Biển Bạc - Lâm Tử Luật

Chương 18




Phần B: Thuyền Đêm Trên Sông Trắng

CHƯƠNG 18: THẤT TÌNH

Edit + Beta: V

“Vậy mỗi cuối tuần cậu chạy ra ngoài là để học chơi bass với cậu ta à?” Cố Kỷ cảm thấy khó tin.

Khâu Thanh gật đầu, cậu đánh một đoạn riff ngẫu nhiên.

[*] Guitar riff: Trong âm nhạc, riff là một đoạn nhạc hoặc một chùm hợp âm được lặp đi lặp lại trong một nhạc phẩm hoặc một cuộc trình diễn âm nhạc.

“Tập tành sao rồi?”

“Cũng được, cũng biết chơi.” Khâu Thanh nói rồi tiếp tục chơi đàn.

Cố Kỷ: “Không phải anh muốn tạt nước lạnh cho cậu, nhưng mà rốt cuộc cậu học chơi bass để làm gì, để viết nhạc à? Giờ có Synthesizer [*] mà, cậu đâu cần tự mình thu âm, với lại mình cậu cũng đâu thể tự thu âm hết các loại nhạc cụ được, cậu thấy đúng không?”

[*] Bộ tổng hợp – Synthesizer: Bộ tổng hợp là một nhạc cụ điện tử tạo ra tín hiệu âm thanh. Bộ tổng hợp thường tạo ra âm thanh bằng cách tạo ra các dạng sóng thông qua các phương pháp bao gồm tổng hợp trừ, tổng hợp cộng và tổng hợp điều tần.

“Do muốn học.”

Cố Kỷ: “Thôi được rồi, học đi, vậy công việc của cậu tính sao bây giờ?”

“Em đang làm.” Tự dưng Khâu Thanh bị nhiễm cái tính tích chữ như vàng của người nào đó, sau khi phát hiện thói quen này không phù hợp với mình thì cậu nói: “Ngày thường thì em giúp chủ tiệm băng đĩa trông coi cửa hàng, cuối tuần lại đến thư viện. Chị gái ở đó còn nói em muốn mượn sách nào cũng được.”

Cố Kỷ cười: “Cậu nên đọc sách nhiều chút, cái này tốt cho cậu.”

“Nên mỗi tối thứ tư xong việc em sẽ đến chỗ Văn Hựu Hạ học bass.” Khâu Thanh giơ hai ngón tay: “Không tới 2 tiếng, anh ấy dạy em chơi.”

Cố Kỷ biết cậu và tay bass của Táo Thối có quen biết, nhưng không ngờ hai người lại thân thiết nhanh như vậy. Sau kỳ thi cuối cấp ba thì ban nhạc hồi đại học cũng không tụ tập lại với nhau nữa, chưa ai đề cập đến chuyện giải tán, Khâu Thanh cũng không quá cố chấp với việc này, dù sao thì cũng không cần thiết phải thông báo chính thức vì vốn dĩ mấy bài hát của bọn họ chỉ có vài người nghe qua.

Sau khi suy tư một lát thì Cố Kỷ vẫn muốn nhắc nhở cậu: “Khâu Nhi à, sang năm cậu cũng tốt nghiệp rồi, nghĩ về con đường sau này đi.”

“Em biết rồi.”

“Vẫn định thành lập ban nhạc hả?”

“Để xem tình hình đã, có điều kiện thì em sẽ làm, em cũng không biết ngoại trừ cái này ra thì em làm được gì nữa.” Khâu Thanh cúi đầu nhìn vệt mồ hôi trên fingerboard, sau đó phàn nàn: “Chỗ của anh nóng quá, hay là lắp điều hòa đi.”

“Lắp điều hòa sẽ đứt cầu dao, chủ nhà không có cho, ngại ghê.” Cố Kỷ nói móc, thấy Khâu Thanh nóng tới mức đỏ cả mặt thì anh ta bèn lấy cây quạt máy đặt trước mặt cậu: “Xài tạm đi.”

Khâu Thanh không khách khí mở số lớn nhất.

Chàng trai hai mươi sắp hai mươi mốt tới nơi mà tấm lưng lại gầy yếu như mới dậy thì, Cố Kỷ chẳng biết gió mạnh như thế có thổi cậu bay luôn không, thế là anh ta bèn nhắc nhở “coi chừng cảm lạnh”, sau lại nói tiếp: “Muốn ăn ké mà không chịu phụ… tối nay chỉ có mì sợi, thích thì ăn.”

“Thích chứ!” Khâu Thanh nghiêng mặt sang: “Anh Kỷ tốt quá, chờ em giàu em mua cho anh xe thể thao nha.”

“Nói hay quá ha.”

Cố Kỷ đi nấu nước, sau đó quay lại nhìn thoáng qua Khâu Thanh, anh ta lẳng lặng thu lại biểu cảm vui cười vừa rồi.

Lúc Khâu Thanh nói “em làm được gì nữa” thì Cố Kỷ đã định hỏi, chẳng lẽ cậu tin mình tạo ra được một ban nhạc à? Cậu đã từng nghĩ về điều đó chưa? Bây giờ cậu thích, chẳng may sau này cậu không thích nữa rồi sao? Có thể vì bản thân đã tốt nghiệp hai năm nên anh ta cảm thấy Khâu Thanh vẫn chưa hiểu xã hội này hiểm ác thế nào, song anh ta lại không muốn nói huỵch toẹt với cậu. Trên thế giới này có bao nhiêu người làm được điều mình thích dài lâu, cơ mà nếu Khâu Thanh thành công thì vậy cũng tốt.

Tay bass ở Táo Thối kia có thể trở thành tấm gương của cậu, và cũng có thể trở thành vì sao dẫn lối.

Nói không chừng Khâu Thanh tiếp xúc nhiều với cậu ta sẽ hiểu ra rằng, chuyện mình thích và chuyện mình kiên trì thích nó suốt mấy thập niên là hai vấn đề khác nhau. Nhưng cũng có thể ngược lại, Khâu Thanh sẽ tìm thấy một con đường mới tươi sáng và bằng phẳng của riêng mình.

Chiếc Nokia trên tủ đầu giường rung lên một tiếng rồi hiện lên một thông báo.

Khâu Thanh liếc mắt sang, ngay sau đó cậu đột ngột bật dậy. Cậu nhanh chóng nhảy xuống sô pha, cầm áo thun tròng vô người, hai chân xỏ vào giày thể thao, bỏ mặc Cố Kỷ đang nấu mì mà chạy ù ra ngoài.

“Đi đâu đó?”

“Luyện đàn!”

Cố Kỷ cao giọng hỏi: “Không ăn hả?”

Tiếng sột soạt vọng lại ở cửa, Khâu Thanh sải bước đi, chỉ trong chốc lát đã biến mất dạng.

Cố Kỷ bất đắc dĩ quay đầu lại nhìn nồi nước vừa mới sôi, anh ta lấy một nửa mì thả vào trong, nhỏ giọng nói: “Gì vậy trời… rốt cuộc nó đi luyện đàn hay đi hẹn hò…”

Những lời này Khâu Thanh không nghe thấy, cậu đang chạy như điên ra khỏi khu dân cư.

Gió thổi mạnh khiến chiếc áo thun phình to, Khâu Thanh cắm đầu chạy về phía trước, cậu thuộc làu các ngã rẽ.

Tháng sáu, nhiệt độ dần lên cao khiến ai nấy cũng đều lười biếng, cậu giẫm lên bóng cây long não và phượng tím dưới ánh nắng chói chang rồi chạy về phía lối ra của con hẻm, khi nhìn thấy biển báo trạm dừng xe buýt ở ven đường thì cậu mới dừng lại, sau đó thở hồng hộc.

Khâu Thanh chống nạnh thở dốc trong chốc lát rồi đi ra phía sau trạm dừng: “Sao anh tới sớm vậy?”

“Bọn họ hẹn nhau tụ tập, tôi không đi theo.” Văn Hựu Hạ nói, sau đó ném nón bảo hiểm cho Khâu Thanh.

“Hôm nay anh lái xe hả?”

Thấy anh gật đầu, Khâu Thanh ôm nón bảo hiểm rồi quan sát Văn Hựu Hạ và xe máy của anh – không quá đắt hay mang kiểu dáng, nhãn hiệu thời thượng gì, Văn Hựu Hạ cũng không mặc áo khoác hay giày da khi đi xe máy mà chỉ mặc một chiếc áo thun bình thường, đội nón bảo hiểm lộ ra đôi mắt sâu và đen láy, động tác bẻ lái trông rất tự nhiên.

Người ta lái xe máy đa số để cua gái, còn Văn Hựu Hạ, Khâu Thanh nghĩ anh chỉ xem nó là công cụ thay cho việc đi bộ, vừa tiện lợi vừa hạn chế kẹt xe. Thành phố Đông Hà hiện tại chưa cấm xe máy, nhưng sau này thì không biết…

Nếu mà cấm thật thì có khi nào Văn Hựu Hạ mua xe điện không ta, hay mua xe đạp nhỉ?

Xe đạp còn được, chứ xe điện thì…

Tưởng tượng hình ảnh đó khiến Khâu Thanh buồn cười.

Thấy Khâu Thanh đứng ngẩn người, Văn Hựu Hạ bèn duỗi tay búng trước mặt cậu một cái, ý bảo lên xe.

“Thiệt luôn hả? Anh chở tôi?” Khâu Thanh vừa nói vừa vui vẻ đội nón bảo hiểm, cậu cúi đầu xuống, loay hoay một hồi không tìm thấy chỗ gài, thế là Văn Hựu Hạ vươn tay cầm lấy hai sợi dây quai.

“Tách” một tiếng, vừa an toàn vừa kín kẽ.

Khâu Thanh hơi ngượng ngùng, cậu bèn leo lên xe, do dự một chút, Khâu Thanh để tay hờ lên eo Văn Hựu Hạ, vì cậu cảm thấy chắc đối phương không thích tiếp xúc quá thân mật. Đang định tìm vị trí phù hợp thì Văn Hựu Hạ chợt giữ chặt cổ tay cậu đặt lên eo mình rồi vỗ một cái.

“Ôm chặt vào.” Văn Hựu Hạ nói.

Như một lời cảnh báo, sau đó anh rồ ga.

Khâu Thanh ngã về phía trước theo quán tính, xém xíu là đập mặt vào lưng Văn Hựu Hạ.

Ánh nắng giữa ngày hè oi ả đến mức lớp không khí vặn vẹo cứ lởn vởn phía trên mặt đường nhựa, từng luồng gió nóng thổi ập tới. Tiếng động cơ ồ ồ đã bị nón bảo hiểm chắn lại hơn phân nửa, lúc này đây, đầu óc Khâu Thanh trống rỗng, cậu nhắm mắt lại, khi xe máy rẽ ngoặt thì cậu mới phát hiện bọn họ đang kề sát vào nhau.

Ngoại trừ hương hoa như có như không thì Khâu Thanh ngửi thấy mùi hương nhè nhẹ và tươi mát của bột giặt trên quần áo Văn Hựu Hạ.

Cậu ôm anh, cơ thể giữa vòng tay không hề cứng rắn mà lại rất ấm áp, nó mang theo nhiệt độ khiến người ta cảm thấy an tâm.

Tiếng động cơ dần trở nên xa xôi, đột nhiên Khâu Thanh cảm thấy mình có thể đi đến chân trời góc bể.

Điểm đến của bọn họ là căn biệt thự cổ ở Tây Thành.

Garage đang bị niêm phong để chuẩn bị cải tạo, chủ nhân của căn biệt thự này đã di cư, để cho bên bất động sản toàn quyền xử lý. Gia đình thuê sau này làm kinh doanh, bọn họ cũng không thường ghé qua đây nghỉ ngơi, hai garage để đó thì chật chội quá nên họ đã niêm phong một cái định làm kho hàng.

Văn Hựu Hạ rất xem trọng “kho hàng” này, sau khi thương lượng với gia đình đó xong thì anh đã thuê lại nó với một cái giá không quá đắt.

Từ lúc cậu mặt dày xin Văn Hựu Hạ dạy bass cho mình thì bọn họ bắt đầu tìm một chỗ phù hợp. Chẳng hạn như phòng tập của trường đại học, cơ mà Văn Hựu Hạ là người ngoài, mới đi vào một lần xém xíu bị bảo vệ bắt được. Rồi chẳng hạn như đến Đêm Việt Quất vào ban ngày, nhưng vì mấy việc vặt vãnh nên rất khó ổn định ở đây.

Thế là Văn Hựu Hạ bèn đưa Khâu Thanh đến nơi này.

Giường xếp lò xo, một cái bàn nhỏ, một chiếc laptop đầy kín các loại tập tin, loa và hệ thống dây điện, một cái bóng đèn lung lay và một cánh cửa sổ nhỏ, tất cả cấu thành chỗ ở tạm thời của Văn Hựu Hạ.

Khâu Thanh đã từng hỏi: “Tối anh ở chỗ này à?”

“Không phải đêm nào cũng vậy.” Khi đó Văn Hựu Hạ giải thích: “Chỉ thỉnh thoảng tâm trạng không tốt sẽ tới đây.”

“Trước kia có ai đến đây chưa?”

Văn Hựu Hạ sửng sốt: “Không có.”

Vách tường đều có dán tấm cách âm và cây bass cũng được trang bị bộ phận giảm âm để giảm thiểu khả năng gây phiền hà đến người khác. Văn Hựu Hạ nói căn biệt thự này thường không có ai ở, vị trí cách khá xa nên cũng không quá ảnh hưởng đến hàng xóm.

Không gian bên trong căn phòng được phủ lên tone màu xám và rất tối, Khâu Thanh nghĩ: Chỗ này giống căn cứ bí mật, và cậu là người đầu tiên đến đây.

Garage cải tạo nằm ở hướng không tốt nên ban ngày cũng phải bật đèn, Văn Hựu Hạ lấy cây bass trong hộp đàn ở góc ra đưa Khâu Thanh: “Không phải cậu muốn luyện cách móc dây à? Hôm nay học.”

“Nhanh vậy hả…”

“Ừ, vì ngày mai bắt đầu lưu diễn rồi.”

Vừa chạm vào cây Yamaha Candy Apple Red, chẳng hiểu sao sự hưng phấn của Khâu Thanh giảm đi hơn phân nửa: “Cái gì?”

Văn Hựu Hạ ngồi trên giường lò xo, tiếng kẽo kẹt cũng theo đó quanh quẩn khắp phòng. Anh lấy một thùng nước khoáng dưới gầm giường, mở cho Khâu Thanh một chai rồi đặt lên bàn.

“Sao đi lưu diễn nhanh vậy?” Khâu Thanh vội vàng nói: “Giờ mới tháng sáu mà!”

“Anh Huy sắp xếp, nhìn bọn họ có vẻ gấp gáp lắm.” Văn Hựu Hạ muốn nói lại thôi, anh suy nghĩ rồi hạ giọng bảo Khâu Thanh đến gần một chút: “Nghe nói gần đây Đông Hà kiểm tra gắt lắm, Lạc Đà… có thể có người chỉ điểm anh ta.”

Khâu Thanh biết thói hư tật xấu của Lạc Đà, nghe lý do này thì cậu lập tức không muốn học bass nữa. Cậu uống miếng nước, giọng điệu không tốt cho lắm: “Vậy sao không để anh ta tránh đi đi.”

“Đã ký hợp đồng rồi.” Văn Hựu Hạ nói: “Bọn họ đã sắp xếp xong xuôi, điểm đến đầu tiên là Vĩnh Hương.”

Khâu Thanh rầu rĩ không vui, cậu cầm cây bass lên gảy một hồi, âm thanh rất hỗn loạn, tựa như tâm trạng lúc này của cậu vậy.

“Anh đi bao lâu?”

“Đi rất nhiều nơi.”

“Có trở về không?”

“Có.” Văn Hựu Hạ tính ngày: “Nhanh nhất là mùa thu.”

Khâu Thanh ủ rũ cụp đuôi.

Bầu không khí im lặng bao trùm cả căn phòng, bọn họ đã quen biết nhau hơn một tháng, tuy không phải ngày nào cũng liên lạc nhưng tính ra người mà cậu thường xuyên lui tới nhất là Văn Hựu Hạ. Khâu Thanh vẫn luôn cho rằng cậu với Văn Hựu Hạ là bạn bè, khi anh nói “mùa thu mới về” thì cơn lo âu đã biến mất từ lâu nay đã quay trở lại.

Khâu Thanh thử thở chậm, ngón tay cậu mò mẫm bốn sợi dây dàn nhưng không gảy, nghe âm trầm vang lên hết lần này đến lần khác như có thể làm dịu cơn nóng trong người cậu.

Lồng ngực trống rỗng, cậu rất muốn nói “anh đừng đi được không”, nhưng rồi cũng tự biết mình đang gây sự vô cớ.

Thật ra cậu và Văn Hựu Hạ không có bất kỳ quan hệ gì cả.

Khâu Thanh như ngừng thở, tầm nhìn trước mắt cậu chợt tối sầm.

“Cậu bị sao vậy?” Văn Hựu Hạ phát hiện cậu không khỏe, cho rằng do trời nóng nên anh lấy một cây quạt máy trong góc ra cho Khâu Thanh.

Khâu Thanh cắn đầu lưỡi, cơn đau khiến cậu trở về trạng thái bình thường. Cậu bất chấp tất cả nói: “Tôi đói rồi, vẫn chưa ăn cơm chiều.”

Văn Hựu Hạ đáp lại, anh không hỏi cậu ăn gì nên chắc là gọi cơm hộp.

Ăn cơm của anh, xài đàn của anh, Khâu Thanh biết một tháng qua cậu có dụng ý khác, chỉ mượn việc luyện đàn để kéo gần khoảng cách với Văn Hựu Hạ mà thôi.

Trước đó hai người còn luyện đàn rồi trò chuyện này kia, Khâu Thanh cho rằng mình đã ở trong vòng bạn bè của Văn Hựu Hạ.

Song đến giờ cậu mới phát hiện, chỉ làm bạn thôi là chưa đủ.

Cậu bắt đầu ỷ lại Văn Hựu Hạ, giống như việc ỷ lại vào Alprazolam để đạt được sự an ổn nhất thời.

Đây không phải một dấu hiệu tốt trong mối quan hệ bạn bè.

Khâu Thanh gảy một chuỗi âm rồi ôm đàn ngã xuống giường, tiếng đàn vang lên khiến cậu ù cả tai.

“Khâu.” Văn Hựu Hạ hỏi: “Tâm trạng cậu không tốt à?”

Cách xưng hô của Văn Hựu Hạ là học theo Cố Kỷ, nhưng anh học không giống, cảm giác nó giống một biệt danh hơn – Khâu Thanh nghĩ, chắc đây cũng do cậu tự “ảo tưởng”.

Có đôi khi một ý nghĩ nào đó chỉ thoáng qua một giây, Khâu Thanh chợt ngồi dậy, cậu vẫn ôm cây bass của Văn Hựu Hạ, song lại không dám giương mắt lên: “Tôi đột nhiên cảm thấy… anh đi lưu diễn nên sẽ rất lâu không gặp nhau, giống như thất tình ấy.”

“…”

“Cũng không đúng lắm, dù sao thì… ừm…”

Cậu bối rối tìm cách nói thích hợp, nhưng vốn từ quá nghèo nàn nên đành phải che mặt lại không nhìn đối phương: “Không được, tôi không tìm được từ ngữ để hình dung, nó rất là… rất giống cảm giác thất tình.”

Văn Hựu Hạ ngẩn người, anh chợt quay đầu sang chỗ khác khẽ nở nụ cười.

“Không nghiêm trọng vậy đâu.” Anh dịu dàng nói, ánh mắt rất ôn hòa: “Cậu có thể gọi điện cho tôi mà.”

Lúc ấy cậu không biết tại sao chỉ là một lời hứa hẹn nhỏ như vậy đã khiến mình bối rối đến mức luống cuống tay chân. Nhiều năm về sau Khâu Thanh tìm hiểu nguyên nhân, phân tích kỹ càng thì cậu biết được…

Đây là lúc tình cảm của cậu đối với Văn Hựu Hạ bắt đầu biến chất.