Biển Cấm

Chương 47: 47: Chương 45





Ta tìm được một tiệm trang sức tốt nhất trong thành, đưa cây trâm cho lão bản, lại nói cặn kẽ yêu cầu của mình.
Lão bản xoay xoay cây trâm, giữa mày có nghi hoặc thật sâu, còn bảo ta xem cây trâm khác trong tiệm, còn kém trực tiếp mở miệng bảo ta lại mua một cây khác, ném đi cây trâm khó coi giá rẻ này đi là được rồi.
“Cây trâm này… là tín vật đính ước ta đưa cho vợ mình.

Hắn vô cùng yêu thích, bởi vậy không cho phép ta tùy ý vứt bỏ.” ta gượng cười giải thích.
Lão bản lập tức lộ ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ, còn nói nhất định giúp ta sửa tốt, sửa đến thật xinh đẹp, tuyệt đối không để cho phu nhân thất vọng.
Ta nghe lão một tiếng lại một tiếng “phu nhân“, tuy rằng lúng túng, ngược lại cũng có vài phần cảm giác kích thích bí ẩn.
Ngồi trong tiệm đến trưa, được đưa nước trà điểm tâm, đến gần chạng vạng, rốt cuộc lão bản cầm hộp gỗ xuất hiện.
“Không phụ sự gửi gắm, mời Công tử kiểm tra.”
Ta vội vàng tiếp nhận, mở ra nhìn, hai mắt đều tỏa sáng.

Cây trâm vốn loang lổ vết máu được dát lên một tầng hoa văn màu vàng, dưới ánh mặt trời giống như dòng suối nhỏ róc rách đổ xuống thân cây, che lấp hoàn toàn màu máu đã ăn sâu vào thân gỗ.

Trâm gỗ giản dị không màu mè có ánh vàng lóng lánh làm nền, lập tức tăng thêm mấy phần đẹp đẽ quý giá bất phàm.
Ta giơ nó xem đi xem lại, vừa lòng không thôi: “Tay nghề không tồi, đa tạ lão bản.”
Trả tiền, cất hộp gỗ, ta thấy sắc trời đã không còn sớm, bước nhanh về phía Long cung.
Có không ít người xếp hàng trước cửa cung, nhưng cũng không cùng một cửa ta ra vào, Ta nhìn nhìn, hình như đều là vào cung đưa nguyên liệu nấu ăn, thậm chí còn có vạc rượu lớn cao hơn vai.
Chẳng lẽ trong cung muốn làm tiệc rượu? Nhưng Linh Trạch vẫn là dáng vẻ kia, cho dù làm, chẳng lẽ lại để cho Ngao Yến đến chủ trì sao?
Nghi hoặc chỉ tồn tại ngắn ngủi trong óc, lúc ta trở lại Xích Phong cung, cơ bản đã hoàn toàn vứt cảnh tượng thấy được ở trước cổng cung ra sau đầu.
Vượt qua ngạch cửa, phát hiện Linh Trạch đang ngồi an tĩnh bên bàn, ta lại không cảm giác được gì, liền đoán hắn là đang ngẩn người.
Lặng lẽ đến gần, ta thoáng cái móc ra hộp gỗ đưa đến trước mặt hắn: “Ta sửa xong rồi, ngươi xem có thích không.”
Áo giáp vẫn không nhúc nhích, ta vẫn cứ không cảm giác được gì.

Hiện tượng như vậy chưa bao giờ có, trái tim ta đập thật mạnh, trở nên bất an.
“Linh Trạch?” Ta duỗi tay đẩy, áo giáp kia tản ra giống như cát bị gió thổi ngã.
Tất cả bộ phận của áo giáp rơi xuống đất, phát ra tiếng kim loại vang dội, bên trong trống rỗng không có gì.

Hơi thở thuộc về Long châu lúc trước vẫn có thể cảm nhận được, hiện tại biến mất không còn bóng dáng.


Thần hồn của Linh Trạch đã không còn trong đó, áo giáp này đã thành một vỏ rỗng chân chính.
Ta giật mình lùi một bước, đầu óc trống rỗng.
Mà lúc này, cửa điện truyền tới tiếng của Cao Giáp: “Công tử, mời đi theo ta.”
“Linh Trạch, Bệ hạ…” Tay ta chỉ về phía áo giáp rơi rụng dưới đất, trên người chỉ ngắn ngủn mấy hơi liền ra một tầng mồ hôi lạnh.
“Bệ hạ không có gì, mời đi theo ta.”
Nghe ông ta nói Linh Trạch không có gì, ta lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Tạm thời mặc kệ rốt cuộc đã xảy ra cái gì, người không có việc gì là được rồi.
Còn may Cao Giáp tới kịp, bằng không thì chỉ sợ một mình ta đều phải phát điên rồi.
Theo Cao Giáp bước nhanh về phía Đế Cẩm cung, ông ta vừa đi vừa giải thích với ta: “Trai linh lung bỗng có cử động khác lạ, sau khi Đại vu y đi qua xem nói là thân thể của Bệ hạ đã khỏi hẳn, lập tức liền phải tỉnh dậy.

Ta nghĩ nếu Bệ hạ trở về bản thể, áo giáp bên kia tất nhiên sẽ biến thành một khối vỏ rỗng, đặc biệt tới báo cho, không nghĩ tới vẫn là chậm một bước, khiến Công tử hoảng sợ…”
Sợ là thật sự sợ, thêm mấy lần nữa e rằng ta phải giảm thọ.
“Tổng quản nói quá.” Ta đi ở phía sau ông ta, không quên cầm theo hộp đựng cây trâm kia.
Linh Trạch vẫn là cực kỳ tuân thủ hứa hẹn, ta sửa xong cây trâm, quả nhiên hắn cũng tỉnh.

Đặt tay lên hộp gỗ, lòng sinh ra nhảy nhót không cách nào kiềm chế.
Tuy rằng mỗi ngày đều gặp mặt, nhưng ta đã hồi lâu không được chạm đến Linh Trạch có độ ấm có hô hấp, vấn rất nhớ nhung.
“Như vậy cũng tốt.” Cao GIáp đi đi đột nhiên nói ra một câu không đầu không đuôi, một lòng của ta đặt ở Linh Trạch, tuy cảm thấy cổ quái, cũng không rảnh hỏi ông ta tốt ở chỗ nào.
Đến Đế Cẩm cung, Chủ điện đã tập trung không ít người, Tử Vân Anh, Ngao Yến, Mặc Diễm đều có, còn có một vài Vu y.
Ta đơn giản chào hỏi với bọn họ, liếc đến hai giá áo dựa vào tường ở trong điện, phía trên treo hai bộ lễ phục, kiểu dáng không khác nhau lắm, màu đỏ tốt lành, không khỏi nhìn nhiều hai mắt.
“Trai mẹ đã mở, Bệ hạ sắp tỉnh rồi.” Đại vu y hô ra ngoài, lại lui vào trong phòng.
Cao Giáp giục ta mau đi vào, ta cũng bất chấp gì khác, nâng bước liền đi vào trong.
Đại vu y chờ ở bên trai linh lung, trai mẹ màu trắng to lớn đã mở ra một khe nhỏ, đang thong thả mở ra từng chút một.
Ta ngừng thở, đi đến bên cạnh trai mẹ, thu hết toàn bộ dung nhan hoàn mỹ dần hiện ra vào đáy mắt.
“Linh Trạch…” ta không ngừng gọi tên hắn, hy vọng hắn có thể mau tỉnh lại hơn.
Trai mẹ đã mở ra hoàn toàn, thân thể đang ngủ say dường như hơi giật giật lông mi.
Ta cúi người, ấn một nụ hôn nhẹ nhàng trên môi hắn: “Đừng ngủ, mau tỉnh lại.

Cây trâm ta cho ngươi đã sửa được rồi, ngươi mau nhìn xem có thích không.”

Mí mắt càng giật lợi hại, rốt cuộc, giữa tấm quạt đen dày rậm lộ ra một chút xanh thẳm trong veo, đôi mắt đoạt tâm phách người phản chiếu bóng dáng ta, từ mê mang đến tỉnh táo, lại đến hiện ra ý cười.
“A Ức…” Hắn giơ tay, có lẽ có chút không quen, động tác không quá linh hoạt, phí chút công phu mới sờ đến mặt của ta.
Ta đè tay hắn ở bên gò má mình, muốn khóc lại muốn cười: “Là ta, là ta.”
Ta đỡ Linh Trạch ngồi dậy, Đại vu y nhanh chóng kiểm tra thân thể cho hắn, sau khi xác nhận không có việc gì lại yên lặng lui ra.

Chỉ một chốc sau, Cao Giáp dẫn theo mấy ngư nô đi vào phòng, rửa sạch dịch nhầy lại mặc quần áo cho Linh Trạch.
Chờ đến khi đã sửa soạng đổi mới cho Linh Trạch xong, Cao Giáp vung tay, những người còn lại liền nhanh chóng im lặng lui ra.
“Thái tử bọn họ còn chờ bên ngoài, ta đi gọi bọn họ vào.”
Ta đứng dậy muốn đi, cánh tay liền bị người từ phía sau kéo lại.
Linh Trạch theo cánh tay sờ đến bàn tay ta, ngón cái ấn ấn lòng bàn tay ta một cách dịu dàng: “Không phải có gì phải đưa cho ta sao?”
Lúc này y mới nhớ tới, đưa tay vào ngực, lấy ra một hộp gỗ đưa cho hắn.
Linh Trạch mở ra đưa đến trước mắt nhìn kỹ, lại lấy cây trâm ra đặt dưới nến nhìn đi nhìn lại.
Ta thấy hắn xem cẩn thận như vậy, không khỏi cũng sinh ra chút khẩn trương, sợ hắn không hài lòng.
Nhìn hồi lâu, hắn rốt cuộc thu hồi cây trâm: “Ta rất thích, qua mấy ngày nữa vừa vặn có thể sử dụng.”
Qua vài ngày nữa là có thể dùng? Có ý gì?
Ta đang muốn hỏi hắn, hắn giục ta đi gọi đám người Ngao Yến vào.
Ta ra ngoài kêu đám người chờ ở bên ngoài lần lượt đi vào ôn chuyện, đầu tiên là Thái tử, lại là Mặc Diêm, cuối cùng đến phiên Tử Vân Anh.

Những người khác đi vào gần nửa nén nhang liền ra, Tử Vân Anh lại ở lâu nhất.
Ta chán đến chết chắp tay sau lưng đi dạo vòng vòng trong điện, lại nhìn thấy hai bộ quần áo kia, một bộ lớn hơn một chút, một bộ nhỏ hơn một chút, càng nhìn món nhỏ hơn...!càng thấy rất vừa người ta.
Lòng ta thình thịch một tiếng, đã có loại ý tưởng không ổn.
Đến gần giá áo, sờ cằm ngẩng đầu đánh giá một lúc, ta xoay người hỏi Cao Giáp: “Đây là….

đồ cưới?”
Cao Giáp dời mắt, không đối mặt với ta, lảng tránh đúng lý hợp tình.
Cảm giác không ổn càng thêm mãnh liệt, ta thấy bàn bên cạnh giá áo còn bày hai rương gỗ đỏ chạm trổ tuyệt đẹp, lòng ngứa tay ngứa, liếc mắt thấy Cao Giáp cũng không nói gì ta, cẩn thận đẩy ra móc gài, mở rương ra.
Nhìn thấy đồ vật bên trong, cả người ta đều chấn động, hoảng sợ trợn to mắt.
Đó là mũ miện chuỗi ngọc của Đế vương, tượng trưng cho vương quyền của Bắc Hải Vương, tồn tại cao quý nhất.

Toàn thân đỏ sậm, lễ quan* dùng một chút trang sức màu vàng, trước sau có mười hai tua ngọc rũ xuống, những hạt châu kia tròn trịa trơn bóng, tản ra ánh sáng động lòng người, ta rồi lại quá quen thuộc.
(*mũ miện theo lễ nghi.)
Không dám tin sờ lên những chuỗi ngọc kia, lại thêm chắc chắn, này thật sự là Giao nhân lệ ta khóc ra.
Ta có chút mờ mịt lại đi mở cái rương còn lại, bên trong là một mũ miễn chuỗi ngọc tương tự, nhưng miện chín dải ngọc quy chế thấp hơn.
Ở dưới cùng giữa chín dải ngọc là một hạt châu đỏ tươi ướt át rũ xuống, ta cũng là quen mắt vô cùng.
Những ngày này Thái tử muốn nói lại thôi, Cao Giáp thần thần bí bí, không phải đều là vì cùng một chuyện đi?
“Mặc Ức…” Tử Vân Anh đi ra từ trong phòng, nhìn thấy mũ miện chuỗi ngọc trên tay ta, nhíu mày, “Không thể tưởng được nhanh như vậy liền làm xong rồi.”
Như thế nào cảm thấy người nào cũng biết, chỉ có ta mơ mơ màng màng?
“Ta còn lo lắng dáng vẻ kia của Bệ hạ phải thành hôn thế nào, may mắn hắn tỉnh.” Tử Vân Anh đi đến bên cạnh ta, ngón tay gảy nhẹ chuỗi ngọc trên lễ quan, phát ra tiếng va chạm thanh thúy.
“Thành, thành hôn?”
Tử Vân Anh cười tinh quái: “Không chỉ thành hôn, còn phải Phong hậu a.”
Kỳ thật lúc nhìn thấy mũ miện chín dải ngọc kia, lòng ta đã có chút dự cảm, nhưng nghe nàng nói trắng ra như vậy, vẫn là có chút ngốc.
Tử Vân Anh vỗ vỗ ta: “Chúc mừng chúc mừng, khổ tận cam lai.” Dứt lời nàng cũng mặc kệ phản ứng của ta, cười sang sảng rời đi.
Ta sửng sốt hồi lâu, thẳng đến khi Cao Giáp tới đây tiếp nhận mũ miện chuỗi ngọc từ trong tay ta, lại nói Linh Trạch đang tìm ta, ta mới lâng lâng đi vào trong điện.
Thân thể Linh Trạch còn có chút yếu, dựa vào giường, áo choàng nửa mở, trên áo bào sinh ra nếp uốn không quá hợp quy tắc, tóc đen da tuyết, đặc biệt không giống như xưa.
Nếu hắn lạnh mắt lạnh mi, người nhìn hắn tuyệt đối sẽ không sinh ra tâm tư không nên có, chỉ sẽ cảm thấy hắn giống như được khắc từ băng tuyết, không cách nào thân cận.

Nhưng nếu mặt mày hắn chứa tình, nhìn ngươi vô cùng ôn nhu, dù màu con ngươi có giống như băng lạnh, cũng có thể lộ ra mấy phần lửa nóng đến phỏng người.
Hắn vươn tay, mời không tiếng động.

Ta liền giống như trứ ma, đưa tay cho hắn, bị hắn kéo vào lồng ngực.
“Thấy rồi?”
Ta nằm trong ngực hắn, nghe được tiếng tim đập, cảm thấy bình yên hồi lâu không có lại truyền đến xương cốt tứ chi, thoải mái đến đầu óc tê dại.

Linh Trạch nói nhiều thêm hai câu, sợ là ta có thể ngủ rồi.
Nhưng lúc này ta còn có việc muốn hỏi hắn, chỉ có thể mạnh mẽ lấy lại tinh thần: “Ta là Giao đực, theo lý không hợp.”
“Ngươi không muốn sao?” Cằm hắn cọ cọ đỉnh đầu ta, cánh tay vòng bên hông ta siết chặt.
“Hai ta tâm ý tương thông, muốn biết ta nguyện ý hay không còn không phải đơn giản sao?”
“Ta muốn nghe chính miệng ngươi nói.”
Hắn như vậy quả thật giống như là đang làm nũng với ta.
Ta nhắm mắt lại, càng rúc sâu vào trong ngực hắn: “Ta nguyện ý.”
Hắn cười rộ lên, lồng ngực chấn động, tiếng cười tiến vào tai ta, chọc tới màng nhĩ ta tê dại một hồi.
“Chỉ cần ngươi nguyện ý, ai lại dám nói gì?”
“Bệ hạ, lễ phục đã lấy xuống, hiện tại muốn thử không?”
Ta nghe thấy tiếng của Cao Giáp, theo bản năng rời khỏi ngực Linh Trạch, nhanh chóng sửa sang lại quần áo của mình, lại sửa sửa cho Linh Trạch.

Linh Trạch buồn cười nhéo nhéo ngón tay ta, đáp lại Cao Giáp: “Vào đi.”
Đi sau Cao Giáo là sáu ngư nô, ba người một hàng nâng lấy hòm gỗ đựng lễ phục chậm rãi đi tới.
Hỉ phục kia mặc ở trên người ta quả nhiên cực kỳ vừa người, lớn nhỏ không sai chút nào, nhóm ngư nô lại cho ta thử mũ miễn chuỗi ngọc, ta ngại quá mức long trọng, có chút không quen, chỉ đeo một chốc liền gỡ xuống.
“A Ức, tới đây.”
Ta nghe thấy Linh Trạch gọi, xoay người nhìn về phía bên hắn.
Hắn đã mặc xong hỉ phục đỏ tươi, tóc dài cột thành búi, đang muốn đội lễ quan.
Áo đỏ khiến màu da hắn càng thêm trắng, hắn thò ra một đầu ngón tay từ dưới ống tay áo, chỉ hộp gỗ trên giường: “Cài nó cho ta.”
Ta nhanh chóng phản ứng lại, trên mũ miễn chuỗi ngọc vốn có một cây trâm ngọc dùng làm cố định, Linh Trạch hẳn là tính toán bỏ trâm ngọc đi, thay thành cây trâm gỗ ta đã sửa lại cho hắn kia.
Mở hộp gỗ, lấy cây trâm, bởi vì Linh Trạch cao hơn ta không ít, ta chỉ có thể nhón chân cài trâm vào cho hắn.
Dải châu làm từ Giao nhân lệ nhẹ nhàng đong đưa, đôi mắt Linh Trạch ở phía sau rèm châu cố phán sinh tư*, đoạt tâm phách ta.
(*顾盼生姿: lúc quay đầu nâng mắt thì có tư sắc tuyệt đẹp.)
Không biết lúc nào trong điện chỉ còn lại hai người chúng ta, hắn dựa tới, vòng lấy eo ta.
“Đẹp không?”
Câu hỏi này của hắn thật là vô nghĩa, sao hắn có thể khó coi.
“Ừ.” Ta gật gật đầu.
Hắn ôm ta, ôm ta vào trong ngực, nhẹ nhàng lắc lư.
“Yên tâm, ta sẽ không nhốt ngươi trong cung.

Ngươi muốn đi chỗ nào thì đi chỗ ấy, ta đều cùng ngươi.”
Hai trái tim dần hợp thành một tần suất.
“Ta muốn quay về Long Hổ Sơn.”
“Ta cùng ngươi.”
“Lại về Dạ giao tộc.”
“Ta cũng cùng ngươi.”
“Ta muốn xem, tuyết Côn Luân, mưa Giang Nam, u minh Tây Hải, thương liên* Đông Hải…”
(*幽冥 u minh, Sói: tui chả biết là gì:D, 苍莲 thương liên là sen màu xanh.)
“Ta đều cùng ngươi.”
Nghĩ đến năm đó khi vừa mới vào Bắc Hải, lòng ta tràn đầy căm hận cùng không cam lòng, cảm thấy một Giao đực cho dù không thể tung hoành tứ hải, cũng không nên mai một ở chốn thâm cung.
Kết quả mười năm trôi qua, sau khi trải qua một đống chuyện không ra gì, ta không chỉ có nhiều thêm một “phu nhân” mỹ mạo ôn nhu, nguyện vọng lúc trước chỉ dám nghĩ thầm trong lòng cũng đều thực hiện.
Trước đây ta luôn cảm thấy mình thật xui xẻo, hiện tại lại cảm thấy chính mình kỳ thật rất may mắn
Dù sao, người xui xẻo sẽ không có được ôm ấp ôn nhu như vậy.
Gặp được Linh Trạch, có lẽ chính là may mắn lớn nhất trong cuộc đời này của ta.
Xong..