Biến Cố Của Đỉnh Lưu Vẹt Cục Súc

Chương 7




Phòng bệnh nhân đầy những tay săn ảnh và phóng viên.

Vị bác sĩ đang đứng đầu giường cau mày đưa tay tách mấy phóng viên định dí micro vào mặt Kỷ Tứ: “Tránh ra chút, im lặng, im lặng!”

Trên giường bệnh, người thanh niên thanh tú có mái tóc đã ngả sang màu xanh khói, sắc mặt tái nhợt.

Anh ta tháo mặt nạ dưỡng khí ra, cố gắng nở một nụ cười.

Là nụ cười phóng túng quen thuộc, Kỷ Tứ nhìn vào máy quay, nhướng mày:

“Tư Tai, đừng khóc!”

Trong vòng chưa đầy ba giờ, thanh tìm kiếm #whoisTư Tai đã nhanh chóng dẫn đầu mục tìm kiếm thịnh hành.

Tôi ôm xác Kỷ Tam với nhiều cảm xúc lẫn lộn trong lòng.

Tôi đã nghĩ Kỷ Tam chỉ là một fan hâm mộ của Kỷ Tứ.

Ai có thể ngờ chuyện như vậy lại xảy ra, linh hồn của ngôi sao lớn lại nhập vào con vẹt bên cạnh tôi, chúng tôi đã ở bên nhau nhiều ngày như vậy.

Mặc dù phong thái của anh ta yếu ớt, nhưng nó thực sự trùng khớp với con vẹt ngoan cố.

Nhưng anh ta cũng trông thật xa lạ.

Anh ta đã về với thế giới của mình, tựa như bài hát mà anh ta đã từng cất, anh là vầng trăng trên trời, là ngôi sao giữa những đám mây.

Không, anh ta là một mặt trời chói chang, một sự tồn tại thu hút sự chú ý của mọi người.

Còn tôi, tôi chỉ là một hạt bụi mờ bình thường.

Lòng tôi chua xót xen lẫn niềm vui.

Cũng may, cũng may anh ta chưa thực sự chết.



Tôi đã đào một cái hố nhỏ trong công viên đầy hoa rồi chôn xác Kỷ Tam tại đó.

Tôi không biết linh hồn ban đầu trong cơ thể nhỏ bé này đã đi đâu sau khi Kỷ Tứ đến, nhưng tôi hy vọng nó có thể yên nghỉ ở đây.



Mọi thứ dường như trở lại như cũ.

Tôi lại bắt đầu làm việc từ 9h sáng đến 5h chiều, Ngô Khâm và con gái của ông chủ kết hôn theo đúng lịch trình, tình trạng của Kỷ Tứ cũng đã tốt hơn trước.

Có điều, không còn giọng nói nhỏ nhỏ trong nhà nữa.

Không một giọng nói nào có thể mắng mỏ tôi một cách cáu kỉnh, bắt tôi gọi đồ ăn mang về.

Căn nhà vẫn rộng 90m2, nhưng khi về nhà, tôi chợt thấy căn nhà hơi trống trải.

Cô đơn đến lạ thường.

Kỷ Tứ không nhắc đến tôi nữa kể từ khi anh ta nói lời đó.

Mục nhập #whoisTư Tai đã lên hot search suốt ba ngày, thứ hạng liên tục giảm xuống, cuối cùng, nó đã bị các tin tức khác chèn ép và biến mất hoàn toàn.

Anh ta không tìm tôi nữa.

Đúng vậy thôi, tôi nghĩ.

Xét cho cùng, chúng tôi là những người đến từ hai thế giới, cả hai lại không có bất kỳ điểm giao cắt nào.

Chúng tôi giống như những đường thẳng hai chiều, vô tận, vĩnh viễn không có khả năng giao nhau.

Chỉ vì số phận muốn đùa giỡn cả hai nên mới khiến hai tâm hồn chẳng liên quan gì rúc lại vào nhau trong những ngày tháng đau khổ.

Bây giờ anh ta vẫn là ngôi sao chói lọi, mỗi bước đi của anh ts đều ảnh hưởng đến trái tim của hàng nghìn người.

Tôi vẫn là nhân viên quèn làm trâu làm ngựa cho tư bản, sống cuộc sống 996 qua ngày.

Tôi đã xem Kỷ Tứ trên TV, tinh thần anh ta có vẻ đã phấn chấn hơn trước.

Anh ta đã hoàn toàn bình phục, tóc đã được nhuộm lại thành màu xanh khói.

Đường nét trên khuôn mặt trắng nõn vô cùng thanh tú, đôi bông tai kim loại càng toát ra một tia lạnh nhạt.

Vô số micro chĩa trước mặt anh ta, tiếng đèn nhấp nháy vang lên, nhưng mắt anh ta không chớp.

“Kỷ Tứ, cơ thể cậu đã bình phục hoàn toàn chưa, còn di chứng gì không?”

“Khi nào thì sự kiện tiếp theo sẽ được tổ chức? Chuyến lưu diễn vòng quanh thế giới có được tổ chức như đã định không?”

“Có thông tin cho rằng cha mẹ và người thân của anh đã tranh giành tài sản trong lúc anh hôn mê. Anh đã sắp xếp tài sản của mình thế nào rồi?”





Một tia thiếu kiên nhẫn hiện trên mặt Kỷ Tứ: “Liên quan gì đến anh sao, tài sản của anh sắp xếp như nào?”

“Ồ, xin lỗi” một nụ cười chế nhạo thoáng qua trên khuôn mặt anh “Anh có tài sản không?”

Người đại diện bên cạnh dường như đã quen với loại tình huống này, vẻ mặt thậm chí không thay đổi, chỉ tách đám phóng viên ra.

“Xin lỗi, xin nhường đường, chúng tôi sẽ tổ chức một cuộc họp báo để giải thích những thắc mắc của mọi người.”

“Sẽ có một phiên hỏi đáp, xin hãy chờ sau…”

Kỷ Tứ đội mũ, uể oải bước lên xe bảo mẫu trong vòng vây của các đặc vụ và vệ sĩ.

Anh chàng còn không quên vẫy tay chào các phóng viên: “Bái bai ~”

Tôi không thể nhịn được cười.

Anh ta vẫn là cái nết ấy, vừa thúi và cứng, chỉ có thay đổi tóc tai thôi chứ người vẫn vậy.

Tôi dường như nhìn thấy bộ dạng vẹt nhỏ đang đứng trên gối mắng mình: “Tao là bố mày đây, thay đổi khôn lường “.

Có điều, cười xong, tôi lại không khỏi cảm thấy chua xót trong lòng.

Anh ta có nhớ tôi không?

Có còn nhớ lần anh ta đã cứu tôi không?

Hay anh ta đã quên tôi rồi?

Tôi miễn cưỡng nén lại cảm giác khó chịu trong lòng, thu dọn đồ đạc định ra ngoài ăn chút gì đó.

Làm sao để giải quyết nỗi buồn, chỉ có một cách thôi, ăn lẩu nướng tôm càng.

Nhưng ngay khi vừa mở cửa, tôi đã cảm thấy có điều gì đó không ổn.

Giống như bên ngoài có ai đó đang kéo tay nắm cửa nhà tôi.

Tôi còn tưởng là Ngô Khâm lại tới đây nên nhanh chóng đóng cửa lại.

Ai ngời, bàn tay trắng nõn thon thả ấy lại vươn ra nắm chặt lấy cổ tay tôi.

Tôi ngẩng đầu lên, Kỷ Tứ, người đang hạ mũ, cúi đầu nhìn tôi, khóe miệng nhếch lên một đường vòng cung đầy ẩn ý.

“Mới có mấy ngày, đã không cho bố về nhà?”



Nhìn cận cảnh, tôi mới nhận ngôi sao ngoài đời khác xa với trên máy ảnh đến nhường nào.

Trên TV anh ta đã đẹp trai đến mức muốn hét lên rồi thế mà ngay khi anh ta xuất hiện trước mặt tôi, tôi sốc đến mức không kịp phản ứng.

Trong hành lang mờ mịt, anh ta cứ giống như một ngôi sao đang nổ tung, sáng đến mức dù cách xa hàng trăm triệu năm ánh sáng vẫn có thể thấy được.

Tôi thẫn thờ nhìn Kỷ Tứ, cảm giác như hơi thở sắp ngừng lại.

Nhưng anh ta lại cười, đưa tay ra lắc lắc trước mặt tôi: “Nhìn vừa thôi, nhìn nữa tính phí đấy!”

Tôi tỉnh táo lại, đỏ mặt chỉ vào anh ta: “Anh, anh, anh, anh, anh, anh sao lại ở đây?!”

“Ý của em là, không muốn cho anh tới?”

“Anh hùng cứu mỹ nhân, cứu xong liền muốn bội nghĩa?”

Anh ta đưa ngón tay ra, chọc mạnh vào trán tôi.

Tôi che trán rung rung nước mắt: “Đau!”

Kỷ Tứ tức giận nhìn tôi: “Đau cho chừa!”

“Ý tôi không, ý tôi không phải vậy … dù gì anh cũng là ngôi sao lớn mà, anh tới đây không sợ người khác thấy sao?”

“Không sao, anh lẻn ra ngoài, mau cho anh vào nào!”

Tôi không nói nên lời, quay người để anh ta vào nhà.

Kỷ Tứ ngồi xuống ghế sofa, duỗi thẳng hai chân, ngả người.

Rồi anh ta lại cau mày nhìn xung quanh: “Sao lại nhỏ thế này, trước đây còn nghĩ nó khá to cơ đấy.”

“Vớ vẩn” tôi chậm rãi phản ứng,đảo mắt “trước đây anh là chim, chỉ cần có con chuột trước mặt, anh đã thấy nó như Godzilla rồi, không to mới lạ? ”

Kỷ Tứ không hề tức giận mà còn nở nụ cười trên môi: “Vẫn còn mồm mép như xưa nhỉ, mau gọi món cho bố đi, chết đói mất thôi.”

Bệnh thần kinh, giờ mà còn xưng bố cho bằng được.

“Người đại diện không cho anh ăn? Hay là anh nghèo đến nỗi không có tiền ăn, muốn ăn trực đồ của tôi?”

“Đứng nhắc nữa.” Anh ta cáu kỉnh xua tay.