Biến Dị: Dị Giới

Chương 28: Thời gian




Trong lúc tôi đang ngồi ăn món cháo, tuy không được ngon lắm vì ở nơi này hầu như rất ít muối, đa số chúng tôi chỉ được ăn bánh mì và mỗi ngày chỉ có hai bữa. Việc được ăn món cháo này thật sự đã rất xa xỉ lắm rồi

Mà nếu là lúc trước thì đối với tôi là như thế, tuy nhiên lần này tôi cố gắng ăn bởi vì đây là món cháo mà Riki nấu cho tôi, mặc dù nó hơi lạt miệng và chỉ có vị hành trong món cháo này.

"Này tên kia, có biết bây giờ là lúc nào rồi không"

Một tên to con bước vào, hắn ta to lớn và đồ sộ, cơ thể mặc một cái áo lông thú dày màu nâu xám và hơi dính bụi bặm. Trên tay hắn ra là một cái roi bằng dây leo dài, thậm chí trên đó còn có cả vết máu đã ngã màu, mái tóc hắn ta thì bù xù một màu đen nhớt nhát và còn đôi mắt hằn lên những vết đáng sợ của khuôn mặt khắc khổ

Hắn tên Kirast, lí do tôi nhớ tên hắn bởi vì trước kia hắn ta luôn là người đánh đập tôi mỗi khi tôi phạm lỗi nào đó, thật sự nhiều lúc tôi còn muốn giết chết hắn ta, nhưng đau đớn thay là tôi không hề có sức mạnh

Với vẻ mặt giận giữ, hắn ta quát lớn khiến cho Riki hơi giật mình và hoảng sợ.

"Đến giờ làm việc rồi, thằng nhóc khốn kiếp"

Tôi thật sự không biết vì lí do gì mà mỗi khi thấy tôi ở cùng với Riki thì hắn luôn nỗi khùng như thế, thậm chí hắn tìm đủ lí do để có thể lôi tôi ra đánh. Dù sao hắn ta cũng là trùm ở đây nên những người xung quanh cũng chẳng thể làm được gì

Bỗng Riki đứng lên với khuôn mặt hơi sợ sệt và khép nép

"Xin lỗi, nhưng hôm nay Kirast-sama có thể để Kin-kun nghĩ ngơi ngày hôm nay được không, cậu ấy hôm nay không khỏe trong người, nên..."(Riki)

Chưa nói hết câu, hắn ta đã vung cánh tay to lớn và chắc khỏe của hắn để đánh thẳng vào mặt của Riki

Tuy nhiên tôi đã đỡ được cú đánh của tên to con đó, nhưng sức lực của hắn ta quá lớn nên việc dùng cách tay để đỡ khiến tôi đau nhức.

"Mày làm gì thế tên ôn con"

Nhìn thẳng vào mắt hắn, tôi trả lời một cách dõng dạc

"Tôi không sao, bây giờ tôi sẽ đi làm việc ngay lập tức, vì vậy ông nên dừng lại được rồi"

Hắn ta phỉ nhổ nước miếng vào mặt tôi

"Hừ, tao cho mày 1 phút nữa, nếu chậm trể, mày biết chuyện gì sẽ xảy ra rồi đó, thằng ôn con"

Và thế là hắn bước chân ra ngoài với khuôn mặt nhăn nhó, mà cái mặt dày của hắn ta lúc nào cũng như thế nên chẳng có gì làm lạ

Tôi quay lại phía sau nhìn Riki

"Mình không sao đâu, mình ổn, lát chúng ta gặp lại"

Tôi cố gắng mỉm cười để cho cô ấy yên tâm hơn, nhưng đâu đó trong nụ cười của Riki vẫn có chút bất an và đầy lo lắng

"Ừm, hẹn gặp lại cậu, Kin-kun"

..

..

..

Sau khi chia tay Riki để đến nơi làm việc, mọi thứ thật sự rất quen thuộc, gần như tôi nhớ hết hướng đi để đến nơi lấy cuốc và đào hầm mỏ lấy vàng, còn Riki thì đi làm những việc thường ngày của cô ấy với những người phụ nữ khác

Công việc mà tôi làm chả khác là bao nhiêu, vẫn là đào đuốc và mang vác đất đá ra ngoài. Nơi tôi làm việc chỉ có đèn dầu trong màn đêm tối mịt mờ trong hang động đầy cột chống bằng gỗ

Tất nhiên là trong công việc, những nô lệ khác không được nói chuyện với nhau và có rất nhiều người giám sát, bọn chúng đều cầm những roi da dính đầy máu của chúng tôi

Nhiều lúc tiếng hét thất thanh vang lên, nhưng chuyện đó quá là bình thường ở đây. Con nữa, mỗi khi ai đó ngất xiu hoặc là chết thì nó luôn là chuyện quá đỗi bình thường, những lúc đó chỉ có những tên giám sát đem xác chết chôn ở một gốc cây nào đó, dùng chất dinh dưỡng và protein trong xác chết mà nuôi những cây ăn quả xung quanh, và tất nhiên, nó rất hiệu quả

Nhưng thử nghĩ mà xem, làm sao mọi người có thể ăn được những quả ngọt tươi ngon đó trong khi biết rằng tất cả những thứ đó đều được trồng từ xác chết chứ, thậm chí đó có thể là bạn bè của họ, thật kinh khủng phải không. Đôi lúc có nhiều người nhìn vào những củ quả đó mà ói ra luôn ấy

Sau buổi làm việc mệt nhọc, lúc này cũng đã chợp tối. Mọi người bắt đầu đi lấy những đĩa thức ăn, sau đó lấy đồ ăn từ những cô gái đang đứng bên căn bếp gần khu đào mỏ đang nấu đồ ăn

Ngay hôm nay là món súp, một nồi súp to được bày ra giữa khu để phân phát cho từng người, Riki cũng đang nấu món này cùng vài người phụ nữ, hay nói đúng hơn là đàn chị đối với cô ấy. Khi tôi đến để lấy thức ăn, Riki đã lén múc thêm một bát cho tôi với gương mặt cười tươi như hoa

Sau khi lấy được thức ăn trong lúc xếp hàng, tôi ngồi bên một gốc đá gần đó để có thể thưởng thức bửa ăn, thật sự thì rất ít người tiếp xúc với tôi nên tôi có thể ngồi ăn một mình và ăn một cách ngon lành.

Ăn xong, tôi ngồi nhìn những người khác đang từ từ gặm nhắm bữa ăn tối. Tất cả bọn họ đều là nô lệ, kể cả tôi, mọi người đều đeo cọng xích ma thuật trên cổ. Mọi thứ đều quen thuộc đến bất ngờ, rõ ràng là tôi đã thấy cảnh này ở đâu đó

Tôi tự hỏi, liệu rằng đây có phải là giấc mơ không, mỗi lần suy nghĩ như thế, tôi đều vã vào mặt mình, và kì lạ là tôi luôn cảm thấy đau

Sau bữa ăn, mọi người đều đi ngủ. Có vẻ vì quá mệt nhọc nên ai ai cũng ngủ ngay lập tức khi chỉ mới vừa ngả lưng. Tôi thì không thể nào mà ngủ được, vì vậy nên tôi đã đi đến thác nước gấn nơi tôi làm việc để có thể thư giản

Đến thác nước, lòng tôi cảm thấy thư thái lạ thường, cảnh hôm nay đầy một màu xanh của bầu trời đêm dịu nhẹ, len lỏi là ánh sáng của ánh trăng mờ ảo

Thật ra thế giới này có đến 3 mặt trăng. Mặt trăng thứ nhất thì màu đỏ như máu tươi, cái thứ hai thì xanh biếc như biển cả, và cái cuối cùng là màu trắng tinh khiết của mây trời

Gió thôi lướt qua, hơi lạnh len lỏi qua chiếc áo mỏng màu nâu tôi đang mặc, một khung cảnh đẹp đến ngất ngây, những chiếc lá rơi thì bay bay trong gió và tiếng nước chảy dưới thác ồ ồ mà vui tai

Thậm chí còn có vài động vật kiếm ăn ban đêm như cú, hay những con vật bé nhỏ màu trắng như đàn thỏ cứ lướt qua nơi tôi đang ngồi mà tận hưởng

Tôi giơ cánh tay lên cao như muốn bắt vật nào đó, một nỗi buồn da diết khiến tôi cảm thấy bất an. Đôi lúc cảnh vật xung quanh tôi tĩnh lặng đến lạ thường khi mà tôi cố nhớ lại người con gái trong giấc mơ

"Rõ ràng là cô ấy ở đó, tại sao mình không thể nhớ chứ ?"

Nhiều lúc, nhìn cảnh vật tôi lại có cảm giác mình đã trải qua rồi vậy, nhưng tôi không thể nhớ chính xác là lúc nào cả

"Chờ đã, nếu như mình không thể mở bảng trạng thái, nhưng nếu đọc tên mình có thể sử dụng kĩ năng nhỉ ?"

Với cái suy nghĩ đó, tôi đã nói nhanh cái skil mà tôi nghĩ được lúc này

[Phong Kiếm]

Tuy nhiên, không có gì xảy ra cả, tôi cuối đầu ngao ngán và đầy thất vọng. Tiếp đó tôi cũng dùng vài chiêu thức nữa nhưng mọi thứ đều không thể

Thậm chí tôi cũng đọc những thuật chú tuy nhiên có lẻ lượng MP trong người tôi quá yếu nên hầu như tôi chẳng thể nào sử dụng chúng, tuy cũng có vài phép mà tôi thực hiện được những nó cũng chẳng là gì cả, phải nói là vô dụng hoàn toàn

Bỗng có một tiếng sột soạt phía sau khiến tôi giật mình, đó là tiếng bước chân của ai đó đang tiến đến gần tôi

"Ai thế ?"(Kinji)

"Cậu chưa ngủ sao Kin-kun"(Riki)

Đó là Riki, cô ấy đang mặc bộ đồ ngủ nhìn cực sexy khiến tôi phải ngắm nhìn mà không rời mắt, nó mỏng đến mức để lộ bộ ngực căng ngòn vừa tầm tay của cô ấy, còn đôi chân trắng mịn như muốn ôm mãi thôi

"À, ừm, còn cậu ?"(Kinji)

"Mình cảm thấy, hơi khó ngủ nên ra đây để hóng gió ấy mà"(Riki)

"Ừm, mình cũng vậy"

Riki đến ngôi bên tôi, cô ấy ngước nhìn lên bầu trời đầy sao với con mắt xa xăm, còn tôi thì chỉ biết nhìn vào vẻ đẹp mà cô ấy đang tạo ra lúc này

"Nè, Kin-kun, không biết sau này chúng ta sẽ thế nào nhỉ ?"(Riki)

"Ý cậu là sao chứ ?"(Kinji)

"Nếu như có thể rời khỏi nơi này và được tự do, cậu sẽ làm gì Kin-kun"

Riki nhìn thẳng vào mắt tôi với sự tò mò khiến tôi hơi ngại ngùng và đỏ mặt

"À, ừm, thì... nếu có thể ... mình sẽ đi phiêu lưu"

Riki bắt đầu nở nụ cười vô cùng trong sáng và nhanh chóng chụp lấy bàn tay tôi khiến cho tôi hơi bất ngờ

"Nếu thế thì mình có thể theo cậu không Kin-kun, nhé nhé"

"Ừm, được thôi, nếu cậu muốn"

Tôi nói với khuôn mặt đầy ấp úng, trong khi Riki thì vẫn giữ khuôn mặt tươi cười ấy

Sau đó cô ấy thả lỏng người, hai tay chống đằng sau và ngước nhìn lên trời, một cái thở dài được tạo ra

"Thật nhẹ nhõm, cuối cùng cũng có thể nói ra, mình rốt cuộc cũng có một cơ hội rồi"

Và thế là hai dòng nước mắt từ từ tuôn chảy từ khuôn mặt của cô ấy, những giọt nước mắt rơi xuông khiến tôi hoảng hốt mà không biết lí do vì sao, tuy nhiên Riki chỉ đơn giản là lau nước mắt và nở nụ cười nhìn tôi

Dưới cái ánh trăng đó, một khung cảnh mà tôi tưởng chừng như không thể thấy được, một vẻ đẹp đến hoàn mĩ, một bức tranh của một cô gái dễ thương đang khóc trong khi gượng cười thêm thắt vào đó ánh sáng lung khiến khiến trái tim tôi như ngừng đập

Nhưng mà, những giọt nước mắt của Riki, thật sự, khó diễn tả nổi

"Về thôi Kin-kun, trễ rồi đấy, sáng mai còn phải dậy sớm nữa mà"(Riki)

"Ừm"

Và chúng tôi cùng nắm tay dắt nhau đi về, có vẻ Riki rất hạnh phúc, mà tôi cũng rất vui sướng khi cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay mềm và ấm áp

Sáng ngày hôm sau, một ngày thật sự không thể nào mà tôi tin được, thật sự chuyện điên khùng gì đang diễn ra thế này

Buổi sáng thứ hai của tôi chính là buổi sáng đầu tiên của tôi