Biện Ái Pháp Tắc - Trương Linh Tây

Chương 88




"Rất sảng khoái! Tiểu Tham Tham, Vệ Linh cũng lên tiếng sẽ hát rồi, là cậu kêu mọi người chọn chỗ này, bây giờ cũng nên hát một bài để mọi người thưởng thức đi." Mỗi giây mỗi phút Trương Hoắc Tưởng đều nắm chặt cơ hội để hãm hại bạn tốt của mình.
Kỳ Tham hừ lạnh: "Sợ cái gì mà không hát chứ! Ngũ âm của mình cũng không phải không đầy đủ, lập tức hát cho mọi người! Cẩn thận đừng để tiếng hát của mình làm vỡ màng nhĩ đó!"
"Không sợ chấn động làm vỡ, chỉ sợ không có chấn động thôi!" Trương Hoắc Tưởng giảo hoạt đưa ánh mắt tới chỗ Vệ Linh "Vậy mới tốt chứ!"
Vệ Linh cười khổ, lúc này nàng không có tâm tình để tương tác qua lại với ai hết.
Bánh kem ăn được hơn một nửa, rượu cũng uống không ít, Trương Hoắc Tưởng và Tiểu Lam liền cướp Microphone cùng nhau gây ra bão tố, Phú Tường cũng đánh bạo quấy rối, trong phòng chỉ có âm thanh ba người lúc thì cùng nhau vui cười, lúc thì tức giận mắng nhau.
Bánh kem trong tay Vệ Linh còn chưa ăn xong, lớp Socola phủ bên ngoài rất dày, dù sao cũng có chút ngán, hơn nữa nàng không có khẩu vị, nàng nghiêng đầu nhìn Kỳ Tham đang ăn miếng thứ hai, do dự một lúc cũng quyết định lên tiếng hỏi rõ: "Là Kỳ luật sư vì tôi nên tổ chức buổi tiệc này sao?"
"Đúng vậy đó, ngày sinh nhật của cô quá dễ nhớ, muốn quên cũng rất khó, nếu như đã nhớ, thì nhân cơ hội này cùng nhau tụ họp." Kỳ Tham liếm khóe miệng dính Socola, cười nhạt nhìn nàng: "Nhưng nhìn Vệ luật sư, hình như không thích cho lắm."
"Không, tôi rất cao hứng..." Vệ Linh dừng câu chuyện, cúi đầu lẳng lặng nói tiếp: "Để cô hao tổn tâm trí rồi, cám ơn cô, Kỳ luật sư."
Kỳ Tham cười đáp lại: "Nói cho cùng cũng là cái cơ để mọi người tập trung vui chơi, cô không cần xấu hổ tới mức này."
Chuyện này không phải ngượng ngùng, mà là... Vệ Linh không cách nào khống chế được ngẩng đầu nhìn Kỳ Tham, nàng nhìn tới lúc Kỳ Tham có chút hoảng sợ: "Sao... Làm sao vậy?"
"Không có." Vệ Linh không được tự nhiên quay người lại ăn tiếp bánh kem trong tay mình.
Hai người lại rơi vào trạng thái trầm mặc, lúc này âm thanh vang lên phá vỡ không khí hư hư thực thực kéo hai người về với hiện tại, khi bài hát này vang lên cũng hơn mười hai giờ. Không hẹn mà gặp cả năm người cùng nhau im lặng, ánh mắt đều tập trung lên màn hình LED trên tường, thình lình xuất hiện một đám người mặc đồ cổ trang.
"A... Ai mà chỉnh cái bài già như vậy?" Trương Hoắc Tưởng nhìn chằm chằm vào màn hình hỏi.
"Đây là bài << Mộng uyên ương hồ điệp>>." Vệ Linh nhàn nhạt cười khổ, đưa tay lấy Microphone trong tay Trương Hoắc Tưởng: "Là tôi chỉnh, thật xin lỗi mọi người, những bài hát được yêu thích hiện nay, tôi lại không biết hát, nghĩ tới nghĩ lui chọn bài này cho ấn tượng."
Mọi người chuẩn bị nhẹ nhàng đi vào giấc ngủ!!!
Hình ảnh vẫn liên tục chớp động, đây là bài hát chủ trong bộ phim << Bao thanh nhiên >> thịnh hành nhất niên đại 90.
Vệ Linh hơi bất an, trước khi bắt đầu hát đã lén lút liếc nhìn Kỳ Tham, nàng đối với nhịp điệu bài này vô cùng rõ ràng, cho dù không nhìn màn hình vẫn có thể hát rất nhịp nhàng: "Thời gian vẫn cứ trôi âm thầm. Như dòng sông nước trôi xa dần. Sao nỗi đau trong lòng ta vẫn đây. Làm sao giữ nước thôi xuôi dòng. U buồn nâng chén thêm u buồn. Ai biết mai đây đời mình về đâu. Tình yêu đến thắm trên môi cười. Khi tình đi mắt ai vương lệ. Ôi biết sao cho vừa tình thế nhân..."
Hát tới chỗ này, nỗi đắng chát chất chồng mấy ngày ùa về, thiếu chút nữa là Vệ Linh không thể hát tiếp, trong giây lát thầm nghĩ, chợt nghe tiếng Kỳ Tham ở bên cạnh vang lên, không biết cô cầm Microphone từ lúc nào: "Hỡi ơi tình yêu như bướm hoa. Như cánh mây trôi bềnh bồng. Tình yêu ơi ta có mấy ai qua mà không một lần khổ đau. Trần gian đắm chìm lợi danh chói lòa. Thôi đừng mơ mộng trời mây. Thôi đừng xa rời người ơi... Hãy đưa nhau tới mộng bình yên!"
Vệ Linh nhìn Kỳ Tham lần nữa, Kỳ Tham cũng mỉm cười nhìn Vệ Linh, nhưng vẫn còn đang hát nên chỉ nhìn nàng chớp mắt vài cái, rồi tiếp tục quay đầu nhìn màn hình hát tiếp, giọng Kỳ Tham mạnh mẽ ổn định, hát nửa bài còn lại.
Sau khi bài hát kết thúc, Trương Hoắc Tưởng, Phú Tường và Tiểu Lam cùng nhau đứng lên vỗ tay hoan hô. Lòng bàn tay Vệ Linh toàn mồ hôi, không khắc chế được hai má nóng bừng của mình.
Kỳ Tham vẫn chưa buông Microphone, lúc này cô sung sướng nói với mọi người: "Bài tiếp theo là của tôi, ai cũng không được hát xen vào! Đây là bài hát tôi tặng riêng cho Vệ luật sư!"
Vệ Linh mãnh liệt ngẩng đầu lên, nàng không dám tin những gì mình vừa nghe được, mở mắt to nhìn Kỳ Tham, thật lòng nàng không hiểu tại sao hôm nay Kỳ Tham lại có vẻ rất cao hứng, nhìn nàng cười không ngừng, không chỉ như vậy, bây giờ còn hát tặng nàng. Vệ Linh cảm thấy Kỳ Tham trước mắt không chân thật cho lắm, hoặc tự nàng thụ sủng nhược kinh. Cảm giác kinh hỉ cùng cảm giác áy náy liên tục xuất hiện luân phiên, càng làm nàng không được tự nhiên.
Mà Kỳ Tham lại không nhận ra Vệ Linh yên lặng hơn thường ngày rất nhiều, nhạc bắt đầu phiêu trong không khí: "Nét phác họa trên sứ thanh hoa đường bút uyển chuyển đậm nhạt. Cánh mẫu đơn trên thân bình cứ như em đã trang điểm. Mùi Đàn hương từ từ lướt qua song cửa, chợt ta hiểu ra tâm sự(của em). Trên giấy Tuyên Thành bút lướt nhanh bỗng dừng giữa đoạn. Sắc men phủ tranh sĩ nữ ý vị bị ẩn tàng. Mà nụ cười em tựa nụ hoa chớm nở. Vẻ đẹp của em như sợi tơ mềm nhẹ bay. Đi đến những nơi ta chẳng thể bước đến. Trời xanh sắc chờ cơn mưa phùn như ta đang chờ đợi em. Khói bếp vấn vương bay lên cách trở ngàn vạn dặm.Dưới đáy bình đề thư Hán Lệ, phỏng theo nét phóng đạt của tiền triều. Coi như ta vì muốn gặp em mà phục bút chờ. Trời xanh sắc chờ cơn mưa phùn, như ta đang chờ đợi em. Ánh trăng ai vớt, quầng sáng mở ra đoạn kết. Như sứ Thanh Hoa truyền thế vẻ mỹ lệ ngàn xưa nhìn lại..."
Trương Hoắc Tưởng cứ nhìn Vệ Linh nháy mắt ra hiệu, khiến cho nàng xấu hổ tới mức muốn tông cửa chạy ra ngoài, còn Kỳ Tham dường như đã hoàn toàn chìm đắm trong giai điệu, tiếng hát của nàng tiếp tục quanh quẩn bên tại Vệ Linh: "Sắc men trắng cá chép xanh thanh thoát dưới đáy bát. Khi đồ theo Tống thể, lại nhớ thương về em. Em giấu bí mật ngàn năm thiêu trong lò gốm. Tinh tế như kim thêu hoa rơi xuống đất. Lá chuối ngoài song cửa gặp cơn mưa rào, vòng cửa gặp sắc đồng xanh. Còn ta gặp em khi qua trấn nhỏ đó ở Giang Nam. Vảy mực vào bức tranh thủy mặc. Em biến mất trong sắc mực thẳm sâu."
<< Sứ Thanh Hoa >> của Châu Kiệt Luân chắc đại đa số đều không lạ lẫm rồi, rất nhiều người đều có bài này trong điện thoại của mình. Hiển nhiên đây là bài tình ca đúng tiêu chuẩn.
Vệ Linh bị tiếng hát của Kỳ Tham làm cả người run lên, tim đập như tiếng sắm bên tai, càng ngày càng nhanh hơn, máu huyết dâng lên, nhanh đến mức nàng không thở nỗi.
Vệ Linh liều mạng cắn chặt môi, cố gắng nhịn không chạy ra ngoài lúc này, nàng vô cùng khó khăn chờ Kỳ Tham hát xong toàn bộ, lúc nhạc đệm vừa kết thúc, nàng liền đứng bật dậy, nhìn Kỳ Tham nói: "Thật xin lỗi, tôi... Tôi đi nhà vệ sinh chút." Nói xong không đợi Kỳ Tham làm ra phản ứng gì, nhanh chóng lướt qua bàn, mở cửa đi ra ngoài nhanh như một cơn gió.
Nhà vệ sinh trong KTV nằm trong góc hơi khuất, không gian bên trong rất lớn. Âm nhạc du dương nhẹ nhàng, hai tay Vệ Linh chống trên bồn rửa tay sứ trắng, rung động cùng bi thương từ đáy lòng vẫn không ngừng kích thích mọi giác quan trong cơ thể nàng.
Nàng duy trì tư thế này trong mấy phút, rốt cuộc cũng chịu thả lỏng cơ thể, nhắm mắt lại hít thật sâu vào rồi thở ra.
Khi điều chỉnh tâm tình xong, Vệ Linh mở mắt ra, cái gương rộng lớn trước mặt, ngoài trừ hình ảnh của chính mình thì xuất hiện thêm Kỳ Tham, nàng giật mình, lùi về sau hai bước, không ngờ lưng nàng lại đụng vào người Kỳ Tham.
Ngay lúc Kỳ Tham muốn đỡ Vệ Linh, thì nàng lại kịp phản ứng, quay người lưng tựa xát vào bồn rửa tay, dùng ánh mắt phòng bị nhìn Kỳ Tham.
Kỳ Tham ngẩn người, mới thu hồi tay lại nói: "Lúc nãy thấy Vệ luật sư gấp gáp, sợ cô không khỏe, nên tôi ra xem thế nào. Cô không sao đó chứ?"
"Tôi không sao." Vệ Linh chậm rãi nháy nháy mắt, cúi đầu nhìn mũi giày của mình, cố gắng bình thản trả lời: "Chẳng qua bị bài hát của Kỳ luật sư... Tại sao cô lại tặng tôi bài hát này?"
Kỳ Tham cười trả lời: "Tôi cảm thấy lời bài hát này rất hay, đặc biệt thích hợp với cô."
"Trong mắt Kỳ luật sư, sự tồn tại của tôi là gì?" Vệ Linh nghiêng đầu nhìn Kỳ Tham, có chút bi thương hỏi: "Kỳ luật sư đã từng nói, sẽ không coi tôi là bạn bè, nhưng những gì xảy ra hôm nay... Tại sao cô là vì tôi làm nhiều như vậy?"
Kỳ Tham thu lại dáng vẻ tươi cười: "Không phải bạn bè thì không thể làm những thứ này sao? Huống chi vừa rồi tôi cũng có nói với cô, muốn cùng mọi người tụ họp, vừa đúng lúc sinh nhật của cô."
Vệ Linh cười nhẹ nhàng: "Kỳ luật sư, bình thường tôi không có vì cô làm cái gì, nên cô không cần đối xử với tôi quá tốt."
"Tôi phải hiểu ý trong lời nói của Vệ luật sư thế nào?" Kỳ Tham không hiểu nửa cười hỏi.
"Kỳ luật sư vẫn thường hay nói, là ông nội tôi làm hại gia đình cô." Vệ Linh trầm tĩnh nhìn Kỳ Tham, giọng nói bình thản: "Cô chán ghét người của Vệ gia, mà tôi là người Vệ gia, cho nên cô có cần thiết đối tốt với người nhà họ Vệ như vậy không?"
Kỳ Tham nhíu chặt lông mày, ánh mắt phức tạp, không trả lời.
Vệ Linh còn nói thêm: "Mỗi lần gặp tôi, Kỳ luật sư đối với tôi không giống khi cô đối với bạn bè của mình, còn nói thẳng tôi không phải bạn cô, tôi... Nói cho cùng, tôi rất cám ơn tâm ý hôm nay của cô."
Vệ Linh nói xong định đi ra ngoài, không ngờ đột nhiên Kỳ Tham vươn tay nắm tay nàng kéo trở lại, ánh mắt không mất đi sự sắc bén ác liệt nhìn nàng nói: "Hôm nay Vệ luật sư có chỗ không đúng, có chuyện gì không vui xảy ra sao?"
"Không có." Vệ Linh quả quyết nói, vung tay muốn thoát khỏi tay Kỳ Tham.
"Lúc Vệ luật sư phát tính tình thì ra lại đáng yêu tới mức này." Kỳ Tham buông lỏng tay, cố ý cười như đang tán gẫu.
Vệ Linh có chút tức giận quay đầu nhìn Kỳ Tham: "Cái gì?"
"Không có gì!" Kỳ Tham vẫn cười: "Cô không muốn nói coi như xong, tôi chỉ thuận miệng hỏi thôi."
Bị Kỳ Tham trêu đùa hai câu, ngược lại làm Vệ Linh trấn định hơn, quay hẳn người lại nhìn Kỳ Tham, trầm mặc một lúc, cẩn thận lên tiếng hỏi: "Nếu như... Lúc này xung quanh cô xảy ra rất nhiều chuyện, một ít chuyện cũ được khơi dậy, làm sự tin tưởng trong nhiều năm qua của cô đối với một ai đó sụp đỗ, phá vỡ sự nhận thức của cô về người đó... Kỳ luật sư sẽ làm như thế nào?"
Kỳ Tham nhíu chặt lông mày lần nữa, thận trọng suy nghĩ rồi trả lời: "Nếu như không có cách nào thay đổi được, mà phải đưa ra lựa chọn, tôi sẽ chọn cách quên đi, và bỏ qua tất cả."
"Tại sao?" Vệ Linh thấy rất ngoài ý muốn với câu trả lời này: "Đây không phải đồng nghĩa với trốn tránh sao?"
"Thay vì làm bản thân đau khổ, còn không bằng trốn tránh nó. Cô cũng mới vừa nói là chuyện cũ, tại sao cô lại để chuyện đã xảy ra rồi quấy rầy cuộc sống của mình?" Kỳ Tham nhún nhún vai: "Nếu như chuyện đó không làm ảnh hưởng tới cuộc sống hiện giờ của cô, thì nên xem như nó chưa từng xảy ra, bởi vì có khả năng chuyện đó không liên quan gì tới cô."
Nhưng chuyện đó lại liên quan tới cô... Vệ Linh cau mày nghĩ thầm. Kỳ Tham ở trước mắt rất ung dung, bởi vì cô không biết chuyện cũ này có liên quan tới mình, cho nên người trong cuộc u mê, người ngoài cuộc luôn tỉnh táo, mới có thể giải quyết mọi chuyện một cách dứt khoát như vậy. Những chuyện ông nội Vệ Linh làm, không liên quan tới Vệ Linh, gần đây Vệ Linh luôn thấy bối rối, căn bản mà nói, chuyện ông nội nàng từng làm, khiến cho nàng không có cách nào đưa ra lựa chọn xem như không biết gì, nên nàng thấy tâm lý mình rất nặng nề, không có cách nào thản nhiên đối mặt với Kỳ Tham như trước đây.
Chuyện xảy ra vài thập niên trước, tạo thành cục diện của hôm nay, nàng đau khổ nhưng không thể cứu vãn được gì, không chấp nhận cũng phải chấp nhận, càng không thể lựa chọn. Thông minh như nàng, cũng không tránh khỏi tình trạng, chuyện trong nhà chưa tỏ, mà ngoài ngõ đã tường, thực tế tất cả mọi chuyện đều có quan hệ trực tiếp tới Kỳ Tham, làm cho nàng không có cách nào an tĩnh được.
"Nghĩ thông suốt rồi sao?" Kỳ Tham nhìn Vệ Linh nhíu chặt mày, im lặng một lúc lâu, biểu tình rất nghiêm túc, nhịn không được lên tiếng cắt ngang: "Nếu vẫn chưa thông suốt, có thể trở về phòng ngồi nghĩ tiếp, hai chúng ta ở chỗ này... Có chút không thích hợp."
Vệ Linh nhẹ gật đầu, Kỳ Tham cũng nhìn nàng gật đầu theo.
Thấy Kỳ Tham đưa tay vặn chốt cửa, nội tâm Vệ Linh đột nhiên nhảy lên, do dự hô: "Kỳ luật sư..."
"Sao?" Tay Kỳ Tham vẫn đặt trên khóa cửa, không hiểu nhìn Vệ Linh.
"Lần sau... Tôi có chuyện gì nghĩ không ra..." Vệ Linh âm thầm hít sâu một hơi, lấy hết dũng khí hỏi: "Có thể xin cô chút ý kiến như hôm nay không?".