Biển Cả Dưới Trời Sao

Chương 48




Sáng hôm sau, Triệu Hải Khoát rửa mặt xong, anh bước ra ngoài phòng, bác sĩ chủ trị của Vô Niệm tới.

Bác sĩ kiểm tra qua tình hình sức khỏe của Vô Niệm.

“Ngoài cánh tay ra thì khôi phục kha khá rồi, tầm 2 ngày tới nếu không có gì ngoài ý muốn thì bệnh nhân sẽ tỉnh lại thôi.” Bác sĩ đứng ở đầu giường, đôi tay nắm chặt, nghiêm túc nói với Triệu Hải Khoát.

“Vâng, cảm ơn ông.”

“Nhìn cậu tiều tụy quá, phải nghỉ ngơi nhiều mới chăm sóc bệnh nhân được. Cô gái này mạng lớn, không có chuyện gì đâu, cậu cứ yên tâm đi.”

Hốc mắt anh sâu thẳm, có cả quầng thâm mắt, trông gầy gò ốm yếu, người ta không biết còn tưởng anh mới là người bệnh, bác sĩ không nhìn nổi, bảo: “Tôi đi kiểm tra phòng khác đây, nếu có chuyện gì thì cứ gọi tôi, với cả cậu mau cạo râu đi.”

Bác sĩ lắc đầu, ra khỏi phòng bệnh.

Bác sĩ đi rồi, Triệu Hải Khoát lười không cạo râu, ngồi bên cạnh Vô Niệm, ngơ ngác nhìn cô, đôi mắt dán chặt vào người Vô Niệm không rời đi.

Sau khi lão A qua đời, đây là lần thứ 2 anh chịu đả kích thế này, trái tim tan nát, đau lòng không chịu nổi.

Hai ngày sau, Vô Niệm vẫn không tỉnh lại, hôm nào Vu Tình cũng lau người cho Vô Niệm, nói chuyện với cô để Triệu Hải Khoát nghỉ ngơi, nhưng anh rất cố chấp, không muốn rời xa cô.

“Này anh gì đó ơi, anh ra ngoài được không? Em phải lau người cho sếp.” Vu Tình bê chậu nước nhìn Triệu Hải Khoát chằm chằm, ánh mắt có chút bất lực xen với tức giận.

“Được, anh ra ngoài đây.” Trước khi đi, Triệu Hải Khoát còn xem nước nóng hay lạnh.

“Nước không quá nóng cũng chẳng lạnh, nhiệt độ vừa phải, anh mau ra ngoài đi, cứ lề mề đứng đó thì nó mau nguội đi đấy.” Vu Tình hậm hực bảo.

Vu Tình lau đùi cho Vô Niệm, lẩm bẩm: “Triệu Hải Khoát đúng là tên xấu xa, còn chê em không biết lấy nước, bao giờ chị tỉnh lại em sẽ tố cáo tội của anh ấy, chị mau thu phục con yêu nghiệt này đi. Đúng là đồ đểu, nếu không vì chị thì em đã đấm anh ấy vài cái rồi.”

Vu Tình mắng Triệu Hải Khoát, không biết Vô Niệm tỉnh lại từ khi nào. Cô thấy có người chạm vào người mình, vô thức rụt chân lại.

“Sếp, chị đừng nhúc nhích, em đang lau mà.” Đột nhiên cô nàng dừng tay lại, to mắt nhìn Vô Niệm, lao ra khỏi phòng, hắng giọng bảo: “Triệu Hải Khoát, chị ấy tỉnh rồi, anh mau vào xem đi, huhu sếp em tỉnh rồi đó.” Cô nàng kích động, vừa khóc vừa cười.

“Để anh gọi bác sĩ, em vào trong phòng đi.”

“Anh không vào à?” Vu Tình khó hiểu nhìn anh.

“Không, có lẽ cô ấy không muốn nhìn thấy anh.”

Nhớ tới lúc cô đuổi anh đi, dù anh muốn bước vào nhưng cố kiềm chế lại, anh sợ mình kích động khiến cô tránh mình, “Em mau vào đi, xem cô ấy có muốn gì không, anh đi gọi bác sĩ.”

Vu Tình rón rén bước vào phòng, cô nàng ngồi ở mép giường, dè dặt bảo: “Sếp, chị đang ở bệnh viện, ờm… chị bị hôn mê, với cả…”

Vu Tình còn đang định nói tiếp thì bác sĩ đi tới, Triệu Hải Khoát không vào cùng.

Bác sĩ kiểm tra tỉ mỉ, xác nhận tình trạng sức khỏe của Vô Niệm, bảo cô phải lạc quan, nhưng Vô Niệm rất yếu, không có sức nói chuyện, muốn nghe thấy thì phải đứng sát vào miệng cô.

Bác sĩ dặn dò vài câu thì đi ra, Triệu Hải Khoát đứng chờ ngoài cửa.

“Khôi phục không tồi, cậu đừng lo, nhưng mà giờ cơ thể cô ấy hơi yếu, phải tĩnh dưỡng. Bây giờ có thể ăn ít cơm hay cháo. Này, sao cậu không vào? Tôi làm việc ở đây lâu lắm rồi mà chưa thấy ông chồng nào chu đáo như cậu.” Trong bệnh viện có vài y tá và bác sĩ còn khen Triệu Hải Khoát.

“Chúng tôi chỉ là bạn bè thôi, không phải là vợ chồng.”

“Chuyện sớm muộn thôi.”

Nhưng mà hiện tại vẫn chỉ là tình đơn phương.

Trong phòng bệnh, Vu Tình lải nhải chuyện từ lúc cô hôn mê tới giờ, nói Triệu Hải Khoát phá cửa thế nào, Điền Triết Kiệt phải mất bao nhiêu công sức mới tìm được người sửa cửa, còn kể quá trình đi tìm cô, kể Triệu Hải Khoát chăm sóc cô thế nào, cũng nói mình đã biết vết sẹo trên người cô rồi, bảo mình rất đau lòng.

Vô Niệm trải qua sinh tử, cô nằm trên giường bệnh lắng nghe Vu Tình nói, cô chạm vào chiếc ga thô ráp, ngửi thấy mùi thuốc khử trùng quen thuộc.

Đây là thế gian mà cô không muốn mất đi.

Vu Tình nói rất nhiều, Vô Niệm đều ghi nhớ vào trong lòng, bởi vì trên đời này có người yêu thương cô, thế nên cuộc sống này mới đáng yêu.

“Triệu Hải Khoát đâu?”

Giọng Vô Niệm quá nhỏ, cũng có thể do Vu Tình quá nhập tâm, không thấy môi cô mấp máy.

“Vu Tình, Triệu Hải Khoát đâu?”

Cô nói nhưng vẫn không cản được Vu Tình.

Cô chọc tay vào đùi cô nàng, Vu Tình mới dừng lại, “Sếp, chị muốn lấy gì à? Để em lấy cho.”

“Triệu Hải Khoát đâu?”

Giọng cô quá nhỏ, còn bé hơn cả tiếng muỗi bay qua.

“Ầy, chị nói gì cơ?” Vu Tình dí tai sát vào người Vô Niệm mới nghe thấy.

“Được được, để em đi gọi Triệu Hải Khoát, chị đừng sốt ruột.” Vu Tình chạy vèo ra ngoài.

“Sếp em tìm anh đấy.” Mấy chữ ngắn ngủi lại làm Triệu Hải Khoát lo lắng.

Lần này, Vu Tình thức thời đứng ở ngoài, để cho hai người có không gian riêng.

Triệu Hải Khoát đứng ở mép giường, nói: “Vu Tình nói em tìm anh à?”

Vô Niệm nhìn sắc mặt tiều tụy của Triệu Hải Khoát, nước mắt chảy xuống, người đàn ông này hết lòng chăm sóc cô, mặt gầy hẳn đi, râu dài ra không chịu cạo, những điều này có thể chứng minh tất cả.

“Đừng rời bỏ em!” Vô Niệm nỉ non.

“Em nói gì?” Triệu Hải Khoát đứng im không nhúc nhích.

Vô Niệm kéo tay anh, bảo anh lại gần mình, Triệu Hải Khoát lại gần miệng cô mới nghe thấy lời cô nói.

Từ lúc bước vào, anh đã nghĩ Vô Niệm sẽ đuổi anh đi, không ngờ sẽ nghe thấy câu này.

Anh nắm chặt tay cô, nhẹ nhàng nói: “Bạn nhỏ Vô Niệm, anh sẽ không bỏ em đi đâu.” Anh hôn lên trán cô.

Một lát sau, Triệu Hải Khoát ngồi trên ghế, cả người nhẹ nhõm hẳn, cười không ngớt mồm, Điền Triết Kiệt và Vu Tình nói, dáng vẻ của anh rất giống đứa trẻ con được cho kẹo.

“Hai người mau về đi, đừng lải nhải nữa, Vô Niệm phải nghỉ ngơi.” Điền Triết Kiệt và Vu Tình mới vào được một lúc thì bị Triệu Hải Khoát đuổi về.

“Ài, cái người này, ngồi còn chưa ấm chỗ đã bị đuổi rồi, tôi tới thăm Vô Niệm mà, cô ấy còn chưa nói gì đâu.” Điền Triết Kiệt nói.

“Người ta bây giờ mặt mày tươi cười sáng láng, không phải kiểu uể oải như mấy hôm trước đâu.” Vu Tình rướn người định nói gì đó với Vô Niệm, vừa mới chạm vào ga giường thì bị Triệu Hải Khoát túm lại.

“Em từ từ thôi, đừng đè vào người cô ấy.”

“Đại ca ơi, tay em còn chưa động vào chăn nữa mà, anh đừng làm quá lên thế, em ăn thịt chị ấy được à?”

Triệu Hải Khoát kéo áo cô nàng, “Triệu Hải Khoát, anh bỏ tay ra, em đảm bảo không động vào người sếp em, em chỉ nói mấy câu thôi, anh mà không buông ra thì em cắn anh đó.”

Anh bỏ tay ra, nhìn Vu Tình chằm chằm.

Vu Tình nói gì đó nhưng nói quá nhỏ, Triệu Hải Khoát không nghe thấy, chỉ thấy Vu Tình đứng dậy, Vô Niệm mỉm cười, gật đầu lia lịa.

Sau này, Vô Niệm kể lại cho anh.

Lúc đó Vu Tình nói, “Sếp, nếu chị không bắt lấy người này thì cả đời sẽ hối hận đó. Chị phải giữ anh em ở bên cạnh mình, ngày nào cũng bắt nạt anh ấy.”

“Được, em nói xong rồi, không quấy rầy hai người nữa, lão Điền, bọn mình về thôi. Hôm nay phải ăn mừng sếp em tỉnh lại, hai đứa mình phải đi uống vài ly mới được.” Vu Tình kiêu ngạo nắm tay Điền Triết Kiệt.

Phòng bệnh ầm ĩ lại trở nên yên lặng, Triệu Hải Khoát chống tay lên tủ đầu giường, chống cằm nhìn Vô Niệm.

Cô giả vờ ngủ, cô có rất nhiều nghi vấn phải suy nghĩ lại.

Nếu Vu Tình đã biết vết sẹo trên người cô thì Triệu Hải Khoát cũng sẽ biết, cô nên giải thích với hai người họ thế nào đây, nói thật hay chỉ nói vài câu cho qua, cô còn phải dũng cảm bày tỏ tình cảm với Triệu Hải Khoát hay là im lặng, cô phải nghĩ mấy câu này thật kĩ. 

Không biết Triệu Hải Khoát ngủ quên từ khi nào, mấy hôm nay rất mệt, Vô Niệm tỉnh lại, cô nói anh đừng bỏ cô thì anh mới thở phào một hơi.

Nghe thấy tiếng ngáy bên cạnh, Vô Niệm mở mắt ra, dịu dàng nhìn anh.