Phần A: Mưa Tháng Năm
CHƯƠNG 1: “CẬU CẢM THẤY CÓ PHẢI NGƯỜI ĐÓ KHÔNG?”
Edit + Beta: V
Đây là lần thứ 17 Khâu Thanh xuất hiện ở công viên hoa tươi.
Trước ngày nghỉ Tuần Lễ Vàng [*], các điểm du lịch ở thành phố Đông Hà đã sớm bày trận đón địch. Công viên hoa tươi được trang trí bằng biểu ngữ quảng cáo và chậu hoa mới, cách trang trí này đã xưa quá rồi, nếu có ánh mặt trời rực rỡ chiếu xuống thì có lẽ trông còn được một chút.
[*] Tuần Lễ Vàng: Ngày 1/10 chính thức bước vào kỳ nghỉ ”Tuần lễ Vàng” kéo dài 1 tuần nhân kỷ niệm Quốc Khánh. Đây được coi là một trong những dịp du lịch nội địa đông đúc nhất trong năm ở Trung Quốc.
Đáng tiếc là trời mưa tầm tã đã liên tục kéo dài trong một tuần, mây mù âm u, gió bão quét tới, tất cả đều khiến thần kinh người ta trở nên căng thẳng.
Khâu Thanh ngồi ở mép bồn hoa hình tròn, cậu đưa bức ảnh trong điện thoại lên so sánh với cảnh tượng trước mắt.
Động tác này đã lặp đi lặp lại 17 lần, đến nỗi nó đã khắc sâu vào trong trí nhớ của cậu. Sau khi thấy không có gì khác nhau thì Khâu Thanh đeo tai nghe, cúi đầu lướt màn hình điện thoại rồi mở một video lên xem.
Mở đầu video là tranh graffiti được vẽ trên nền gạch của quảng trường âm nhạc trước mặt.
Ngày nắng tươi đẹp lúc quay và buổi chiều thu u ám hiện nay tựa như hai thế giới hoàn toàn khác nhau. Các hình ảnh lộn xộn lắc lư qua ống kính, nhạc cụ, gạch lát nền hình vuông và mấy đôi giày xẹt qua trung tâm khung hình, ngay sau đó là tiếng người.
Người cầm máy quay là một thiếu niên, cậu ta lanh lảnh hỏi: “Có thể bắt đầu chưa?”
Không ai trả lời, ống kính tập trung trên chiếc guitar bass cũ kỹ.
Đôi tay thon gầy cầm nó đang chỉnh âm.
Ngón tay tựa thân trúc, thon dài, mềm dẻo, sạch sẽ, không mang trang sức và cũng không có hình xăm. Móng tay được cắt ngắn, đầu ngón tay có một lớp chai mỏng, động tác khi vuốt ve dây đàn vô cùng thâm tình.
Một lát sau, đôi tay không thể nói là đẹp hay không đẹp kia bắt đầu gảy đàn, loa thoáng chốc đã bị âm bass [1] chiếm cứ.
Đầu tiên là hợp âm cơ bản, tựa như người nọ đang thích ứng với nhịp điệu.
Tay phải nhẹ nhàng gảy âm bass quen thuộc, và giai điệu lập tức vang lên.
Slap, triplets, tapping, quadruplets [2]… Nói là diễn tấu vậy thôi, chứ thật ra nó giống một buổi triển lãm kỹ thuật chơi đàn điệu nghệ của mình hơn. Người chơi đàn hơi có ý khoe khoang, nhưng lại khoe một cách một cách rất chi là hờ hững.
Phần solo bass kết thúc bằng một giai điệu ngẫu hứng chẳng có trong bất kỳ tổng phổ [3] nào cả, âm bass ngân lên, ngón út khẽ động, tiếng nhạc khiến lòng người rung rinh hoàn toàn đình chỉ. Tiếp theo, ống kính hướng lên trên, hình như muốn quay mặt của người đang diễn tấu.
Khi quay đến tay phải gảy đàn và dời lên ngực thì ống kính chợt tối đen.
3 phút 8 giây.
Quá trình phát lại kết thúc.
Màn hình điện thoại phản chiếu một đôi mắt u buồn đang chớp chớp một cách mờ mịt.
Sau hồi lâu, Khâu Thanh mới ngẩng đầu lên, cậu nhìn nhóm mấy dì trung niên đang luyện tập múa quảng trường ở giữa trung tâm, cứ ngỡ những gì mình mới vừa xem là giả.
Vài ngày trước cậu có gặp mấy dì múa quảng trường, khi được hỏi là có ấn tượng gì về “ban nhạc” này không thì ai nấy đều lộ ra vẻ mặt nghi hoặc. Sau khi xác nhận vài lần thì bọn họ nói với Khâu Thanh: “Tụi dì mới tới đây luyện tập thôi à, mấy chuyện trước đó thì tụi dì không biết.”
Tương tự ban nhạc kia, tay bass ấy cũng chưa từng xuất hiện.
Cậu không cam lòng xem video một lần nữa.
Ở màn dạo đầu chơi bass, tay phải gảy thử âm từ dây A đến dây G và cuối cùng là ba lần dây E, ngón cái gảy âm cuối rơi vào 1 phút 34 giây… Mấy chi tiết nhỏ đó chẳng ai để ý, nhưng dù xem bao nhiêu lần thì Khâu Thanh vẫn cảm thấy như bị sét đánh, hồi ức rục rịch khiến tim cậu đau nhói, bên tai toàn là tiếng ong ong khiến cậu khó thở.
Nhưng trên tay phải của người trong video kia không có gì cả, từ trang sức, hình xăm, cho đến dấu vết hút thuốc.
Nó khiến Khâu Thanh hoài nghi ký ức của mình hoàn toàn hỏng rồi.
Không chỉ có cậu, mà ngay cả Cố Kỷ – người đưa video cho cậu xem, cũng nghĩ đến chuyện tương tự. Anh ta ôm tay, vô cùng lo lắng quan sát biểu cảm của Khâu Thanh, cuối cùng mới cẩn thận dò hỏi: “Cậu cảm thấy có phải người đó không?”
Khâu Thanh không trả lời.
Khoảng hơn một tháng trước, đoạn video ngắn về màn solo bass này chợt nổi lên, nhóm blogger lập tức giật tít để thu hút dư luận “Bạn đã từng thấy một màn diễn bass 3 phút siêu ngầu và lóa mắt như vậy chưa?”.
Cách dùng từ ngạo mạn là thế, nhưng lúc người nọ khoe kỹ thuật của mình ra thì không ai cảm thấy phản cảm cả, đúng là hiếm thấy thật.
Lúc đoạn video được lan truyền ra thì dưới khu bình luận có không ít dân mạng dò hỏi, rằng người chơi nhạc kia là ai. Họ phân tích xem kỹ thuật đó là kế thừa từ bậc thầy chơi bass nào, hoặc cũng có thể người nọ chẳng học từ ai cả.
Dân mạng nào cũng có quan điểm của riêng mình, nhưng thứ Khâu Thanh chú ý lại là chuyện khác.
Video này là Cố Kỷ đưa Khâu Thanh xem, sau khi hỏi mà không nhận được câu trả lời của cậu thì anh ta hụt hẫng rời đi. Anh ta cảm thấy Khâu Thanh không để ý đến chuyện này cho lắm, bản thân anh ta cũng không phát hiện được bất kỳ thái độ nào của cậu về chuyện “có muốn đi tìm người kia hay không”. Điều này khiến Cố Kỷ vô cùng chán nản, anh ta không nói một lời dư thừa nào nữa.
Sau khi Cố Kỷ rời đi, và Khâu Thanh xác nhận qua cửa sổ sát đất là anh ta đã xuống lầu rồi thì cậu đột nhiên biến thành một người khác. Gương mặt miễn cưỡng bình tĩnh của Khẩu Thanh bị phá vỡ, cậu vội vàng lấy điện thoại di động ra, sau lại vì tay run nên điện thoại rớt xuống ngay món trang trí bằng kim loại khiến màn hình bị vỡ một góc.
Khâu Thanh tải ứng dụng video ngắn về, sau đó nhập tên người dùng kia vào thanh tìm kiếm.
Cậu nhắm mắt lại, chuẩn bị tâm lý cho câu trả lời “đúng”, hoặc “không đúng”.
Có chừng 100 người quan tâm và khoảng 300 người hâm mộ.
Ngoại trừ màn solo bass ra thì lượt tương tác của các video khác cũng không cao, chỉ có lác đác vài bình luận, vài lượt theo dõi, những vấn đề riêng tư đã bị xóa, hộp thoại cũng thiếu này thiếu kia.
Nhìn thấy vậy thì Khâu Thanh cũng hiểu vấn đề rồi, nhưng cậu lại không phục, cậu tiếp tục đào bới dấu vết để lại để tìm cho ra kết quả mình muốn.
Nhưng Khâu Thanh đã đi sai đường, đó là lý do cậu xem bao lâu cũng không có được đáp án.
Sau khi xem xong tất cả video trong tài khoản kia thì cậu đã nắm được tình hình cơ bản của người quay phim: Một tay bass trong ban nhạc sinh viên, hầu như là biểu diễn ở trường, thỉnh thoảng sẽ đến quảng trường âm nhạc ở công viên hoa tươi diễn miễn phí. Trước mắt, bởi vì học lên cao nên ban nhạc gần như giải tán.
Còn về tay bass chơi điêu luyện trong video kia đương nhiên không phải là thành viên ban nhạc của bọn họ. Trong bình luận mới nhất về video, người quay phim đó đã viết một cách đầy hào hứng: [Anh ấy là thần tượng của tôi!]
Bởi vì một câu này mà cuộc thảo luận về thân phận của tay bass kia đã biến tấu thành các loại phiên bản kỳ quái. Chờ đến khi Khâu Thanh làm mới lại thì trong khu bình luận đã có người giẫm vào bãi mìn của cậu.
[Tay bass này giống Văn Hựu Hạ nhỉ?]
[Ừ… càng nhìn càng thấy giống.]
[Văn Hựu Hạ, hát chính nhà cậu kêu cậu trở về quỳ bàn giặt đồ kìa!]
[Văn Hựu Hạ là ai vậy?]
Lâu rồi chưa nhìn thấy cái tên kia, cũng có thể không cẩn thận bị người ta nói trúng tiếng lòng nên tay cầm điếu thuốc của Khâu Thanh chợt run lên, tàn thuốc nóng xẹt qua đốt ngón tay, suýt chút nữa đã khiến màn hình bị vỡ gặp nạn thêm lần nữa.
Cậu thổi làn da đang đỏ ửng rồi vội vàng đi vào nhà vệ sinh, vốc nước lạnh dội lên ngón tay tê dại.
Quỳ bàn giặt đồ?
Tôi nào có lá gan đó.
Khâu Thanh buồn cười, nhưng khóe miệng lại nhếch lên một cách buồn bã, hơi thở suýt chút nữa nghẹn ở yết hầu khiến cậu ho sặc lên.
Lời nói kia khiến cậu cứng họng, ba chữ đó luôn khựng lại ở đầu lưỡi của Khâu Thanh, nó tựa như câu thần chú để mở chiếc hộp Pandora, chỉ đơn giản là cậu không dám niệm nên chẳng thể làm gì khác hơn là ngậm miệng lại.
“Văn Hựu Hạ” – một cái tên đại chúng và hơi xa lạ lại dậy lên tầng tầng gợn sóng.
Có người biết chuyện đề cập đến quá khứ, sau đó kinh ngạc phát hiện, mọi người không ai biết về Văn Hựu Hạ cả, người mà bình luận “hát chính nhà cậu” là người quen cũ.
Khâu Thanh là một nhà sản xuất âm nhạc Indie, tài năng của cậu nổi tiếng trong giới, nhưng tính cách lại kỳ lạ khó ở, nghe đâu còn có chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế nữa. Cậu là người viết nhạc độc quyền mới cho ca sĩ Tang Tuyết, album được làm riêng cho cô năm ngoái đã đạt được Giải Đĩa Vàng vào tháng ba gần đây. Trong đó, bản hit “Hồ Điệp Thiêu Đốt” đến bây giờ vẫn còn nghe được ở khắp phố lớn ngõ nhỏ.
Lúc Tang Tuyết lên phát biểu trong lễ trao giải thì ống kính quay trực diện về phía Khâu Thanh. Với tư cách là một “nhà sản xuất” dày dặn kinh nghiệm, không chỉ tuổi tác của cậu khiến người ta kinh ngạc mà Khâu Thanh còn có ngoại hình không kém cạnh gì dàn idol ở hàng sau. Chính vì thế nên cậu đã tạo được một đợt sóng nhỏ trong một khoảng thời gian ngắn.
Một khi mạng lưới quan hệ đã trải rộng ra rồi thì không thể thu lại được nữa.
Rất nhanh, có blogger chuyên săn tin bên mảng âm nhạc không ngại lớn chuyện đã tung ra một vài hình ảnh và tư liệu về ban nhạc nhỏ không biết tên kia. Bọn họ phân tích từ quá khứ cho đến hiện tại các thành viên đã làm gì qua hai bức ảnh có độ nét cao, kết hợp với ngôn từ mang tính kích động, bọn họ đã cho ra đời một vở tuồng khiến lòng người thổn thức.
Quần chúng thích nhất là xem góc khuất trong mấy chuyện cũ năm xưa, nếu vẻ ngoài của nhân vật chính nhỉnh hơn một chút, nội dung thêm tí drama thì tuyệt vời.
Ban nhạc Rock and Roll ở trong nước thuộc loại tiểu chúng, mặc dù lúc ấy cậu và Văn Hựu Hạ không có danh tiếng gì, nhưng sau cùng thì vẫn để lại một ít dấu vết. Mấy câu chuyện như “yêu chết đi sống lại”, “màn BE rầm rộ” hoàn toàn thỏa mãn tinh thần lướt web của đám người nhàn rỗi thích ngồi lê đôi mách. Cư dân mạng rảnh rỗi sinh nông nổi tràn vào trang cá nhân của Khâu Thanh để “điểm danh”, ngay cả mấy nền tảng nghe nhạc của cậu cũng không buông tha.
Bọn họ không tìm được một nhân vật chính khác nên bèn bảy mồm tám lưỡi thảo luận về Khâu Thanh, chuyện bọn họ quan tâm nhất là:
[Có ai biết về video đập đàn không?]
[Người solo kia có phải Văn Hựu Hạ không?]
Cố Kỷ gọi mười cuộc nhưng Khâu Thanh không bắt máy, Liễu Vọng Dư cũng gửi tin nhắn Wechat cho cậu, bảo Khâu Thanh đừng xem cũng đừng đáp lại, Khâu Thanh trả lời một câu: [Không sao.]
Cậu nói không sao, nhưng người khác không cho rằng Khâu Thanh thật sự “không sao” như lời cậu nói.
Hôm sau, lúc Cố Kỷ ghé sang thì Khâu Thanh đang uống thuốc.
Trên màn hình máy tính không đóng lại là đoạn video biểu diễn của ban nhạc trước kia, chất lượng mờ ảo, không biết hình ảnh đã qua tay bao nhiêu người rồi mà nó bị nén độ phân đến mức hoàn toàn thay đổi, ngay cả mặt người cũng chẳng thấy rõ.
“Cậu xem cái này làm gì?” Cố Kỷ định tắt.
“Đừng tắt.” Khâu Thanh nuốt viên thuốc xong thì bình tĩnh nói: “Vất vả lắm mới tìm được.”
Nơi biểu diễn của bọn họ năm đó chỉ là một livehouse chật chội. Khâu Thanh mặt nhỏ nhưng mắt lại lớn, trông giống như mắt mèo vậy, ở trong hoàn cảnh càng âm u thì đôi mắt xinh đẹp ấy lại càng tỏa sáng long lanh. Đôi lúc Khâu Thanh sẽ hát hụt hơi, phần sau đó thì cậu nhảy nhót lung tung, trong một bài hát cậu đi sang cánh phải của sân khấu nhiều lần, sau đó đá nhẹ vào gót chân của tay bass như một trò đùa dai.
Lúc nhạc dạo vang lên thì ánh đèn sân khấu bị mở nhầm, trản đèn đó chiếu thẳng vào mắt của Khâu Thanh. Cậu nhắm mắt lại theo phản xạ có điều kiện và túm lấy người bên tay phải, sau đó chôn đầu vào cổ anh.
Đèn bị mở nhầm lóe lên vài cái rồi lập tức tắt ngúm.
Người chơi bass vẫn tiếp tục gảy đàn, tay trái của anh nhanh chóng nâng lên, ngón trỏ chạm nhẹ lên thái dương của Khâu Thanh rồi thu về, sau đó nối tiếp với vòng hợp âm một cách hoàn mỹ.
Khâu Thanh ngẩng đầu lên, cậu cười ngượng ngùng rồi đá văng dây điện dưới chân.
Cậu giơ micro lên và tiếp tục lời hát bị bỏ dở.
Video chỉ ghi lại một bài, hẳn là một người hâm mộ nào đó trước đây của bọn họ lén giấu điện thoại quay lại. Chắc người đó nghĩ “Văn Hựu Hạ” bỏ lệnh cấm rồi nên không thể chờ được nữa mà tung lên mạng chia sẻ với những người cùng chung sở thích, sau đó nó được lan truyền rộng ra.
“Cậu tìm được ở đâu đấy?” Cố Kỷ hỏi.
“Có phải em không biết lên mạng đâu.”
Cố Kỷ cứng họng, anh ta tắt trang web đi, sau đó nhọc lòng lấy hai văn bản trong balo ra đưa cho cậu: “Đây là phần hợp đồng lần trước chị Vọng đưa cậu ký, các điều khoản rất ổn, phí bản quyền sẽ được thanh toán trong vòng một tuần. Cậu cất kỹ hợp đồng vào, đừng giống lần trước tìm cả buổi không thấy, xém chút nữa thì bị hố rồi…”
“Ừm.” Khâu Thanh gật đầu, cậu trêu ghẹo anh ta: “Anh Kỷ à, hay là anh chuyển sang làm người đại diện cho em luôn đi.”
Cố Kỷ trợn mắt trắng: “Mơ đi cưng.”
Thấy cậu vẫn ổn nên Cố Kỷ cũng cho qua.
Anh ta giám sát Khâu Thanh ăn uống xong xuôi, sau đó giúp đỡ cậu quét dọn nhà bếp và phòng khách. Cố Kỷ vốn định trông coi cậu đến tối mới đi, nhưng bạn gái chợt gọi bảo không khỏe ở bệnh viện, anh ta không thể chăm sóc cả hai đầu nên chỉ đành cầm túi rác rồi rời đi.
Và cũng y như lần trước, Khâu Thanh trốn sau bức màn giám thị Cố Kỷ xuống lầu, sau khi không thấy người nữa thì cậu ngồi xuống.
Khâu Thanh đã nhớ nằm lòng các từ mấu chốt, cậu cứng nhắc ấn mở một trang web nào đó, nhập từ khóa “Ngân Sơn đập đàn” vào và hàng loạt kết quả liên quan nhảy ra. Cậu hít sâu một hơi, các đốt ngón tay trắng bệch đang căng chặt cầm lấy mép máy tính bảng, đôi mắt cũng đã hơi cay, tất cả phản ứng sinh lý đều đang nhắc nhở cậu rằng, “đừng nhìn”.
Nhưng Khâu Thanh cứ như tự ngược, cậu bấm phát.
Hình ảnh rung lắc rất mạnh, hoàn toàn không nhìn rõ.
Tiếng gào rú, tiếng thét chói tai, tiếng ngã xuống lúc đá loa, không nghe rõ được gì cả.
Nhưng khi lọt vào mắt và tai của Khâu Thanh thì cứ như cậu đang quay về hiện trường trước đó. Cậu nhìn thấy mình đang đứng sững sờ ở cánh phải sân khấu và vẫy tay về phía sau.
Ngay sau đó, tay bass đi tới, anh cầm đàn lên, lắc đầu và nói một câu, sau đó là tiếng hô kinh ngạc của đám người dưới sân khấu.
Khâu Thanh mờ mịt nhìn tay bass ấy, bất lực kêu: “Văn Hựu Hạ?”
Dường như Văn Hựu Hạ không nghe thấy, anh lặp lại câu nói kia một lần nữa. Toàn bộ livehouse như muốn nổ tung, kể cả người quay video cũng bắt đầu gào lên theo người bên cạnh. Bên trên là ngọn đèn sáng trưng, bốn người bọn họ giằng co trên sân khấu, bên dưới là làn sóng kháng nghị tựa như thủy triều, mãi đến khi Khâu Thanh không nhịn được định bổ nhào qua đánh anh.
Văn Hựu Hạ cầm chặt cổ tay cậu, bọn họ bị Cố Kỷ và một người khác tách ra.
Văn Hựu Hạ tháo cây guitar bass đeo trên người xuống.
Anh cầm đầu đàn và giơ cao lên, khuôn mặt anh tuấn chìm vào bóng tối.
Cây guitar bass mới tinh bị bẻ gãy, vụn gỗ văng tứ lung.
Lần đầu xem video thì cậu còn có thể hiểu được tâm trạng lúc ấy, nhưng khi xem đến lần thứ 17, lần thứ 170 thì Khâu Thanh chỉ còn lại sự tê dại và bất đắc dĩ. Cậu không có cỗ máy thời gian, không thể thay đổi mọi chuyện đã xảy ra được, cũng không thể ngăn cản người khác cười nhạo hoặc thổn thức cho những gì cậu đã trải qua.
Khâu Thanh thở dài, cậu lại ngẩng đầu lên.
Đây là lần thứ 17 trong tháng cậu đến công viên hoa tươi.
Chỗ bậc thang mà tay bass đã đứng bên cạnh quảng trường âm nhạc, lúc này không có một bóng người.
—
Tác giả có lời muốn nói:
1. Ý nghĩa tên truyện: Là danh từ địa lý chỉ bề mặt đại dương đột nhiên thay đổi từ đầu này sang đầu kia ở nơi tiếp giáp đường chân trời và biến ảo ra dải sáng màu trắng bạc.
2. Có lẽ mọi người quan tâm người yêu cũ và tình cũ này kia: Không đề cập = không có.
3. Không có hình mẫu tham khảo, không có hình mẫu tham khảo, không có hình mẫu tham khảo (đề cập đến giới giải trí cho nên tôi phải nhấn mạnh).
4. Tình cảm từ cả hai phía, giữa đường có nhân vật phụ yêu đơn phương, nhưng nhân vật chính không thèm liếc mắt, bởi vì tôi là người kiên định ủng hộ 1v1.
Mong mọi người thích bộ truyện này =333=
—
[1] Âm bass: âm trầm.
[2]
Slap: Dùng ngón cái, gõ mạnh vào dây đàn (thường là các dây số 5, 6) sẽ tạo ra lực làm dây đàn chạm vào phím đồng nghe tiếng rất đanh.
Triplets: Đại khái là chơi 3 nốt liên tiếp nhau, còn quadruplets thì 4 nốt.
Tapping (chấm ngón): Người chơi dùng đầu ngón tay trỏ hoặc giữa đập mạnh vào phím rồi nhấc nhanh ra. Âm sắc tạo ra gần giống với pull off nhưng âm lượng lớn hơn. Có thể tapping một tay phải hoặc cả 2 tay. Khi tapping động tác phải dứt khoát và chú ý tap trúng vào vị trí phím cần tap.
[3] Tổng phổ: