Biển Hóa Nương Dâu

Chương 7




Trong căn bếp nhỏ, Trình Vân Du cứ đứng loay hoay mãi. Ban nãy Mặc Ngôn bảo nàng nấu gì đó cho y ăn; Tiểu Du suy nghĩ tới nửa ngày vẫn không biết nên làm cái gì.

Dim Sun? - Nàng làm gì biết làm.

Cơm chiên? - Ở đây cũng không đủ nguyên liệu.

Mì? - Không được không được, quá phức tạp lại còn mất nhiều thời gian.

Bây giờ nếu như có cửa hàng tiện lợi hay một gói mì thì đơn giản biêt mấy.

”Muội đang làm gì vậy?”

Tiếng nói đột nhiên vang lên khiến Tiểu Du giật bắn cả mình. Nàng lấy tay xoa xoa ngực nhằm tự trấn an mình - “Ai vậy?”

Thì ra, trong lúc nàng lo mải mê suy nghĩ, Tạ Hạo Minh đã đi đến bên cạnh từ lúc nào không hay.

”Muội đang làm gì vậy?”

”Đói bụng nên muốn nấu chút gì ăn” - Tiểu Du khoa trương xoa xoa cái bụng

Người này vốn không thích Mặc Ngôn cho lắm, nếu như nàng nói thật nàng đang tính nấu ăn cho Mặc Ngôn, ai biết hắn có tìm cách chơi xỏ hay không. Tốt hơn hết vẫn là nên giả vờ một chút, tránh chuyện phiền phức.

”Vậy muội tính nấu gì?” - Tạ Hạo Minh hứng thú hỏi.

”Ta.... ta...” - Nếu ta biết nấu cái gì, ta cũng đâu cần phải đứng đây đâu đầu chứ!

”Chẳng lẽ muội...” - Hắn dùng một mắt nhìn nàng, giọng đầy trêu đùa “không biết nấu ăn sao?”

Trình Vân Du vốn cũng là con gái, nên nàng cũng sẽ tức giận khi bị người ta coi thường tài nghệ nấu ăn của mình.

”Cũng không phải... Mà ta có biết nấu hay không liên quan gì đến huynh chứ”

Nhìn bộ dáng tức giận của nàng Tạ Hạo Minh có chút buồn cười. Hai tay nàng chống lên hông, gương mặt xinh đẹp hơi nhăn nhó, miệng nhỏ chu ra, trông như báo con sẵn sàng lao lên nếu cần.

”Cười cái gì chứ. Có gì buồn cười lắm sao” - Tiểu Du thẹn quá hóa giận. Nàng không nên để ý tới tên này thì hơn, lần nào thấy mặt cũng đều cười nàng.

”Không có, ta không có cười” - Hạo Minh một mặt giải thích, một mặt lại cố nén cười - “Để ta giúp muội”

”Không cần“. Dù sao ta cũng không tin người tay chân thô kệch như ngươi có thể nấu ăn.

Tạ Hạo Minh không để ý tới lời giận dỗi của nàng, hắn xắn tay áo lên chuẩn bị vào bếp.

Tay trái phải cầm dao, tay trái giữ đồ ăn, hắn hết xắt bắp cải, rồi lại băm thịt, động tác vô cùng nhuẫn nhuyễn. Sau đó, hắn trộn bột cùng ít nước, lấy tay nhào nhào nặn nặn; đống bột xấu xí cuối cùng cũng biến thành những chiếc sủi cảo xinh xắn. Trình Vân Du thật không thể tin vào mắt mình nữa. Trông động tác thuần thục của hắn, nàng lại càng thấy tự ti về chính mình hơn. Đường đường là con gái, thế nhưng chuyện bếp núc lại thua cả một tên con trai, thật là đau lòng. Hơn nữa, bộ dạng hắn lúc nấu ăn vô cùng vô cùng đẹp trai, còn hơn cả nam thần ở trong phim nữa. Ai da~ trái tim nàng rất nhỏ bé, không chịu nổi hai đả kích một lần như vậy đâu.

”Xong rồi”

Sau một lúc, Tạ Hạo Minh tỉ mỉ xếp những chiếc sủi cảo nhỏ xinh ra dĩa, đưa chúng lên trước mặt nàng.

Trình Vân Du không nhịn được mà oa một tiếng trong lòng. Thời gian không lâu mà hắn có thể làm được một đĩa sủi cảo trông ngon mắt như thế này, quả thật không tầm thường.

”Trước đây trên chiến trường thường thiếu nhân lực, nên ta cũng phụ giúp một chút” - Hắn như hiểu được suy nghĩ trong lòng nàng nên nhanh chóng giải thích một chút.

”Ra là vậy” - Tiểu Du hai tay nhận đĩa bánh, cười híp cả mắt - “Cảm ơn huynh nhé”

”Ta thường thấy nữ nhi rất giỏi chuyện bếp núc, muội là trường hợp đầu tiên.”

”Bởi vì muội là kiểu con gái hiện đại, phải biết ra ngoài làm việc không thể ru rú trong xó bếp. Hơn nữa công việc biên tập rất bận.” Nếu xét về chuyên môn, nàng tuyệt đối không thua bất cứ ai, dù là nam hay nữ.

Tạ Hạo Minh nghe nàng nói vậy liền ngạc nhiên - “Hiện đại? Biên tập?” - Những từ ngữ này hình như hắn chưa nghe qua bao giờ

Biết mình lỡ miệng, Tiểu Du lập tức tìm cớ chạy trốn

”Trời cũng không còn sớm, muội đi trước đây.”

”Muội không thử sao?”

”Không cần không cần. Muội về phòng từ từ ăn. “ - Tiểu Du lắc đầu nguầy nguậy - “Cảm ơn huynh nhiều lắm”

Nói rồi, nàng lập tức ôm đĩa bánh chạy đi. Trước khi đi, Trình Vân Du còn quay đầu lại, nàng giơ ra ngón tay cái cùng nụ cười tỏa nắng - “Ban nãy huynh nấu ăn đỉnh lắm, cực kì cực kì đẹp trai luôn!”

Tạ Hạo Minh phì cười nhìn theo bóng dáng của nàng dần khuất xa, không khỏi phì cười một tiếng

”Đáng yêu thật”