Biện Ái Pháp Tắc - Trương Linh Tây

Chương 86




Vừa bước vào mùa thu cũng là thời gian ba mẹ Vệ Duyệt và Vệ Khác về thăm người nhà, các thành viên trong gia tộc họ Vệ đều có mặt đông đủ, trong lúc rảnh rỗi, nhất thời cao hứng sẽ cùng nhau bắt tay vào dọn dẹp biệt thự. Xem như vận động tập thể một chút đồng thời bồi dưỡng tình cảm mọi người trong nhà.
Chỗ được bắt tay vào đầu tiên là khu đông của biệt thự, chính là dãy phòng cũ của các trưởng bối. Vệ Linh cầm chìa khóa phòng của ông nội bà nội nàng ở trước kia, ấn tượng của nàng đối với hai vị tổ tông này chỉ dừng ở lúc nàng mười mấy tuổi thôi. Ông nội nàng là một quan kiểm sát đạt chuẩn, là thần tượng nàng sùng bái từ nhỏ, ông nội là người thầy đầu tiên truyền dạy kiến thức pháp luật cho nàng, cũng là nguyên nhân giúp nàng quyết định chọn nghề luật sư. Bà nội thì ngược lại, Bà là một nhân viên trợ lý công vụ bình thường, đối với con cháu trong nhà hết mực yêu thương... Còn các chi tiết nhỏ nhặt khác, thật sự nàng không thể nào nhớ nỗi.
Do hằng ngày vẫn có người quét dọn, nên cũng không phải rất dơ, chỉ có điều ở các góc cạnh không phải lúc nào cũng sạch sẽ. Vệ Linh nghe ở ngoài tiếng của chú út và thím út kêu Vệ Duyệt và Vệ Khác đi lấy mấy cái khăn lau, nàng mỉm cười đồng thời vươn tay mở cửa phòng ra, một thời gian dài trong phòng không có thông gió, có sạch sẽ đến đâu cũng thoang thoảng mùi ẩm mốc.
Sảnh sàn lầu một do không có người sử dụng, hình như có chút lỏng lẻo rồi, Vệ Linh đem một số dụng cụ nhỏ gom lại một chỗ, rồi kiểm tra cửa sổ, sau đó bước lên cầu thang xoay tròn được chạm trổ tinh xảo đã được xây dựng tám mươi năm đi lên phòng ngủ lầu hai.
Diện tích phòng ngủ không tính là quá lớn, bố trí bên trong vẫn giống trong ấn tượng lúc nàng còn nhỏ, chỉ là trên chiếc giường lớn bằng gỗ không còn ga giường chăn nệm gì, không có chút khí tức của con người. Vệ Linh mở toan cửa sổ ra, rồi dùng khăn bắt đầu lau từ đầu giường, nàng ngồi trên giường, đưa tay quẹt lên cái tủ nhỏ kế bên đầu giường, phát hiện có chút bụi, thì cẩn thận lau sạch, thuận tay kéo ngăn tủ trên cùng ra, tuy ngăn tủ có khóa nhưng lại không có khóa lại, chẳng qua lâu năm đã mất đi sự trơn nhẵn, lúc kéo phát ra tiếng ma sát rất lớn.
Trong ngăn kéo chỉ có một cái hộp kim loại cong vẹo, không còn gì khác.
Vệ Linh cảm thấy cái hộp này nhìn rất quen mắt, cầm trong tay đặc biệt nặng, từ chỗ khóa dọc lên trên đã có một tầng bụi, không có chìa khóa. Nàng đặt cái hộp kế bên tai lắc lắc, đồ vật bên trong cồng kềnh va đập vào thành hộp, nàng suy nghĩ một hồi lâu, đột nhiên nhớ ra lúc nàng còn nhỏ, có lần theo anh họ mình chạy vào phòng này chơi đùa, cả hai đã nhìn thấy cái hộp này rồi, cũng từng có ý đồ cạy nó ra, nhưng bị bà nội phát hiện, kịp thời ngăn cản, còn nghiêm nghị la mắng, nàng nhớ rõ đó là lần đầu tiên nghe bà nội la nàng 'Bướng bỉnh'. Cuối cùng bên trong hộp này là cái gì? Đến bây giờ nàng cũng không biết.
"A! Con tìm được cái này?" Không biết chú út xuất hiện ở cửa phòng ngủ từ lúc nào, tựa người vào cửa nhìn Vệ Linh cười: "Có tìm được chìa khóa hay không?"
Vệ Linh nghe vậy liền cúi người xuống, đưa tay vào ngăn tủ sờ một vòng, rồi ngẩng đầu lên, vẻ mặt thể hiện sự đáng tiếc, nhìn chú út mình lắc đầu, nói: "Không có chìa khóa. Bên trong này là cái gì? Chú út biết không?"
Vệ tam gia cười cười, đi tới bên cạnh Vệ Linh ngồi xuống, quay đầu quan sát xung quanh, rồi vươn tay ra sau đầu giường tìm tìm một lúc, sau đó rụt tay về, trong tay cầm một cái chìa khóa dính đầy bụi lắc lắc trước mặt nàng, cười ha ha nói: "Chìa khóa đây rồi!".
Vệ Linh nhận chìa khóa chú út đưa, nghi ngờ hỏi: "Làm sao chú út biết chìa khóa để ở chỗ đó?"
"Đây là thói quen của bà nội cháu, chú biết không ít đó." Vệ tam gia cười rất vui vẻ, hỏi ngược lại: "Con có muốn mở ra xem bên trong là cái gì không?"
Vệ Linh nghi kị hỏi: "Con có thể mở ra sao?"
"Có thể mở ra." Vệ tam gia nhẹ gật đầu, vỗ vỗ cái tay dính đầy bụi của mình rồi nói tiếp: "Nhưng tốt nhất con đừng cho bác cả và ba con biết, con đã xem đồ bên trong rồi."
"Bên trong là cái gì? Tại sao không thể để bác cả và ba con biết là con đã xem?" Nghi hoặc trong lòng Vệ Linh càng lớn hơn.
Vệ tam gia nói: "Con tự mình xem sẽ biết tại sao. Đối với người nhà của Vệ gia thì không nên có bí mật gì, con có quyền biết rõ một số chuyện, đúng không?"
"Dạ. Con biết rồi." Vệ Linh nhìn chú út đứng dậy đi tìm vợ và hai con của mình, liền cúi đầu dùng chìa khóa dính đầy bụi tra vào hộp, mở ra.
Bên trong không có đồ gì ly kỳ, chỉ có hai cuốn sổ nhật ký rất dày, bìa cứng màu đỏ sậm.
Vệ Linh nhìn quyển nhật cũ kĩ theo năm tháng lắng đọng, đột nhiên nàng do dự không biết có nên mở ra hay không?
Cẩn thận suy nghĩ, Vệ Linh vẫn bị đánh bại bởi sự hiếu kỳ trong nội tâm của mình, nàng rất thận trọng mở nó ra.
Chữ của bà nội ở trang đầu tiên cũng giống với nét chữ lúc bà dạy nàng, bằng phẳng xinh đẹp, từng nét từng nét vẫn trước sau như một.
Vệ Linh vừa nhìn thấy, thì hình ảnh bà nội hiện lên trước mặt nàng, tưởng nhớ một lúc, nàng lại tùy ý mở thêm vài trang nữa. Ngày trong nhật ký cũng không phải nối liền nhau, nhưng bên trong là những sự kiện quan trọng của gia đình, ví dụ liên quan tới nàng, thì ai ai ai đã tới dự sinh nhật nàng... Xem tiếp thêm vài trang nữa, nội tâm Vệ Linh liền nghĩ đây chỉ là hai quyển nhật ký mà bà nội nàng dùng để ghi nhớ mà thôi, không hề giống như những gì chú út nói khi nãy có chứa bí mật mà nàng nên biết, lúc này ánh mắt nàng chạm được chữ 'Kỳ'.
Xuất phát từ phản xạ có điều kiện mẫn cảm với Kỳ gia, nàng nhanh chóng dừng tay lại, lật ngược về trang kia.
Trang này cũng giống với những trang nhật ký trước đó, không có gì khác nhiều, chẳng qua lúc Vệ Linh đọc hình như thần kinh toàn thân nàng đều căng thẳng lên: "Hôm nay cùng với An Quốc (Tên ông nội của Vệ Linh) tới tham gia tiệc sinh nhật của phu nhân Kỳ lão đại. Trên bàn ăn, An Quốc và Kỳ lão đại cùng nhau bàn bạc một số chuyện nghe vào rất phức tạp, mình bắt đầu cảm thấy kỳ lạ tại sao sinh nhật của Kỳ phu nhân lại không thấy Kỳ thiếu gia và Thiếu phu nhân, một lúc sau hỏi mới biết thì ra Thiếu phu nhân mới vừa hạ sinh một tiểu thiên kim, vẫn còn ở cử, Kỳ thiếu gia phải trông chừng vợ con, nên không thể ra gặp khách..."
Vệ Linh đọc thầm tới đây, hai tay bắt đầu phát run, nội tâm nàng toát ra báo hiệu không tốt, cuống quít tìm ngày bắt đầu của quyển nhật ký, phát hiện thời gian là ngày ba mươi mốt tháng năm...
Vệ Linh đang nhìn chằm chằm vào mấy hàng chữ được viết bằng bút máy, không biết nên làm thế nào mới tốt, thì tiếng bước chân truyền từ lầu dưới lên, nàng lập tức khép quyển nhật ký lại bỏ vào trong hộp, khóa kỹ rồi bỏ lại vào ngăn tủ. Cuối cùng nàng cố gắng điều chỉnh tâm tình lại, bỏ chìa khóa vào túi quần, cầm khăn lau đứng dậy.
"Tiểu Linh, phòng Ông Bà rất dơ sao? Dọn dẹp lâu như vậy?" Mẹ Vệ cầm cái thùng nhựa nhỏ màu xanh lá, rất vui vẻ nhìn con gái: "Nhìn mẹ tìm được cái gì trong nhà kho nè... Đây là công cụ lúc con còn nhỏ dùng đào vỏ sò mỗi lần ra biển chơi! Bên trong vẫn còn mấy cái vỏ sò. Không biết có phải hồi đó sợ mẹ la con ham chơi nên lén lút dấu trong này. Con muốn coi hay không?"
Vệ Linh nhìn mẹ mình mỉm cười, nụ cười xuất phát từ nội tâm: "Được." Sau đó, nàng cùng mẹ Vệ đi ra ngoài, lúc đóng cửa lại, nàng nhịn không được nhìn thoáng qua ngăn tủ mấy lần.
Sau khi ăn cơm trưa xong, Vệ Duyệt và Vệ Khác lại nhao nhao nói còn mấy căn phòng vẫn chưa dọn dẹp xong, muốn tiếp tục dọn dẹp cho xong. Những người lớn nhìn nhau cười cười, vì để bọn nhỏ có thói quen làm gì cũng phải làm tới cùng, liền hưởng ứng tiếp tục công việc buổi sáng chưa làm xong.
Vệ Linh nhìn mọi người bắt đầu phân tán ra, cầm chìa khóa phòng ông bà nội, rồi vào thư phòng của mình lấy quyển từ điển tiếng Anh, đi vào phòng ngủ Ông Bà mình lần nữa, nàng cẩn thận dùng chìa khóa mở cái hộp kim loại ra, dùng hai quyển từ điển thay thế hai quyển nhật ký, rồi khóa lại, đặt nó vào vị trí cũ.
Làm xong mọi chuyện đâu vào đó, lòng bàn tay nàng toàn mồ hôi lạnh, đồng thời cảm giác trái tim chút nữa là nhảy ra khỏi lồng ngực.
Đêm đó, nàng bắt đầu đọc từ đoạn sinh nhật của Kỳ phu nhân, cả một đêm nàng đã đọc hết hai quyển nhật ký đó.
Trong nhật ký, ở góc độ của bà nội nàng, diễn tả rất trôi chảy và rõ ràng, năm đó Vệ gia và Kỳ gia nhiều lần tiếp xúc qua lại rất thân mật, hai nhà hiệp nghị trên phương diện chính trị sẽ hổ trợ giúp đỡ lẫn nhau, trên con đường phát triển bởi vì tuyển cử có cải cách, nên ông nội nàng đưa ra lựa chọn làm ảnh hưởng tới vận mệnh của cả hai nhà, cuối cùng Kỳ gia trở thành vật hy sinh trên con đường bước lên đỉnh vinh quang của Vệ gia. Từ đó về sau Vệ gia và Kỳ gia trở thành kẻ thù truyền kiếp...
Đọc được một nửa, cả người Vệ Linh lui vào hẳn trong chăn, toàn thân lạnh tới phát run, mượn ánh sáng của đèn bàn để đọc tiếp, giống như nàng đang tận mắt chứng kiến tất cả những gì ông nội nàng đã làm năm đó.
"Đều tại ông nội cô..."
"Là ông nội cô hại cả nhà tôi thảm hại như vậy..."
"Nếu không phải ông nội của cô làm sai, chị của tôi và tôi tại sao lại như vậy..."
Lúc này những lời nói mà trước đây Kỳ Tham thường xuyên treo ở cửa miệng, giống như sấm sét cuồn cuộn nổ vang bên tai Vệ Linh. Vốn dĩ nàng tưởng đây chẳng qua chỉ là một loại phát tiết tức giận, nàng đã từng nghĩ chắc chắn trong đó có sự hiểu lầm gì, nàng vô cùng tin tưởng ông nội là người cương trực công chính, nàng hoàn toàn tín nhiệm, vậy mà giờ phút này mọi thứ lại sụp đổ trong một ngày, không hề chừa lại đường sống cho nàng.
"Tôi và cô không thể nào trở thành bạn bè được!"
"Ai kêu cô họ Vệ, người của Vệ gia, ai cũng không thể tin được."
"Nếu như cô không phải họ Vệ, có lẽ chúng ta đã là bạn bè từ lâu rồi."
Vệ Linh ôm hai quyển nhật ký, hoảng sợ, khổ sở trốn bên trong chăn, một lần rồi một lần nhớ kỹ lại từng câu nói của Kỳ Tham trong quá khứ, dứt khoát cũng có, thân mật cũng có, chán ghét cũng có, tùy ý cũng có... Mọi thứ đều đã từng rất gần, và cũng có lúc rất xa xôi, nhưng gần cũng được mà xa cũng được, hôm nay, cái gọi là chân tướng thực sự đang nằm trong tay nàng, nàng đã chạm vào rồi, ngay lúc nàng chưa có chuẩn bị gì phải tiếp nhận cái sự thật đáng sợ này, mọi thứ dường như đều bị hủy diệt.
Nếu như thời gian có thể quay lại, nàng nhất định sẽ lựa chọn không xem nhật ký của bà nội nàng, nói nàng tự lừa dối bản thân cũng được, ít nhất trong tình cảnh không biết rõ tình hình, nàng có thể tiếp tục tin tưởng vào ông nội mình. Và giống như trước đây có thể đối diện với Kỳ Tham mà không thấy thẹn với lương tâm, có thể bỏ qua địch ý của cô đối với Vệ gia, vẫn giống như mấy năm nay, không chút áy náy nào âm thầm yêu cô, nhìn cô, dù chỉ một lần, chỉ cần như vậy, nàng đã thấy rất thỏa mãn!
Trước đây, tôi yêu cô, tôi xác định tôi có thể không cần giữ gì lại cho bản thân mà dùng tất cả để yêu cô... Nhưng bây giờ, sau khi biết rõ tất cả mọi chuyện, đã biết người nhà tôi đối xử với người nhà cô như vậy... Thì tôi lấy cái gì để tiếp tục yêu cô đây? Còn có tư cách gì để tiếp tục yêu cô đây? Tôi không có thể nào bù đắp lại sự tổn thương mà cô đã chịu đựng, tôi càng không có cách nào làm như mình không biết gì, tôi không có cách nào...
Vệ Linh cắn chặt môi, nhìn quyển nhật ký nàng ôm trong ngực, không thể nào ngăn được sự nhớ nhung đối với Kỳ Tham, lặng yên nuốt nghẹn ngào vào lòng.