Biển Cả Dưới Trời Sao

Chương 68




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Tiểu Dịch, kí tên cho tôi được không?”

“Mỹ nữ ơi bọn mình selfie một cái đi.”

Tiểu Dịch cầm ván lướt sóng đi về Trùng Lãng Đi3m, đám người xung quanh hâm mộ nhìn cô nàng, muốn chụp ảnh chung. Nhưng Tiểu Dịch không quan tâm lắm, đeo kính râm lên, kiêu ngạo đi qua Triệu Hải Khoát và Vô Niệm, đi thẳng vào quán.

“Cô ấy giỏi thật đấy, em chưa thấy vận động viên lướt sóng nữ nào đỉnh như Tiểu Dịch luôn.” Mặc kệ cô gái đó là người yêu cũ của Triệu Hải Khoát, Vô Niệm vẫn khen ngợi không thôi.

“Ừ, rất lợi hại, không phải là người có thiên phú đâu, nhưng Tiểu Dịch nỗ lực hơn người khác nhiều, bây giờ cũng ít người kiên trì tới ngày này lắm.”

“Vậy sao lúc đó hai người lại chia tay?” Đột nhiên Vô Niệm hỏi kéo Triệu Hải Khoát về hiện thực.

“Chuyện qua rồi nói làm gì.” Với Triệu Hải Khoát, tình yêu này cũng là một loại đau lòng.

Năm đó người khác gọi anh và Tiểu Dịch là đôi kim đồng ngọc nữ trong giới lướt sóng, có khi mai này một người đoạt cúp vô địch của nam, một người đoạt cúp vô địch của nữ. Lúc đó, anh và Tiểu Dịch cùng nhau cố gắng, cùng nhau kiên trì, giúp đỡ đối phương, cho tới khi lão A mất, mọi thứ đều thay đổi.

Lúc anh muốn giải nghệ, Tiểu Dịch là người đầu tiên phản đối, hai người cãi nhau một trận to. Đến lúc mối quan hệ giữa anh và Tiểu Dịch căng thẳng nhất, cô ấy nói: “Triệu Hải Khoát, nếu anh quyết định không thi đấu nữa thì chúng ta chia tay đi.”

Ai mà chẳng có tuổi trẻ bồng bột, ai mà chẳng có lúc giận dỗi, Triệu Hải Khoát im lặng, Tiểu Dịch tức giận bỏ đi, xóa tất cả phương thức liên lạc với anh, cô nàng không ở đây nữa, cũng không trở về.

Tình yêu cũng chẳng giải quyết được gì, năm ấy, Triệu Hải Khoát mất người bạn thân, mất tình yêu, nhưng mọi thứ đều qua rồi, cũng có lúc anh từng tiếc nuối.

May mà bây giờ, anh có Vô Niệm, chuyện năm xưa cũng không cần nhắc lại nữa.

Vô Niệm từng đau lòng, cũng từng tuyệt vọng, cô hiểu cảm giác của anh, cô không hỏi nữa, kiễng chân nói nhỏ vào tai anh: “Mai sau em sẽ đi với anh tới cùng nhé.”

Tim Triệu Hải Khoát run lên, dạo này thỉnh thoảng anh sẽ vì mấy câu tình tứ của cô mà không kiềm chế được, càng ngày càng chìm sâu vào tình yêu này.

“Anh Hải Khoát, hôm nay không tồi đâu nhé, già rồi không sa sút tí nào luôn.” Triệu Hải Khoát và Vô Niệm bước vào quán, Tiểu Vũ đi tới nói chuyện với anh, không biết đang khen anh giỏi giang hay là chê anh già nữa.

“Này nhóc con, đừng nghĩ tôi không biết cậu nghĩ gì nhé, mau đi tập luyện đi, đừng có nói vớ vẩn.” Triệu Hải Khoát hay mắng cậu ta, nếu không phải bảo cậu ta đi tập luyện thì là giục cậu ta đi càng nhanh càng tốt.

Tiểu Vũ làm mặt quỷ, vui vẻ chạy đi.

“Em ở đây nhé, tí nữa anh còn một lớp nữa, anh chuẩn bị tí nữa.” Triệu Hải Khoát tạm biệt Vô Niệm, cầm ván lướt sóng, đi cùng với 3 học viên khác.

“Từ lúc cậu ta yêu cô tới giờ thì không dạy cho học viên nữ nữa, bảo là sợ cô tức giận đấy.” Điền Triết Kiệt đứng cạnh Vô Niệm, còn đưa thời khóa biểu của quán cho cô xem, “Này cô nhìn đi, toàn là nam thôi.”

“Tôi tin anh ấy mà, chắc chắn Triệu Hải Khoát không gian díu với cô gái nào đâu.” Vô Niệm xua tay.

“Thật à?” Thấy cô không tức giận, anh ta nói tiếp: “Ôi tên ngốc đó, cậu ta vỗ vai tôi, bảo là không nhận học viên nữ, ôi trời, yêu vào một cái là cuồng nhiệt hơn cả đám con gái luôn.”

“Anh ta không phải là yêu phát điên mà là vì quá yêu một người nên sợ mình sẽ làm ra chuyện không hay, tụi con gái thích anh ta giờ chắc đau lòng lắm, Triệu Hải Khoát sợ cô buồn.” Tiểu Dịch mặc áo phông rộng thùng thình đi tới.

Nhìn thấy Tiểu Dịch, Điền Triết Kiệt thức thời tránh sáng chỗ khác. Hai người ngồi ở ghế ngoài bờ rào nói chuyện với nhau.

“Tôi biết cô dao động.” Tiểu Dịch mở lời, “Thế nào, cô cân nhắc chứ?”

“Tôi thừa nhận, lúc đó gặp cô, tôi không biết lướt sóng quan trọng với Triệu Hải Khoát thế nào. Bây giờ tôi có đáp án rồi, Triệu Hải Khoát cũng có một mặt mà tôi không biết.”

Đêm qua Vô Niệm trằn trọc mãi không ngủ được, cô nghĩ trước đây mình không quan tâm anh.

“Cô biết lướt sóng không?” Bỗng nhiên Tiểu Dịch hỏi.

Vô Niệm lắc đầu.

“Cô không thử thì sao hiểu được.” Tiểu Dịch vừa nói vừa đứng dậy, kéo tay Vô Niệm, “Đi, để tôi cho cô biết k1ch thích là như thế nào.”

“Đi lướt sóng á? Nhưng tôi chưa thay quần áo.”  Vô Niệm nói.

“Bước đầu tiên lúc học lướt sóng không phải là tập mấy động tác cơ bản mà là cảm thụ cảm giác sóng biển là thế nào.”

“Thì sao?”

“Cô đã từng đi motor biển chưa?”

Vô Niệm lại lắc đầu.

“Cô biết trước mặt cô là gì không? Là biển đó, khung cảnh hùng vĩ bao la đẹp đẽ thế mà, tôi cũng không biết nên miêu tả như thế nào nữa, kiểu như ngày nào cô cũng ra bờ cát nhưng mà chưa lần nào khám phá biển có những gì ấy.” Tiểu Dịch chỉ ra biển nói: “Đây là ước mơ của người khác đó.”

Đột nhiên Vô Niệm nhận ra, hơn 1 năm qua cô chỉ nhìn ngắm mặt nước, chưa bao giờ lại gần biển xem thế nào. Cô với Tiểu Dịch đi tới cửa hàng gần đó, thuê một chiếc motor (*)

(*) Motor lái trên biển

httpstamsinhhuuhanhhfileswordpresscom202211trai-nghiem-motor-nuocjpgw800

“Cô muốn tự lái à?” Vô Niệm mới mặc xong phao cứu sinh thì Tiểu Dịch đã ngồi chỗ ghế lái.

“Yên tâm đi, tôi đỉnh lắm đấy.” Nhìn dáng vẻ tự tin của Tiểu Dịch, Vô Niệm ngồi sau cô nàng.

Chiếc motor màu trắng phi ra ngoài, Vô Niệm ôm eo Tiểu Dịch, cả hai kích động không thôi. Bọt sóng màu trắng càng lúc càng vỗ mạnh, Vô Niệm vui vẻ, phấn khích hét to lên.

Tiếng hét càng ngày càng hưng phấn, Tiểu Dịch là kiểu người năng động, thích k1ch thích, cô nàng ấn chân ga, tăng tốc độ, lượn vài vòng trên biển, chiếc motor lướt trên mặt sóng, nhảy vọt lên không trung rồi lại đáp xuống mặt nước, Vô Niệm chưa bao giờ thấy k1ch thích thế này.

Cô quên cả chuyện mình sợ nước, đứng phắt dậy, đặt tay lên vai Tiểu Dịch, cô nghiêng người nhìn xung quanh, cô không nghĩ đi motor sẽ thích thú thế này.

Tiểu Dịch cũng quên đi mọi thứ, không để ý Vô Niệm đứng dậy, cô nàng lao đi ra xa, nhưng sóng quá cao, thuyền lắc lư vài cái, Vô Niệm không đứng vững, ngã xuống biển, hết con sóng này tới con sóng khác vỗ tới, không nhìn thấy cô đâu.

“Vô Niệm, Vô Niệm, cô ở đâu thế? Mau lên đây đi!”

Tiểu Dịch không biết Vô Niệm không biết bơi, cô nàng lượn vài vòng chơi tiếp. Mấy lần gọi nhưng không thấy cô đâu, Tiểu Dịch cả kinh, sốt ruột tìm cô.

Sau khi rơi xuống nước, Vô Niệm muốn gọi Tiểu Dịch nhưng cô vừa ngó mặt lên thì bị sóng đánh vào, cô bị sặc nước, không kêu được.

Cô sợ biển sâu, sợ cái chết, cô không muốn Triệu Hải Khoát đau lòng thêm lần nào nữa, ở đây có rất nhiều thứ làm cô lưu luyến không thôi, cô không thể từ bỏ được, nhưng mà lúc này cô cố gắng mãi nhưng vẫn không làm gì được.

Thấy không ổn, Tiểu Dịch vội vàng phóng motor về bờ nhờ người khác giúp.

Vì lúc nãy hai người đi xa, dòng nước lại chảy xiết, lúc Tiểu Dịch thấy Vô Niệm giãy giụa trên mặt trước, cô bị sóng cuốn ra tít đằng xa.

Tiểu Dịch vội vàng bơi tới chỗ chỗ Vô Niệm, muốn kéo cô lên, nhưng sáng nay lướt sóng nên cô nàng chẳng có tí sức nào.

Trên bờ, cả đám lấy 5 chiếc motor đi cứu Vô Niệm, Triệu Hải Khoát và Điền Triết Kiệt lái chung một chiếc.

Mặt mày Triệu Hải Khoát tái mét, anh cau mày, kinh hoàng nhìn đằng xa. Anh sợ hãi, thầm nhủ không thể xảy ra chuyện gì được nữa. 

Tiểu Dịch gắng sức tới gần Vô Niệm, cô không giãy giụa nữa, tự từ chìm xuống đáy biển, Tiểu Dịch kéo mạnh tay cô lên, để cô thò đầu lên mặt nước.

Mấy chiếc motor xung quanh hai người, thấy thế, Tiểu Dịch thở phào một hơi.

Triệu Hải Khoát vừa phi tới, anh nhảy xuống biển.

“Đưa cô ấy cho tôi.” Giọng anh lạnh như băng, Điền Triết Kiệt ở trên motor đỡ Vô Niệm, chiếc motor phi nhanh vào bờ.

Tiểu Dịch không còn chút sức nào, huấn luyện viên khác kéo cô lên chiếc motor khác rồi phi về.

Không biết vì hoảng sợ hay là vì thái độ lạnh lùng của Triệu Hải Khoát, cô nàng ngẩn ngơ ngồi đằng sau, đôi mắt đờ đẫn, mê mang hoảng hốt.

Xe cứu thương tới từ lâu, motor vừa phi vào bờ, Triệu Hải Khoát đỡ Vô Niệm vào trong xe, cấp cứu cho cô.

Một lát sau, mọi người vây quanh Vô Niệm.

Sau mấy lần hô hấp nhân tạo, nhịp thở của Vô Niệm dần dần hồi phục bình thường.

Lúc tới bệnh viện, kiểm tra mấy bước đơn giản, Vô Niệm bình an không bị sao hết.

Trong phòng bệnh, Vu Tình, Điền Triết Kiệt và Tiểu Dịch đứng hai bên giường.

“Xin lỗi cô.” Tiểu Dịch áy náy nói. Triệu Hải Khoát vẫn lạnh lùng, không nhìn cô nàng.

“Không sao đâu, tôi không nói tôi không biết bơi mà, là tôi không đúng, cô đừng trách bản thân nhé. Nhưng mà nếu không có chuyện này thì tôi cũng vui lắm.”

Tuy mặt Vô Niệm tái nhợt, cả người yếu ớt nhưng cô vẫn cười với Tiểu Dịch, không muốn cô nàng buồn.

Tiểu Dịch không còn bất an và căng thẳng như vừa nãy nữa, mỉm cười nhìn cô.

Nhưng Triệu Hải Khoát vẫn nghiêm túc, anh không nói gì, chờ cả đám về hết anh mới mang Vô Niệm về nhà.

Anh đặt cô lên giường, đắp chăn cho cô, rót một cốc nước ấm, ngồi ở mép giường, bắt đầu răn dạy:

“Em biết mình không biết bơi, không dẫn theo huấn luyện viên mà dám lái motor ra biển hả? Em biết chuyện này nguy hiểm lắm không, em biết lúc anh nghe thấy em bị rơi xuống nước anh sợ lắm không?”

Vô Niệm đang định trả lời thì anh nói tiếp: “Nếu em xảy ra chuyện gì thì anh không sống nổi đâu, anh không thể mất em thêm lần nào nữa đâu.”

Vô Niệm bật khóc, nước mắt lã chã, nói: “Trước kia nếu có ai hỏi em sao lại sống trên đời này, em sẽ nói mình từng tự sát mấy lần nhưng không thành, đành phải sống như một cái xác không hồn. Nhưng mà bây giờ em sẽ nói, bởi vì có người yêu em, em cũng không muốn rời đi nữa, em muốn cùng người đó đi qua 4 mùa xuân hạ thu đông, từ từ già đi. Em muốn kết hôn với người ấy, muốn có một gia đình hạnh phúc, muốn làm rất nhiều chuyện với người ấy. Hạnh phúc vừa mới bắt đầu, sao em nỡ buông bỏ tất cả chứ. Thế nên, Triệu Hải Khoát, em yêu anh lắm đấy.”

“Em nói lại lần nữa đi, nói rõ vào, anh phải ghi âm lại.”

Triệu Hải Khoát lau nước mắt cho cô, cuống quýt cầm điện thoại muốn ghi lại khoảnh khắc này. Vô Niệm cũng làm theo lời anh, nhắc lại những gì mình vừa nói.

Triệu Hải Khoát ngẩn người, cười ngây ngô nhìn điện thoại, không còn buồn như vừa nãy nữa.

“Triệu Hải Khoát, thật ra em phải cảm ơn Tiểu Dịch mới đúng.” Nhắc tới tên này, mặt anh đen xì.

“Nếu không có cô ấy thì em không biết có chuyện vừa k1ch thích lại thú vị như này đâu.”

Nhắc tới chuyện lái motor, Vô Niệm gạt sợ hãi sang một bên, nói: “Lúc đầu em hơi sợ thật nhưng mà về sau thì phấn kích lắm, nhất là lúc motor bay lên ấy, phê cực kì luôn, sướng cực.”

Triệu Hải Khoát ảm đạm, rõ ràng lúc trước còn bắt anh không được để ý Tiểu Dịch, thế mà cô lại chơi với cô nàng.

“Anh cứ nghĩ em không thích cơ.” Vô Niệm tới đây được một thời gian, Triệu Hải Khoát và những người khác đều tưởng cô không thích mấy trò k1ch thích thế này.

“Đấy là trước đây thôi, lúc đó em chẳng hứng thú với cái gì hết. Nhưng bây giờ khác rồi, có nhiều thứ hay ho lắm, em muốn thử một lần xem sao.”

Sau khi cô bị tai nạn, cô phát hiện mình muốn điên cuồng làm những chuyện mới mẻ, muốn một cuộc sống đầy ắp tình yêu thương, chẳng muốn hối tiếc điều gì hết.

“Được được, em nói gì cũng đúng cả.” Triệu Hải Khoát rất thích suy nghĩ này của cô.

“Thế bây giờ em có thể học bơi và lướt sóng không?” Vô Niệm càng nói càng hăng.

“Được, em thích làm gì thì làm cái đó, không được lười như trước nữa.” Nói đến vấn đề này, Triệu Hải Khoát cực kì nghiêm túc.

“Nhất định em sẽ cố gắng mà, không được phụ công sự sức của anh, hồi trước là em không bằng lòng, bây giờ em là người chủ động, đương nhiên là phải tích cực hơn rồi.” Cô đáp.

Hai người đang nói chuyện thì có tiếng gõ cửa cắt ngang.

Điền Triết Kiệt, Vu Tình và Tiểu Dịch đứng bên ngoài, mang một đống đồ ăn tới. Vốn dĩ Tiểu Dịch ngại không muốn đến nhưng được Vu Tình cổ vũ, cô nàng mới tới đây.

Triệu Hải Khoát ra mở cửa, nhận đồ ăn, cả đám vào phòng Vô Niệm.

“Uầy, đúng là tri kỉ, đúng lúc tôi đang đói này.” Vô Niệm thấy đồ ăn, vui vẻ hỏi: “Mọi người ăn rồi à?”

Điền Triết Kiệt và Vu Tình gật đầu, chỉ có Tiểu Dịch không tự nhiên lắm.

“Triệu Hải Khoát, anh với Điền Triết Kiệt ra xem cửa sổ phòng khách bị làm sao đi, lúc sáng em không mở được.”

“Để tôi xem cho, còn cậu ta đi nấu cơm.” Điền Triết Kiệt nói.

“Hai anh đi đi.” Vô Niệm kiên quyết.

Thấy cả hai đi rồi, Vô Niệm bảo Vu Tình khóa cửa lại, Vu Tình và Tiểu Dịch ngồi xuống giường, nói: “Tôi sẽ giúp cô hỏi Triệu Hải Khoát xem anh ấy có đồng ý thi đấu lại lần nữa không, nhưng tôi sẽ không khuyên anh ấy nhất định phải đi đâu, cô hiểu ý tôi không?”

Tiểu Dịch gật đầu.

Vô Niệm mở mã QR Wechat của mình cho cô nàng, nói: “Có thể kết bạn không?”

Cô rất hâm mộ Tiểu Dịch, cô nàng tự tin lại cá tính, dám yêu dám hận.

“Đương nhiên là được.” Tiểu Dịch nhớ lại chuyện hôm nay, tới giờ vẫn thấy sợ, “Tôi không ngờ cô ở đây lâu như thế mà lại không biết bơi.”

“Hì hì, tôi sắp học rồi, cũng bảo huấn luyện viên Triệu dạy mình rồi.” Vô Niệm xấu hổ, cúi đầu đáp.

“Sếp, em nói rất nhiều lần rồi đó, lướt sóng thì được, chứ để anh em dạy bơi thì dẹp đi.” Vu Tình đúc kết kinh nghiệm trong quá khứ, cô nàng bị Triệu Hải Khoát tra tấn gần chết.

“Vớ vẩn, bạn trai chị giỏi lắm đấy nhé, tại em ngốc thôi, đừng đổ tội lên đầu anh ấy.” Vô Niệm vội nói.

“Không phải, chị không thể để yêu đương xen vào chuyện này được, chị muốn học nhưng Triệu Hải Khoát sẽ không dạy đâu, ai cũng biết mà, chị hỏi chị Tiểu Dịch xem.”

Cả hai cùng nhìn Tiểu Dịch, nhưng cô nàng lại không trả lời.

Cô nàng đi thẳng ra ngoài, nói với Điền Triết Kiệt và Triệu Hải Khoát: “Tôi có việc, về trước đây.” Dứt lời, cô nàng vội vã đi về, tránh đống cẩu lương này.