Phần A: Mùa Hè Vô Tận
CHƯƠNG 78: “ANH NÊN NÓI, XIN EM HÃY QUAY LẠI VỚI ANH ĐI.”
Edit: Mordred
Beta: V
Cả khi bọn họ bên nhau và lúc đã chia xa, Khâu Thanh đều là người chủ động. Nhưng sau khi nghe Văn Hựu Hạ nói, trong lòng cậu dấy lên một nỗi niềm xao xuyến không tên, cậu thật sự nghe lời mà ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Hơi thở của đối phương từ từ sát lại gần cậu, như gần như xa trong bóng tối. Khâu Thanh đợi một hồi lâu, việc đối diện với khoảng không vô định khiến cậu bắt đầu nôn nóng. Cậu nhíu mày, nhúc nhích chóp mũi, môi khẽ mở ra, vừa như đang mong đợi vừa như thúc giục, thậm chí tiến về phía trước để thăm dò.
“Có được không vậy?” Khâu Thanh không kìm được nói, vừa dứt lời thì được một nguồn nhiệt dịu dàng dán lên.
Đã bao lâu từ lần cuối hôn nhau rồi?
Nếu không tính những lần bọn họ cắn xé nhau, đã 1460 ngày đêm trôi qua.
Sau khi nhận ra điều ấy, đầu Khâu Thanh chợt trống rỗng.
Cái hôn dịu dàng chỉ dừng lại ở bờ môi, thoảng qua như lông vũ, sau đó lại dán lấy Khâu Thanh. Lần này dùng nhiều lực hơn, anh dựa sát vào cậu, đồng thời ôm lấy khuôn mặt Khâu Thanh. Móng tay lướt qua da hơi nhói, cả người cậu bắt đầu run rẩy, điều ấy khiến cậu thật sự ý thức được rằng bọn họ đang hôn.
Cậu nghĩ, may mà đã nhắm mắt, Văn Hựu Hạ sẽ không thấy cậu âm thầm rơi lệ.
Khi đầu lưỡi anh lướt qua khóe miệng, Khâu Thanh hé môi ra theo bản năng, nhưng anh không tiến vào ngay mà cắn vào môi dưới của cậu. Chiếc răng nanh hơi nhọn nhấn lên phần môi mềm mại, sau đó ngậm lấy đầy dịu dàng, vừa hôn vừa để lại dấu răng.
Nụ hôn của Văn Hựu Hạ có vị nhàn nhạt, nhẹ nhàng, dư vị hơi đắng.
Anh không hút thuốc trong phòng Khâu Thanh nên mùi nicotin trên người đã nhạt dần, chỉ còn một tầng hương rất mỏng quẩn quanh để nhắc nhở cậu rằng đây thật sự là Văn Hựu Hạ.
Ngày hai người gặp lại, cậu đã nói với anh: “Em đã mơ thấy anh, nhưng trong mơ anh không nói lời nào.”
Song, Khâu Thanh đã che giấu một phần rằng trong thế giới ảo mộng, bọn họ đã hôn môi và ân ái. Giữa đêm dài, những mộng tưởng sâu thẳm mà cậu không thể kiềm chế liên tục trêu đùa cậu, khiến cậu bay lên mây rồi rơi thẳng xuống đất.
Đến khi tỉnh lại, trong lòng trống rỗng, mắt sưng đỏ như đã khóc.
Bọn họ vẫn tiếp tục hôn.
Khâu Thanh lén hé mắt ra một khe rất nhỏ, lông mi Văn Hựu Hạ khẽ chớp, trong ánh sáng ảm đạm lúc 7 giờ tối, ranh giới nhập nhằng giữa ngày và đêm phủ lên một màu cam đất, lông mi anh phủ bóng đan xen với màu sắc ấm áp ấy, tim cậu lỡ một nhịp rồi ôm chặt lấy Văn Hựu Hạ.
Nụ hôn của anh càng sâu thêm, hàm răng va vào nhau, trong đầu “ong” lên một tiếng như sợi dây đàn bị kéo căng.
Nhưng Văn Hựu Hạ vẫn hôn cậu nhẹ nhàng và triền miên như trước, ngón tay anh vuốt qua mái tóc, ôm lấy mặt, vuốt ve từ sau tai đến xương quai hàm. Anh kiên nhẫn hôn Khâu Thanh, từ khóe miệng đến giữa môi, liếm hàm răng, cuốn lấy đầu lưỡi không tha, hơi thở dần gấp gáp, hai cơ thể sát lại gần nhau.
Ôm chặt hơn, siết chặt hơn nữa, không cần hòa vào nhau trong lúc này mà hai trái tim đã được sưởi ấm bởi nhiệt độ cơ thể, đau đớn bởi cánh tay siết lại, bị chèn ép, dòng máu cả người như đang sôi sục…
Ôm, hôn, âu yếm, tất thảy chỉ vì kiên quyết muốn nắm giữ đối phương.
Khi buông ra, Khâu Thanh thậm chí nghe thấy tiếng xương sườn “ken két” chuyển động, cậu xoa mặt, vất vả thở gấp để ổn định hô hấp.
Văn Hựu Hạ vẫn vuốt tóc cậu, màu đen nhánh lọt ra từ kẽ tay anh.
Nhân lúc Khâu Thanh vẫn chưa ổn định được tiếng hít thở, anh đột nhiên nhắc lại chuyện cũ: “Hồi anh ở Hương Lĩnh, chỗ anh thường thiếu nước nóng, một tuần có thể mất điện bốn, năm buổi tối, phải dùng WC và phòng tắm công cộng. Vì không hiểu phương ngữ của Hương Lĩnh nên anh cũng không nói chuyện được với họ, ban ngày ăn tạm gì đó… Cứ tiếp diễn như vậy vài tháng rồi mới được chủ nhà nghỉ giới thiệu cho đi làm ở xưởng để kiếm ít tiền, lúc đó anh nghĩ, cũng chỉ vậy mà thôi.”
Chẳng khác gì, có thể bình tĩnh mà lựa chọn cái kết trong nỗi tiếc nuối.
Khâu Thanh yên lặng nghe, cậu hiểu được điều anh muốn nói. Nỗi gian khổ của Văn Hựu Hạ và sự yếu đuối của cậu đều là những thứ bị chôn sâu dưới đáy lòng, rất ít để lộ, cậu lập tức nhận ra có lẽ anh đang muốn chia sẻ nỗi đau với mình.
“Nhưng không lâu sau, Văn Hạo Khiêm tìm tới, anh không thể không rời đi.” Văn Hựu Hạ dừng lại một thoáng, đẩy ra một bản nhạc phổ rồi dựa sát vào Khâu Thanh: “Vào đêm trước khi đi, trăng rằm Hương Lĩnh rất đẹp, tuyết cũng lớn, anh ngồi im đến 2 giờ sáng, nghĩ rằng, không biết Khâu Thanh đang ở nơi đâu.”
“Lúc ấy chắc em đang ở bệnh viện.” Khâu Thanh không nhịn được tiếp lời: “Ngẩn người ngồi trước bức tường trắng, bản thân không cảm thấy gì, thời gian trôi đi như nước chảy. Văn Hựu Hạ, nói thật nhé, thỉnh thoảng em nghĩ anh là một tên điên, nhưng chính em cũng là người như vậy, liều mạng tìm kiếm không quản thời gian, mà đến lúc gần tìm thấy lại không biết phải làm thế nào… Nhưng em nghĩ, nếu anh đã bằng lòng cho người khác thấy mình thì có lẽ cũng sẽ muốn gặp em.”
Văn Hựu Hạ không phủ nhận, chỉ mân mê lòng bàn tay Khâu Thanh.
Nụ cười của Khâu Thanh dần trở nên cay đắng, cậu nhìn về phía đối phương, không kìm nén được nỗi tủi thân: “Nhưng mà, nhưng mà… em đi 17 lần mới gặp được, anh còn muốn đuổi em đi.”
Văn Hựu hạ ôm lấy cậu.
“Anh đang lo điều gì?”
“Lo rằng chúng ta không thể tính toán rõ ràng.”
“Giờ thì sao?”
“Không bận tâm nữa.” Văn Hựu Hạ nói, anh thật sự buông xuôi.
“Nhưng nếu anh muốn em tha thứ cho anh.” Khâu Thanh nói một cách ngang ngược, kèm cả tiếng thút thít: “Anh phải thề là sẽ không bao giờ làm thế nữa.”
“Ừ, anh thề.” Văn Hựu Hạ nghe theo sự tùy hứng của cậu một lần hiếm hoi, anh ôm lấy vai Khâu Thanh.
“Nếu lặp lại thì làm sao đây?”
“Em sẽ trói anh lại rồi giam trong nhà.”
Từ khóa ấy kích thích dục vọng của Khâu Thanh, cậu nghiêng đầu, cắn lấy vành tai Văn Hựu Hạ rồi lại dịu dàng hôn lên, ngậm đến khi nơi ấy nóng rẫy, sau đó mút vào cổ anh không chút lưu tình.
Một dấu hôn lộn xộn, nhằm tuyên bố chủ quyền.
Tóc Văn Hựu Hạ bị cậu vò rối, áo mở tung, tay Khâu Thanh sờ soạng khắp người anh, từ lồng ngực đi chéo xuống xương sườn, sau lưng, xuống thêm chút nữa, Văn Hựu Hạ giữ cậu lại để ngăn cơn kích động ngày càng dồn dập.
“Còn làm vậy.” Khâu Thanh cố chấp nhìn thẳng vào anh, trong mắt cậu lập lòe ánh sáng tham lam của loài báo: “Văn Hựu Hạ, anh sẽ bị em nhốt trong lồng mãi mãi.”
Khí chất bạo quân của cậu hòa hợp một cách hoàn hảo với chất giọng trầm khàn đang nói ra dục vọng cuồng si, Khâu Thanh chưa bao giờ là một người dễ thỏa hiệp. Một lần cậu nhượng bộ Văn Hựu Hạ đã khiến toàn bộ lớp giáp bảo vệ của cậu tiêu tan, từ ấy vĩnh viễn đối diện với anh bằng mặt mềm mại.
Văn Hựu hạ cúi đầu hôn Khâu Thanh, hơi thở của bọn họ càng gấp gáp, nặng nề, vội vã.
Khâu Thanh nắm lấy tay Văn Hựu Hạ, giữ sau lưng anh: “Hôm nay đừng ngủ ở sô pha nữa, được không anh?”
Người trước nay thẳng thắn đột nhiên nói một cách uyển chuyển, thậm chí người nói cũng thấy lạ lẫm. Anh ngẩng đầu, ngọn đèn ngoài cửa sổ soi rõ đôi tai phiếm hồng của Khâu Thanh, lộ cả mạch máu nho nhỏ.
Văn Hựu Hạ cười: “Không hiểu.”
“Em muốn anh nói, đang cho anh cơ hội đấy…” Cậu hạ giọng, nhưng không cho Văn Hựu Hạ đáp lại mà lập tức nói: “Anh không hiểu à?”
“Anh yêu em.” Văn Hựu Hạ đáp lại.
Khâu Thanh đè lên anh trong một vòng ôm trọn vẹn, gần như dán sát lên người anh: “Nói lại đi.”
“Anh yêu em.”
“Còn gì nữa không?”
“Chúng ta sẽ không chia tay.”
“Thêm nữa.”
“Anh yêu em.”
“Đồ ngốc.” Khâu Thanh bất mãn: “Anh nên nói: “Khâu Thanh, xin em hãy quay lại với anh đi”.”
Con ngươi đen thẫm của Văn Hựu Hạ ánh lên ý cười: “Khâu, em chưa bao giờ cần anh van xin điều gì.”
Nói vậy còn tạm nghe được.
Khâu Thanh khẽ cười, nới lỏng đôi tay đang giam cầm Văn Hựu Hạ. Nhưng anh vẫn giữ tư thế bắt tay sau lưng như vậy, nằm trên bậc cửa sổ, giơ một chân lên cuốn lấy Khâu Thanh từ phía sau, kéo cậu hạ thấp xuống.
Cậu bèn xuôi theo anh mà cúi xuống, chôn người dọc theo đôi chân thon dài, hoàn mỹ ấy.
“Em cảm thấy bây giờ anh nên van xin em đấy.”
Văn Hựu Hạ rũ mắt, lờ mờ cảm nhận được đôi môi Khâu Thanh đang đi dần xuống bụng dưới của mình, anh thở dốc vài cái, nằm bất động: “Ừm, cầu xin em.”
“Ngoan quá.” Khâu Thanh nói, tay nhấn vào hông Văn Hựu Hạ: “Nằm xuống, đừng nhúc nhích, nhìn em này.”
Văn Hựu Hạ dùng ánh mắt để đặt một nụ hôn khẽ khàng lên chóp mũi cậu.
Đèn không bật, cây trầu bà ngoài cửa lay động như bị gió thổi, rung lên trong những tiếng thở hỗn loạn xen lẫn đôi ba câu rên rỉ. Nó không nghe được tiếng mồ hôi và khoái cảm, cũng chẳng thể cảm nhận được niềm hạnh phúc của tình yêu mãnh liệt.
Không khí nóng ẩm như thủy triều sưởi ấm loài thực vật, trên đỉnh cây trầu bà, một ít chồi non thong thả nhú khỏi cành.
Mùa đông dài đằng đẵng trôi qua.
Một nửa trống trải của “hũ tro” đã được lấp đầy, Văn Hựu Hạ nằm đó, cảm giác như nơi này đã dành cho anh một vị trí từ lâu. Trần nhà hơi thấp, anh không thể ngồi dậy, nhưng nhìn sang được toàn bộ cửa sổ.
Khâu Thanh quá mệt mỏi sau khi làm nên đã thiếp đi, vùi trong chăn như một con sâu ngủ đông.
Anh mở cửa sổ, hé ra một khe hẹp khoảng 10 cm.
Văn Hựu Hạ hút thuốc một cách cẩn trọng, thỉnh thoảng nghiêng đầu sang ngắm Khâu Thanh. Cái giá trên đầu giường rất dễ bị va phải, Khâu Thanh đặt một đống đồ linh tinh trên đó: Móc chìa khóa hình Stitch, một chiếc hộp hình bức tranh “Tiếng hét”, đôi tai nghe, nửa chai nước xịt phòng, cùng một cái đèn ngủ.
Ánh sáng đèn ngủ được cái giá che bớt nên không quá chói mắt, tiện hơn đèn ngôi sao mà Thúy Thúy cho. Lúc này bật lên, Văn Hựu Hạ sẽ nhớ tới hình ảnh Khâu Thanh nằm trên giường 1 tiếng trước, ánh sáng và bóng tối cùng đổ lên xương quai xanh của cậu.
Vài mảnh tàn thuốc rơi xuống đất, Văn Hựu Hạ vội gảy ra ngoài cửa sổ.
Anh hút một hơi, nghe thấy Khâu Thanh khẽ “hừ” hai tiếng trong lúc nửa mê nửa tỉnh thì vội đi rửa tay để chăm cậu ngủ - cậu hay mất ngủ, anh cũng vậy, nhưng bọn họ bên nhau sẽ ngủ rất ngon.
“Anh có từng mơ thấy em không?” Trong lúc làm tình mãnh liệt, Khâu Thanh hỏi anh, rất nhanh mà không đòi hỏi một đáp án.
Văn Hựu Hạ nghĩ, anh không dám mơ về em, sợ tỉnh giấc lại không thấy được.
Anh quay trở lại phòng ngủ của Khâu Thanh - rẽ vào phòng khách, đi qua một hàng giá sách và hành lang chật hẹp chỉ đủ cho một người, bước lên bậc thang lên tầng hai - nhưng đúng lúc này, chẳng hiểu sao anh bị tủ CD của cậu thu hút.
Sau giá sách, hô hấp của Khâu Thanh trở về những tiếng thở sâu.
Văn Hựu Hạ không biết vì sao, dường như anh được một thứ gì dẫn lối. Linh cảm xẹt qua ngón tay, anh mở hai album của ban nhạc Khâu Thanh thích nhất, có đĩa than và hình tam giác gấp thành cầu vồng.
Sau đó, Văn Hựu Hạ thấy một chiếc hộp nhỏ.
Chất liệu acrylic mờ, ở giữa lót lớp vải nhung tối, trông như một chiếc quan tài thủy tinh đang thờ sợi dây đàn đã đứt.
Dây đàn, chuông, nơi vết cắt sắc lẻm dường như vẫn đọng vết máu.
Văn Hựu Hạ lập tức nhận ra đây là thứ anh đưa cho Khâu Thanh, cùng lúc ấy, những lời từng nghe nổ tung trong tai: “Cậu ấy nói “đứt rồi”, cứ nắm mãi không buông… Tay bị cứa đến rỉ máu… nhưng không cảm thấy gì…”
Văn Hựu Hạ nhấc chiếc hộp ấy xuống.
Anh cụp mi, im lặng lau đi thứ chất lỏng trào ra khỏi khóe mắt, cố ổn định lại hô hấp, nhưng cảm giác cổ bị siết chặt vẫn làm anh suýt nghẹt thở.
Người hay hối hận sẽ không bao giờ giữ lại những đồ vật kỉ niệm, khi nói rằng mình thật sự đã bước về phía trước, họ sẽ không muốn thấy lại bất kì vật dụng gì có thể làm bản thân đau khổ. Chiếc hộp này có vỏ ngoài bóng loáng, đan xen vài vết xước, dây đàn bass và chiếc chuông bên trong không hề bị rỉ hay loang lổ sau quãng thời gian dài đằng đẵng.
“Tôi đã hối hận rồi.”
“Nhưng tôi không muốn buông xuôi.”
Lúc này, Văn Hựu Hạ hiểu được lời mà cậu vẫn luôn chôn giấu, anh sụp xuống như thể mất hết mọi sức lực. Cơn chấn động phát ra tiếng, anh nghiêng đầu, nhìn Khâu Thanh đang chôn sâu vào chăn để trốn.
Anh chợt nhớ về một buổi tối bọn họ làm trong căn phòng nhỏ.
“Bài hát ấy quan trọng hay anh quan trọng?”
Khâu Thanh đáp không chút do dự: “Anh.”
Hiện tại, đáp án của anh cũng là: Em.