Biện Ái Pháp Tắc - Trương Linh Tây

Chương 96




Hơn mười phút, Vệ Linh bưng ra chén cháo sườn dinh dưỡng và chén canh trứng gà, nhìn không thấy bóng dáng Kỳ Tham đâu, trong lòng hoảng hốt không thôi, liền đặt đồ ăn xuống bàn, nhanh chân đi tìm Kỳ Tham từng căn phòng một.
Không cần mất quá nhiều thời gian và sức lực đã tìm thấy Kỳ Tham, tên kia đang ngồi dựa tường ngoài hành lang cách phòng ngủ của Vệ Linh không xa, đầu óc quay cuồng ngồi đó thiếp đi.
“Kỳ luật sư...?" Vệ Linh bước tới lay Kỳ Tham, thân thiết hỏi: “Cô bị làm sao vậy?”
“Buồn ngủ, muốn ngủ...” Kỳ Tham lè nhè lên tiếng, rồi cố gắng đứng dậy, không thèm quan tâm Vệ Linh đang nắm tay mình, trực tiếp kéo nàng đi tới trước cửa một căn phòng, dùng sức vỗ vỗ lên cửa, rất nghiêm túc hỏi: “Đây là phòng ngủ sao?”
Vệ Linh bật cười, vội vàng mở cửa cho Kỳ Tham, mà Kỳ Tham thì không nói thêm gì trực tiếp muốn đi vào. Vệ Linh nhanh chóng kéo cô lại, sợ tối, mà cô vội vàng sẽ đụng trúng gì đó, rồi đi vòng qua Kỳ Tham vào phòng trước, mở đèn lên.
Vừa làm xong động tác quay người lại, đã thấy Kỳ Tham đi nhanh vào, vô lực ngã xuống giường lớn.
“Kỳ luật sư...” Tình huống này làm Vệ Linh lúng túng, nàng ngồi bên giường, dùng ngón tay đâm đâm bả vai Kỳ Tham, nhẹ giọng hỏi: “Không phải cô đói bụng sao?”
“Ta muốn ngủ!” Kỳ Tham ngẩng đầu lên, khó chịu nói, sau đó quay đầu sang hướng khác, gò má dán xuống giường mềm mại.
“Ây...” Vệ Linh cười khổ: “Vậy thì cô ngủ đi, nhưng nằm sấp sẽ không thoải mái.”
Kỳ Tham không hề nhúc nhích, hình như không nghe những gì Vệ Linh vừa nói, ngay lúc Vệ Linh đang cân nhắc nên lặp lại lần nữa hay buông xuôi bỏ mặc, thì Kỳ Tham mạnh mẽ xoay người lại, chỉ một giây đã nằm ngửa ra giường.
Điều này làm Vệ Linh không thể không phục Kỳ Tham, lúc say y như đứa trẻ, không chịu nói lý. Có thể điểm mấu chốt trước mắt chính là Kỳ Tham không hề e dè chuyện mình đang nằm trên giường của Vệ Linh, cả người đều là mùi rượu, vẫn còn mặc áo khoác, hơn nữa, vẫn còn đang mang giày.
Vệ Linh nhìn Kỳ Tham từ trên xuống, cười nhẹ lắc đầu, nàng đi xuống cuối giường, chăm chú nhìn chân Kỳ Tham, cúi xuống giúp cô cởi giày, cởi luôn cả vớ chân.
Hình như Kỳ Tham cảm giác được mát mẻ từ dưới chân, nhất thời cong hai chân lên, ở trên giường trằn trọc một lúc, lại hình như có gì không thoải mái, đột nhiên ngồi bật dậy, nhưng hai mắt vẫn nhắm, đưa tay cởi áo khoác quăng xuống sàn nhà, làm xong lại ngã xuống giường, điều chỉnh tư thế thoải mái tiếp tục ngủ.
Vệ Linh bị một loạt hành động của Kỳ Tham làm hết hồn, qua mấy phút thấy Kỳ Tham không động đậy, lặng lẽ tới gần đắp chăn cho cô, sau đó lùi lại, cúi người cầm áo khoác treo lên giá áo, còn tinh tế vuốt thẳng. Đột nhiên Vệ Linh nghe sau lưng mình chấn động cùng âm thanh điện thoại. Quay đầu nhìn lại, thì thấy điện thoại của Kỳ Tham nằm kế chân giường, màn hình đang phát sáng, chắc lúc cô quăng áo khoác xuống, điện thoại đã rơi ra.
Vệ Linh sợ đánh thức Kỳ Tham nên nhanh chân bước tới nhặt lên, vô tình thấy trên màn hình có thông báo: Hai tin nhắn chưa đọc, người gửi: Tô Oánh.
Tim Vệ Linh đập nhanh hơn mấy nhịp, đảo mắt nhìn người đang ngủ say trên giường, liền mở nhỏ âm lượng nhắc nhở, trong lòng hoài nghi quan hệ giữa Kỳ Tham và Tô Oánh, theo lý thuyết Tô Oánh là người luôn bận rộn, thời gian nhàn rỗi sẽ không nhiều, thời gian gặp Kỳ Tham chắc chắn càng ít, nhưng không biết từ lúc nào, thỉnh thoảng Tô Oánh sẽ cùng mọi người tụ hội, cũng không hề che dấu chuyện mình rất thưởng thức và yêu thích Kỳ Tham...
Nếu như bình thường, Vệ Linh sẽ không để ý những chi tiết nhỏ nhặt này, nàng yêu Kỳ Tham là thật nhưng nàng không phải kiểu người hẹp hòi. Chỉ là đêm nay, đột nhiên phát hiện hình như Tô Oánh và Kỳ Tham qua lại rất mật thiết... Khó tránh suy nghĩ nhiều hơn một chút.
Có thể Vệ Linh cố gắng kìm chế tính chiếm hữu của mình, cũng tôn trọng sự riêng tư của người khác, hơn nữa nếu Kỳ Tham tỉnh lại, nhất định sẽ không thích có người tùy tiện xem tin nhắn trong điện thoại của mình, vì vậy Vệ Linh dằn lòng đem sự tò mò và ghen tuông đè xuống đáy lòng, nàng bấm tắt màn hình rồi cẩn thận bỏ vào túi áo của Kỳ Tham.
Quay lại bên giường, nhìn Kỳ Tham ngủ say, ngũ quan cân đối, lông mi cong dài, gò má ửng đỏ do tác dụng của rượu, hay do trong mắt tình nhân hóa Tây Thi, Vệ Linh càng nhìn Kỳ Tham, càng thấy Kỳ Tham có sự hấp dẫn vô biên.
Lúc Vệ Linh phục hồi tinh thần, thì mặt của nàng chỉ cách mặt Kỳ Tham mấy centimet, trong khoảng khắc đó trong lòng nàng chính là cả kinh, cuống quít từ bên giường đứng thẳng người dậy.
Kỳ Tham thì ngủ say vô cùng, không hề hay biết tình trạng lúc này của Vệ Linh, tim đập như đánh trống, mặt đỏ muốn xuất huyết.
Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì? Không lẽ mình muốn hôn trộm Kỳ Tham sao? Vệ Linh lùi mấy bước đụng cái bàn nhỏ, hai tay bất an nắm chặt mép bàn, không ngừng tự trách bản thân vì hành vi hèn mòn của mình.
Qua một hồi lâu, Vệ Linh cũng đã bình tĩnh lại, lần nữa nhìn Kỳ Tham, cô đã nghiêng người qua một bên, hai tay ôm chăn lúc nãy Vệ Linh đắp cho cô, một nửa thì vẫn phủ trên người, ngủ rất an ổn.
Vệ Linh do dự một chút, rồi tiến lại gần, nhìn người trên giường thật sâu, từ từ cúi xuống, lướt nhẹ qua gò má Kỳ Tham, ngửi được mùi rượu nồng nặc và độ nóng trên mặt cô, liền thu người lại, rất hài lòng nhìn cô nhỏ giọng nói: “Ngủ ngon, Kỳ luật sư.”
Lúc này mới cười nhẹ rồi đi ra cửa, mở cửa, cũng không quên tắt đèn trong phòng, chỉ để lại đèn ngủ, lặng lẽ rời khỏi, nhẹ tay đóng cửa, để lại không gian yên tĩnh cho Kỳ Tham ngủ, còn nàng thì qua phòng khách ngủ.
Ngày hôm sau! Vệ Linh luôn có thói quen dậy sớm, sau khi đánh răng rửa mặt xong thì xuống bếp tự mình pha một bình Hồng Trà, dặn người làm luộc trứng gà và nướng bánh mì, rồi trở về phòng ngủ của mình, cẩn thận nghe động tĩnh bên trong, do dự một lát mới đẩy cửa phòng ra.
Chăn trải rộng khắp giường lại không thấy Kỳ Tham đâu, ở giữa nhô lên một vòng tròn thật lớn, chứng tỏ Kỳ Tham rút cả người trong chăn. Vệ Linh chưa từng thấy ai ngủ như vậy, kinh ngạc không hiểu làm sao có thể hô hấp, liền vội vàng đi tới vén một góc chăn lên, cúi đầu nhìn vào.
“Ưm…” Đột nhiên từ bên trong duỗi ra hai cánh tay, Vệ Linh sợ hết hồn, lặp tức buông chăn ra, đứng thẳng dậy, còn Kỳ Tham thì duỗi thẳng người giống như nhộng phá kén chui ra, hai mắt vẫn lim dim, ngáp một cái lớn, tiếp theo là mở to hai mắt nhìn Vệ Linh.
“Chào buổi sáng, Kỳ luật sư!” Vệ Linh nháy mắt mỉm cười lên tiếng.
“A, chào buổi sáng, Vệ luật sư… Ồ?” Kỳ Tham ngồi dậy gãi đầu tóc rối bời của mình, đưa mắt nhìn hoàn cảnh xung quanh một vòng, mờ mịt chớp mở mắt hỏi: “Đây là…?”
Vệ Linh giúp Kỳ Tham giải thích nghi ngờ trong lòng: “Tối qua cô uống nhiều rượu, nên không đưa cô về nhà, rồi cô nói đói bụng, sau đó lại chạy vô đây ngủ.”
“Sao? Mà đây… Đây là phòng của Vệ luật sư sao?” Kỳ Tham nhìn bố trí trong phòng rất tao nhã, nên đoán như vậy, đột nhiên cô nhìn cái giường lớn mình đang ngồi, nhất thời lúng túng nở nụ cười: “Có phải tối qua tôi làm cô phải ngủ chỗ khác đúng không?”
Vệ Linh lắc đầu, vẫn mỉm cười nhẹ nhàng: “Nhà có nhiều phòng, không sao cả, bây giờ cô muốn ngủ thêm, hay thức dậy ăn điểm tâm?”
Kỳ Tham xoa bụng vài cái rồi xốc chăn lên định xuống giường, lòng bàn chân vừa tiếp xúc với sàn nhà, cô liền rụt chân lên, cúi đầu nhìn chân mình, khóe miệng co giật một hồi, ngẩng đầu nhìn Vệ Linh: “Cô… Còn giúp tôi cởi giày sao?”
Vệ Linh thấy dáng vẻ không biết làm sao của Kỳ Tham, vội vàng nín cười, xoay người tới sau cửa đem giày và vớ cầm tới, đặt bên cạnh chân Kỳ Tham: “Cũng không thể để cô mang giày đi ngủ!”
“Cô không chê chân tôi dơ sao?” Kỳ Tham cười xấu xa, nhanh chóng cúi người mang vớ vào.
Vệ Linh cười lắc đầu, giơ tay chỉ phòng vệ sinh trong phòng ngủ nói: “Bên trong có bàn chải và khăn mới, bữa sáng đã làm xong, chờ cô làm vệ sinh xong có thể ăn liền.” Nói xong liền xoay người đi ra khỏi phòng.
Kỳ Tham ngồi đó ngây ngốc nhìn Vệ Linh ra khỏi phòng cũng không quên đóng cửa lại, Kỳ Tham mới dùng sức thở ra một hơi, xoay người nhìn giường lớn bị mình làm lộn xộn, đột nhiên nhớ ra gì đó, vội vã đi tới giá treo áo, mò tìm điện thoại của mình trong túi áo khoác, mở ra xem, thấy có ba tin nhắn chưa đọc của Tô Oánh, cô giật mình, trách bản thân tối qua lại sơ sẩy như vậy, mà Tô Oánh cũng thật là, lúc nào cũng thích gửi tin nhắn, nếu tin nhắn nhắc tới chuyện của Vệ đại gia mà bị Vệ Linh hay người nào của Vệ gia đọc được thì chuyện lớn sẽ gặp nguy.
Lúc này mới mở tin nhắn ra đọc.
Tin thứ nhất: Hôm nay cô với người Vệ gia bàn bạc sao rồi? Lỗ thủng có thể bù vào không?
Tin thứ hai: Cô đang làm gì đó? Tại sao không trả lời tin nhắn? Không biết thời gian của chị đây rất quý giá sao? Không lẽ Hồng Môn yến ở Vệ gia không về được sao?
Tin thứ ba: Thật tức chết mà! Đọc tin nhắn mau mau trả lời cho tôi!
Kỳ Tham vừa đọc xong tin nhắn thứ nhất thì tức giận đã xông lên đỉnh đầu rồi, liền trả lời lại: Lần sau cô có thể đừng gửi mấy tin nhắn kiểu này nữa được không? Dễ bị người khác nắm được chứng cớ? Tối hôm qua uống hơi nhiều ngủ lại Vệ gia, tin nhắn của cô thiếu chút nữa bị người khác đọc được!
Trả lời xong liền xóa bỏ hết mấy tin nhắn, bỏ điện thoại vào trong túi, đi thẳng vào phòng vệ sinh.
Chỉnh trang một lượt, Kỳ Tham mặc áo khoác đi ra, thấy Vệ Linh đang ngồi đợi cô cùng ăn bữa sáng, vừa thấy cô liền mỉm cười chỉ chỉ vào chỗ ngồi đối diện mình.
“Đột nhiên cảm thấy đặc biệt muốn ăn thịt.” Kỳ Tham đánh giá một vòng, bố cục sáng sủa đơn giản, nhìn rất thư thích, trong nháy mắt tâm tình tốt hơn nhiều, kéo ghế ngồi xuống, thấy trên bàn là trứng gà và bánh mì, lắc lắc đầu, nhìn thấy trên tay người làm đang bưng chén cháo sườn chưa kịp lui ra, hai mắt sáng lên, chỉ vào đó lớn tiếng nói: “Tôi muốn ăn cái này!”
Vệ Linh vôi vàng ngăn cản: “Chén cháo đó đã nấu tối hôm qua, cô muốn ăn để tôi kêu nấu cho cô chén khác!”
“Không, không, không, tôi không chờ được nữa!” Kỳ Tham nhanh tay giành lấy chén cháo bảo vệ chặt chẽ, cầm muỗng bắt đầu ăn: “Thời tiết này, đồ ăn để một đêm cũng không hư đâu… A! Ăn ngon quá!”
Vệ Linh nhìn Kỳ Tham ăn như bị bỏ đói mấy ngày, chỉ vài giây đã ăn hết một nửa, không thể làm gì khác, bất đắc dĩ nói: “Cô ăn từ từ thôi.”
Kỳ Tham hàm hồ trả lời cái gì đó nghe không rõ, hơn một phút tiếp theo, ngoài trừ xương sườn còn lại trong chén thì không còn gì hết, miếng hành cũng không còn.
Nhìn thấy Kỳ Tham sau khi ăn hết chén cháo mặt mày xán lạn hẳn lên, nội tâm Vệ Linh không hiểu chén cháo đã để ở ngoài cả đêm có gì ngon mà làm Kỳ Tham có thể phấn đấu quên mình như vậy, nhưng Vệ Linh biết Kỳ Tham rất đói bụng, liền thăm dò hỏi: “Kỳ luật sư ăn no chưa?”
Kỳ Tham lau miệng, lưu luyến nhìn chén cháo bị mình vét sạch, rồi nhìn Vệ Linh hỏi: “Có thể nói đầu bếp nấu cho tôi một chén nữa không?”
“Ây… Không thành vấn đề.” Vệ Linh xoay người dặn người làm đứng phía sau vào trong kêu đầu bếp nấu một chén nữa.
Chén cháo thứ hai nhanh chóng được đem lên, vì còn nóng, nên Kỳ Tham ăn chậm hơn rất nhiều, dậy sớm nhưng cơn buồn ngủ cũng không còn, vừa ăn vừa hỏi Vệ Linh tối hôm qua có nói chuyện tiền thù lao với Vệ nhị gia không?
Vệ Linh nói chuyện đó đã được xác nhận không có sai sót, chỉ chờ Kỳ Tham sắp xếp những chi tiết nhỏ nhặt thôi. Kỳ Tham nghe vậy thì yên tâm rất nhiều, cũng nói sau khi ăn xong sẽ đi gặp Vệ tam gia tính toán kỹ hơn.