Ngay lúc Kỳ Tham đứng dậy muốn đi, Vệ Linh không tự chủ được theo sát đứng lên, vươn tay nắm lấy cổ tay cô, rất chân thành nói: “Nếu như tôi có nói sai điều gì, cô đừng tức giận. Chẳng qua trước đó tôi cũng làm một chuyện có lỗi với cô, sau này tôi thành tâm thành ý nhận lỗi, cô đã đồng ý tha thứ cho tôi, bây giờ tha thứ cho Phú Tường một lần, làm vậy rất khó với cô sao?”
“Cô cho là tôi không nắm chắc chuyện gì thì không có nguyên tắc luôn sao?” Kỳ Tham nhấc tay lên tránh khỏi tay Vệ Linh, lạnh lùng nói tiếp: “Bây giờ tôi nói cho cô biết, người nào tôi xem là người một nhà, tôi càng không có cách nào tha thứ cho chuyện phản bội sau lưng tôi và nói dối tôi.”
Vệ Linh ngơ ngác một lát, nàng chú ý tới một câu nói của Kỳ Tham, sau đó thì không nghe được gì nữa, lúc này lòng chua xót vô cùng cười khổ một cái, chầm chạp nói: “Đúng, trước đó cô đã xem Phú Tường là em gái và bạn bè rồi, mà tôi... Có tha thứ hay không tha thứ cho tôi, hình như không có gì khác biệt, đúng không?”
Lông mày Kỳ Tham nhíu chặt hơn, không hiểu hàm nghĩa trong câu hỏi vừa rồi của Vệ Linh, trầm ngâm một lát mới lên tiếng hỏi: “Cái gì?”
“Không có gì.” Vệ Linh cười rất nhẹ nhìn cô: “Bữa tối vẫn còn muốn ăn đây, hình như tôi làm Kỳ luật sư mất hứng rồi, bữa nay để tôi mời khách đi.”
Kỳ Tham sờ sờ má, lại càng không hiểu ý nàng, nhưng vẫn nhìn ra Vệ Linh không còn vui vẻ như lúc vừa tới đây, chắc bị tâm tình của cô lây sang, nói: “Không, không, không, để tôi mời cô mới đúng! Vệ luật sư muốn ăn cái gì? Bây giờ chúng ta đi luôn đi!”
“Được, vậy chọn nhà hàng Tây, ăn bò bit-tết. Cô cắt không được tốt, tôi sẽ giúp cô.” Vệ Linh nhỏ giọng nói.
“Cắt có tốt hay không, cũng có gì quan trọng đâu, có thể đưa vào miệng thì được rồi.” Kỳ Tham vô tư trả lời, vừa bước tới mở cửa, rồi quay lại vươn tay mời.
Vệ Linh nhìn Kỳ Tham mỉm cười, cùng cô đi ra khỏi phòng họp.
Kỳ Tham dẫn Vệ Linh quay lại bàn làm việc của mình, mặc áo khoác vào, cầm túi của mình và đồ Vệ Linh đem tới, nhanh chóng đi ra ngoài.
Hai người một trước một sau đi ra ngoài, đi ngang chỗ làm việc của Phú Tường. Phú Tường đang nghiêm túc xem tài liệu, biết rõ hai người đi qua bên cạnh mình, nhưng chỉ dám lén lút đưa mắt nhìn tới, lại không dám nhìn thẳng Kỳ Tham, ánh mắt rất nhanh dừng trên người Vệ Linh, dáng vẻ rất đáng thương, thấp thỏm không yên, xê dịch cơ thể trên ghế làm việc, không dám tùy tiện lên tiếng.
Kỳ Tham híp mắt liếc nhìn Phú Tường, Vệ Linh ở sau lưng yên lặng bất đắc dĩ dùng ánh mắt đáp lại dáng vẻ tội nghiệp của Phú Tường. Kỳ Tham nhìn không được nữa, đành dừng bước chân, hai tay rủ hai bên không có cách nào ngửa mặt lên trời thở dài, điều chỉnh xong tâm tình, cô vươn tay không cầm gì gõ lên bàn làm việc của Phú Tường: “Phú luật sư còn tăng ca sao? Nếu như nể mặt tôi thì cùng nhau ăn bữa cơm!”
Phú Tường kinh ngạc mở to hai mắt, không thể tin nhìn chằm chằm Kỳ Tham, qua một lúc lâu mới dùng ngón tay tự chỉ vào chóp mũi mình, biểu tình không thể tin lên tiếng hỏi lại: “Kỳ học tỷ... Chị đang nói chuyện với em sao?”
Kỳ Tham nhìn thẳng ra cửa chính, rất không kiên nhẫn nhíu mày chép miệng, Vệ Linh ở phía sau đã không nhịn được vui vẻ bước tới một bước nói với Phú Tường: “Còn không nhanh chóng thu dọn đồ đạc, chúng ta cùng nhau đi ăn bò bit-tết đi.”
Phú Tường liền bỏ tài liệu trong tay xuống, dùng tốc độ nhanh nhất mặc áo khoác, bỏ điện thoại vào trong túi, nhảy qua bên cạnh Vệ Linh: “Bữa tối để em mời, để em mời!”
“Kiếm được nhiều tiền rồi đúng không?” Kỳ Tham vừa đi vừa nói, còn không quên giễu cợt: “Ở trước mặt hai học tỷ còn bày đặt đòi mời khách?”
Vệ Linh cười nhẹ, quay đầu nhìn Phú Tường đáng thương đang không biết làm sao, nói: “Để Kỳ học tỷ của em mời, vì hôm nay tâm tình của cô ấy tốt.”
Tâm tình tốt?... Cái rắm! Kỳ Tham từ từ nhíu mày, chẳng muốn lên tiếng phản bác lại lời nói của Vệ Linh.
Đã có Vệ Linh làm người hòa giải, mặc dù Kỳ Tham vẫn chưa hoàn toàn tha thứ cho Phú Tường, nhưng sự căng thẳng giữa hai người đã giảm bớt rất nhiều, bình thường ở sở sự vụ cũng có thể nói một ít chuyện riêng tư, trao đổi một số vấn đề sau khi tan làm. Bạn tốt Trương Hoắc Tưởng rất nhanh nhẹn nắm được tin tức, biết hiềm khích giữa hai người đang dần tiêu tan, còn cười ha ha mượn cớ này rủ rê mọi người cùng nhau tới nhà Tôn giáo sư ăn nhờ ở đậu.
Hai vợ chồng Tôn giáo sư cũng biết chuyện giữa Kỳ Tham và Phú Tường, nhưng xét kỹ đây là chuyện giữa những người trẻ tuổi với nhau, nên hai người đều làm như không biết, chưa bao giờ nhắc tới chuyện này với Kỳ Tham, bây giờ biết quan hệ giữa hai người đã được cải thiện, đương nhiên vui vẻ để Trương Hoắc Tưởng cùng mọi người tụ tập lại nhà mình tổ chức ăn uống.
Từ trước tới nay mùa xuân bao giờ cũng trôi qua rất nhanh, bây giờ bắt đầu cái nóng như lửa của mùa hè, thời gian gần đây Tô Oánh đều ở nước ngoài quay phim điện ảnh, cuối cùng đã hoàn thành. Sau khi trở về liền mời Kỳ Tham cùng nhau ăn cơm.
“Cô vẫn luôn chờ tin tức của tôi sao?” Hai người hẹn nhau trong một gian phòng rất xa hoa, Tô Oánh nhìn Kỳ Tham mặc áo T-shirt ngắn tay, quần jean tới chỗ hẹn, vừa nhìn thấy liền trực tiếp cười hỏi ngay một câu như vậy.
Kỳ Tham tùy ý kéo cái ghế ngồi xuống, không hề khách khí hỏi ngược lại: “Những lời này của cô không phải rất vô ích sao?”
Tô Oánh ‘A’ một tiếng rồi nói: “Cô rất kiên nhẫn đó.”
Kỳ Tham liền trả lời: “Đây là chuyện lớn, để điều tra kỹ chắc chắn phải cần có thời gian, không kiên nhẫn thì có thể làm gì? Còn chưa có hỏi cô, bây giờ cha cô vẫn muốn cô lấy Vệ Tân sao?”
“Lần gọi điện thoại trước, cha tôi đề cập tới hai lần đó.” Tô Oánh cười nói: “Có một lần, tôi cả gan nói tôi không nghĩ sẽ lập gia đình, kết quả lão nhân gia nhà tôi lập tức lạnh giọng nói với tôi: Con hãy suy nghĩ kỹ một chút. Rồi cúp điện thoại ngay.”
Kỳ Tham cười theo: “Ơ. Ý tứ không phải rất rõ ràng sao? Trên cơ bản nếu như thế hệ trước nói với thế hệ sau ‘Suy nghĩ kỹ một chút' chính là phải làm theo ý người lớn.”
“Đúng vậy đó, cho nên tôi tức giận, rất nhiều năm rồi, cha tôi chưa từng cúp điện thoại của tôi như vậy!” Tô Oánh cũng là một đại tiểu thư rất có tính khí: “Nên hơn một tháng tôi cũng không gọi điện thoại cho cha tôi! Để ông ấy biết tôi đang không vui, nếu không ông ấy cứ nghĩ rằng tôi giống như cấp dưới của ông ấy.”
Kỳ Tham nhìn một chút rồi cười hả hê: “Lão đầu nhà cô đúng là chiều cô tới hư rồi. Bây giờ nói chuyện chính đi, cô vội vã hẹn tôi ra gặp, điều tra có kết quả rồi sao?”
“Đúng là có một chút tiến triển.” Tô Oánh lấy một văn kiện từ trong túi xách của mình ra, đưa cho Kỳ Tham, sau đó hai tay chống cằm, thản nhiên nhìn Kỳ Tham nghiêm túc mở văn kiện ra, xem xét tài liệu và hình chụp bên trong.
Kỳ Tham nhìn một tấm ảnh kém ánh sáng, dưới đèn đường hai người đang ôm nhau bên cạnh chiếc xe, cô chỉ vào hỏi: “Cái này...?”
Tô Oánh gật đầu xác nhận: “Người nữ, chính là người cô kêu tôi điều tra họ Cung phó quản lý sự vụ. Ban đầu tôi cũng không chú ý quá nhiều, nên chỉ cho hai thám tử tư theo dõi cô ta. Ai mà biết được nhờ vậy mà câu được con cá lớn. Cô coi tiếp đi.”
Kỳ Tham cúi đầu tiếp tục coi, phát hiện tiếp sau mỗi tấm ảnh đều có viết chú thích: Cung Hồng Bình, nữ, chưa lập gia đình, là thân tín của Vệ quản lý, chịu trách nhiệm kêu gọi quyên góp từ thiện cùng các bố trí chuyên nghiệp. Ba mươi lăm tuổi, sau khi điều tra, xác định đây chính là tình nhân của Vệ quản lý, hai người duy trì mối quan hệ này ít nhất cũng bảy năm...
Xem xong, Kỳ Tham liền trừng to mắt nhìn kỹ lại lần nữa, khẳng định mình không nhìn lầm, không đọc sai, liền kích động vỗ mạnh bàn đứng lên, nói lớn với Tô Oánh: “Cài gì? Cô ta là tình nhân của Vệ lão đại?”
Phòng này được cách âm rất tốt, nên Tô Oánh không lo lắng có người ở ngoài nghe được, chứng kiến phản ứng của Kỳ Tham, Tô Oánh cảm thấy rất mãn nguyện cười nói: “Đây là chuyện ngoài dự liệu đúng không? Trước đây tôi cũng có điều tra về Vệ đại lão gia, thế nhưng không tra được cái gì khác thường, còn tưởng ông ta có sinh hoạt cá nhân rất sạch sẽ đó chứ, ai ngờ đâu thì ra tình nhân nhỏ bé của ông ta mỗi ngày đều ở ngay dưới mí mắt.”
Kỳ Tham tiếp tục đọc đống tài liệu, mới biết được Cung Hồng Bình và Vệ lão đại có một nơi để hẹn hò bí mật ở Nhất Xử, chủ hộ là một người hoàn toàn không có địa vị xã hội gì, lại không nằm trong phạm vi quen biết của cả hai người, tất nhiên cái này được chuẩn bị để che mắt mọi người. Cung Hồng Bình ngoài trừ có sở thích sưu tầm đồ cổ, thì không còn sở thích gì khác nữa, những đồ cổ cô ta sưu tập được cũng không để ở nhà của mình, nhưng trong tư trạch ở Nhất Xử lại được trang trí toàn đồ cổ, tổng giá trị tính không ra, nhìn sơ thì không ít hơn một nghìn vạn, mà bên trong chắc chắn cũng không ít bảo vật mà Vệ lão đại cất giữ.
Về phần Cung Hồng Bình thì rất rành những thứ này, đại đa số là do Vệ đại lão gia thu hối lộ và tham ô công chứng cùng những trường hợp phân tích tình huống. Kỳ Tham xem sơ một lượt, cái cô chú ý nhiều nhất chính là tổng kim ngạch tính ra, con số được ghi ở hàng cuối cùng là tám chữ số Á Rập. Phần lớn trong đó là thông qua các hình thức để rửa tiền có thể chảy vào tài sản gia tộc hoặc các xí nghiệp con dưới trướng.
“Thật ra với địa vị của ông ta hiện nay thì con số này cũng không tính là nhiều.” Kỳ Tham bình tĩnh thở hắt ra, chậm rãi đóng văn kiện lại. Những thứ khác không nói, cách đây không xa có một cô nhi viện, đều do một tay Vệ đại lão gia thành lập quỹ từ thiện để duy trì, cô cũng từng tới đó, hoàn cảnh điều kiện sinh hoạt rất đầy đủ.
Tô Oánh cười đổi thành một tay chống cằm: “Tôi không có ý định nghe cái này.”
“Tôi chỉ tùy tiện nói một chút.” Ngược lại Kỳ Tham lật xem menu: “Tham ô không cần biết là nhiều hay ít, chỉ cần có đủ bằng chứng, cũng làm hắn khó khăn giải quyết rồi. Cộng thêm tác phong sinh hoạt không biết kiềm chế, thì đủ để ông ta không thể trở mình rồi.”
Tô Oánh nhìn Kỳ Tham nói: “Bây giờ còn có một vấn đề, chứng cứ thì có rồi, thế nhưng chúng ta giao những thứ này cho ai?”
“Nếu như cha cô nhận được những thứ này sẽ như thế nào?” Kỳ Tham hỏi.
Tô Oánh cười lắc đầu: “Cha tôi sẽ cảm thấy tôi cố tính muốn gây khó dễ với Vệ gia, xét tới giao tình với Vệ gia nhất định sẽ đem những chứng cứ này giấu đi. Nhưng cũng có khả năng viện trưởng viện kiểm sát chính nghĩa sẽ điều tra rõ ràng tới cùng. Nói chung khả năng là 5 – 5, tôi không muốn mạo hiểm.”
Kỳ Tham trầm mặc một chút, nghĩ thầm nữ nhân này một bên không muốn mạo hiểm, một bên không muốn kéo cha mình vào trận chiến mưu toan này. Mà nói cho cùng, Tô Oánh đã làm rất nhiều rồi, cô không thể cưỡng cầu thêm cái gì khác. Chăm chú cân nhắc thêm mấy phút, cô đề nghị: “Bên trong hội ngân sách của Vệ lão đại có kẻ thù chính trị nào không?”
Tô Oánh nói: “Cái này tôi thật không biết, nhưng trên chiến trường chính trị danh lợi, làm gì không có thù hằn trong đó, mặt ngoài thì hòa hợp êm thấm, sau lưng thì toàn là đao quang kiếm ảnh.”
Kỳ Tham hiểu rõ bỏ tài liệu vào túi đưa lại cho Tô Oánh: “Được rồi, vậy phiền cô làm thêm một chuyện nữa, cho người điều tra thêm về Vệ lão đại, và cả những đối thủ của ông ta, tốt nhất là có chứng cứ cụ thể rõ ràng, sau đó tìm một cách hợp lý nhất đưa những thứ này cho người đó, việc còn lại thì người đó sẽ tự làm, không cần chúng ta nhúng tay vào nữa.”
“Kỳ luật sư muốn dùng thái độ người ngoài cuộc xử lý chuyện này.” Tô Oánh cười như không cười ngắt lời Kỳ Tham.
“Có cô khống chế bên trong không phải được rồi sao? Nếu chuyện này truyền ra ngoài, tám chín phần sẽ tới tay cha của cô.” Kỳ Tham ra vẻ lễ phép đáp lại: “Tới lúc đó nhớ phải để lại cửa sau.”
Tô Oánh khó khăn thở dài: “Chuyện lưu lại cửa sau cô đừng nói với tôi, phương diện này tôi không có khả năng khống chế, mà trước đây chúng ta đã nói rõ, khi mọi chuyện bày ra ánh sáng, cô phải có chịu hoàn toàn trách nhiệm và giải quyết hậu quả sau đó.”
“Nếu Vệ gia bỏ qua mặt mũi tới tìm tôi giúp đỡ, tôi nhất định sẽ đưa ra điều kiện, họ đồng ý thì tôi ra tay.” Kỳ Tham cười cực kỳ không có ý tốt: “Đương nhiên, nếu bọn họ không tìm tôi, thì càng không có khả năng tôi chủ động đi giúp đỡ, lúc đó là đáng đời bọn họ rồi.”
Tô Oánh cười rộ lên: “Tâm của Kỳ luật sư rất lợi hại, bất quá tôi thích. Mọi chuyện cứ làm theo lời cô vừa nói, tôi sẽ có thám tư điều tra sâu hơn, cứ giao cho tôi. Mà không là chúng ta cùng nhau làm, cạn ly!”
Hai ly rượu chạm vào nhau, phát ra âm thanh trong trẻo. Kỳ Tham uống một hơi cạn rượu trong ly, sau đó cô cong khóe miệng lên nhìn Tô Oánh cười cười.