Một vài giây sau, tên Kirast hồi sinh. Hắn ta trở lại với cái hành động ý như đúc
Kì lạ thay, bây giờ thì hắn ta giống như đang tự biên tự diễn vậy. Tất cả hành động của hắn ta đều lam y chang như lúc hắn đánh vào tay tôi
Nhưng lúc này thì tôi đang ở một vị trí khác và đứng nhìn hắn ta biểu diễn
Sau khi tên Kirast rời đi, tôi cũng bắt đầu đi tìm Riki. Lạ thay, tôi không thể nào mà tìm thấy cô ấy, thay vào đó, một bất ngờ lớn hơn mà tôi tìm được
Thế giới này, nói đúng hơn thế giới được tạo ra bởi Riki, nếu như đứng ở nơi mà tôi đào đá mỗi ngày, tôi sẽ không tài nhìn thấy được bên ngoài nơi tôi làm việc như thế nào
Để dễ hình dung, tôi đã đi đến thác nước nơi mà tôi gặp Riki mỗi tối. Có vẻ cô ấy không hề đến đây, tiếp đó, tôi quyết định tiến xa hơn nơi này để tìm kiếm, tuy nhiên càng đi xa thì giống như tôi đang va chạm vào một bức tường rất dày và dẻo
Cảm giác như đang chạm vào cao su ấy, nhưng nó rất mỏng và khủng cảnh thì chẳng thay đổi. Giống như tôi đang bị nhốt trong một quả cầu cao su không lồ
Tôi tiếp tục đi tìm cô ấy cho đến trời tối lúc nào không hay. Lúc này tôi đang ở trên một ngọn núi nhỏ để nhìn xung quanh. Cơ thể tôi lúc này đã thấm mệt nên đành phải ngồi nghĩ ngơi và tựa vào một gốc cây gần đó
Hôm nay bầu trời vẫn đầy sao, khung cảnh vẫn thật đẹp đẽ, nhưng mọi thứ cũng rất buồn chán. Tôi nhìn xuống nơi mà mọi người đang tập trung ăn uống.
Vì ngọn núi này ở rất gần đó nên cũng dễ thấy hoạt động của tất cả. Tôi dự định sẽ đi tìm Riki một lần nữa, nhưng ngạc nhiên thay, Ria vẫn đang thản nhiên nấu bửa ăn tối cùng với đàn chị của cô ấy như chưa từng có chuyện gì xảy ra
Tôi ngay lập tực bắn như tên bay về phía khu vực ăn uống. Nhưng có điều gì đó khiến tôi chững lại, đầu tôi cảm thấy hơi nhói, con mắt phải của tôi bắt đầu đau lên khiến tôi phải dùng tay che mắt buộc tôi phải dừng lại một cách bất ngờ, người tôi như sắp té
"Chuyện gì vậy chứ, đau quá"
Nhìn lại nơi bọn họ đang ăn uống, một cảm giác khó tả trồi dậy trong người
"Hình như, cảnh này thật quen thuộc, đây là... chính là lúc đó..."
"Vậy cậu nhớ lại rồi sao Kin-kun"
Giọng nói quen thuộc vang vẳng từ đằng sau lưng tôi. Đó không ai khác chính là Riki, một cách chậm rãi, cô ấy tiến đến gần tôi trong khi tôi đang quá sững sờ, rõ ràng tôi mới thấy riki đang rất vui vẻ nấu ăn ở dưới kia, tại sao bây giờ cô ấy lại ở đây
Đến bên cạnh tôi, cô ấy ngồi xuống và tiếp tục nhìn khu ăn uống, đôi mắt Riki nhìn xa xăm và gợn buồn
Tôi cũng dần dần cảm thấy hết đau ở bên mắt phải, hàng tá câu hỏi mà bây giờ tôi muốn hỏi cô ấy ngay bây giờ, nhưng dù sao mọi thứ cũng phải đi một cách từ từ
"Riki ?"(Kinji)
"Này, cậu ngồi xuống bên cạnh mình được không"(Riki)
Một câu nói mà tôi không thể nào chối từ, đôi mắt Riki nhìn tôi một màu xanh sâu thẫm, một thứ gì đó thật u buồn với những hạt nước sắp rơi trên khuôn mặt xinh xắn nhưng vẫn nở nụ cười
Tôi từ từ ngồi xuống và nhìn phía bầu trời xa xăm của ánh trăng và mấy gió, còn Riki thì tiến đến gần tôi và tựa vào vai khiến tôi hơi giật mình
"Mình có thể dựa vào cậu một lúc không, kin-kun"
"Ừm....!"
"Mình thật sự rất cô đơn đấy, kin-kun"(Riki)
"Tại sao chứ ?"(Kinji)
"Cậu nhớ cái cảnh này chứ, cảnh mà chúng ta thường hay sinh hoạt sau những giờ làm việc mệt nhọc"(Riki)
"Ừm... những mình chỉ nhớ ra mới đây thôi, đây là khung cảnh trước ngày mình rơi xuống vực thẩm trong lúc làm việc ở tầng hầm"
"Đúng vậy, và kể từ ngày hôm đó, mình không còn được gặp lại cậu nữa đấy kin-kun"- Lúc này đôi mắt của cô ấy bắt đầu tuôn rơi, giọt nước mắt khiến cho Riki khóc nức nỡ-"Tại... tại sao chứ.... tại sao lại bỏ mình ở lại một mình chứ..... hức.... cậu thật độc ác Kin-kun....mình... mình"
Đến lúc này, tôi chỉ biết xoa đầu để an ủi, nhưng cảm giác gì thế này, một cảm giác quen thuộc xuất hiện trong tâm trí. Bỗng một người hiện ra trước mắt tôi, người mà tôi thường xoa đầu cô ấy mỗi khi cô ấy buồn hay khóc, một cô gái nhỏ nhắn năng động với mái tóc hồng dài và mượt ấy
Riki ngước lên nhìn tôi với hai hàng nước mắt chảy dài trên má
"Nè, Kin-kun, mình có thể thỉnh cầu cậu một điều không"(Riki)
"Ừm, nếu mình có thể làm được thì bất cứ chuyện gì cậu yêu cầu, Riki"(Kinji)
Đột ngột và bất giờ, Riki ôm choàm lấy tôi và hôn vào môi tôi trong sự ngỡ ngàng. Cảm giác này là thật, cảm giác khi mà đôi môi Riki chạm vào nó thật mềm và ấm áp, người cô ấy cũng rất thơm một màu sắc hoàn hảo
"Ri...riki ? "
"Mình yêu cậu Kin-kun, mình... hức... thật sự yêu cậu.... nhưng mình , mình đã rất sợ"
Thế là Riki cứ thế ôm tôi, đầu cô ấy dúi đầu vào bụng tôi mà khóc nức nỡ trong khi bàn tay tôi đang xoa đầu an ủi
Và một bóng dáng hiện ra, một câu nói và một hoàn cảnh thật giống nhau, cái câu <mình yêu cậu> đã gợi nhớ đến hình ảnh cô gái đó, một người mà tôi đã yêu thật lòng, từ trong khuôn miệng, tôi nói thầm trong vô thức
"R..i..a"
..
..
..
Sau khi Riki khóc xong, cô ấy bắt đầu ổn định tinh thần hơn. Một nụ cười được tạo ra từ cô ấy khiến không gian bớt căng thẳng
Riki từ từ lấy tay lau đi những giọt nước mắt
"Nè, Kin-kun, cậu còn nhớ lời hứa lúc đầu không"(Riki)
"Lời hứa ?"
"Mồ ~~~ đừng quên nhanh thế chứ, cậu đã hứa nếu thoát khỏi đây sẽ cho mình đi theo phiêu lưu cùng cậu đấy"(Riki)
"À, đúng rồi, nhưng mà Riki" (Kinji)
Cô ấy ngắt lời tôi bằng cách dùng ngón trỏ che miệng tôi lại và với nụ cười hồn nhiên
"Mình biết cậu có rất nhiều câu hỏi, nhưng mà, mình sẽ nói trước"(Riki)
Và thế là Riki ngồi ngay ngắn và kể lại câu truyện
" Cậu biết không Kin-kun, kể từ cái ngày mà chúng ta bị bắt làm những công việc khổ sai, mình cứ nghĩ là mình sẽ chết vì kiệt sức mất. Tuy nhiên, cậu lại là người cho mình động lực đấy"
Nói đến đây, Riki tiếp tục dựa vào vai tôi
"Ngày đó, ngày mà mình trượt chân trong khi đang đẩy xe hàng khiến tất cả mọi thứ rơi xuống, cậu có nhớ không, lúc đó khi mình sắp bị những tên giám sát đến và cho những đòn đánh đau đớn, chính cậu đã chạy đến ngăn cản, nhưng rốt cuộc cậu lại là người bị đánh bầm dập"
"À, ừm, lúc đó mình thấy một cô gái xinh đẹp sắp bị đánh nên mới vô thức chạy đến đó chứ, nhưng nêu không phải mình thì cũng có người khác thôi"
"Vậy sao, nhưng mà dù có người khác tới thì ngay lúc đó người tới đầu tiên là cậu mà, và đó cũng là lúc mình để ý đến cậu. Và nhiều ngày khác trôi qua, thật sự mình thấy cuộc sống có thêm động lực khi ngày nào cũng có thể thấy được gương mặt của cậu, cho đến ngày đó, ngày mà mình nghe tin cậu đã bị rơi xuống đáy vực và chết. Nhưng làm sao mà mình có thể chấp nhận chứ, bọn họ nói cậu chết trong khi vẫn chưa thấy xác, đó là điều mà mình không thể nào chấp nhận được, Kể từ đó, ngày nào mình cũng tìm kiếm cậu trong cái hang động tối om, tuy nhiên chưa lần nào mình có thể tìm thấy. Nhiều lúc mình muôn đi tự tử để có thể gặp cậu đấy Kin-kun à. Nhưng những lúc như thế mình lại nghĩ rằng có thể cậu còn sống và mình vẫn còn hi vong, thì mình lại chùn bước mà không dám ra đi"
"Vậy kể từ ngày đó thì sao"(Kinji)
"Từ khi nghe tin cậu chết, 6 tháng sau đó, một đội hiệp sĩ hoàng gia đã đến và giải cứu tất cả những người nô lệ. Có vẻ tên thương gia đang làm ăn bất hợp pháp và đã bị bắt, việc hắn mua những nô lệ để làm việc cho hắn ta cũng là cấm kị, vì thế mọi chuyện bổng trở nên tốt đẹp hơn, và đó là lúc mà mình được tự do. Ban đầu, mình dự định sẽ tìm cậu, rất may mắn khi biết được là cái hang mà cậu thường đào thông với một dungeon, vì thế mình dự định sẽ làm một mạo hiểm giả. Nhưng với số phận là tộc bán nhân nên mình thường bị người khác dòm ngó. Cho đến một ngày mình bị bắt cóc và đưa đi đến một nơi nào đó"
"Cái gì chứ, cậu lại làm nô lệ sao ?"(Kinji)
"Thật sự khi mà bị bắt cóc mình cũng đã nghĩ như thế, nhưng không, Trên con đường mà mình bị bắt cóc bỗng có tiếng động lạ, vì ở trong một cái xe ngựa và xung quanh bịt tối om nên mình cũng chẳng thấy gì cả, xung quanh mình lúc đó chỉ có rơm cỏ dại. Một lát sau, mình nghe thấy tiếng la hét thất thanh, nhưng vì đang bị trói nên mình cũng không thể chạy trốn hay làm gì khác, thậm chí mình cũng chẳng thể la hét. Nhưng không lâu sâu, chiếc xe ngựa vẫn tiếp tục chạy. Đến khi nó dừng lại, một người phụ nữ đã cởi trói cho mình, đó là một người rất xinh đẹp. Nhưng mà từ lúc đó mình không còn nhớ gì được nữa, đến khi nhận ra thì mình đang nằm ở nơi nào đó đầy hoa mọc trên những bức tường bằng đá, xung quanh rất mát mẻ và thoảng đảng, à , còn có một cái bàn ở giữa căn phòng đầy hoa đó và nhiều quyển sách xung quanh, nơi mà mình đang ở đó chính là đỉnh của rừng đại ngàn Zera, một lần người đưa thức ăn đến và nói cho mình biết"
"Chờ đã, nếu cậu đang ở đó vậy thì thế giới mà cậu tạo ra này là sao chứ ?"
"Thật sự mình không biết "
"Hễ ~~ "
"Từ lúc đó, mình luôn nghĩ về cậu, nhiều lúc muồn đi tìm nhưng lại bị một thứ gì đó ngăn cản, vì quá bất mãn nên mình tìm thấy một quyển sách có ghi việc gặp lại người mà mình yêu trong thế giới mà mình tạo ra nếu như người đó vẫn chưa chết, và khi mình thực hiện, mình đã gặp được cậu Kin-kun"
Nghe cô ấy nói thế tôi ngạc nhiên vô cùng
"Vậy sau đó ?"
"Lúc đầu, thế giới mình tạo ra lại là ngày trước khi mà cậu ngã xuống vực, tuy nhiên ban đầu cậu không hề có trong thế giới này, nhưng chuyện kì lạ đã xảy ra, một bất ngờ khiến mình muốn khóc. Đó là lúc mà mình thấy cậu, Kin-kun"
"Và kể từ lúc đó, cậu đã nhốt mình vào trong thế giới này ?"
"Mình xin lỗi, Kin-kun, mình không cố tình khiến cậu như thế, mình, mình"
Tôi lập tức ôm Riki vào lòng, hình như Riki cũng khá ngạc nhiên trước hành động của tôi
"Cậu chịu nhiều đau khổ rồi nhỉ ?,xin lỗi cậu vì mình đã ra đi đột ngột như thế"
Riki lắc đầu
"Không đâu, không phải vậy đâu, mình mới là người phải xin lỗi, và mình cũng cảm ơn cậu, Kin-kun, cảm ơn vì cậu đã gặp mình "
Bây giờ, tôi đã hiểu ra mọi vấn đề. Nếu đây là thế giới mà Riki tạo ra, vậy thì thế giới thật kia thì mình đang đánh nhau với chúa quỷ Satan và Ria thì vẫn đang gặp nguy hiểm. Có lẻ như lúc tôi đang bất tỉnh thì vô tình linh hồn tôi bị đưa vào ma thuật mà Riki tạo ra và mọi chuyện xảy ra từ lúc đó. Nhưng còn chuyện tôi quên mất Ria trong thế giới này là điều khiến tôi hơi khó hiểu
"Này, Riki, mình thật sự rất cảm ơn tình cảm của cậu dành cho mình, nhưng ở thế giới thực mình đang yêu một người khác rồi"
Nghe những lời tôi nói khiến Riki ngạc nhiên tột độ, nhưng trái lại với suy nghĩ của tôi, cô ấy lại mỉm cười hiền hậu
"Vậy sao ?, vậy thì cậu có thể kể cho mình về cô gái đó được không"
Và thế là tôi kể tất cả những gì tôi trải qua, phải, từ đầu đến cuối, từ khi mà tôi rơi xuống vực cho đến khi gặp tên Satan. Còn Riki thì vẫn chăm chú nghe câu chuyện của tôi
"Vậy cô ấy tên Ria sao, thật là một cô gái năng động nhỉ, nhưng mà mình không chịu thua đâu, nếu như không được làm vợ cả thì mình làm vợ hai vậy"
"HỄ ... hễ... hễ ~~~~~~ "
Quá bất ngờ khi nghe cô ấy nói ra cậu đó, nhưng nhìn đôi mắt đó khiến tôi không thể nào mà từ chối, đôi mặt của sự chắc chắn
"Nhưng mà "(Kinji)
"Mình chắc chắn không bỏ cuộc đâu Kin-kun"(Riki)
Thế là tôi chỉ biết gượng cười, thật sự thì tôi cũng có cảm động trước Riki, một cô gái quá dễ thương khiến cho bất cứ thằng con trai nhìn vào đều đỗ, thậm chí cô ấy trước kia từng chăm sóc tôi rất nhiều, không biết phải yêu hay không nhưng mà tôi thật sự không muốn thấy Riki ở bên thằng con trai nào khác ngoài tôi.
"Vậy bây giờ mình phải làm gì Riki"(Kinji)
"Mình sẽ đợi cậu ở đỉnh mê cung nằm sâu trong rừng đại ngàn Zera, mình cũng muốn gặp người con gái tên Ria đó"
Riki với khuôn mặt hạnh phúc, cô ấy ôm lấy tôi
"Mình chắc chắn sẽ luôn đợi cậu ở đó kin-kun, bởi vì, mình yêu cậu, và mình tin cậu sẽ đến đón mình"
"Ừm, mình sẽ đến, bằng mọi cách mình sẽ đến để đưa cậu đi, lời hứa phiêu lưu cùng nhau, mình sẽ thực hiện nó, hãy chờ mình Riki"(Kinji)
Và thế là một nụ hôn nữa tiếp tục xảy ra, nhưng lần này cả hai đều tự nguyện nên tôi không còn bất ngờ, trong lúc hôn nhau, một vài giọt nước mắt đã rơi xuống má của Riki, cho đến lúc này tôi vẫn cảm nhận được hơi ấm của nó
Sau đó, mọi thứ tan biến dần, Riki thì đang bị kéo ra xa với nụ cười trong hạnh phúc. Thế giới này dần dần biến mất, bóng tối vây hãm xung quanh, mờ dần và tắt lịm
..
..
..
Một lát sau, khi tôi mở mắt dậy, ngạc nhiên là tôi đang nằm trên một chiếc giường, nơi này hình như là phòng y tế của ngôi trường Havistetris. Với tất cả mọi thắc mắc, tôi thật sự không thể tin vào mắt mình, rõ ràng tôi đang đánh nhau với Satan mới đúng. Chuyện gì đã xảy ra
Bổng một giọng nói vang lên gần tôi
"Cậu tỉnh rồi sao, người anh hùng"