2
Type: Vy
Tôi và Lão La tỉ mỉ nghiên cứu tài liệu mà toà án cung cấp, sau khi không thể tìm được manh mối nào có giá trị ở bên trong, bèn quyết định đi gặp đương sự.
Tại phòng thăm gặp của trại tạm giam, Trần Minh Kiệt ngồi co rúm trong ghế, hai tay thụt vào trong ống tay áo, nhưng ánh mắt của anh ta lại không dừn glaji ở một ví trị nào cố định cả, thậm chí chưa bao giờ nhìn thẳng vào bất cứ thứ gì.
Ngay cả khi nhìn về phía chúng tôi, nhiều nhất cũng chỉ là dùng khoé mắt.
Hai bên má anh ta mỗi bên đều có một mảng tím thâm, tạo thành sự đối xứng hoàn mỹ.
“Họ đã đánh anh à?” Lão La ngẩn người hỏi, trong giọng nói mang theo chút hưng phấn khó có thể che giấu được. Nếu như Trần Minh Kiệt thật sự bị cảnh sát đánh đập, vậy thì dính líu đến vấn đề dùng hình ép cung, theo như quy định thông thường, vụ án này có nhiều thứ để làm rồi.
“Không phải” Trần Minh Kiệt lắc đầu. “Người cùng phòng đánh đấy.”
“Đánh cũng đối xứng quá nhỉ.” Lão La chau mày, “Nói xem, rốt cuộc anh đã làm gì?”
“Luật sư Giản, luật sư La, các anh nhất định phải cứu tôi!” Thật không ngờ, Trần Minh Kiệt “oà” một tiếng bật khóc: “Tôi thật sự không giết người đâu!”
“Đàn ông đàn ang, khóc cái khỉ gì chứ!” Lão La không kìm được lên tiếng mắng mỏ, bộ mặt tỏ ra hơi khó chịu, “Anh nói xem anh đã làm những gì là xong thôi/”
Khó khăn lắm Trần Minh Kiệt mới ngừng khóc, kể lại hết những việc anh ta đã làm, bao gồm cả việc khó nói là nhìn nạn nhân và tự thủ dâm. Qua nội dung mà anh ta khai nhận, có thể thấy về cơ bản hoàn toàn thống nhất với nội dung mà cảnh sát cung cấp.
Tương tự, anh ta kiên quyết phủ nhận mình đã tiến hành đánh đập và sát hại nạn nhân.
Nghe xong lời khai của Trần Minh Kiệt, Lão La không kìm được nói: “Khẩu vị của anh cũng thật là đặc biệt đấy!”
“Tôi đâu có biết được anh ta là đàn ông chứ, khi cảnh sát nói với tôi, tôi suýt chút nữa nôn mửa.” Trần Minh Kiệt rầu rĩ nói.
“Anh nói anh đã theo dõi thăm dò từ sớm, vậy mà anh không biết trong nhà anh ta còn có người khác sao?” Tôi nhìn sâu vào mắt Trần Minh Kiệt hỏi.
“Tôi thật sự không biết mà.” Trần Minh Kiệt nhìn tôi nói. “Tôi vẫn luôn chỉ thấy trong nhà anh ta có một người thôi. Tối hôm đó đột nhiên nhìn thấy một người khác, suýt chút nữa làm cho tôi sợ chết khiếp.”
“Người lúc đó vẫn còn thở phải không?”
“Có mà.” Trần Minh Kiệt nhìn tôi vẻ băn khoăn, không hiểu tại sao tôi lại hỏi như thế.
“Khi anh tiến vào phòng thì bật đèn trước có phải không?”
“Tôi đâu dám chứ,” Trần Minh Kiệt lắc đầu, “Tiến vào phòng, tôi đợi một lúc, trước tiên bật đèn pin, sau đó mới bật đèn.”
“Anh đã tìm thấy thẻ ngân hàng và cả cuốn sổ ghi chép mật khẩu ở đâu?”
“Chính ở ngay trong ngăn kéo ở đầu giường, để cạnh nhau luôn.” Sự nghi ngờ trong ánh mắt TRần Minh Kiệt càng lúc càng rõ nét. Cuối cùng không kìm được, anh ta lên tiếng hỏi: “Luật sư Giản, anh hỏi những điều này làm gì thế?”
“Anh không cần phải lo, cứ trả lời câu hỏi của tôi là được rồi.” Tôi xua tay, “Anh có cởi quần áo của nạn nhân ra không?”
“Không.” Trần Minh Kiệt lắc đầu
“Nạn nhân có phản kháng không?”
“Không.”
“Anh tìm tiền trước hay làm cái việc đó trước?”
“Tôi tìm thấy tiền trước chứ.” Trần Minh Kiệt nói vẻ không phục, “Luật sư Giản, tôi mặc dù là trộm, nhưng tôi không phải là thằng háo sắc đâu!”
“Anh chọn nhà này, là bởi vì anh biết buổi tối nhà này không có người có phải vậy không?”
“Là một yếu tố.” Trần Minh Kiệt cười vẻ ngại ngùng, “Một yếu tố khác nữa là bởi vì khoá cửa nhà này tương đối cũ, dễ mở.”
“Anh không thiếu tiền, vì sao vẫn phải đi ăn trộm chứ?”
“Tôi chính là không thể nào kiểm soát được bản thân mình.”
“Cho nên đến nhà nạn nhân để ăn trộm đồ, cũng là suy xét đến việc căn nhà này không có đồ gì đáng giá, xảy ra chuyện cũng không bị xử nặng có phải như vậy không?”
Trần Minh Kiệt thoáng ngẩn người, rồi gật đầu.
“Vết thương trên mặt anh, là anh tự làm phải không? Ít nhất cũng có một miếng là do anh gây nên.” Tôi nói vẻ chắc chắn.
Nét mặt Trần Minh Kiệt chợt đông cứng lại, tôi truy hỏi: “Anh mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế phải không?”
“Đúng vậy.” Trần Minh Kiệt ỉu xìu mặt, nhìn tôi với vẻ cầu xin, “Luật sư Giản, có thể giữ bí mật giúp tôi không? Họ sẽ coi là tôi bị thần kinh đấy.”
“Ai cũng đều có một chút khuynh hướng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, ví dụ như tôi, không dùng chiếc bút này thì không thể nào ghi chép gì được.” Tôi mỉm cười, giơ chiếc bút máy tro
ng tay lên.
“Tôi sao…ối.” Lão La vừa định nói, dưới gầm bàn tôi đã giẫm cậu ta thật mạnh một cái, rồi lập tức đứng dậy, “Chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế không có gì đáng xấu hổ cả, trên thế giới này những người thành công phần lớn đều có chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế. Lão La, chúng ta đi thôi.”
“Đừng mà, luật sư Giản, anh phải cứu tôi đấy.” Trần Minh Kiệt vội hét theo, “Tôi đã ăn trộm không ít đồ, nhưng tôi không bao giờ ăn trộm sạch hết, lại càng không làm những việc táng tận lương tâm. Nói thật, ở trường đại học tôi dạy môn Luật đấy, biết việc nào là việc lớn, việc nào là việc nhỏ, tôi chỉ là không kiếm soát nổi cái tay này của mình. Sự việc lần này, tôi thật sự bị oan.”
“Anh lại còn là một tên trộm có đạo nghĩa cơ à?” Lão La bĩu môi.
“Tôi nói rồi, tôi cũng bị chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, anh nhìn này, khi gặp đương sự quá nửa giờ đồng hồ, tôi liền cảm thấy không thoải mái.” Tôi mỉm cười, “Anh Trần, hi vọng anh không nói dối chúng tôi, tất cả những điều anh nói hôm nay, khi trở về chúng tôi sẽ điều tra xác minh.”
Có một loại hành vi trộm cắp thế này, mục đích trộm cắp của nghi phạm không phải là vì tiền tài, thậm chí không có mục đích đặc biệt. Đối tượng mà họ trộm cắp cũng không xác định rõ ràng, có thể là người lạ, cũng có khả năng là người quen, còn có khả năng là chính người nhà của mình. Còn về những vật phẩm trộm cắp được, hoặc là cất giữ, hoặc là tiện tay vứt bỏ, thậm chí có khi còn trả lại cho người mất.
Trên phương diện tâm lí học, hành vi trộm cắp loại này được gọi là tật trộm cắp, là một loại hành vi tâm lí biến thái đặc biệt, nguyên nhân hình thành nên hành vi này là khá phức tạp, nhưng phổ biến là do lo lắng, trầm cảm và chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế.
Người bệnh cần phải thông qua loại hành vi này để làm giảm bớt áp lực mà mình chịu đựng.
Trần Minh Kiệt là phó giáo sư đại học, thu nhập hàng tháng lên đến hàng chục nghìn tệ, không hề gặp khó khăn về phương diện kinh tế, nhưng đang ở trong thời kì then chốt để được nâng cấp lên làm giáo sư. Kết hợp với những biểu hiện anh ta vừa cung cấp, tôi phán đoán, anh ta là người mắc tật trộm cắp.
“Anh chàng Trần Minh Kiệt này chắc chắn không phải là hung thủ.” Vừa lên xe, tôi bèn nói.
“Rồi, lại nữa rồi!” Lão La lườm tôi một cái, “Lão Giản, trước khi điều tra rõ sự thật, đừng có nói chắc như thế, cẩn thận không bị sét đánh.”
“Thường ngày bảo cậu chịu khó đọc sách, cậu không chịu nghe, chưa từng nghe vi phản ứng sao?” Tôi cũng lườm lại, nói: “Tôi đã quan sát tỉ mỉ nét mặt của Trần Minh Kiệt rồi, khi anh ta khai ra những sự việc đó, nét mặt thể hiện đang hồi tưởng lại, không hề có dấu hiệu của việc nói dối.”
“Cái đó mà cậu cũng tin à? Cậu có phải là chuyên gia nghiên cứu biểu hiện nét mặt đâu, chỉ dựa vào mỗi phản ứng trong khoảnh khắc mà đã phán đoán, chắc là không chuẩn đâu nhỉ?” Lão La thoáng chau mày.
“Cho nên, để chứng minh sự phán đoán của tôi, tôi còn đặc biệt hỏi lại một lượt nội dung anh ta kể.” Tôi mỉm cười, “Sự phán đoán của tôi về nét mặt có thể xảy ra sai sót, có điều nếu anh ta nói dối, kể lại một sự việc từ đầu đến cuối thì có khả năng không có vấn đề gì, nhưng nếu làm nhiễu loạn trật tự mà anh ta định sẵn từ trước, thì anh ta rất dễ xảy ra sai sót.
Nhưng cậu cũng nhìn thấy rồi đấy, bất luật tôi có hỏi như thế nào, câu trả lời của Trần Minh Kiệt cũng giống hệt như lúc trước, thời gian suy nghĩ cũng rất ngắn. Điều quan trọng nhất là, ánh mắt của anh ta nhìn thẳng cào tôi trong thời gian rất ngắn. Những người nói dối thường đều nhìn chằm chằm vào đối phương, phán đoán xem tiếp sau đây mình cần phải nói như thế nào.”
Lão La lái xe đi nhanh vào một làn đường khác, nói: “Thảo nào tôi thấy hôm nay cậu cứ như một kẻ thần kinh, hỏi đi hỏi lại mãi, tôi nghe mà còn thấy bực cả mình.”
“Không có cách nào khác cả, vụ án này, công tác của bên Viện kiểm sát làm cũng rất xác thực, trước tiên tôi phải xác định chắc chắn là Trần Minh Kiệt không nói dối, mới dám nói rốt cuộc vụ án này chúng ta phải biện hộ theo cách nào. Cậu đi chậm một chút.” Nhìn thấy ngã tư trước đã chuyển sang đèn vàng, Lão la lại bắt đầu tăng tốc, tôi vội hét lên, “An toàn là trên hết!”
“Cần phải tin tưởng vào kĩ thuật lái xe của người anh em chứ.” Một giây cuối cùng trướ ckhi chuyển sang đèn vàng, Lão La đã thành công vượt qua ngã tư, nói vẻ đắc ý, “Vậy thì bây giờ đã xác định chắc chắn rồi, cậu muốn nhận vụ án này à?”
“Đúng vậy!” Tôi gật đầu, “Tôi đoán rằng anh ta chỉ là một người mắc tật trộm cắp, tật trộm cắp này biểu hiện là dùng việc ăn trộm để phát tiết tâm trạng, là một loại hành vi nhằm đem lại sự thoải mái vui vẻ; giết người, là điều rất hiếm có khả năng xảy ra.” Tôi khẽ lắc đầu, “Hãy hẹn Tĩnh đi, tiếp theo đây, chúng ta cần sự giúp đỡ của cô ấy.”
Vụ án nhìn có vẻ như chứng cứ rành rành, nhưng trong mắt tôi, có rất nhiều lỗ hổng. Bởi vì đã nhận định Trần Minh Kiệt không phải là hung thủ giết hại Phó Đại Vĩ, những điểm nghi cần ở trong hồ sơ vốn không phải là điểm nghi vấn, lúc này đây đều trở thành đối tượng quan tâm chú ý trọng điểm của tôi.
Trước tiên chính là cảnh sát đã thu thập được rất nhiều đồ dùng nữ giới ở trong phòng của Phó Đại Vĩ, bao gồm cả trang phục, đồ trang sức, giày tất, tóc giả và đồ lót, chỉ có rất ít trang phục và đồ dùng sinh hoạt hằng ngày của nam giới. Điều này không phù hợp với giới tính của nạn nhân Phó Đại Vĩ. Nhưng cảnh sát lại không điều tra ra thân phận của người phụ nữ sinh sống cùng với Phó Đại Vĩ.
Cảnh sát cho hay, khi Phó Đại Vĩ tử vong, trên người mặc đồ phụ nữ, thì rất có khả năng chính bản thân Phó Đại Vĩ có xu hướng thích trang phục khác thường, cho nên vốn không tồn tại người phụ nữ nào cả.
Nhưng giờ đây, việc người phụ nữ bí mật này liệu có tồn tại hay không thì lại vô cùng quan trọng đối với việc rửa sạch mối hiềm nghi cho Trần Minh Kiệt.
Trong bản ghi chép lời khai điều tra của cảnh sát, chủ nhà cho biết Phó Đại Vĩ có sử dụng điện thoại di động, nhưng phần nghề nghiệp của Phó Đại Vĩ lại ghi rất mơ hồ, được miêu tả là không nghề nghiệp, nguồn th nhập không rõ ràng. Hồi đó, điện thoại di động mặc đù không phải là món đồ hiếm hoi gì, nhưng cũng không phố biển giống như bây giờ, những người bình thường vẫn không gánh nổi chi phí sử dụng đắt đỏ. Đồng thời, khi điều tra số tiền gửi trong tài khoản ngân hàng của Phó Đại Vĩ, số tiền gửi tiết kiệm khoảng ngăm trăm nghìn tệ, lúc đó số tiền này có thể coi là món tiền rất lớn.
Món tiền này từ đâu mà có, cảnh sát cũng không điều tra ra. Phó Đại Vĩ liệu có khả năng tham gia loại hành vi phạm tội nào đó, phân chia tiền không đều hoặc mâu thuẫn nội bộ nên đã bị giết hại? Cảnh sát cũng không loại trừ nghi vấn này.
Nhưng chứng cứ phạm tội của Trần Minh Kiệt lại quá rõ ràng, nên cảnh sát đã loại bỏ điểm nghi vấn này.
Sau khi xảy ra vụ án, cũng không tìm thấy được điện thoại di động của nạn nhân Phó Đại Vĩ, suy đoán di động đã bị hung thủ lấy đi. Việc hung thủ lấy đi chiếc điện thoại chỉ có thể là vì một trong hai lí do: Một là bản đồ ăn trộm, nhưng Trần Minh Kiệt phủ nhận việc lấy điện thoại di động của nạn nhân, cảnh sát tiến hành điều tra xung quanh mạng lưới hay bản đồ ăn trộm của Trần Minh Kiệt, những người này đều nói rằng dạo này không thấy Trần Minh Kiệt đem chiếc điện thoại di động nào đến; hai là trong di động có lưu giữ manh mối quan trọng của hung thủ, rất có khả năng, trước khi giết hại Phó Đại Vĩ, hung thủ đã liên hệ với Phó Đại Vĩ qua di động.
Nói một cách khác, tình hình vụ án thể hiện qua sự chỉnh lí của Việt Kiểm sát không có tính độc quyền vững chãi, trong qúa trình xét xử vụ án này, có nhiều điểm rất dễ để chúng tôi tiến hành biện hộ.
Thứ mà chúng tôi thiếu chỉ là Trần Minh Kiệt không có chứng cứ chứng tỏ mình không giết người. Việc này rất khó làm được.
“Nhưng, chúng ta có thể thử tìm cách để tìm được hung thủ thật sự mà.”
Sau khi Trương Tĩnh nghe xong câu hỏi của tôi, suy nghĩ một lát bèn nói: “Tìm chứng cứ để định tội cho hung thủ, còn dễ hơn nhiều so với việc dùng chứng cứ để rửa tội danh cho nghi phạm.”