Biển Cả Dưới Trời Sao

Chương 39




Sáng sớm, ánh nắng xuyên qua khung cửa, chiếu lên người Triệu Hải Khoát.

Vô Niệm tỉnh dậy, nghiêng đầu nhìn anh.

Bả vai anh rất rộng, tóc vuốt ra sau, trông khá ương bướng. Vô Niệm vô thức sờ tóc anh, tóc cứng quá! Cô lại gần ngửi xem, ôi trời, hôi ghê.

“Sao cô chạm vào người tôi?” Triệu Hải Khoát thấy có người động vào tóc mình, anh mỉm cười nhìn cô.

“Anh nên gội đầu đi, anh gửi đi, hôi cực kì luôn.” Vô Niệm ghét bỏ nhìn anh, cô giơ tới mũi anh, để anh gửi mùi tóc mình.

“Vẫn thơm mà, đâu có hôi.” Triệu Hải Khoát lại gần cô, gửi mùi tóc cô, ngạc nhiên bảo: “Đm, sao đầu cô lại có mùi đậu phụ thối nhỉ?”

Mắt Vô Niệm trợn tròn, “Sao lại thế, sáng hôm qua tôi mới gội đầu mà.” Cô cầm mấy sợi lên gửi, “Không có chuyện đó đâu, anh nói đùa à?”

“Thật đấy, mùi từ đầu cô cơ mà, cô đang gửi ngọn tóc thì sao thấy được.”

“Triệu Hải Khoát, anh lừa tôi, anh nói linh tinh.” Vô Niệm bật dậy, cầm gối đánh anh.

Triệu Hải Khoát tránh trái tránh phải, không may dẫm vào giày cô, anh bị trẹo trận, ngã xuống giường.

“Oài, tôi chẳng có sức gì cả, cô cứ đánh đi.” Triệu Hải Khoát giang tay ra, nhắm mắt lại, mặc kệ cô đánh mình.

Cô cười xấu xa, ngồi trên giường, bảo: “Đánh anh nhiều không thú vị gì cả, để tôi nhổ lông chân cho.”

Nói xong, Vô Niệm không do dự vén quần anh lên. Vô Niệm nhổ một phát mấy cọng lông, Triệu Hải Khoát đau đớn không thôi, không ngừng xin tha.

Vô Niệm giơ tay ra, cười bảo: “Được rồi, anh đứng lên đi, tôi không đùa nữa.”

Triệu Hải Khoát vừa ngồi dậy, anh không đề phòng cô nữa, Vô Niệm lại gần anh, định nhổ thêm mấy cái. Vì vừa nãy anh đau gần chết, Triệu Hải Khoát đè vai cô lại, ép cô nằm lên giường. Triệu Hải Khoát quá khỏe, Vô Niệm không động đậy được.

“Triệu Hải Khoát, anh tránh ra, anh đè lên đùi tôi rồi.” Vô Niệm đánh thế nào nhưng Triệu Hải Khoát vãn không nhúc nhích, anh nhìn cô chằm chằm.

“Cô dám làm loạn nữa không?”

“Tôi không làm loạn nữa, tôi xin lỗi anh được chưa?”

“Bạn nhỏ Vô Niệm, tôi tha cho cô lần này, không có lần sau nữa đâu.”

“Được, tôi biết rồi, anh tránh ra được không, anh đang bóp vai tôi đấy, đau lắm.”

Triệu Hải Khoát đứng dậy, anh ngồi ở mép giường, nghiêng đầu nói: “Xin lỗi cô nhé, không phải tôi cố tình làm cô đau đâu.”

Mặt Vô Niệm đỏ bừng, cô không biết nói gì, vội vàng nói: “Không sao đâu.” rồi về. Trên đường về, cô sờ chân mình mấy lần.

Vô Niệm về rồi, tim Triệu Hải Khoát đập loạn xạ, không khí trong phòng khô nóng, anh phải tắm nước lạnh cho bớt nóng.

Tắm xong, Triệu Hải Khoát gửi tin nhắn cho cô, “Tôi mang đồ ăn sáng cho cô nhé, 10 giờ gặp nhau ở bờ cát nhé.”

Vô Niệm về nhà, cô chạy tới nhà tắm, gội đầu, tắm rửa, ngẫm lại sao tóc mình hôi được chứ, nhất định là Triệu Hải Khoát nói linh tinh.

Tắm xong, Vô Niệm thấy tin nhắn của anh, cô xem đồng hồ, bây giờ là 9 rưỡi, còn hơn một tiếng nữa thì học bơi cái gì chứ?

“Alo? Triệu Hải Khoát, anh có biết bây giờ là 9 rưỡi không thế, 10 giờ học bơi đến 11 giờ, có mỗi một tiếng thôi cũng chẳng học được gì, hay mà mai rồi học nhé?”

“Không được, phải kiên trì, một ngày không học, có học 10 ngày trước cũng vứt, không phải cô thích đọc sách sao, trong sách không nói câu này hả?”

“Nhưng mà bơi không phải là công việc của tôi, tôi chỉ hứng thú thôi, nếu gượng ép thì sẽ phản tác dụng đấy.”

“Không được, cô phải kiên trì 7 ngày, tôi là huấn luyện viên của cô, tôi không đồng ý.”

“Nhưng mà tôi bận thật.”

Mấy ngày liền Vô Niệm không viết bản thảo, phía biên tập giục cô, Vô Niệm không có thời gian, cô cũng không biết bình thường cô làm gì mà không viết, chỉ cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh.

Hôm nay cô định ở nhà viết văn, Triệu Hải Khoát lại phá vỡ kế hoạch của cô.

“Cô bận cái gì?”

Triệu Hải Khoát nghiêm túc lạ thường, đúng là huấn luyện viên đúng mực, cô hiểu ra lời Điền Triết Kiệt từng nói.

“Thôi được rồi, 10 giờ gặp anh sau.”

“Cô vẫn chưa ăn đúng không, tôi mua bánh mì chờ cô tới.” Triệu Hải Khoát nói.

“Được.” Thỉnh thoảng trong lúc cô không để ý, sẽ cảm động trước những hành động nho nhỏ này của Triệu Hải Khoát, nhưng đây không phải là tình yêu, cô luôn tự nhủ điều đó, cả đời này không thể dính dáng tới yêu đương được.

10 giờ sáng, Vô Niệm đứng trên bờ cát, cực kì không tình nguyện.

“Cô ăn trước đi.”

Triệu Hải Khoát mở túi ra, có 7-8 loại bánh, có bánh ngọt bánh mặn.

“Nhiều thế này sao ăn hết nổi.”

“Cô chọn mấy cái cô thích ăn trước đi, đống còn lại thì tôi mang cho đám học viên đói mốc meo kia ăn.” Mấy huấn luyện viên của Trùng Lãng Đi3m dẫn học viên đi huấn luyện, hay lén lút nhìn anh.

Vô Niệm ăn bánh mì lạp xưởng, cô ngồi trên bờ cát, Triệu Hải Khoát đưa chai sữa chua cho cô.

“Triệu Hải Khoát, anh có ngốc không thế, bây giờ tôi ăn bánh mì, uống sữa chua, tí nữa còn làm mấy động tác khởi động nữa, lúc bơi cũng phải 10 rưỡi, tập đến 11 giờ cũng chẳng được bao nhiêu, sao anh cố chấp thế.”

“Tôi tính hết rồi, không cần cô tập nhiều tập lâu, ngày nào cũng tập là được, mỗi ngày kiên trì như thế, hôm nay tập ít nhưng vẫn có thu hoạch, cứ tích 1 tiếng 1 tiếng như thế thì sẽ càng tốt hơn. Cô nghĩ đi, hôm nay cô không tập 1 tiếng, ngày mai cô bỏ tập 2 tiếng, sau đó có khi cô không tới đây nữa, cuối cùng cô cũng chẳng hiểu tại sao mình không bơi được luôn.”

Vô Niệm cả kinh, đây không phải là Triệu Hải Khoát trong ấn tượng của cô.

Vô Niệm bị thuyết phục, cô ăn bánh mì xong, ngoan ngoãn khởi động chân tay.

Cô theo Triệu Hải Khoát xuống biển, tập động tác đá nước, Vô Niệm theo kế hoạch của anh, đá trên đá dưới, từ trái sang phải.

“Mấy giờ rồi? 11 rưỡi chưa?” Mới tập một lúc, Vô Niệm hắng giọng hỏi.

“Cứ tập tiếp đi, còn sớm lắm.”

“Không tập nữa, tôi mệt quá.”

“Cô tự xem đi.” Triệu Hải Khoát giơ đồng hồ ra, Vô Niệm nhìn qua, “Sao bây giờ mới 11 giờ, không đúng.”

Triệu Hải Khoát nhún vai, vô tội lắc đầu.

Thế là cứ cách 5 – 6 phút, Vô Niệm giơ tay Triệu Hải Khoát lên nhìn đồng hồ, tới 11 rưỡi, cô không quay đầu lại, đi tới bờ biển, thở hổn hển về quán, thấy Vương Vũ Điềm đang gọt trái cây, cô nói: “Nhanh, lấy cho tôi cốc nước, tôi muốn uống Sprite, có đá.” Cô dựa vào ghế, gió lạnh thổi qua, cả người thoải mái hẳn.

Vô Niệm nghỉ một lúc, cô cầm điện thoại, thấy màn hình hiện 12 giờ 10 phút.

Cô có ngồi trong quán 40 phút đâu, cô sợ mình nhìn nhầm, lại nhìn lại lần nữa, đúng là 12 giờ 10 thật, chắc chắn vừa nãy Triệu Hải Khoát chỉnh đồng hồ.

Vô Niệm cap ảnh gửi cho Triệu Hải Khoát, cô còn nhắn: “Đồ lừa đảo!!!!!!!!!!” Cô bonus thêm mấy dấu chấm than, còn có cả nhãn dán tức giận.

Triệu Hải Khoát gửi lại nhãn dán cười ha hả, nhưng mà Vô Niệm lại rất nghiêm túc, cô rất ghét bị người khác lừa, kể cả những chuyện bé cỏn con thế này, nó làm cô cảm thấy bất an.

Nhưng Triệu Hải Khoát không hiểu.

Vô Niệm thấy anh đứng trên bờ cát, cười đùa với người khác, cô lại càng tức hơn, Vương Vũ Điềm bê cốc nước lạnh ra, cô còn chưa kịp uống, hậm hực đi tới trước mặt anh, “Sao anh lại lừa tôi?”

Triệu Hải Khoát cười cười hì hì, “Vì muốn cô luyện nhiều hơn đó, cũng là tâm sức của tôi mà.” Nói xong, thấy Vô Niệm im lặng, anh mới phát hiện có chỗ khác lạ, không cười nữa.

“Mai sau anh không được lừa tôi nữa.”

“Được, tuân lệnh.”

“Tôi biết anh có ý tốt, nhưng rất ghét người khác lừa tôi.” Vô Niệm nhìn thẳng vào mắt anh, ánh mắt rất chân thành.

“Được, tôi sẽ chỉnh lại đồng hồ, cô nhìn này, bây giờ là 12 giờ 20 phút theo múi giờ Bắc Kinh, chính xác 100%.” Triệu Hải Khoát cầm điện thoại đối chiếu thời gian, nói với cô.

“Sao cô lại ghét bị lừa thế, tôi cũng không có ác ý mà.” Triệu Hải Khoát đi theo Vô Niệm tới quán, hỏi cô.

“Bởi vì trước đây tôi bị lừa quá nhiều.” Vô Niệm thản nhiên nói, cô uống hết cốc nước, tựa như nuốt hết những điều không vui vào lòng.

“Anh uống một cốc không, thoải mái lắm.” Vô Niệm giới thiệu.

“15 tệ một cốc, thanh toán trước rồi nhận số, cảm ơn anh.” Vu Tình nghiêm túc nói.

“Đây là sếp em mời anh, không phải trả tiền.” Triệu Hải Khoát đắc ý nói.

“Tôi chỉ giới thiệu qua tôi, cũng không nói là mời anh, với là Vu Tình là quản lý ở đây, ở chỗ tôi, quản lý nói thế nào thì là thế ấy.”

“Này anh ơi, anh trả tiền đi nhé, chúng tôi có thể thanh toán qua Alipay, Wechat, thẻ ngân hàng, tiền mặt, anh thanh toán qua đâu ạ?”

Triệu Hải Khoát bất lực đi quét mã trả tiền.

“Anh may mắn thật, quán không quá đông, quản lý của Nhất Túc sẽ đích thân làm cho anh, anh chờ một lát nhé.”

Ba người còn lại nhìn Vu Tình diễn trò.

“Đồ uống của anh đây nhé, anh có thể dùng ống hút, đừng để nước miếng của anh dính vào cốc nha.”

Triệu Hải Khoát không kiên nhẫn, anh cầm cốc uống một ngụm to, uống hết thì đặt cốc xuống.

“Ôi anh ơi, anh không thấy ghê hả?”

“Vu Tình, em bỏ hơi nhiều chanh đó.” Cả miệng Triệu Hải Khoát chua loét.

“Không nhiều đâu, có mỗi 5 lát, bổ sung Vitamin E.”

“Em chờ đó, để anh chống mắt lên xem mấy ngày tới em gặp lão Điền được không.” Triệu Hải Khoát dựa vào quầy, gõ lên bàn.

“Sao anh lại chia rẽ uyên ương mặn nồng chứ, à…” Cô nàng khẽ nói: “Nếu anh dám để lão Điền bận túi bụi không có thời gian gặp em, vậy thì em sẽ không để anh thấy sếp em đâu.” Cô nàng hắng giọng bảo: “Anh nên hoàn lương làm người tốt đi.”

Triệu Hải Khoát hết nói nổi, anh mặc kệ cô nàng, nghiêng đầu bảo Vô Niệm: “Trưa nay bọn mình ăn cơm đi, cô muốn ăn gì?”

“Không ăn đâu, tôi phải nghỉ ngơi, bơi tốn sức lắm, tôi cũng không đói, ăn gì đó là được, ăn xong còn phải ngủ.” Vô Niệm giải thích.

“Anh bị từ chối rồi đó, nếu anh thiếu người ăn cùng, em và bạn trai có thể ăn cùng anh, em không phải là người ki bo kẹt xỉn như ai đó đâi, cực kì hào phóng nhé, bạn trai em dẫn anh đi ăn miễn phí luôn.” Vu Tình kiêu ngạo nói.

Triệu Hải Khoát không để ở đây thêm phút giây nào nữa, anh vẫy tay về Trùng Lãng Đi3m, lúc đi còn dặn Vô Niệm sáng mai 9 giờ đi tập bơi, không được tới muộn.

Triệu Hải Khoát về rồi, Vô Niệm thở dài, cô nhìn lên trần nhà, “Sao tôi lại rảnh hơi đi bơi cơ chứ?”

“Sếp, chị phải kiên trì đó, anh em cố chấp lắm, đã làm cái gì thì sẽ theo tới cùng luôn, chị biết không?” Vu Tình đặt trái cây xuống, nói: “Lúc ông ý còn trẻ, vì tập một động tác thôi mà ngày nào cũng ở dưới nước, chẳng ai khuyên nổi, sau đó xảy ra chuyện, anh ấy bảo không thi đấu là nhất quyết không thi đấu nữa, Điền Triết Kiệt với Triệu Hải Khoát đánh nhau rồi cãi vã nhiều lắm, nhưng ông ý không dao động tí nào luôn, khăng khăng mở câu lạc bộ lướt sóng.”

“Không ngờ đó, tôi lên nghỉ đây.”

“Bai bai.”

Vô Niệm về phòng, cô hâm lại pizza, ngồi trước laptop xem mail của biên tập, hơn 10 cái 10 chỉ có một nội dung duy nhất, giục cô mau viết truyện.

Phía dưới mail còn có một câu: Tôi biết cô theo trường phái Phật hệ (*), nhưng cô đừng từ bỏ nhé, cô có tài năng mà. Tuy tôi không quen biết cô, cô cũng chẳng hay rep lại, cô là người viết văn hay nhất mà tôi từng gặp, hy vọng cô sẽ viết nhé.

(*) Phật hệ: chỉ quan tâm đến sở thích cá nhân, mọi việc luôn làm theo suy nghĩ và sở thích của mình, không sân si với người khác.

Công việc của cô là đọc sách, là viết truyện, sao cô từ bỏ được, chỉ là dạo này cô quá bận mà thôi. Ăn trưa xong, cuối cùng cô cũng tĩnh tâm viết cái gì đó.

Cô nghĩ tới những lời Vu Tình nói, Triệu Hải Khoát là người cố chấp, cô viết một câu chuyện liên quan tới chấp niệm.

Trong lòng Vô Niệm, người cố chấp là người sẽ mất đi tất cả, ôm khư khư những cái nên bỏ, kể cả kết quả thế nào cũng cố chấp, cho nên câu chuyện này rất bi thương.

Viết xong, cô gửi cho phía biên tập, cô ngủ một giấc rồi xuống quán.

Bao nhiêu ngày bận rộn, Vô Niệm không có thời gian rảnh ngồi trên bờ cát, ngẩn người nghĩ về quá khứ, nhưng những điều đau buồn này biến thành của người khác, tồn tại trong những câu chuyện khác, hoặc là uống rượu sau đó giãi bày tâm sự cũng tốt, một ngày nào đó, vô tình nhắc tới chuyện cũ, nếu có khóc thì cũng sẽ thoải mái hơn.

Thời gian làm việc buổi chiều trôi qua rất nhanh, 3 người phối hợp ăn ý, từ 1 giờ tới 8 giờ, tới lúc tan làm, 3 người muốn đi uống rượu, Vô Niệm không biết mình thích uống rượu từ khi nào, cũng không biết bắt đầu từ lúc nào cô thích ở cạnh Vu Tình và Vương Vũ Điềm, nghe hai cô nàng nói những chuyện linh tinh, nói cô đã từng ngu ngốc thế nào, vậy nên lúc ở cạnh hai người họ, cô rất thỏa mái, rất vui vẻ.

8 giờ đóng cửa, ba người ngồi cùng nhau nghĩ xem tối nay nên ăn gì, uống rượu ở đâu. 3 người nói chuyện hăng say, Triệu Hải Khoát và Điền Triết Kiệt đi vào quán.

“Ờm… Anh có chuyện muốn tìm sếp em, bọn anh bàn chút việc.” Triệu Hải Khoát bảo.

“Có chuyện gì thế? Sao không để ăn xong rồi nói, khăng khăng đòi nói bây giờ, bọn em sắp chết đói tới nơi rồi này.” Vu Tình và Triệu Hải Khoát như oan gia, không thể hòa hợp với nhau được.

“Có chuyện gấp, em muốn ăn thì bám theo bạn trai em đi.” Triệu Hải Khoát nghiến răng nghiến lợi nói.

Sợ hai người cãi nhau, Điền Triết Kiệt bảo: “Anh đưa em với Vương Vũ Điềm đi ăn nhé.” Anh ta kéo hai cô nàng ra ngoài.

Trong quán chỉ có Vô Niệm và Triệu Hải Khoát.

Triệu Hải Khoát nhìn qua cửa sổ, thấy ba người họ đi xa, mới nói: “Cô đợi tí, tôi về lấy đồ.” Triệu Hải Khoát lén lút ôm một đống đồ chạy tới, anh thở hổn hển bỏ đồng đồ đó xuống, có 4 cái bánh chà bông, tôm hùm đất, hai chai bia, còn có mấy món ăn kèm khác.

“Triệu Hải Khoát, sao anh bủn xỉn thế? Vì cái này mà anh đuổi Vu Tình đi à? Trước đây anh không thế?” Vô Niệm cả kinh, cô đứng phắt dậy.

“Không phải, tôi muốn nói chuyện với cô, không phải chỉ ăn cơm thôi, mà thương lượng vụ đi chơi nữa.” Triệu Hải Khoát đứa bánh chà bông cô cô, “Vu Tình rất hay gậy sự, nếu nó ở đây, tôi với cô sẽ không bàn bạc được, tôi tốn cả tiếng đồng hồ mới mua được bánh đó, ăn ngon không? Người khác review bảo ngon lắm.”

“Ngon.” Má cô phồng lên, “Anh ăn đi.”

“Tôi không thích ăn.” Triệu Hải Khoát chống chằm nhìn cô, thực ra anh cũng muốn nếm thử, nhưng nhìn cô thích ăn như thế, anh để cô ăn hết vậy.

“Cô ăn tôm hùm đất đi, tôi còn mang bia tới nữa đấy.” Triệu Hải Khoát mở chai bia ra, đặt trước mặt cô, bóc vỏ tôm để vào bát cô.

“Anh không cần như thế đấy.” Thấy Triệu Hải Khoát chu đáo chăm lo cho mình, Vô Niệm cảm thấy thụ sủng nhược kinh.

“Đương nhiên phải phục vụ cô rồi.” Triệu Hải Khoát cười xấu xa, “Cô bao nuôi tôi hai ngày cuối tuần, tôi không thể để cô phiền lòng được.”

“Anh biết anh nói chuyện giống ai không? Trông y như Vu Tình version đàn ông ý.”

Nghe cô nói mình giống Vu Tình, Triệu Hải Khoát lập tức trở về dáng vẻ thường ngày, “Là vì tôi muốn để cô vui vẻ mà. Thật ra tôi thấy các cô vất vả quá nên mới mua cho cô.” Anh nói xong, lại tiếp tục bóc vỏ tôm.

Vô Niệm cúi đầu ăn, không biết nên nói gì, không khí gượng ngạo vô cùng, Vô Niệm chủ động nhắc tới chuyện đi chơi.

Triệu Hải Khoát cười nói: “Tôi lên kế hoạch xong rồi, ăn xong rồi nói.”

Vô Niệm nhìn đống tôm hùm đất, cô ăn không nổi nữa, đẩy cho anh, “Anh ăn đi, tôi ăn không hết đâu.” Cô dựa lưng vào ghế, xoa bụng mình.

“Cô ăn no rồi á?”

“Ừ, no rồi.”

“Thế tôi ăn đây.” Triệu Hải Khoát thèm tôm hùm đất từ lâu, một lúc sau, đĩa tôm hết sạch, anh uống ngụm bia.

“Được rồi, nói chuyện chính này.” Triệu Hải Khoát nghiêm túc cầm tờ giấy, bên trên chi chít chữ về kế hoạch, có cả bản đồ đường đi.

“Cô xem đi.” Triệu Hải Khoát vuốt giấy cho phẳng rồi đưa cho cô, “Bọn mình đi Vạn Ninh đi.”

“Vạn Ninh? Sao lại đi Vạn Ninh?”

“Cô nghe tôi nói đã. Vạn Ninh có đảo Nhật Nguyệt, Nhật Nguyệt là khu lướt sóng nổi tiếng, chúng ta tới đó chơi, ở đó còn có đồ ăn Hải Nam, có có núi Sơn Đông, tôi nghĩ kĩ rồi, đi Vạn Ninh là okela nhất.”

“Anh muốn từ bờ cát này tới bờ cát khác chỉ vì lướt sóng thôi á???” Vô Niệm chỉ vào một góc, cô không hiểu.

“Cô không hiểu đâu, đảo Nhật Nguyệt là thánh địa lướt sóng luôn, nhưng địa vị khác nhau.” Nói đến đây, mắt anh lóe sáng. Nghĩ đến tình yêu thương anh dành cho lướt sóng, Vô Niệm không phản đối nữa, đành phải đồng ý.

“Được rồi, cô đồng ý rồi đấy nhé, sáng thứ 7 8 giờ xuất phát.” Anh hưng phấn như trẻ con, thật ra Hải Nam rất lớn, đi đâu cũng được, chỉ cần được đi với cô là tốt rồi, đây mới là lời anh muốn nói.

Giờ vẫn còn sớm, hai người ăn xong thì đi dạo ngoài bờ cát cho tiêu cơm.

Triệu Hải Khoát kể trước đây anh từng thi đấu ở Vạn Ninh, còn bảo lúc ấy mình ở một khách sạn khá tốt, lần này cũng muốn ở đó.

Lúc anh nói chuyện, cô không xen vào, chỉ nghiêm túc lắng nghe, thỉnh thoảng hỏi anh gì đó, anh trả lời cô, cô vẫn sẽ chăm chú nghe anh nói. Triệu Hải Khoát cũng có thói quen mình nói cô nghe, thỉnh thoảng kể chuyện cười, Vô Niệm mỉm cười rất tươi, làm anh cảm thấy cực kì tự hào.

“Ngày mai có thể không tập bơi không?” Cô nói, Triệu Hải Khoát dừng lại, ánh mắt cũng thay đổi.

Vô Niệm bảo: “Tôi nghĩ lại rồi, cứ bơi đi.” Vô Niệm định mai sẽ đọc sách, viết truyện, uống trà bưởi, làm những chuyện mình thích. Nhưng mà Triệu Hải Khoát rất ngốc, thôi thì cứ tập bơi vậy.

Cứ thế, Vô Niệm chuyển tới đây được 10 tháng, thay đổi cách thức vận động, cô không dậy sớm chạy bộ nữa mà ở nhà giữ gìn sức lực, tới trưa đi bơi.

Đây mới chỉ là bắt đầu, học bơi xong thì tới lướt sóng, cô thầm mắng bản thân, không hiểu lúc ấy đầu óc bị làm sao mà lại quyết định tập mấy thứ này.

Bây giờ cô mới đọc được 1-2 trang sách, kém trước đây rất nhiều, cô biết rõ điều ấy. Mỗi ngày làm việc tới 8 giờ tối, tan làm thì có đồ ăn ngon và rượu bia, không có thời gian viết truyện hay đọc sách. Nói trắng ra thì là, cô muốn hưởng thụ cuộc sống sau tan làm như thế.