Biển Bạc - Lâm Tử Luật

Chương 62




Phần A: Ngao Du Biển Bạc

CHƯƠNG 62: "KHÔNG THÍCH BỆNH VIỆN."

Edit: Mordred

Beta: V

Văn Hựu Hạ muốn giao tiếp với cậu để cùng hiểu nhau hơn.

Đây là một tín hiệu tốt đẹp trong "tình yêu", lý trí Khâu Thanh điên cuồng reo lên rằng "hãy nói cho anh ấy biết đi", trái tim cũng hét lên theo rằng "cho anh ấy biết mấy năm qua mày thê thảm, đáng thương biết bao", song môi của cậu như dính chặt lại.

Nếu Văn Hựu Hạ tò mò, cậu hoàn toàn có thể bóc tách vết thương đầm đìa máu ấy, nửa năm thiếu hụt trong trí nhớ, có giấy chẩn bệnh, nhật kí khám bệnh và những bình thuốc trống rỗng đã ném đi, để Văn Hựu Hạ sợ hãi, hổ thẹn, hối hận vì đã rời bỏ mình. Với hiểu biết của cậu về đối phương, chắc chắn sau khi anh biết tình hình sẽ chìm trong sự đồng cảm vô tận.

Cho đến tận bây giờ, dù Văn Hựu Hạ nói gì cậu đều nghe lời, hơn nữa nghe lời không chút do dự nào.

Khâu Thanh không nên như vậy, cậu chưa bao giờ là người yếu thế, cũng không bao giờ là loại người dùng tình cảm làm gông xiềng trói buộc Văn Hựu Hạ như Văn Đức Xương, Văn Hạo Khiêm, Bạch Diên Huy.

Cậu biết mình không phải mảnh ghép Văn Hựu Hạ tìm kiếm.

Nhưng bọn họ đã định sẽ là hai đường thẳng song song mãi mãi sao?

Không thể nào, Khâu Thanh nghĩ: Cậu cứ muốn miễn cưỡng đấy, không hợp thì có sao?

Vì tác dụng phụ của thuốc an thần, hôm sau Khâu Thanh vừa ghi hình cho chương trình xong đã bắt đầu uể oải. Trong một thời gian dài, trầm cảm, nóng nảy và dùng thuốc quá liều khiến cậu chán ăn, tâm trạng đi xuống, mỗi lúc nghỉ ngơi đều nhắm mắt ngủ thiếp đi.

Từ Vịnh Á trở lại Đông Hà, Liễu Vọng Dư nghe được chuyện trong buổi biểu diễn bèn tới phòng tập của bọn họ ở Thái Quả.

Người đại diện ngày thường mạnh mẽ quyết đoán, song lúc trông thấy Khâu Thanh thì khí thế yếu hẳn đi. Chị mím môi, không hỏi đầu đuôi câu chuyện mà nói: "Sao Tiểu Khâu gầy đi nhiều thế?"

"Về sẽ ăn lại." Khâu Thanh bắt đầu đùa: "Tiền của Kim Thị về chưa?"

"Chuyển một nửa rồi." Liễu Vọng Dư hết cách, đành nói chuyện công việc với cậu: "Chờ bên kế toán xác minh rồi sẽ gửi cho nhóm các cậu. Mùa này ghi hình xong, coi như hợp đồng với Kim Thị kết thúc, sắp tới có dự định gì không?"

"Có thể chuẩn bị chuyến lưu diễn của bọn em, sớm nhất là sang năm. Đi về phía Nam trước có thể quảng bá được nhiều hơn, địa điểm thì... không cần lớn quá đâu, quan trọng là thiết bị."

Liễu Vọng Dư để A Liên ghi lại yêu cầu của Khâu Thanh thật cẩn thận: "Còn gì nữa không?"

"Em muốn thu lại "Dâng Kính Tự Do" trước, sang năm phát hành."

"Được."

"Hai ngày tới có thể phát hành một bài hát mới."

"Không thành vấn đề." Liễu Vọng Dư đồng ý, rồi chợt phản ứng lại: "Hả? Bài hát mới? Cậu viết xong rồi à?"

"Thu xong sẽ đăng tải." Khâu Thanh nói như chuyện đương nhiên.

Động tác ghi chép của A Liên chậm lại một chút, chen vào hỏi lờ mờ: "Là bài "Phi Điểu" sao?"

Ánh mắt Cố Kỷ và Lư Nhất Ninh chợt sắc lại, bọn họ cùng nhìn về phía Khâu Thanh.

Trước đây "Phi Điểu" chỉ có một bản demo làm trên phần mềm máy tính, nhạc phổ được làm lại sau này, bản đầy đủ cậu không cho bọn Cố Kỷ nghe. Bản diễn tấu trên bờ biển vừa trong sáng vừa ngây thơ, nhưng Cố Kỷ lờ mờ cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy, đặc biệt khi Văn Hựu Hạ vừa nghe thấy tên bài hát thì gục đầu xuống điện thoại như chột dạ.

Có gì đó không đúng, Cố Kỷ khẽ nhướng mày.

Mặt khác, dường như Khâu Thanh không để ý đến sự bất thường của Văn Hựu Hạ, cậu nói: "Đang có hai bài, một là "Phi Điểu", một là "Đêm Tuyết", hay là cô nghe rồi quyết định phát hành bài nào đi?"

"Tôi nghe không hiểu." A Liên nhanh chóng xua tay, hỏi một cách tò mò: "Nhưng có phải "Đêm Tuyết là...?"

Lư Nhất Ninh đáp bằng vẻ khoe khoang: "Là bài Văn Hạ viết trước đây, anh ấy thấy ấu trĩ nên cứ giấu giếm không cho bọn tôi nghe, nhưng tôi nghĩ chắc chắn nó cực kỳ hay – Không ngờ hai năm nay anh không viết nhạc mới đấy, Khâu Thanh, anh có thể chuyên nghiệp hơn được không?"

Khâu Thanh cười khẩy: "Không phải nhạc viết xong đều cầm đi đổi lấy tiền bản quyền hết rồi à, tính tổng lại có thể mua mười tên như cậu đấy."

Lư Nhất Ninh: "... Đồ tham tiền, dám coi tôi như đơn vị tính toán vậy hả."

A Liên nghe bọn họ đấu võ mồm mà không nhịn được cười, sau khi bầu không khí nhẹ nhàng trở lại, cô mới nói chuyện chính: "Tôi vẫn cảm thấy "Phi Điểu" phù hợp hơn. Trong "Xem Biểu Diễn" mọi người vừa diễn phiên bản acoustic, tôi đã liên lạc với bên chương trình rồi, để bọn họ phát bài hát đấy, đến lúc chúng ta ra nhạc cũng vừa trùng với độ nóng tuyên truyền của chương trình... Thế nào?"

Cô phân tích bằng tư duy marketing, nghe cũng hợp lý.

Khâu Thanh gật gù: "Vậy chúng ta thu âm trước, tôi sẽ tự phối lại, cô giúp tôi hẹn với bên thu âm một buổi đi."

"Hẹn bên anh Tôn nhé." Liễu Vọng Dư dặn đi dặn lại: "Phòng thu của bọn họ lớn."

A Liên gật đầu: "Vậy bây giờ em sẽ gọi cho bên đó."

Dù sao Liễu Vọng Dư đang ở đây nên A Liên không cần theo dõi chăm chú, cô và Khâu Thanh kiểm tra lại một vài hạng mục cần để ý, hỏi thăm thêm một chút rồi xoay người đi làm việc. Lư Nhất Ninh ngó dáo dác, đột nhiên bị vỗ vai làm cậu ta sợ hết hồn, đang định chửi thề thì đối diện với vẻ mặt có phần giễu cợt của Văn Hựu Hạ.

"Cậu thích A Liên à?" Anh hỏi.

Lư Nhất Ninh: "..."

Mặt cậu ta đỏ bừng như vừa đưa thư tình cho con gái bị bắt tại trận, vừa ngượng vừa vụng về nói lảng: "Má, em, em còn tưởng anh tìm em có chuyện gì quan trọng, làm sao thế hả!"

"Là việc quan trọng." Văn Hựu Hạ lén lút đưa cho Lư Nhất Ninh mấy tờ giấy: "Nhạc phổ của "Phi Điểu", cậu phối lại phần trống đi, tiết tấu nhanh hơn một chút so với bản acoustic, tranh thủ viết xong trong mấy ngày này."

Lư Nhất Ninh vốn thẳng tính, cậu ta cho rằng anh lo không kịp tiến độ thu âm. Hai năm qua khả năng phối trống của cậu ta có tiến bộ, cũng muốn thể hiện mình là một thành viên của ban nhạc nên lập tức vỗ ngực thể thốt rằng mình có thể hoàn thành xuất sắc, Văn Hựu Hạ cứ việc yên tâm.

Đến khi anh bình tĩnh gật đầu rồi trở về sofa trong góc phòng tập chơi điện thoại thì Lư Nhất Ninh cầm nhạc phổ mới nhận ra nó sai ở đâu, bèn thì thầm: "Ấy, đây không phải chữ của Khâu Thanh à... Mẹ nó."

ĐM, ý là Khâu Thanh để cậu ta phối trống lại hả?

Đợi chút, sao Khâu Thanh có thể chủ động đưa nhạc phổ cho Văn Hạ, lại còn để anh truyền lời nữa?

Chân tay Lư Nhất Ninh cứng đờ, đứng chôn chân tại chỗ, nhất thời không biết "thế mà Khâu Thanh không tự soạn nhạc" hay "hình như Khâu Thanh và Văn Hựu Hạ làm hòa rồi" – tin tức nào chấn động hơn.

Cuối tháng mười hai, tin tức ở khu Đông Hà bắt đầu tập trung vào đợt không khí lạnh năm nay. Mặt đường kết băng, sương giá, mưa tuyết ở vùng đồi núi Tây Bắc, nhưng truyền thông vẫn đang dự đoán liệu năm nay có tuyết rơi hay không.

Sau biến đổi khí hậu, đã mấy năm Đông Hà không có tuyết vào mùa đông.

Tập thứ hai tại Vịnh Á của "Xem Biểu Diễn" cần thời gian biên tập, ước chừng năm sau mới phát sóng. Trước đó một tuần, Ngân Sơn từ chối hai buổi diễn tập thể, chỉ để lại hoạt động ngày 31. Bọn họ thông báo với bên ngoài rằng công ty đã có sắp xếp khác, nhưng thật ra là do Khâu Thanh cần tĩnh dưỡng, tạm thời không thể chịu đựng tạp âm khi diễn.

Hai năm liền cậu vẫn duy trì trạng thái làm việc nghiêm ngặt, sáng tác nhạc, thu âm, phối nhạc rồi lắng nghe phản hồi sau khi phát hành. Dù thỉnh thoảng cậu không có tâm trạng thì cũng có thể điều chỉnh lại trong ngày.

Nhưng giờ khác rồi, Liễu Vọng Dư ra lệnh bắt buộc Khâu Thanh ở nhà, nghỉ ngơi tử tế, thỉnh thoảng thì dành thời gian đến phòng thu.

Hôm nay có lịch khám định kỳ, cậu lại đến bệnh viện.

Sau sự cố tại buổi diễn ở Bình Châu, cuối cùng Khâu Thanh không thể che giấu chuyện mình tự ngừng thuốc nữa mà gọi điện thoại cho bác sĩ Chương. Chờ đến lúc cậu có thể đi làm sau khi nghỉ ngơi ở Bình Châu và trở lại Đông Hà, bác sĩ đã làm xét nghiệm đầy đủ cho cậu. Tâm trạng lo âu của Khâu Thanh đã kéo theo một loạt vấn đề về sức khỏe, đồng thời, trong cột nguy cơ tính cách, số liệu "hoang tưởng" và "ám ảnh cưỡng chế" cao hơn hẳn giá trị tham khảo trung bình, tình trạng vô cùng tệ hại.

Bác sĩ Chương đề nghị cậu ở lại bệnh viện điều dưỡng, thoạt tiên Khâu Thanh không chịu, nhưng thái độ của đối phương cứng rắn hơn hẳn trước đây, gần như ép cậu phải chấp nhận.

Khoảng thời gian ấy một mình cậu ở Đông Hà, không người thân cũng chẳng có bạn bè, hàng ngày đối diện với bức tường trắng và một đống chai lọ. Bị tiêm rất nhiều mũi, uống rất nhiều thuốc, trong lúc ấy còn khám ra polyp dạ dày và loét dạ dày. Polyp đã được cắt bỏ, nhưng vấn đề ăn uống kéo dài quá lâu khiến nó biến thành bệnh mãn tính.

Lần này trở lại bệnh viện, sau khi bác sĩ Chương nghe về chuyện tại Vịnh Á, Khâu Thanh cho rằng bà sẽ tức giận.

Nhưng bà không hề, chỉ rót một cốc nước nóng cho cậu: "Đừng sợ thừa nhận mình yếu đuối... Chuyện này không hề xấu hổ, cũng không có gì đáng thương cả."

Bà rất ít khi cho Khâu Thanh lời khuyên, lần đầu là nằm viện, đây mới là lần thứ hai.

Cậu đồng ý: "Tôi sẽ cố gắng sửa."

Bác sĩ Chương không hề tin vào câu "cố gắng" của cậu, bèn cười: "Nhưng ít nhất hôm nay cậu bộc lộ rất nhiều, đây là chuyển biến tốt. Khâu Thanh, đừng đánh giá thấp sức mạnh của bản thân, cũng đừng đề cao nó quá. Đề ra mục tiêu là để chúng ta có thứ mà cố gắng, chứ không phải để lúc nào cậu cũng bất an, lo nghĩ không đạt được thì phải làm sao. Cậu thử suy nghĩ về chuyện này xem."

"Ừm." Khâu Thanh nói, đáy mắt có chút mê man: "Nhưng tôi sợ người khác thất vọng."

"Khâu Thanh, trước hết cậu hãy là chính mình, sau đó hãy là chính mình trong mắt người khác." Bác sĩ Chương ngồi ở đối diện, tâm sự với cậu như một người dì thân thiết: "Cậu là người thế nào thì mọi người sẽ thấy được điều ấy, cậu phải tin là người cậu để tâm cũng quan tâm cậu như vậy."

Một lúc sau, Khâu Thanh khẽ gật đầu.

Bác sĩ Chương không hề nói rằng "người cậu yêu cũng sẽ yêu cậu", có lẽ bà cũng hiểu chuyện này không có khả năng. Hoa trong gương, trăng trong nước đôi khi có thể giúp người ta vui vẻ nhất thời, nhưng với Khâu Thanh, câu cổ vũ ấy chẳng có bất kỳ tác dụng gì cả.

Vì lí do gia đình và những gì từng trải nên Khâu Thanh là người nhạy cảm đến mức đa nghi. Bị tình cảm cá nhân vừa chủ quan vừa phiến diện điều khiển khiến cậu dễ căng thẳng trong một mối quan hệ thân mật, dù đó là tình thân, tình bạn hay tình yêu. Sự bất an làm cậu không dễ dàng trao đi sự tin tưởng, mà một khi đã dựa vào ai đó thì sẽ trói buộc tất cả tình cảm tốt xấu lên người đối phương. Trong trường hợp này, nếu cậu và đối phương xảy ra mâu thuẫn thì sẽ khiến Khâu Thanh nhận đả kích trí mạng.

Xuất phát từ đạo đức nghề nghiệp, bác sĩ Chương không nên quá tò mò về chuyện đời tư của cậu, nhưng hôm nay khi Khâu Thanh đến phòng khám, bà đã thấy một bóng người loáng thoáng ở cuối hành lang.

"Đó là bạn của cậu à?" Bà hỏi.

Khâu Thanh hơi ngạc nhiên, sau đó cậu lắc đầu: "... Là đồng nghiệp ạ."

Bác sĩ Chương đăm chiêu, hỏi: "Bây giờ cậu vẫn sống một mình sao?"

"Dạ, thỉnh thoảng sẽ có bạn sang thăm."

"Thế này..." Bà do dự: "Là một... người quen của cậu, không phải bác sĩ, tôi chỉ muốn khuyên cậu câu này thôi, cậu cứ nghe, nếu thấy không xuôi tai thì cứ bỏ qua là được."

Thấy bà cẩn thận như vậy, Khâu Thanh nổi lên hứng thú: "Không sao, bác sĩ nói đi."

Ánh mắt của bác sĩ Chương đầy ẩn ý: "Nếu sau này cậu để ý một người, mở rộng khoảng cách an toàn của mình với người ấy chưa chắc đã là chuyện xấu đâu... Phơi bày điểm yếu không có gì mất mặt cả."

Khâu Thanh miễn cưỡng nhếch môi, không bày tỏ thái độ gì với câu nói ấy.

Sau mỗi lần trị liệu tâm lý, tâm trạng Khâu Thanh đều có phần giảm sút, giờ mà nhìn thấy Văn Hựu Hạ cậu chỉ thêm uể oải mà thôi. Anh biết nơi này cũng chẳng kì lạ, trước kia anh từng theo cậu đến một, hai lần rồi.

Khâu Thanh đi thẳng về phía thang máy, khóe mắt nhìn thấy Văn Hựu Hạ đang bắt kịp mình thì cả giận: "Sao anh biết em ở đây?"

"Cố Kỷ bảo ngày 23 hàng tháng em đều đến khám."

Khâu Thanh: "..."

Cậu thật sự không còn hy vọng gì với tên nói nhảm Cố Kỷ nữa rồi.

Người đã đến rồi, cũng không tiện đuổi đi.

Khâu Thanh mặc niệm ba lần rồi nhấn phím thang máy.

Trong thang máy chỉ có hai người bọn họ, xuống dưới tầng bảy có thêm một giường bệnh nữa. Y tá đứng ở hai đầu, có một cô gái vừa khóc vừa chen vào, cuối cùng chỉ có thể áp sát vào cửa thang máy. Cô ta nắm lấy tay vịn kim loại bên giường bệnh nức nở mãi, y tá an ủi cô ta hai câu rồi nhường lại vị trí bên hông.

Hình như chuẩn bị làm phẫu thuật, Khâu Thanh nghe vào tai toàn những lời sinh ly tử biệt, cảm thấy không ổn lắm nên cậu bèn quay mặt đi. Khoảng không gian chợt bị thu hẹp đến mức chật chội, cậu nhìn chằm chằm vào bả vai Văn Hựu Hạ.

Chiếc áo khoác của anh đã cũ rồi, có sợi chỉ bung ra, cậu giơ tay bứt nó làm đôi.

Đến tầng ba, cả giường bệnh và người nhà đang khóc ròng bị đẩy ra khỏi thang máy, lại có một đứa trẻ bó thạch cao bước vào.

Khâu Thanh không đành lòng nhìn, mùi thuốc sát trùng trong không khí kích thích xoang mũi khiến mắt cậu cay cay. Cậu nhắm mắt, thầm nghĩ chỉ cần nhịn một chút nữa thôi, lát nữa đi khỏi là ổn rồi. Khả năng chịu đựng của cậu chạm đáy, những tưởng tượng về cảnh ốm đau trong quá khứ chạy một cách hỗn loạn trong đầu, giày vò cậu đến mức khuôn mặt trắng bệch.

Oxy trong thang máy không đủ, Khâu Thanh bắt đầu thở dốc.

Một cánh tay ôm lấy cậu, vỗ về sau lưng để cậu có thể dựa vào mình. Khâu Thanh như được cứu mạng, vội chôn mặt trong bả vai Văn Hựu Hạ.

Chiếc áo khoác cũ nhuốm nhiệt độ cơ thể của anh, và cả mùi khói rất nhạt.

"Không sao rồi." Văn Hựu Hạ nhỏ giọng, chỉ một câu đơn giản đã có thể an ủi cơn run rẩy của Khâu Thanh.

"Em không thích bệnh viện." Cậu nói bằng giọng mũi.

Đôi mắt đang nhắm hờ của cậu chạm vào xương bả vai Văn Hựu Hạ. Tiếng chuông báo của thang máy vang lên, anh vẫn không buông cậu ra, đến tận khi thang máy đi xuống tầng một, mọi người lục tục rời đi thì anh mới nhẹ nhàng vỗ sau lưng Khâu Thanh.

"Đi thôi, chúng ta đi ăn." Văn Hựu Hạ nói: "Ăn xong tâm trạng sẽ tốt hơn một chút."

Giọng điệu của anh như thể đang dỗ trẻ con, Khâu Thanh nghe thấy, không kìm được chôn mặt trong vai anh mà cười.