Biển Bạc - Lâm Tử Luật

Chương 3




Phần A: Mưa Tháng Năm

CHƯƠNG 3: “CÓ T KHOẢNG THỜI GIAN, MỖI NGÀY EM ĐỀU MƠ VỀ ANH.”

Edit + Beta: V

Thật ra cây dù cũng không lớn lắm, chỉ là cậu không nhìn thấy được vẻ mặt của Văn Hựu Hạ.

Văn Hựu Hạ nhanh chóng nhận dù – lấy chiều cao của anh thì để một nữ sinh miễn cưỡng cao đến vai che dù cho thì rất khó chịu, sau đó bọn họ cùng đi về con đường nhỏ chếch mé trái.

Từ bộ đồng phục mà cô gái kia mặc thì có thể phán đoán ra đây là đồng nghiệp của Văn Hựu Hạ, nhưng đầu óc Khâu Thanh bây giờ không nghĩ được như thế.

Bánh răng vất vả lắm mới vận hành trở lại bị nước mưa dội ướt và nhanh chóng rỉ sét, lý trí lúc này đây của cậu hoàn toàn đóng băng, hành động chợt khựng lại giữa hai lựa chọn “đi hay không đi”, nhưng đôi chân cậu lại không nhúc nhích nỗi nửa bước.

Lý trí đã bị đóng băng, tất cả dựa vào bản năng để hành động.

Lúc Khâu Thanh phản ứng lại thì cậu đã mang theo trái tim đang đập liên hồi trong ngực, do dự rồi đi theo hai người kia.

Xung quanh không có người thứ tư.

Bọn họ bung dù, còn Khâu Thanh thì dầm mưa, cậu bị mưa xối đến mức tê dại.

“Cái tên Văn Hựu Hạ ngốc này, anh không nhìn em thật à?” Cậu thầm nghĩ và cảm thấy khó tin, Khâu Thanh giẫm theo dấu chân của Văn Hựu Hạ rồi tiếp tục oán thầm: “Cây dù kia thật quê mùa, cả cái tạp dề đó cũng vậy… anh ấy đi công tác hả? Đi cái khỉ gì, người câm mà cũng có người đến đón luôn cơ đấy? Anh ấy mà cũng tán gẫu với người khác sao?…”

Hoạt động tâm lý của Khâu Thanh đang diễn ra kịch liệt, đầu lưỡi cậu đã từng nếm qua đắng cay ngọt bùi. Khâu Thanh có ảo giác nước mưa như đang sôi sùng sục, nó khiến cậu nhất thời thưởng thức được trăm vẻ của đời người.

Sau đó, Văn Hựu Hạ đi vào mái hiên, anh không quay lại nhìn cậu một lần.

Gần đây, thành phố Đông Hà đề xuất phát triển kinh tế ở các quán hàng rong, phố thương mại container được xây dựng ở công viên hoa tươi đã bị thuê toàn bộ. Nơi đây gần khu vui chơi trẻ em, bình thường toàn bán đồ ăn vặt, cách cửa hông rất gần, chỉ có người lớn dắt theo trẻ em mới ưu tiên lựa chọn chỗ này, nó ngăn cách với quảng trường âm nhạc bởi một cái hồ nhân tạo.

Nếu trong khoảng thời gian này Văn Hựu Hạ vẫn luôn ở gần đây, thì chẳng trách Khâu Thanh không gặp được anh.

Cậu đánh giá container màu xanh sẫm trước mặt – cùng màu với tạp dề của Văn Hựu Hạ, quầy gọi món được làm theo dạng mở, bên ngoài là hai cây dù che nắng. Vì lý do thời tiết nên bàn xếp màu trắng đã bị thu lại, trên quầy là một cô gái bím tóc đuôi ngựa đang bấm điện thoại.

Văn Hựu Hạ đi vào từ cửa nhỏ sau lưng cô gái, anh tiện tay cầm khăn lên lau tóc, còn cô gái kia thì đang nghiêng đầu sang nói gì đó với anh.

Trời xui đất khiến, Khâu Thanh tiến lại đó.

Mưa to tới bất chợt, vốn tưởng rằng có thể nghỉ ngơi, kết quả lại có một vị khách ướt sũng ghé đến. Cô gái bím tóc đuôi ngựa bị dáng vẻ của Khâu Thanh dọa sợ, cả buổi trời mới lắp bắp thốt lên một câu “xin chào quý khách”.

Nghe có vẻ như cắn trúng miệng rồi.

Không nhận được câu trả lời nên cô gái quan sát vẻ mặt của Khâu Thanh, trên miệng vẫn duy trì nụ cười chuyên nghiệp: “Xin chào, anh muốn uống gì không ạ? Gần đây chúng tôi có cho ra mắt trà sữa khoai môn hoa quế vào dịp thu, nếu anh thích thì có thể thưởng thức một chút!” Thấy đối phương đứng im bất động thì cô gái gượng gạo nói tiếp: “Món đặc biệt của quán chúng tôi là trà sữa phô mai, trà xanh hoa nhài và trà đen phổ nhị…”

“Được.” Khâu Thanh nói, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào người sau lưng cô.

Câu trả lời của cậu chả có ý nghĩa gì cả, lại còn bị chậm nửa nhịp nữa.

Cô gái bím tóc đuôi ngựa lộ vẻ khó xử, nhất thời không biết có nên tiếp tục hỏi hay không. Lúc này, có người từ phía sau đi tới: “Để anh, em đi nghỉ ngơi một chút đi.”

Có người chủ động ứng phó với khách hàng khó chịu nên cô nhân viên như trút được gánh nặng, cô vội vã đi đến bên cạnh một nhân viên khác rồi dùng ánh mắt tò mò đánh giá Khâu Thanh.

Cảnh tượng sau quầy rất khôi hài.

Tóc tai Văn Hựu Hạ vẫn còn ướt, anh rũ mắt xuống, ấn vào màn hình chọn món, chỉ thực đơn điện tử ở phía sau rồi bĩnh tĩnh nói: “Muốn uống gì?”

Giọng khàn hơn trước đây, do hút quá nhiều thuốc à?

Mới nãy vẫn còn rất nhiều điều muốn nói với anh, nhưng Khâu Thanh lại không liệu đến chuyện bọn họ đứng đối diện và có màn mở đầu như vậy. Tiếng nói bị tiếng mưa to mang đi, tim cậu vẫn đập rất nhanh, không có cách nào bình ổn lại được.

Khi đối mặt với Văn Hựu Hạ, rất nhiều cảm xúc không khống chế được muốn dâng trào trong lòng cậu.

Khâu Thanh siết nắm tay, đôi môi hơi run rẩy, cậu vừa tự ám chỉ “mày bình tĩnh chút”, vừa bị vô số âm thanh đột ngột xuất hiện khiến đầu đau buốt…

Người quay video có quan hệ thế nào với anh? Tại sao cậu ta lại gọi anh là thần tượng?

Cậu ta bảo anh đánh đàn thì anh lập tức gảy ngay, vậy em thì sao?

Anh nhớ kỹ giai điệu ngẫu hứng của em, vậy anh có nhớ đến em không?

Hình xăm biến đi đâu rồi?

Anh rời đi như thế, nhưng thật ra đã buông xuống được chưa?

Kích động, thẹn thùng, lúng túng.

Còn có cả… uất ức nữa.

Hình như dạ dày lại bắt đầu co thắt.

“Muốn uống gì?” Văn Hựu Hạ lại hỏi, giọng điệu đã mềm mỏng hơn rất nhiều, nhưng vẫn có thể nghe ra sự sượng ngắt trong đó. Anh giống như một cái máy không mang theo tình cảm giới thiệu cho cậu: “Thức uống theo mùa ở nhóm thứ nhất, món đặc biệt của quán ở nhóm thứ hai.”

“Sao cũng được.” Khâu Thanh nói.

Văn Hựu Hạ: “…”

Đúng vậy, đây mới là Văn Hựu Hạ mà cậu quen thuộc.

Không biết tại sao, nhưng Khâu Thanh như trút được gánh nặng, cậu cười một cách cứng nhắc: “Muốn anh nói nhiều cũng khó quá… thật sự em uống gì cũng được, anh xem rồi lấy đi.”

“Ừm.” Văn Hựu Hạ cúi đầu ấn vào màn hình, sau một lát, anh giơ máy quét mã lên: “15 tệ.”

“Anh mời khách à?”

Lần này, không chỉ Văn Hựu Hạ hơi ngạc nhiên mà hai cô gái đang tán gẫu sau quầy cũng chưng hửng, không hẹn mà cùng lựa chọn im lặng.

Khâu Thanh chống xuống quầy hàng, nghiêm túc giải thích: “Em không mang nhiều tiền như vậy. Cố Kỷ kiến nghị em đừng thanh toán bằng điện thoại, bảo rằng em không biết quản lý tài sản, sẽ tiêu tiền rất nhanh… hay là em đi tìm anh ấy đòi nhé, ảnh mở máy 24/24. Anh cũng biết ảnh rồi đó, có lúc sẽ phản ứng thái quá…”

Lúc nói mấy chuyện vặt vãnh này thì hai mắt cậu rất sáng, giọng nói nhỏ nhẹ, tựa như đang rơi vào một hồi ức tốt đẹp.

Đó có phải hồi ức đẹp nhất của Văn Hựu Hạ hay không thì Khâu Thanh không biết, nhưng đối với cậu thì phải.

Ngày nào Cố Kỷ cũng hỗ trợ bọn họ thu dọn tàn cuộc, thú vui của anh ta là đùa cho Văn Hựu Hạ nói một câu hoàn chỉnh với hai mươi từ trở lên, sau khi đạt được mục tiêu thì anh ta bật cười nghiêng ngả, dù bị một tên nhóc xấu xa nào đó vờ ngầu lòi khinh bỉ cũng chẳng xi nhê gì. Bọn họ cũng có biểu diễn, nhưng không nhiều, thông thường họ diễn ở gần trường đại học hoặc quán bar dưới lòng đất khu Tây Thành. Diễn xong thì đã nửa đêm, bốn người đi ba hướng, cậu và Văn Hựu Hạ chậm rãi đi về nhà.

Cậu nói rất nhiều, còn Văn Hựu Hạ thì im thin thít, nhưng khi nghe đến chỗ thú vị thì anh sẽ khẽ cười. Văn Hựu Hạ cười còn nhiều hơn là nói, lúc được ôm từ phía sau thì Khâu Thanh luôn nắm lấy tay anh.

Bởi vì luyện đàn cường độ cao nên đầu ngón tay anh hơi dẹt, vết chai mỏng ma sát vào lòng bàn tay khiến cậu rất ngứa.

Mà hiện tại, hình dáng bàn tay kia không có bất kỳ thay đổi gì, nhưng nó lại đang cầm một máy quét mã chờ thanh toán. Nghe thấy tên Cố Kỷ thì Văn Hựu Hạ hơi giật mình, nhưng thoáng chốc anh đã khôi phục lại sự lạnh nhạt.

“Vậy cậu muốn cái gì?” Anh nói, giọng điệu vẫn bình tĩnh như đang nói với một người xa lạ.

Khâu Thanh im miệng, cậu không đáp được.

Câu nói này kéo giấc mộng hời hợt của cậu về lại chỗ cũ, đồng thời cũng nhắc nhở Khâu Thanh, rằng đây là cuộc gặp tình cờ của bọn họ sau bao năm xa cách. Cuống họng của cậu hơi đau, có thể đó là dấu hiệu nhiễm trùng a-mi-đan sau khi mắc mưa.

“Như vừa nãy… vậy.”

“Được.” Văn Hựu Hạ lặp lại giá cả: “15 tệ.”

Xem ra thật sự không định mời khách.

Khâu Thanh lấy tờ tiền 20 tệ bị nước mưa thấm ướt trong túi ra: “Của anh đây, tiền này em giữ lại để đón xe.”

Văn Hựu Hạ nhanh chóng đưa trà sữa làm xong cho Khâu Thanh.

Màn mưa phía sau đổ ào ào như giữa hè, Khâu Thanh đứng dưới mái hiện chật hẹp của container, sau lưng thỉnh thoảng sẽ bị mưa rơi trúng, mỗi một giọt đều khiến cậu lạnh thấu xương.

Trà sữa trong tay là nguồn nhiệt duy nhất của cậu, Văn Hựu Hạ cũng đã cắm sẵn ống hút.

“Uống xong thì biến”, cậu cảm thấy Văn Hựu Hạ có ý như thế.

Khâu Thanh hút một ngụm trà sữa, không ngọt, chắc chắn không bỏ đường, cũng không có thành phần khác, nhiệt độ vừa đủ ấm nên uống vào rất thoải mái. 5 tệ được Văn Hựu Hạ thối lại bị cậu vò nhăn nhúm kẹp giữa bàn tay và ly trà sữa, nó khó chịu hé ra một góc nhỏ.

Tháng chín rồi, Khâu Thanh bất chợt nghĩ: Hè năm nay mưa lớn vậy à?

Hai cô nhân viên cửa hàng hoàn toàn mất hứng thú với cậu, họ trốn bên dưới quầy cao bằng nửa người coi phim thần tượng. Văn Hựu Hạ vẫn đứng thẳng, rảnh rỗi không có chuyện gì làm nên anh bèn cầm khăn lau mặt quầy.

Khâu Thanh và anh không nói với nhau câu nào, để ý thấy Văn Hựu Hạ không muốn nghe chuyện cũ nên cậu không tìm được đề tài để nói.

Cậu có thể nói gì đây?

Đổi lại Cố Kỷ thì anh ta sẽ đi thẳng vào chủ đề, chỉ vào cậu và nói với Văn Hựu Hạ: “Văn Hạ, thằng nhóc này có bệnh, không muốn tán gẫu thì tôi lập tức dẫn nó trở về uống thuốc.”, hoặc là: “Văn Hạ, từ khi nó xem video của cậu vẫn không được bình thường, cậu quen mấy sinh viên đại học kia à?”

Đương nhiên, có thể Cố Kỷ không nói gì cả, cũng không thương lượng gì cả mà mang cậu đi luôn.

Trà sữa đã uống được một phần ba, cơn mưa cũng đã ngớt dần.

Khâu Thanh thấy Văn Hựu Hạ vẫn rũ mắt, bây giờ không có khách nên gợi chuyện lên cũng không quá phận nhỉ. Với lại, nếu hôm nay không nói thì Khâu Thanh nghĩ sau này cậu sẽ hối hận.

Cậu cắn ống hút rồi đến gần Văn Hựu Hạ: “Em đã thấy đoạn solo kia của anh.”

“Ừm.” Văn Hựu Hạ gật đầu.

Khâu Thanh buồn bực nghĩ: Nói nhiều chút bộ chết à.

Nhưng lâu rồi mới gặp lại Văn Hựu Hạ, ngoại trừ hồi ức ra thì còn có thể tán gẫu cái gì đây?

Cậu nghĩ nát óc, lúc không cam lòng định nhắc lại chuyện xưa thì Văn Hựu Hạ ồm ồm nói: “Hôm đó… bọn họ đến mua đồ uống nên nhận ra tôi. Cậu ấy nói tôi là thần tượng của cậu ấy nên muốn xem tôi gảy một đoạn.”

“Anh gảy luôn?”

“Không biết cậu ấy lại tung lên mạng.”

Khâu Thanh muốn cười: “Biết sẽ không gảy à?”

“Ừm.”

“Anh nói hay lắm.” Khâu Thanh quan sát vẻ mặt của Văn Hựu Hạ, nhưng cậu không thấy biến hóa gì lớn, rốt cuộc Khâu Thanh cũng không đề cập đến chuyện cũ nữa mà đưa ra một lời bình: “Nhưng gảy hơi cứng tay, ít nhất phải nửa đến một năm không chạm vào đàn đúng không?”

Nghe thấy câu này, Văn Hựu Hạ đặt khăn sang một bên rồi bắt đầu thu dọn dụng cụ, không để ý tới cậu nữa.

Khâu Thanh thỏa mãn, cậu cười cong cả mắt, tầm mắt di chuyển theo động tác của Văn Hựu Hạ, thỉnh thoảng cậu liếc sang mặt quầy được lau sạch đến nỗi có thể phản chiếu được gương mặt của của mình. Nhưng do vấn đề góc độ nên mặt bị dẹp, trông rất khó coi.

Mưa rào đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, Văn Hựu Hạ dọn mọi thứ xong xuôi thì đã trời quang mây tạnh.

Tầng mây âm u tản ra nhường đường cho ánh nắng phía Tây nhuộm khắp bầu trời, làm bật lên màu xanh lam sáng rực sau cơn mưa. Lá cây vẫn còn đọng nước, mép gạch hoa lát nền ép không chặt nên thỉnh thoảng sẽ tràn một chút nước ra.

Khâu Thanh uống hết trà sữa rồi đẩy cái ly không lên quầy: “Hết rồi.”

Có thể vì thấy thái độ thờ ơ của Văn Hựu Hạ nên lúc này, cậu tạm thời mất đi tất cả chấp nhất trước khi đến đây. Ví như muốn cho Văn Hựu Hạ xem bình luận của người khác khi nói về bọn họ, ví như nói cho anh biết có một tên nhóc không hiểu chuyện nào đó quay video chúng ta đánh nhau rồi phát lên mạng…

Lại ví như cậu muốn hỏi Văn Hựu Hạ, bây giờ anh vẫn còn mất ngủ à?

Lúc ngủ không được có từng nhớ tới em hay không?

Mơ cũng được.

Có một khoảng thời gian, mỗi ngày em đều mơ về anh, nhưng anh lại không nói lời nào.

Sự nhẹ nhõm nhất thời khiến Khâu Thanh cảm thấy, chỉ cần quay đầu lại thôi thì có thể quên đi ly trà sữa và cuộc gặp gỡ không mấy vui vẻ gì với Văn Hựu Hạ. Như mong muốn của người ta, cậu sẽ quay về thế giới của mình làm một người bình thường vui vẻ.

“Khâu Thanh.” Văn Hựu Hạ gọi tên cậu, đồng thời cũng đẩy cậu về lại vòng nước xoáy.

Sóng gió cuồn cuộn khiến cậu cảm thấy không thở nổi.

Khâu Thanh không muốn quay đầu lại, bởi vẻ mặt của Văn Hựu Hạ hoặc là làm cậu tổn thương, hoặc là khiến cậu khổ sở.

Khóe mắt cậu rưng rưng, bàn tay bất an vò góc áo, vừa mong đợi mà lại vừa sợ hãi. Chờ hồi lâu nhưng vẫn không nghe thấy đoạn sau mà chỉ có tiếng bước chân của Văn Hựu Hạ đi qua cánh cửa nhỏ. Mũi giày chợt xuất hiện trong tầm mắt của Khâu Thanh, nó cũng ướt hệt như cậu vậy.

Hình như Văn Hựu Hạ thở dài một hơi, anh mở bàn tay ra rồi đưa 20 tệ kia cho cậu.

“Hay là thuê xe đi.” Văn Hựu Hạ nhẹ giọng nói: “Sẽ bị cảm lạnh.”

Khâu Thanh không muốn tiền, sự oán hận không rõ lý do bắt đầu trỗi dậy, cậu chợt đẩy Văn Hựu Hạ một cái, sau khi nghe tiếng va chạm vào quầy kim loại thì cậu quay đầu, sải bước rời đi.

Đương nhiên cậu biết ý của Văn Hựu Hạ là gì: Đừng tới tìm tôi.



Tác giả có lời muốn nói:

Các người đẹp, mau tới cứu bé.