Những ngày này đối với Kỳ Tham cũng không có gì đặc biệt, cơ bản cô chỉ ở nhà nhàn nhã thong dong, ôm cây đợi thỏ.
Nhưng khó khăn lắm mới có thời gian nhàn rỗi, nên hôm nay nhân lúc ánh mặt trời tốt, Kỳ Tham dọn dẹp phòng, đem đồ của Trâu Giai Giai mà cô cất giữ làm kỷ niệm ra hành lang phơi nắng.
Kỳ Tham ngồi dưới mái hiên, nhìn những con nhộng trong bình thủy tinh đang nở rộ theo thời gian, xuyên thấu qua những khe hở nhỏ, ngắm nhìn ánh sáng rực rõ bao quanh chúng. Kỳ Tham không nhịn được mở nắp bình ra, ngón tay hơi do dự dạo một vòng ở miệng bình, từ bên trong lấy ra một con nhộng lớn.
Kỳ Tham phát hiện có một tờ giấy nhỏ: "Đây là chị 2 đã chuẩn bị cho em để em nuôi nhộng, chị 2 nói em hãy đem những bí mật nhỏ của mình viết ra rồi cất vào đây, em cũng không biết nên viết cái gì mới tốt, a... Đúng rồi, đêm nay chị 2 uống rượu say, bất quá chị 2 vẫn không quên đem quà về cho em, hơn nữa còn đưa cho em một bí mật nhỏ của chị 2, tuy em không biết bí mật nhỏ của chị 2 là gì? Nhưng em nhất định sẽ giúp chị 2 cất giữ cẩn thận!"
Kỳ Tham đọc mà không hiểu Trâu Giai Giai nói là gì? Nên cô nghiêm túc đọc lại một lần nữa, kết quả vẫn không có manh mối gì, đang định đọc lại lần thứ 3, thì người giúp việc đi vào hoa viên nói: "Thưa tiểu thư, có khách tìm tiểu thư, người này mới mình họ Vệ, muốn gặp tiểu thư bàn công việc."
Họ Vệ... Thỏ tới cửa rồi sao? Sẽ là con thỏ nào đây? Kỳ Tham vừa suy nghĩ vừa xếp tờ giấy lại bỏ vào chỗ cũ, rồi đứng dậy nói: "Mời vào phòng khách chờ tôi."
Vệ tam gia ở trong quân đội đã lâu, tác phong nghiêm chỉnh, rất được mọi người kính phục. Trong phòng khách có một bức tranh sơn thủy rất lớn, Vệ tam gia đứng đó thưởng thức, tư thế đúng chuẩn quân nhân, hai tay rủ xuống hai bên đùi, hơi ngẩng đầu, không hề có động tác hay biểu lộ gì dư thừa.
Kỳ Tham đứng cách đó không xa nhìn Vệ tam gia mấy giây, tuy cô chưa từng gặp người này, nhưng thấy khí tức quanh người cũng đoán được đây chính là Vệ tam gia. Kỳ Tham chưa bao giờ nghĩ, người tới tìm cô là Vệ tam gia, cô suy nghĩ một chút, không lên tiếng chủ động chào hỏi, chỉ im lặng đứng đó chờ Vệ tam gia thưởng thức hết bức tranh.
Khoảng hai phút sau, Vệ tam gia mới xoay người lại, nhìn thấy Kỳ Tham đang trầm mặc đứng đó, Vệ tam gia cũng không có dừng lại hay nghi ngờ gì, hình như đã sớm biết chỗ này xuất hiện thêm một người, thoáng gật đầu, cười như không cười nói: "Kỳ tiểu thư, lần đầu gặp mặt."
"Ngưỡng mộ đã lâu, Vệ tam gia!" Kỳ Tham cũng vậy, bề ngoài tươi cười nhưng trong lòng lại không hề có ý cười cùng hắn chào hỏi, vươn tay mời khách ngồi xuống ghế. Sau khi hai người cùng nhau ngồi xuống, người giúp việc mới đem trà nóng cùng điểm tâm lên, rồi toàn bộ lui ra ngoài.
Vệ tam gia đánh giá Kỳ Tham đang châm trà cho mình, lên tiếng: "Kỳ tiểu thư mang lại cho tôi cảm giác hoàn toàn khác với những gì người nhà tôi đã nói."
Kỳ Tham "A" một tiếng, không cần hỏi nhiều cũng biết người của Vệ gia miệng chó không nhả ra ngà voi được, sau lưng không biết nói cô thành dạng người gì rồi, nhưng cô không quan tâm, chỉ cười cười làm như thuận miệng hỏi: "Vậy Vệ tam gia cảm thấy như thế nào?"
"Rất phức tạp, không có cách nào nói đơn giản khái quát được." Vệ tam gia nhìn ly trà đại hồng bào cực phẩm nói tiếp: "Nhưng con gái của tôi nói cô là một luật sư rất lợi hại, điểm này rất phù hợp với trực giác của tôi lúc này."
Kỳ Tham lắc đầu, hoàn toàn không quan tâm nói: "Kỳ gia chúng tôi xuất thân là hắc đạo, giờ tới đời của tôi cũng xem như đi vào con đường chính đạo, nhưng thật ra cũng chẳng ra gì cả, cái gì gọi là luật sư giỏi, người khác mà nghe được chỉ sợ cười tới rụng răng."
Lời này vừa là tự giễu vừa là châm biếm, ngầm thể hiện người của Vệ gia luôn xem thường nguồn gốc Kỳ gia. Tối qua Vệ tam gia đã được cháu trai và anh 2 mình nhắc qua chuyện này rồi, cũng không để ý quá nhiều, chỉ nở nụ cười rồi nói: "Xem ra tôi phải xin lỗi Kỳ tiểu thư rồi, mong Kỳ tiểu thư đừng để trong lòng."
Kỳ Tham là người không thích kiểu nói chuyện quanh co lòng vòng, cả người dựa hẳn vào lưng ghế sofa, hờ hững lạnh lẽo trả lời: "Ngài không cần xin lỗi tôi chỉ vì một hai lời nói, dù sao tôi không để trong lòng. Có câu người ta hay nói thế nào nhỉ, đi trên đường bị chó cắn một cái, không lẽ phải cắn lại nó sao, đúng không Vệ tam gia?"
Sắc mặt Vệ tam gia thay đổi: "Kỳ tiểu thư nói vậy, thật không quan tâm tới tình cảm hay thể diện của người khác rồi."
"Tình cảm?" Kỳ Tham cười lạnh nói: "Kỳ gia và Vệ gia từ lúc nào lại có hai chữ này? Mà khoan, hình như hơn ba mười năm trước đã từng có, bất quá sau này trở mặt thành thù, biến thành không có, ngài nói phải không?"
Ngón trỏ Vệ tam gia vô thức gõ lên miệng ly trà, thật sự không nghĩ cô gái Kỳ gia này nói chuyện không nể nang gì cả, không chừa đường lui cho người khác, nhưng nếu hôm nay đã bỏ qua mặt mũi tới đây rồi, không thể bỏ cuộc nửa chừng được, điều chỉnh tâm tình, bỏ ly trà xuống bàn, nghiêm túc nói: "Chuyện đã xảy ra nhiều năm rồi, nếu Kỳ luật sư nhắc tới, tôi cũng không muốn tiếp tục phủ nhận hay thay gia đình mình giải thích cái gì... Chỉ có thể xin Kỳ tiểu thư rộng lượng bỏ qua cho."
Kỳ Tham giang hai tay ra: "Vệ tam gia nói nghe thoải mái muốn chết, chiếm tiện nghi chính là Vệ gia các người, bị hại thiếu chút nữa là nhà tan cửa nát là Kỳ gia chúng tôi, nếu năm đó đổi lại là gia gia tôi lừa Vệ gia chủ vào ngục giam cho tới chết, thì liệu Vệ tam gia có thể nói được như vậy không?"
Vệ tam gia khó xử hít sâu vào, âm thầm nghĩ trong lòng tiểu thư Kỳ gia cũng không phải có hình thức dịu dàng giống như anh 2 đã nói, thực tế người này nói chuyện một câu khách khí cũng không có, câu nào cũng đâm vào chỗ hiểm của người khác, thái độ ôn hòa khi nói chuyện thì càng không, làm sao mình có thể mở miệng cầu cô ta thay Vệ gia làm việc được đây?
Kỳ Tham nửa cười lạnh nhấp một ngụm trà, cô cũng ngồi đó nghĩ thầm, Vệ tam gia đúng là không biết xấu hổ, lúc này, cô không hề muốn cho hắn một chút thể diện nào, thử nghĩ, nếu bây giờ mình hòa hòa khí khí nói chuyện, hắn nhất định sẽ mở miệng kêu mình làm luật sư cho Vệ lão đại, mà mình sảng khoái đồng ý thì chắc chắn người của Vệ gia sẽ nghi ngờ, cũng sợ chuyện mình với Tô Oánh làm sẽ bị bại lộ.
Cho nên Kỳ Tham thể hiện rõ "Tôi đã biết Vệ gia tới đây để nhờ vả", lại bày thêm tư thế "Thừa lúc các người bệnh, lấy mạng các người", với mục đích không để người Vệ gia nghi ngờ hành động tiếp theo của cô, dù chỉ là trong suy nghĩ. Mặt khác, nếu Vệ gia đã bước vào đường cùng, tới đây mời cô làm luật sư, thì cho dù thái độ cô có ác liệt cỡ nào, thì người làm thuyết khách này cũng phải cố gắng nhẫn nhịn nuốt xuống tất cả!
Vệ tam gia trầm ngâm một lúc lâu, không thể làm gì khác đành lên tiếng nói: "Kỳ tiểu thư hận Vệ gia chúng tôi, tôi hoàn toàn hiểu được cảm nhận của cô, nhưng trước mắt Vệ gia chúng tôi có chuyện rất khẩn cấp, nếu không tôi cũng không tự mình tìm tới tận cửa. Tôi biết rõ từ lúc tôi bước vào cửa chính của Kỳ gia, cô không kêu bảo vệ đuổi tôi đi, đã là nể mặt tôi lắm rồi, mà lúc này chúng ta cũng mặt đối mặt nói chuyện, tôi cũng phải nói rõ mục đích của mình khi tới đây."
"Gia thế Vệ gia rất lớn, sự nghiệp cũng nhiều vô số kể, cần gì tới Kỳ gia chỉ cố gắng kéo dài hơi tàn như chúng tôi chứ?" Khóe miệng Kỳ Tham vẫn treo nụ cười lạnh: "Hay Vệ tam gia rảnh rỗi không có việc gì làm tới đây nghe tôi mỉa mai? Lúc nãy tôi để cho Ngài vào đây, là vì nể mặt hai đứa con của Ngài, dù gì tôi với hai đứa nhỏ cũng có chút giao tình. Nhưng tình cảm Ngài và tôi, cũng chỉ tới mức ngồi đây uống ly trà mà thôi! Mong Ngài đừng được một tấc thì tiến một thước."
Thấy Kỳ Tham có bộ dáng muốn tiễn khách, rốt cuộc Vệ tam gia không còn tâm tình tìm lời nói để không khí bớt căng thẳng nữa, lúc này nói thẳng: "Kỳ tiểu thư, tôi không có ý muốn nói đùa với cô, nếu như cô đã nói chúng ta chỉ thích hợp ngồi đây uống ly trà, thì tôi cũng nhân cơ hội này dứt khoát nói rõ. Chuyện anh cả tôi bị Viện kiểm sát bắt tạm giam chờ điều tra, chắc chắn Kỳ tiểu thư đây cũng biết, hôm nay tôi tới đây, muốn mời cô làm luật sư cho anh cả tôi..."
Những gì Vệ tam gia muốn nói, hoàn toàn nằm trong dự liệu của Kỳ Tham, cô ngồi đó nghe mà trong lòng vui vẻ không thôi, chỉ có điều ngoài mặt vẫn lạnh như băng, còn lên tiếng cắt ngang lời hắn, giọng nói không lớn không nhỏ: "Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, ông trời đúng là không lừa tôi! Thiên đạo luân hồi, đúng là có báo ứng! Vệ đại gia tự mình tạo nghiệt, cũng tới lúc gánh trách nhiệm rồi, Ngài tới tìm tôi thì 300% tìm lầm người rồi, Ngài nghĩ với những gì xảy ra giữa hai nhà chúng ta, tôi sẽ đồng ý nhận lời sao? Ngài nên để cháu gái lớn của mình tự thân xuất mã thì hơn! Người trong nhà, thì đáng tin hơn nhiều."
Thấy Kỳ Tham có chút hả hê, Vệ tam gia cố đè tức giận xuống, sốt sắng nói tiếp lời cô: "Tiểu Linh... Chỉ sợ không thể nào dùng bản lĩnh thường ngày vào trong vụ án này được, đứa nhỏ này là người có tinh thần trọng nghĩa, chuyện anh cả tôi làm, khi Tiểu Linh biết được thì rất bất mãn, khinh thường, nếu cố ép Tiểu Linh làm luật sư bào chữa chỉ sợ không có cơ hội thắng."
"Tôi biết là Ngài nén giận tới đây tìm tôi, đại khái là muốn tôi làm luật sư cho Vệ đại gia. Bởi vì ngoài nghề chính, thì tôi luôn có nhiều ý tưởng xấu xa trong đầu." Đối với tình trạng của Vệ Linh thông qua lời nói Vệ tam gia, đại khái Kỳ Tham cũng đoán trước rồi, nhưng giờ nghe được, vẫn thấy có chút ngoài ý muốn, lúc này cô dứt khoát nói: "Mà trước khi Ngài tới, có lẽ cũng đã suy nghĩ rất kỹ, lần này tới đây, đơn giản chỉ là tự rước lấy nhục mà thôi, Vệ gia xảy ra chuyện, tôi hận không thể đứng bên cạnh tận mắt chứng kiến rồi vỗ tay hoan hô, cũng hận không thể bỏ đá xuống giếng... Cơ hội tốt như vậy, nếu bỏ lỡ, ngài nói xem có phải rất đáng tiếc hay không?"
Vệ tam gia hoàn toàn bị Kỳ Tham chọc giận, lúc này sảng khoải đứng bật dậy, rất nghiêm túc nói: "Nếu Kỳ tiểu thư đã trả lời dứt khoát, tôi cũng không còn gì để nói! Hẹn gặp lại!"
Ngay khi Vệ tam gia chuẩn bị rời khỏi phòng khách, Kỳ Tham lười nhắc uống trà, chậm rãi nói: "Đúng, người Vệ gia ai ai cũng cùng một bộ dáng 'Kiên quyết'. Cho tôi gửi lời hỏi thăm tới Vệ đại gia, hỏi lão nhân gia ở trong ngục giam có quen hay không?"
Vệ tam gia nắm chặt quyền, phát ra tiếng răng rắc, muốn cố gắng một lần nữa, nên quay người cắn răng nói: "Cô muốn điều kiện gì? Cứ việc nói thẳng! Chỉ cần gia đình chúng tôi có thể làm, thì chắc chắn sẽ đồng ý!"
Kỳ Tham liếc mắt nhìn, cười nhạo: "Tôi muốn gia gia và bà nội tôi sống lại, tôi còn muốn gia đình tôi, tam đại đồng đường đều có đủ, tôi muốn mọi thành viên trong gia đình tôi đều được tận hưởng tuổi thơ đáng phải có, những chuyện này, Ngài làm được không? Vệ tam gia, Ngài là một quân nhân, có lẽ Ngài hiểu được, xử bắn một người là chuyện rất đơn giản, còn làm cho người chết sống lại là chuyện không thể nào!"
"Các chuỗi sản nghiệp mang danh nghĩa của Vệ gia, sẽ chuyển qua cho Kỳ gia." Trán Vệ tam gia nổi đầy gân xanh, hiển nhiên sức chịu đựng đã là cực hạn: "Chỉ cần Vệ gia vẫn là chủ tài sản chính, mọi thứ tùy cô chọn."
Kỳ Tham rót đầy ly trà, uống một ngụm, trả lời: "Chuyện này, Ngài không làm chủ được."
"Tôi có thể làm chủ!" Vệ tam gia nhanh chóng trả lời: "Chỉ cần cô tiếp nhận vụ án này! Chỉ cần cô có thể giúp anh cả tôi bình an vô sự!"
Kỳ Tham vẫn duy trì bộ dáng nhàn nhã ngồi đó uống trà, lại nhếch khóe môi trào phúng: "Vậy tôi cần phải xác định rõ, ý bình an vô sự của Ngài, cụ thể là thế nào!"