"Tiểu Linh, vụ án của bác cả, con nắm chắc được bao nhiêu phần?" Ba Vệ lên tiếng phá vỡ cục diện ngột ngạt trước mắt, vừa cẩn thận vừa mạnh mẽ nhìn con gái mình.
Đối thoại đột nhiên chuyển lên người làm Vệ Linh giật mình, toàn thân căng cứng, thái độ cũng rất thận trọng hỏi ngược lại: "Ý nắm chắc của ba ba là...?"
Vệ nhị gia nhìn nàng: "Ba sẽ tìm người dàn xếp, nghĩ cách bổ sung thiếu hụt... Bác cả con đã lớn tuổi, ba không muốn bác cả con phải ở trong tù!"
Tay Vệ Linh đã ướt đẫm mồ hôi, yêu cầu này nghe thì đơn giản đó, nhưng với tình hình trước mắt, muốn bác cả an toàn rút lui là chuyện khó như lên trời, tham ô tiền từ thiện, tác phong cá nhân và kỷ luật không nghiêm chỉnh... Đây chính là hai điểm kiêng kỵ nhất của một nhân viên quốc gia theo con đường chính trị, mà bác cả đều phạm cả hai. Cho dù theo như lời ba nàng nói, tìm cách bù đắp các lổ thủng, nhưng nhân viên giám sát vụ án bên Viện kiểm sát cũng không phải ngồi không ăn lương!
Nhất thời không khí trong phòng khách rơi vào trạng thái giằng co quái dị, sắc mặt Vệ nhị gia lạnh nhạt đã lâu, thấy rõ nét mặt hổ thẹn của con gái, nhưng vẫn lên tiếng thúc giục: "Làm sao vậy Tiểu Linh, chẳng lẽ con cảm thấy mình không thể nhận trách nhiệm này sao?"
Bác gái hai mắt rưng rưng nhìn qua, Vệ Tân và Vệ Minh cũng nhìn nàng bằng ánh mắt lo lắng, tay Vệ Linh run lên, cố gắng giải thích bằng thái độ ung dung nhất: "Mấy ngày nữa con sẽ vào trại tạm giam gặp bác cả, rồi mới tính tiếp theo nên làm cái gì!" Trước mắt nàng chỉ biết tình hình chung mà thôi, muốn chiếm được ưu thế trên tòa, nàng nhất định phải biết rõ chi tiết cụ thể mới được.
Nhưng Vệ nhị gia lại không vừa lòng câu trả lời này của con gái mình: "Viện kiểm tra và người của ban kỷ luật vẫn đang gắt gao điều tra, chúng ta không thể kéo dài thêm được nữa, cũng không có thời gian để kéo dài! Ngày mai ba sẽ đi tìm người giúp giải quyết chuyện bổ sung các lổ hỏng."
"Ba, có lẽ bọn họ cũng đang chờ ba tìm người móc nối quan hệ để đi bước này." Vệ Linh là luật sư đã nhiều năm, rất có kinh nghiệm, nàng không thể không lên tiếng nhắc nhở ba mình phong cách làm việc của các đơn vị kiểm tra quốc gia, ít nhiều gì nàng cũng biết, bọn họ đang yên lặng theo dõi diễn biến sau đó hành động bắt lấy nhược điểm, nếu kế hoạch của ba nàng bị lộ, thì chỉ có tự mình chui đầu vào lưới, sẽ tăng thêm tội danh cho bác cả mà thôi.
Vệ nhị gia làm sao không biết ý của con gái, nhưng chẳng lẽ bây giờ lại thi tính nhẫn nại với người của Viện kiểm sát sao? Làm như vậy cũng đồng nghĩa trơ mắt nhìn anh cả vào tù, dù sao làm gì cũng có nguy hiểm, chi bằng liều một phen, hy vọng tìm được con đường thoát thân. Cho nên Vệ nhị gia chậm rãi lắc đầu khoát tay chặn lại: "Đừng nói nữa. Vài ngày tiếp theo, cứ dựa theo lời tôi nói mà làm. Còn Tiểu Linh, hãy nghĩ cách vào trại tạm giam gặp bác cả con, càng sớm càng tốt, chúng ta chia nhau làm việc."
"Ba..." Vệ Linh nhìn Vệ nhị gia muốn nói lại thôi, tay nắm chặt sofa, chân thành nói: "Ba định tìm ai giúp chúng ta? Chuyện của bác cả chắc chắn đã lan truyền rộng rãi rồi, những người có giao tình với bác cả và nhà chúng ta, lúc này chỉ sợ họ tránh chúng ta còn không kịp!"
Sắc mặt Vệ nhị gia trầm trọng sâu lắng nhìn Vệ Linh, định lên tiếng phản bác, rồi lại thở dài, nghiêm túc nói: "Những chuyện này con không cần quan tâm nhiều, con cái gì cũng không biết! Chỉ cần làm thật tốt khi ra tòa là được!"
Vệ Linh bị câu nói 'Cái gì con cũng không biết' đâm trúng tâm, ba nàng rất ít khi dùng giọng điệu này nói chuyện với nàng, nhưng chắc do tình hình cấp bách, là lời nói thật lòng cũng được, hay nói trong bực tức cũng được, dù sao cũng không ai quan tâm cảm nhận của nàng. Vệ Linh có chút khổ sở cúi đầu, vẫn kiên trì ngăn cản, nói: "Ba, ngày mai con sẽ dùng thân phận luật sư của bác cả đi điều tra phương hướng và tiến độ của Viện kiểm sát, một ngày thôi, ba cho con một ngày, con sẽ nhanh chóng..."
"Chuyện lần này để Tiểu Linh ra mặt cũng không được ổn lắm." Bên ngoài truyền tới tiếng mở cửa và giọng nói trung niên bình tĩnh, kịp thời cắt đứt lời Vệ Linh chuẩn bị nói tiếp.
Mọi người trong phòng khách đều hướng mắt tới cửa chính, Vệ Duyệt và Vệ Khác bật dậy khỏi ghế sofa, hô to "Ba ba" rồi chạy tới.
Bộ dáng Vệ tam gia phong trần mệt mỏi đi vào, quân phục trên người còn chưa thay, trên đầu vai chỉ mang cái ba lô quân dụng đơn giản, mở hai tay ôm con gái vào lòng, rồi hôn trán hai con một cái, cả ba người đi vào phòng khách.
Vệ tam gia nghiêm túc nói với Vệ nhị gia: "Anh, vụ án này ảnh hưởng không nhỏ, không thể để Tiểu Linh làm luật sư cho anh cả được!"
"Nhưng giao cho người khác, anh không tin được!" Vệ nhị gia chân thành nói, nhìn vợ mình đứng lên nhường chỗ cho em trai ngồi xuống, liền nhìn sắc mắt không được tốt của con gái, tiếp tục nói: "Nếu bây giờ không để Tiểu Linh làm luật sư cho anh cả, thì chúng ta có thể tìm ai được chứ?"
Vệ tam gia cười nói: "Đâu phải anh không biết phong cách làm việc của quốc gia chúng ta, anh cả là nhân viên quốc gia, chỉ cần phạm vào chuyện này, bên Viện kiểm sát sẽ hận không thể triệt hết cả nhà. Bây giờ anh lại muốn Tiểu Linh làm luật sư cho anh cả, anh còn ngại nhà chúng ta thành mục tiêu chưa đủ nhiều sao? Người thân làm luật sư bào chữa, tuy pháp luật vẫn cho phép, nhưng với mối quan hệ trực tiếp này, khi ra tòa khó tránh được hiềm nghi và sẽ ảnh hưởng tới sức thuyết phục."
Vệ Tân ở bên cạnh lên tiếng: "Nói trắng ra, đầu tiên chúng ta phải nghĩ cách bù lại lổ hỏng trong hội ngân sách của ba ba, nếu làm được thì phần thắng sẽ thêm được một phần, nhưng bây giờ tất cả sổ sách trong hội ngân sách đều bị Viện kiểm sách niêm phong, đừng nói hiện giờ chúng ta không đủ để bù vào, cho dù có đủ cũng không có cách nào nhét vào được!"
"Đừng nóng vội, Tiểu Tân!" Vệ tam gia rất có phong độ của một đại tướng nói tiếp: "Đây không phải là nơi chú từng đóng quân sao? Người bên Viện kiểm sát chú không biết nhiều, nhưng bên Tỉnh ủy chú cũng biết vài người, ngày mai chú sẽ tìm họ thử xem, để coi có thể tìm cách mở cửa sau hay không? Giờ vấn đề quan trọng ở đây, luật sư của anh cả không thể nào là Tiểu Linh được, kế hoạch của chúng ta không biết có thể thực hiện thuận lợi được không? Nếu như thuận lợi thì ai là luật sư cũng không sao hết. Nếu chúng ta không thể làm được, mà luật sư cũng không có khả năng thì chắc chắn anh cả sẽ vào tù, cho nên chúng ta phải thận trọng chọn luật sư, phải suy nghĩ cẩn thận, ngoài trừ Tiểu Linh, ai có năng lực ngang Tiểu Linh đây?"
Vệ tam gia vừa nói xong, người đầu tiên Vệ Linh nghĩ tới chính là Kỳ Tham, nhưng nàng cũng hoảng sợ vì suy nghĩ của mình nên nhanh chóng gạt đi, không dám nghĩ tiếp. Nguyên nhân rất đơn giản, Kỳ gia và Vệ gia đã có ân oán từ nhiều năm trước rồi, chỉ dựa vào điểm này, nhất định Kỳ Tham sẽ không đồng ý làm luật sư bào chữa cho bác cả, còn một điểm rất quan trọng, vừa nãy chú út nàng cũng đã nói, vụ án lần này không phải chuyện nhỏ, dính tới quan viên quốc gia, làm luật sư bào chữa nhất định không dễ dàng chút nào, vũng nước này quá sâu, nàng tuyệt đối không muốn Kỳ Tham bước chân vào.
Cho nên nàng không đề cập tới Kỳ Tham, lòng nàng thấy chột dạ không thôi, định lên tiếng dứt khoát nhận trách nhiệm về mình, không muốn chú út mình có ý định tìm Kỳ Tham hay một luật sư nào khác.
Nhưng Vệ Linh còn chưa kịp lên tiếng, thì Vệ Duyệt ngồi bên cạnh Vệ tam gia đã lớn tiếng nói: "Ngoài trừ chị ra, luật sư có năng lực đương nhiên là Kỳ Tham rồi!"
Vệ Linh nghẹn cổ họng, cố gắng hô: "Tiểu Duyệt!"
"Kỳ Tham...?" Vệ tam gia không chú ý tới Vệ Linh, thấy bộ dáng của anh 2 và đám người Vệ Tân, ai cũng biến sắc, liền truy vấn: "Người này là ai?"
"Không thể để cô ta làm luật sư cho ba ba được." Vệ Tân nhíu mày nói: "Chú út nghe tên cô ta mà không để ý sao? Đó là người của Kỳ gia!"
Vệ nhị gia cũng theo đó nhẹ gật đầu: "Người này không đáng tin cậy."
Vệ tam gia quay đầu nhìn người vừa nhắc tới tên Kỳ Tham - Vệ Duyệt, thấy con gái đang lầu bầu: "Ai nói không đáng tin cậy, chị Kỳ Tham rất mạnh đó!"
Giọng nói Vệ Linh trở nên khẩn trương: "Chuyện của bác cả, tùy tiện để người ngoài nhúng tay vào có phải không tốt hay không?"
Nàng nói như vậy muốn đánh động tới ba mình, để ba nàng ngăn cản ý tiếp theo của chú út, mà chú út nàng lại cúi đầu suy nghĩ cái gì đó, không khí trong phòng làm tim nàng muốn ngừng đập. Qua một lúc lâu, chú út nàng ngẩng đầu lên nhìn nàng một cách dứt khoát, chân thành hỏi thăm: "Người tên Kỳ Tham, về phương diện luật sư, trình độ cô ta như thế nào?"
Ngay lúc Vệ Linh còn đang suy nghĩ, do dự, không biết nói thật lòng hay nói dối, thì ba nàng đã hừ lạnh, lớn tiếng nói: "Năng lực làm luật sư của cô ta như thế nào thì anh không biết, nhưng khả năng lừa gạt vơ vét tài sản của người khác thì rất tinh thông, toàn dùng thủ đoạn bàng môn tà đạo, nghe nói cô ta còn dính dán tới hắc bang... Người của Kỳ gia, cho dù thêm vài chục năm nữa, cũng không thể nào cắt đứt được cái gốc đó."
Vệ tam gia trầm ngâm một chút, quay đầu nhìn Vệ Linh, rồi nhìn Vệ Tân, muốn nhận được sự xác định nên hỏi lần nữa: "Thật sự?"
"Cũng gần như vậy!" Vệ Tân thuận miệng trả lời.
"Mới không phải..." Vệ Duyệt thấy bất mãn muốn nhảy dựng lên, liền bị em trai mình đè lại, mà lúc này trên mặt Vệ tam gia lại lộ ra sự thoải mái, cao giọng nói: "Ở thời điểm phi thường này, em nghĩ nhà chúng ta cần một luật sư như vậy!"
Vệ tam gia vừa nói xong, không khí còn ngột ngạt hơn. Vệ Linh nắm chặt tay, móng tay hãm sâu vào thịt nàng, nàng muốn da thịt đau đớn để tâm không còn cảm giác, Vệ Duyệt thì rất đắc ý nhìn ba mình mỉm cười. Những người khác kinh ngạc và khó hiểu, sau đó thì nhao nhao tỏ ý phản đối.
Vệ tam gia không để ý ai hết, nói với Vệ nhị gia: "Nếu Kỳ Tham là người giống như anh 2 nói, đen trắng gì cũng ăn sạch, thì chắc chắn cô ta có chỗ hơn người khác, chuyện của anh cả, chỉ dựa vào những người bình thường, được tướng mạo hiên ngang là không được. Còn nước thì còn tát, nếu đường chính chúng ta không đi được, không bằng thử đường tắt xem sao, có người rành đường đi nước bước trong hắc đạo nhiều khi sẽ nên chuyện, đây coi như thêm một con đường để chúng ta hy vọng, hơn nữa nếu thực hiện được, thì chính là kết quả chúng ta muốn có!"
"Em cũng đừng nghĩ cô ta có bản lĩnh thông thiên." Vệ nhị gia lạnh lùng nói: "Cô ta nhất định biết rõ chuyện năm đó... Còn không nhân cơ hội này mà bỏ đá xuống giếng sao? Em ở đây trông chờ cô ta giúp anh cả ra tòa bào chữa!"
Vệ tam gia bình tĩnh nói: "Việc cấp bách lúc này là cứu anh cả, những chuyện khác tạm thời để qua một bên đi, nếu như Kỳ Tham thật sự có khả năng, cô ta muốn cái gì, thì chúng ta cố gắng đáp ứng là được. Đơn giản nhất chính là thành tâm một chút, tốt nhất là thỉnh cầu cô ta. Em không tin với tư cách là một luật sư, có vụ án lớn như vậy đưa tới cửa lại không muốn nhận."
"Thỉnh cầu cô ta?" Vệ Tân nhíu chặt lông mày: "Làm sao thỉnh cầu? Ai đi thỉnh cầu? Cô ta là người không dễ nói chuyện đâu."
Nãy giờ Vệ Linh vẫn im lặng ngồi đó, suy đi nghĩ lại, cuối cùng khách quan nói: "Dựa theo sự hiểu biết của con về tính cách của Kỳ luật sư, chắc chắn Kỳ luật sư sẽ không tiếp nhận vụ án của bác cả đâu."
Vệ tam gia bất đắc dĩ lắc đầu, hai tay đặt lên đầu gối, đưa ra quyết định: "Nghe các con nói, hình như đều quen biết Kỳ Tham, lại không muốn chạm mặt cô ta đúng không? Được! Vậy thì để chú đi gặp cô ta!"
"Chú út!" Vệ Tân, Vệ Linh, Vệ Minh lên tiếng cùng lúc. . truyện ngôn tình
"Có một con đường đi còn hơn bước vào ngõ cụt, anh 2, anh nghĩ thế nào? Đồng ý để em đi thử không?" Vệ tam gia tạm thời không để ý ba đứa cháu mình, quay đầu hỏi Vệ nhị gia.
Lúc đầu Vệ nhị gia giận tái mặt, suy nghĩ một hồi lâu, mới lên tiếng: "Nếu như cô ta không đồng ý, em không cần nói nhiều với cô ta làm gì, đừng tự rước lấy nhục!"
"Được! Em đã biết." Vệ tam gia gật đầu đồng ý, vỗ vỗ đầu vai con gái mình như đang cổ vũ.
Cho dù tạm thời tìm được con đường sáng cũng không nhất định thành công. Nhưng từ khi mọi người bắt đầu ngồi xuống cùng nhau thương lượng tìm cách giải quyết thì đây chính là biện pháp tốt nhất rồi, mà lúc này, người thấp thỏm không yên chỉ có Vệ Linh, nàng rơi vào mê mang và khủng hoảng.