồi ta sẽ cùng hắn trao đổi nương tử một đêm. Ôi chao! Nương tử sao càng lúc lại càng mạnh tay đến vậy!"

Ni Huệ Huy lại giận dữ nói: "Dừng tay. Hiện tại là thời khắc nào mà ông nổi hứng bất tử như vậy. Hiện nay ta chỉ sợ bị tiểu tử khám phá ra chúng ta cùng Mộ Dung Thùy, Diêu Phương ba phe đã kết thành một, giả sử chuyện ở Biên Hoang tập này đến tai Mộ Dung Xung thì có phải bao nhiêu diệu kế công sức của chúng ta chả còn linh nghiệm nữa sao."

Từ chỗ ẩn nấp Yến Phi cảm thấy lạnh mình, trong lòng kêu thầm thật nguy hiểm, chàng cảm thấy chuyến này thật không phải vô ích.

Hồ Lôi Phương khẳng định có vấn đề, chỉ là vì hắn tịnh không để lộ tình huống đáng nghi ngờ nào.

Trúc Pháp Khánh cười lạnh nói: "Bất luận là Diêu Trường chiếm được Quan Trung, hoặc là Mộ Dung Thùy thống nhất được Mộ Dung Tiên Ti tộc, tạm thời đối với chúng ta không hề quan trọng, tốt nhất là sau khi Mộ Dung Xung bị tiêu diệt, Diêu Trường cùng Mộ Dung Thùy đánh nhau tới lưỡng bại câu thương, chúng ta ở giữa chiếm hết quyền lợi của Biên Hoang tập, lại dùng chiêu cách bờ coi lửa, mở rộng giáo phái của ta."

Ni Huệ Huy giọng bất mãn: "Phật gia nào phải là người có tầm nhìn hạn hẹp thế? Chúng ta đương nhiên là không thể cùng Mộ Dung Thùy và Diêu Trường liệu định, nhưng không thể không lo cho Bột Bột, hiện tại nó đầu phục Diêu Trường để đối kháng Thác Bạt Khuê, chuyện này quan hệ tới sự phát triển cơ nghiệp chúng ta tại Bắc phương, tuyệt không thể xem nhẹ."

Trúc Pháp Khánh hừm một tiếng, nói: "Thác Bạt Khuê thì có gì đáng lo, hắn dám chiếm lấy Bình Thành và Nhạn Môn chỉ là tìm đường chết. Hắn căn bản còn thua xa đối thủ Mộ Dung Thùy, làm sao coi là đủ cân lượng?"

Lại hỏi tiếp: "Nàng đã gặp Diêu Hưng chưa?"

Ni Huệ Huy trả lời: "Bọn ta gặp nhau lúc hoàng hôn, đối với đề nghị đột kích Biên Hoang tập hôm nay, về phía hắn thì không có vấn đề, hắn có một vạn Khương binh tinh nhuệ, bản thân Diêu Hưng cũng là kẻ kiêu dũng thiện chiến nên có thể một đòn là chiếm lấy khu bến cảng. Về phía Quốc Bảo có thuận lợi không?"

Trúc Pháp Khánh đáp: "Hai ngàn quân Kiến Khang của Quốc Bảo đã theo đường bộ lặng lẽ tiềm nhập khu vựa rừng rậm núi hiểm phía nam Biên Hoang tập, mọi việc đều ổn thỏa. Lần này nhân họa đắc phúc, cả đám ngu ngốc vô tri Biên Hoang tập chết đến nơi mà vẫn còn lo nói chuyện nhân nghĩa đạo đức, đêm nay giữa giờ Sửu và giờ Dần bọn chúng sẽ biết thế nào là đã sai lầm tệ hại thế nào."

Lại tiếp tục hỏi: "Về phía Mộ Dung Thùy có nói gì không? Ta thật không hiểu sau khi công hãm Biên Hoang tập thì hắn thu được lợi ích gì chứ?"

Yến Phi vốn dĩ định ly khai, nghe đến đoạn này lập tức quyết định lưu thêm giây lát.

Ni Huệ Huy nói: "Yêu cầu duy nhất của hắn là bắt sống Yến Phi mang về Huỳnh Dương. Ông nói hắn bất trí, ta cho rằng hắn là loại gian ngoan giảo quyệt mới đúng. Dù cho chúng ta đoạt được Biên Hoang tập, nhưng đến khi bao nhiêu thành trì từ Tứ Thủy đến phương Bắc trở thành trong tay của hắn, bọn ta nào dám không chia đều lợi ích Biên Hoang tập không? Không phí một binh một tốt mà vẫn có được Biên Hoang tập, hắn đích thị mới là kẻ thông minh."

Yến Phi lập tức phán đoán, võ công Trúc Pháp Khánh tuy cao minh hơn Ni Huệ Huy nhưng tài trí thì không bằng thị.

Trúc Pháp Khánh cười nói: "Ai là người thông minh nhất tương lai sẽ có câu trả lời. Không chỉ một mà là hai, điều kiện mà Tư Mã Đạo Tử đặt ra cũng là muốn bắt sống một người."

Ni Huệ Huy nói: "Lưu Dụ?"

Trúc Pháp Khánh đáp: "Nương tử đoán đúng lắm, sẵn còn một chút thời gian, ta lại chịu nhịn hơn trăm ngày, hay là chúng ta..."

Ni Huệ Huy tức giận nói: "Ông mà nhịn trăm ngày à? Ta còn chưa tính sổ với ông chuyện xảy ra vừa rồi là như thế nào?"

Lúc này Yến Phi đang định bỏ đi.

Trúc Pháp Khánh cười dâm dật: "Nương tử đại nhân đại lượng, ta có trọng lễ muốn tặng nàng đây."

Ni Huệ Huy hớn hở nói: "Có bảo vật gì thì mau mang ra."

Yến Phi toàn thân chấn động, đoán ra được vật mà Trúc Pháp Khánh muốn đưa Ni Huệ Huy là thứ gì.

Cao Ngạn tới trước bốn người nói: "Tình thế xảy ra ngoài dự liệu của chúng ta."

Lưu Dụ nói: "Phải chăng phát hiện hành tung địch nhân ở phía Nam tập?"

Cao Ngạn ngơ nhác hỏi: "Ngươi làm sao mà đoán trúng được?"

Trác Cuồng Sinh khẩn trương cắt ngang nói: "Thời gian không nhiều, những chuyện vớ vẩn thì không cần nói đến."

Cao Ngạn nói: "Sau khi tối trời, nhân mã của Hách Liên Bột Bột theo Diêu Tử hạp xuất phát lập trận ở sơn khu, bắt đầu cẩn thận từng bước tiến về tập. Cứ theo tình hình hiện tại của chúng khoảng sau giờ Tý sẽ đến khu hồ nguyên phía tây tập."

Tống Bi Phong hỏi: "Là thể loại binh chủng gì vậy?"

Cao Ngạn trả lời: "Toàn là kỵ binh, nhân số từ một vạn rưỡi đến vạn tám, đội hình chỉnh tề, không giống đám ô hợp Di Lặc giáo và quân Hung Nô lúc mới đầu tập hợp."

Đồ Phụng Tam trầm giọng: "Tình hình quân địch phía Nam như thế nào?"

Cao Ngạn đáp: "Phía Nam, dịch nhân ẩn phục tại sơn khu phía tây bắc Hoang Cương trấn, nhân số không rõ lắm, có lẽ phải vài ngàn người, nếu ta nhìn không lầm là quân Kiến Khang của Tư Mã Đạo Tử, cũng là loại khinh kỵ binh. Nếu bọn họ rời khỏi nơi ẩn náu có thể trong hai canh giờ là tới Nam môn."

Tống Bi Phong và Lưu Dụ đưa mắt nhìn nhau cùng hiểu đối phương nghĩ gì. Rõ là Di Lặc giáo muốn xuất thủ đối phó Biên Hoang tập thì đương nhiên đồng minh Tư Mã Đạo Tử và Vương Quốc Bảo không thể đứng ngoài cuộc được.

Đồ Phụng Tam mắt lấp lánh nhìn sang hướng Lưu Dụ nói: "Lưu huynh có biết tâm ta hiện nghĩ gì không?"

Lưu Dụ gật đầu nói: "Nếu chúng ta nhắm mắt tin vào kế hoạch Kiều Lâm cố tình để lộ cho Hồ Lôi Phương là tiến công vào hai cửa Tây và Bắc của Biên Hoang tập, sợ rằng trận này chúng ta thất bại thảm hại."

Trác Cuồng Sinh hít một hơi khí lạnh nói: "Phải chăng Hồ Lôi Phương có vấn đề?"

Đồ Phụng Tam nói: "Điều này vẫn rất khó nói, bất quá tha thứ cho phản đồ vốn không phải tác phong của ta, chúng ta tất phải tiểu nhân trước quân tử sau, giả thiết như Hồ Lôi Phương không chịu ngoan ngoãn hợp tác, chúng ta cần phải ra tay tiêu diệt hắn mảnh giáp không còn. Mặt khác nếu để Kiến Khang quân theo Nam môn tiến vào Biên Hoang tập cùng Khương bang của Hồ Lôi Phương hội hợp, chắc chúng ta chết không có đất chôn."

Tống Bi Phong nói: "Theo tình huống hiện tại, chúng ta nhằm vào Hồ Lôi Phương khai đao chỉ sợ đả thảo kinh xà, điều đó khiến chúng ta không thể đi trước một bước tiêu diệt bọn phục binh Di Lặc giáo trong tập được."

Đồ Phụng Tam hướng về Lưu Dụ hỏi: "Lưu huynh đối với việc này có ý kiến gì?"

Lưu Dụ trong lòng dâng lên cảm giác kỳ dị, Đồ Phụng Tam hiện tại không ngừng kiểm tra năng lực phán đoán và ứng biến của mình, rốt cuộc hắn có ý đồ gì? Hay định nhân cơ hội này kiểm tra xem mình có đủ tư cách để kế thừa Tạ Huyền hay không, hay là muốn hiểu rõ năng lực của mình để tương lai đối phó lại chăng?

Nghĩ rồi gã lại lập tức bỏ qua nhận định này, do vì Đồ Phụng Tam đối với Biên Hoang tập cũng giống nhiệt luyến của Trác Cuồng Sinh với Biên Hoang tập vậy, điều đó không thể nghi ngờ. Nhìn theo góc độ này Đồ Phụng Tam rõ ràng có ý phản lại Hoàn Huyền, do đó muốn mình trở thành lãnh tụ tối cao của Bắc Phủ binh khi đó sẽ toàn lực hỗ trợ.

Bất kỳ thế lực nào muốn tồn tại tại Biên Hoang tập nếu không có thế lực ngoại lai trợ giúp sẽ trở nên khó khăn phi thường

Suy nghĩ đến đó không chút do dự, gã hạ giọng nói: "Hiện tại việc tối quan trọng là làm rõ lập trường chân chính của Hồ Lôi Phương."

Xong lại quay qua Cao Ngạn nói: "Địch nhân không những coi thường Biên Hoang tập mà còn coi thường năng lực trinh sát của thủ lĩnh phong môi Cao Ngạn tiểu tử của chúng ta, Cao Ngạn ngươi hiện tại toàn lực tìm kiếm khu vực đê đập của Dĩnh Thủy, nếu Hồ Lôi Phương đích thực tâm khẩu không như nhất, đại quân Diêu Hưng khẳng định đang tàng thân nơi ở nơi nào đó của khu vực đê đập"

Trác Cuồng Sinh chau mày: "Người của Diêu Hưng khả năng cũng ẩn thân ở phía tây ngạn để tránh các rắc rối khi vượt sông."

Cao Ngạn động dung nói: "Lưu đại ca đích thị là thám tử xuất sắc, ta cũng nhận như lão Trác nếu mình là địch nhân khẳng định sẽ ở đâu đó bên Tây ngạn, vì vậy mới tập trung nhân thủ tìm kiếm phía Tây ngạn, đê đập chỉ cho người theo dõi thôi."

Đồ Phụng Tam hân hoan liếc nhìn Lưu Dụ, lộ thần sắc tán thưởng nói: "Cao Ngạn ngươi có thể bắt đầu tìm kiếm khu bến cảng lục soát khắp khu sơn lâm hoang dã phía Đông ngạn trong thời gian hai canh giờ ngựa chạy, thám tử cử đi phải thực sự có bản lĩnh, nhất định không để địch nhân phát giác."

Cao Ngạn lĩnh lệnh lên đường.

Trác Cuồng Sinh xoa xoa tay: "Thám tử xác thực không phải sở trường của ta, được rồi! Hiện tại các người định xử lý thế nào?"

Lưu Dụ và Đồ Phụng Tam đưa mắt nhìn nhau và cùng nở một nụ cười hiểu ý, sau đó ung dung trả lời: "Chúng ta hiện tại có thể phán đoán địch nhân phải sau hai canh giờ nữa mới có thể phát động toàn diện công kích, dĩ nhiên chúng ta lại có thêm thời gian để chờ tin tức của tiểu Phi, xưa nay hắn chưa để chúng ta thất vọng bao giờ."

Yến Phi đưa tay vào bọc lấy ra Tâm bội, nắm chặt trong lòng bàn tay..

Tâm bội nóng đến mức khó cầm được, nhiệt lực phát ra từng đợt từng đợt khiến chàng nảy sinh cảm giác cổ quái vô cùng.

Thanh âm yêu kiều của Ni Huệ Huy lại truyền đến tai chàng: "Ông làm cái gì thế, đường đường là Đại Hoạt Di Lặc gia sao lại có thể quỳ dưới đất như vậy?"

Yến Phi không còn thời gian để chế giễu tư thế phòng the của Trúc Pháp Khánh, trong lòng thầm nghĩ Thiên Địa bội quả như Lưu Dụ dự tính là đã được cất giấu trong chiếc hộp nào đó, vì vậy đến tận lúc này đối phương vẫn chưa phát hiện được tình huống dị thường phát ra trên Thiên Địa bội.

Bất quá nếu để đôi phu phụ này phát hiện Thiên Địa bội đang nóng lên thì hậu quả thật không lường. Có trời mới biết họ đã bức Phụng Thiện nói ra bí mật của Thiên Địa bội hay chưa.

Đúng thời điểm này, linh quang trong đầu chợt hiện.

Trúc Pháp Khánh nghiêm chỉnh nói: "Lạc thú khuê phòng chẳng chỗ nào không dùng cả, nó thu gom hết những điều xấu hổ lẫn những chân tình chân tính của người ta, như thế mới có thể tận hứng được. Bổn Phật gia hiện tại dâng lên Phật nương đạo gia dị bảo, hy vọng sau khi nương tử thu hậu lễ mà quên đi lầm lỗi của bổn Phật gia mà chỉ nhớ đến những điều tốt, trước khi đại khai sát giới có thể cùng bổn Phật gia tu luyện Hoan Hỷ Thiền công, ta đã kiềm chế cực khổ lắm rồi."

Hỏa nhiệt chân khí từ Đan Kiếp xuất hiện tập trung về bàn tay bao tỏa Tâm bội vào bên trong.

Cũng như cách phong bế tâm linh của Yến Phi, chân khí của chàng cũng có dị năng tương đương, cũng như Tâm bội có có thể cảm ứng Thiên Địa bội từ xa vậy.

Yến Phi trong tâm cầu trời bái phật, Tâm bội quả nhiên lạnh dần trở lại.

Chiếp hộp được nâng lên và có tiếng vọng ra.

Ni Huệ Huy"A" lên một tiếng yêu kiều, khen rằng: "Quả nhiên là kỳ bảo vô song. Ồ! Ông lại làm gì thế?"

Trúc Pháp Khánh cười dâm đãng nói: "Nàng nghĩ xem ta làm gì nào? Đương nhiên là giúp nương tử cởi bỏ y phục rồi."

Ni Huệ Huy run rẩy hơi thở nặng nhọc nói: "Hiện tại là lúc nào rồi?"

Trúc Pháp Khánh hừ lạnh: "Nàng cho Trúc Pháp Khánh ta là loại yêu nhân nào, há lại không biết đến lúc sát nhân chăng? Hiện tại thần công của ta đã đại thành, cùng nàng tu Hoan Hỷ Thiền là giúp nàng đột phá trong võ công đợi đến lúc giết chóc cho thống khoái, nàng cứ theo sự phân phó của ta, khiến ta cảm thấy nàng trở thành tâm can bảo bối biết nghe lời của ta."

Ni Huệ Huy thanh âm như run rẩy nói: "Di Lặc Phật gia của ta, lão muốn làm gì nô gia thì làm, mọi sự đều theo ý của Phật gia."

Yến Phi thầm nghĩ nếu lúc này là đột kích Trúc Pháp Khánh thì không thể cơ hội ngàn năm có một này được

Nhưng nhiệm vụ trọng yếu lúc này là truyền đạt tình hình địch nhân, đành âm thầm vội vã bỏ đi.

Lưu Dụ nhìn hướng về phía Đông Đại nhai, nói "Ta dám khẳng định nhân mã của Diêu Hưng đang náu mình tại Đông ngạn."

Đồ Phụng Tam gật đầu: "Nếu nhân mã của Diêu Hưng không tham dự hành động đêm nay, Hồ Lôi Phương đã không cần phải che dấu địch nhân đến từ Kiến Khang càng không cần nói dối chúng ta."

Trác Cuồng Sinh thở dài nói: "Thật đáng tiếc! Nhưng đến giờ ta vẫn khó tiếp thu Hồ Lôi Phương lại là loại người bán đứng huynh đệ bằng hữu như vậy."

Đồ Phụng Tam lạnh lùng nói: "Biết người mà không biết được tâm. Ngày nọ chúng ta cùng hắn cùng chống đại địch không thể đừng được, mà cũng vì lợi ích nữa. Hiện tại hắn cũng vì lợi ích, bất quá chỉ là lợi ích của tộc nhân hắn chứ không phải lợi ích của Biên Hoang tập."

Trác Cuồng Sinh lắc đầy cười khổ nói: "Chúng ta có thể chống lại ba lộ đại quân của địch nhân không? Trước khi định nhân đại cử tấn công chúng ta còn phải đối phó với phu phụ Trúc Pháp Khánh và Hồ Lôi Phương, chỉ riêng ở tổng đàn Khương bang đã có đến ba nghìn binh mã rồi."

Đồ Phụng Tam nói: "Tình thế đêm nay hung hiểm không khác gì trận chiến chống lại Tôn Ân và Mộ Dung Thùy, bất quá chỉ cần chúng ta dùng biện pháp giống như thế là có thể qua cơn khó khăn này."

Trác Cuồng Sinh ngạc nhiên: "Giống như thế?" Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.vn

Đồ Phụng Tam nói: "Đầu tiên là xác lập rõ ràng quyền chỉ huy, ta nguyện ý toàn lực ủng hộ Lưu huynh làm tổng chỉ huy trận này, còn người đi thuyết phục lão đại các phe khác đương nhiên là Trác danh sĩ của chúng ta rồi."

Trác Cuồng Sinh lom lom nhìn Đồ Phụng Tam rồi lại nhìn Lưu Dụ, bỗng nhiên bật cười: "Biện pháp thật đơn giản và dễ hiểu, vậy mà ta nghĩ không ra. Tuân mệnh!"

Nói xong hoan hỷ đi ra.

Tống Bi Phong giật mình báo: "Đã thấy tín hiệu của tiểu Phi rồi!"

Hai người cả mừng nhìn lại, ở một góc biên giới của Dạ Oa tử có ánh sáng yếu ớt của Phong đăng lóe lên một ngắn một dài một, hiển nhiên là yêu cầu tấn công khẩn cấp.